Lâm Thanh Trúc giới thiệu: "Uyển Nhi, vị này chính là đại sư huynh thủ phong của Bổ Thiên giáo chúng ta, tên là Liễu Thanh Phong. Gọi hắn Liễu sư huynh là được rồi."
Triệu Uyển Nhi mỉm cười lên tiếng chào hỏi và cũng không nói thêm gì.
"Liễu sư huynh, đây là đệ tử mà sư tôn ta mới thu, tên là Triệu Uyển Nhi, là sư muội ta." Lâm Thanh Trúc lại vui vẻ giới thiệu.
Nội tâm Liễu Thanh Phong có chút rung động.
"Lại là một vị trời sinh thần cốt sao?"
Hắn rất kinh ngạc, thời khắc mà Triệu Uyển Nhi vừa mới tiến vào thì trong nháy mắt hắn liền cảm giác được trong cơ thể nàng thế mà cũng chứa đựng một khối thần cốt, phẩm giai cũng không hề kém Huyền Băng Cốt của Lâm Thanh Trúc.
Nếu tiếp tục trưởng thành chẳng phải là muốn tiến giai thành tiên cốt sao?
Đây chính là thứ đủ để địch lại nhân vật cấp độ Thánh Thể!
"Mẹ nó! Thế mà lại là thần cốt!"
Tử Hà Phong đã có tổng cộng vị tên đệ tử, nhưng thiên phú một cái so với một cái càng biến thái hơn.
Những sơn mạch khác đại đa số đều là một ít cá thối tôm nát ở bên trong, hỗn độn một đống. Nhân số tuy rằng nhiều nhưng chân chính có năng lực thì không có mấy người.
Mà Tử Hà Phong quán triệt nguyên tắc lâu đời, thà thiếu chứ không thừa, chỉ thu thiên tài. Giống Diệp Thu trước kia, bên ngoài tỏ ra bộ dạng ta rất yếu ớt, ta là phế vật.
Lúc trước Huyền Thiên chân nhân thu hắn thì đệ tử các sơn mạch đều nhao nhao cười nhạo và ngầm mắng ông ta là lão hồ đồ.
Kết quả thì sao? Trong mười năm hắn đã trở thành Giáo Chủ cảnh quản lý một phương tông môn.
Liệu đây có phải là điều mà một tên rác rưởi có thể làm được không?
Chỉ một mình Diệp Thu cũng đã đủ để địch nổi bất kỳ một sơn mạch nào, vậy Tử Hà Phong còn yếu sao?
Yếu cái rắm!
Nhìn đến đây mà Liễu Thanh Phong không khỏi cả kinh. Như vậy xem ra Tử Hà Phong mới là nơi có tiềm lực nhất!
"Triệu sư muội quả nhiên thiên tư thông tuệ, lần đầu gặp mặt đã làm cho sư huynh phải kinh sợ."
"Khó trách ngươi có thể được Diệp sư thúc thu làm đệ tử, vì chỉ có thể là trời sinh thần cốt, ngộ tính tuyệt hảo, tiền đồ không thể hạn lượng mới được."
Liễu Thanh Phong từ nội tâm cảm thán mà nói ra, làm cho Triệu Uyển Nhi bị khen đến có chút ngượng ngùng.
Chính nàng biết rõ tư chất của mình đều là nhờ Diệp Thu hun đúc mà ra.
"Đúng rồi, Lâm sư muội, không biết ngươi bây giờ đang có tu vi gì?" Liễu Thanh Phong đột nhiên nhớ tới cái gì mà, vội vàng hỏi.
Hắn cũng không quên trước khi đến Tử Hà phong sư tôn đã dặn dò hắn tìm hiểu một chút về tiến bộ hiện tại của Lâm Thanh Trúc đã đạt đến trình độ nào.
Lâm Thanh Trúc do dự một chút và nhìn về phía Diệp Thu, nàng không biết có nên nói ra hay không?
Diệp Thu không nói gì mà cho nàng một ánh mắt, ý bảo nàng cứ yên tâm nói ra.
Lâm Thanh Trúc nói: "Sư huynh, bây giờ ta đã là Thiên Tướng nhị phẩm rồi."
Liễu Thanh Phong gật đầu, nói: "À, Huyền chỉ nhị phẩm thì cũng được.”
Hai tháng trước hắn nghe nói Lâm Thanh Trúc đã tiến vào Huyền chỉ nhất phẩm, hiện giờ đột phá vào Nhị Phẩm thì cũng không kỳ quái.
Liễu Thanh Phong lắc đầu vì có chút thất vọng, nhưng sau khi trầm mặc một hồi thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên ngẫm lại.
Đợi đã...
"Cái gì?!! Thiên tướng nhị phẩm á?
"Liễu sư huynh có chuyện gì vậy?" Lâm Thanh Trúc không biết làm sao mà mang ánh mắt ngây ngô hỏi.
Liễu Thanh Phong nghe vậy mà cũng chỉ biết dở khóc dở cười.
Tốc độ tu luyện này có chút nhanh đến biến thái a!
Chẳng lẽ ở trong mắt nàng thời gian hai tháng đột phá vào Thiên tướng cảnh rất bình thường sao?
"Làm sao có thể? Từ Huyền chỉ cảnh đến Thiên tướng cảnh mà ngươi chỉ mất hai tháng ư?"
Liễu Thanh Phong thật sự không thể tin được, cho dù là thiên tài thì cũng không có khả năng đột phá nhanh như vậy.
Lâm Thanh Trúc nghiêm túc giải thích: "Hai tháng này ta theo sư tôn xuống núi tu luyện và săn giết không ít hung thú để hấp thụ lực lượng bảo cốt, cho nên tu vi tăng lên hơi nhanh một chút."
Nàng không có nói ra lúc trước đã sử dụng Thần Tủy Đan để cải tạo thể chất của mình, khiến cho căn cốt được tôi luyện thập phần kiên cố, có hiệu quả tinh hoa cường đại. Cho nên dù hấp thu nhiều bảo cốt như vậy nhưng đối với căn cơ đều không có sinh ra ảnh hưởng quá lớn. Bởi vì Thần Tủy Đan sẽ lọc đi những tạp chất nên nàng mới có thể yên tâm hấp thu.
Khuyết điểm duy nhất chính là tâm cảnh của Lâm Thanh Trúc còn không ổn định, cho nên Diệp Thu mới bắt nàng mỗi ngày phải tu luyện khẩu quyết Tam Tỉnh để rèn luyện đạo tâm.
Thời gian hai tháng, Lâm Thanh Trúc không ngừng tu luyện, đồng thời một bên rèn luyện và một bên tôi luyện đạo tâm, do vậy tu vi của nàng tiến triển thập phần trầm ổn, không có xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Nếu là sư phụ bình thường thì sẽ không có thời gian đều một mực chú ý tình huống của đệ tử, bởi vì đệ tử nhiều như vậy nên không có khả năng nắm bắt hết.
Nhưng Diệp Thu lại bất đồng, hắn chỉ có mỗi hai vị người đệ tử, do đó toàn bộ thời gian hắn đều một mực chú ý chăm chút.
Một khi hắn phát hiện có sai sót gì thì sẽ lập tức chỉ ra, hơn nữa sẽ còn nhẹ nhàng chỉ bảo cho các nàng nhanh chóng sửa chữa và điều chỉnh lại.
"Thì ra là thế..." Liễu Thanh Phong bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hắn đột nhiên có chút hâm mộ.