Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 86 - Chương 86 - Dò Hỏi

Chương 86 - Dò Hỏi
Chương 86 - Dò Hỏi

Lâm Thanh Trúc may mắn gặp được một vị sư phụ tốt luôn chăm lo đến việc tu luyện của nàng.

Nếu đặt ở các sơn mạch khác, hầu như tất cả đệ tử đều được dạy kiểu nuôi thả. Ngươi thích luyện thì luyện, không luyện thì thôi, chúng ta lại không thiếu một mình ngươi.

Nếu như hấp thu bảo cốt tăng lên tu vi thì Liễu Thanh Phong cũng là biết rõ, tuy nhiên hắn cũng không dám hấp thu quá nhiều. Bởi vì Mạnh Thiên Chính quá bận rộn, mỗi ngày đều không xử lý hết được mọi sự vụ, sẽ không có khả năng giống như Diệp Thu luôn một mực dõi theo sự tiến triển trong tu luyện của đệ tử. Vì một khi xảy sai sót thì tương lai của đệ tử Diệp Thu có thể sẽ không còn. Cho nên Diệp Thu rất cẩn thận trong việc dạy dỗ đám đồ đệ.

"Vậy Triệu sư muội thì sao?" Liễu Thanh Phong giật mình nhìn về phía Triệu Uyển Nhi hỏi.

Tin tức Triệu Uyển Nhi nhập môn mấy ngày hôm trước đã truyền về các sơn mạch và được ghi chép lại.

Nàng vừa mới nhập môn nên hẳn là còn ngơ ngác ở Luyện khí cảnh nhỉ?

Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi và Lâm Thanh Trúc đều giống nhau, mới nhập môn bốn ngày mà đã là luyện khí tứ phẩm nhé?

Coi như là trời sinh thần cốt thì cũng không thể biến thái hoài được!

Triệu Uyển Nhi ôn nhu mỉm cười kéo kéo hồng bào và dí dỏm nói: "Ta ư? Ta mới chỉ đạt tới Huyền chỉ tam phẩm thôi."

“…”

Ấy!

Liễu Thanh Phong đã chết lặng, lần này hắn nghe rõ đến mồn một không sót chữ nào.

Huyền chỉ tam phẩm á?

Hự, ta chết đi cho rồi!

Mới hai tháng trước người thiếu niên trời sinh thần cốt kia đã cùng Lâm Thanh Trúc nhập môn và bái nhập Tàng Kiếm Phong, nhưng hiện tại hắn ta cũng mới chỉ là Luyện khí bát phẩm mà thôi. Tuy vậy thành tích này đã được lưu truyền rộng rãi ở Bổ Thiên giáo và đều được mọi người khen là kì tài ngút trời.

Vì thế mà Tề Vô Hối vẫn còn rất đắc ý, mỗi ngày nhếch miệng hất hàm khoe khoang cùng với các thủ tọa khác đồ đệ bảo bối của hắn giỏi như thế này, thiên phú siêu quần như thế nọ.

Nhưng nếu so sánh với các nàng thì liền chênh lệch như trời với đất vậy!

Liễu Thanh Phong đều có thể tưởng tượng được nếu như Tề Vô Hối biết được tiến độ tu luyện của Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc thì bộ mặt của hắn ta phỏng chừng so với ăn một cân phân còn khó chịu hơn.

"Ha ha ha... " Nghĩ tới đây thì Liễu Thanh Phong đột nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng.

Sau đó hắn ý thức được mình thất lễ mà vội vàng xin lỗi: "Thật ngại quá, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện cao hứng nên nhất thời không nhịn được cười."

Hai cô nương hai mặt nhìn nhau, Triệu Uyển Nhi tiến đến bên tai Lâm Thanh Trúc nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, Liễu sư huynh này thật kỳ quái, không hiểu sao hắn tự nhiên lại cười ngây ngốc như vậy?"

Khóe miệng Lâm Thanh Trúc giật giật và cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hình như hắn có vấn đề thần kinh?

Vẫn là sư tôn tốt nhất, vì vô luận có phát sinh chuyện gì thì ngài đều có thể bảo trì phong thái đạm bạc, thong dong.

Nhận thấy các nàng nhỏ giọng nghị luận về mình mà Liễu Thanh Phong vô cùng xấu hổ sờ sờ mũi nói với Diệp Thu: "Diệp sư thúc, hôm nay hai vị sư muội thật sự khiến cho Thanh Phong phải lau mắt mà nhìn. Diệp sư thúc không chỉ có tu vi thâm sâu khó lường, mà ngay cả dạy đệ tử cũng xuất sắc như thế. Nếu như các thủ tọa ở các sơn mạch khác biết được thực lực của Tử Hà Phong bây giờ thì phỏng chừng sẽ phải chấn động một phen."

Diệp Thu bình thản nói: "Ừm, ta chi tùy tiện dạy một chút mà thôi.:

“…”

Nghe vậy mà khóe miệng Liễu Thanh Phong liền co rút, một loại cảm giác nhục nhã tựa như lan ra khắp toàn thân hắn.

Cái này cũng gọi là tùy tiện dạy dỗ được sao? Ta chỉ sợ ngài đã đem bí pháp, bí tịch nhét vào trong đầu các nàng rồi ấy chứ!

"Diệp sư thúc thật đúng là người khiêm tốn, Thanh Phong xin lĩnh giáo." Liễu Thanh Phong xấu hổ nói.

Lúc này Lâm Thanh Trúc tò mò hỏi: "Đúng rồi sư tôn, bên ngoài có chuyện gì mà Tử Hà Phong chúng ta lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy?"

Triệu Uyển Nhi cũng phụ họa theo: "Đúng thế, vừa rồi lúc chúng đệ tử trở về thì liền nhìn thấy phía bắc của sơn mạch vậy mà có rất nhiều người."

Diệp Thu không có gấp gáp trả lời mà là thừa nước đục thả câu chậm rãi uống một ngụm Khổ Linh Trà do tiểu tử Tiêu Dật kia vừa mới đưa tặng.

Ngụm thứ nhất uống vào có hơi đắng một chút, chậm rãi tinh tế cảm nhận về sau thì mới truyền lại một hương vị ngọt ngào. Cái này tựa như câu nói: khổ trước sướng sau, khổ tận cam lai vậy.

"Khà... "

Diệp Thu hưởng thụ và cảm thán nói: "Ái chà, mùi vị của đồng tiền là vậy sao?"

Loại Khổ Linh Trà này lúc trước hắn cũng từng nghe nói qua, đây là nhất phẩm danh trà tại thành Quảng Lăng. Người có thể uống loại trà này hầu hết đều là hạng người có thân phận vô cùng tôn quý.

Bình Luận (0)
Comment