Diệp Thu ho hắng nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói: "Khụ khụ... Những người đó đều là người của Tiêu gia. Tiêu gia đưa tới cho chúng ta không ít lễ vật và vạn lượng hoàng kim, mặt khác còn giúp chúng ta tu sửa lại tòa đạo tràng.”
Hai nàng nghe vậy liền hiện lên một tia kinh hỉ.
"Thật ạ?"
Mấy ngày nay, Lâm Thanh Trúc mang Triệu Uyển Nhi đi tham quan hết dãy núi này tới dãy núi khác và trong lòng có rất nhiều cảm khái.
Trong bảy mạch, lấy Thủ Phong là khí phái nhất, tiếp theo chính là Tàng Kiếm Phong, đều có đạo tràng xa hoa khí phách, ngay cả điều kiện ký túc xá cũng thập phần tốt.
So sánh với Tử Hà Phong nghèo rớt mồng tơi chỉ còn lại có mấy gian nhà gỗ nhỏ thì thật bất cân xứng.
Lâm Thanh Trúc hỏi: "Vậy chẳng phải là nói sau này chúng ta cũng có nhà mới ở rồi sao?"
Diệp Thu gật đầu, nói:
"Ừm, nhà mới nhất định sẽ có. Tuy nhiên người tu hành chúng ta đối với vật ngoại thân kỳ thật không nhất thiết phải coi trọng quá."
“Người tu hành chúng ta phải đặt tu hành lên làm ưu tiên số một. Mà tu hành chính là gắn kết với tự nhiên, hòa vào tự nhiên thì mới có thể lĩnh ngộ đại đạo. Tất cả tùy tâm mới có thể bất vi sở động.”
Liễu Thanh Phong trong miệng lẩm bẩm nghiền ngẫm đọc lại những lời này của Diệp Thu mà bỗng nhiên kinh sợ.
Hắn không nghĩ tới Diệp sư thúc lĩnh ngộ đạo pháp còn có kiến giải sâu sắc như vậy.
"Không thể tưởng tượng nổi, thì ra Diệp sư thúc đối với lĩnh ngộ đạo pháp đã đạt tới cảnh giới như thế. Khó trách tại sao ngài ấy tuổi trẻ như vậy mà liền trở thành cường giả Giáo Chủ cảnh."
Nghĩ tới đây mà vẻ mặt Liễu Thanh Phong hơi nghệt ra.
Khi nhớ tới chính mình những năm này quá mức quan tâmđến cái thân phận thủ tịch đại đệ tử, suốt ngày chỉ quan tâm đến ánh mắt của kẻ khác mà cố gắng làm mọi thứ một cách hoàn hảođể cho không ai có thể bắt bẻ được hắn.Nhưng đến cuối cùng hắn lại phát hiện chấp niệm của chính mình đã quá sâu mà quên mất đi con đường chân chính ban đầu của việc tu hành.
"Cái này..."
Nghĩ tới đây thì Liễu Thanh Phong liền mang sắc mặt khổ sở. Hắn thân là thủ tịch đại đệ tử và thiên phú bản thân cũng không kém, nếu so đấu với Hạc Vô Song thì hắn tự tin không dễ bị rơi vào hạ phong.
Nhưng mà tu vi của Hạc Vô Song bây giờ đã cách hắn bốn cái tiểu cảnh giới, chênh lệch như vậy đối với sự tự tin của hắn mà nói đã sinh ra một loại đả kích thật lớn.
Hôm nay nghe được Diệp Thu nói những lời này mà hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác tỉnh khỏi đại mộng.
"Đạo khả đạo, phi thường đạo!"
"Thiên địa sinh ra có, có sinh ra không!"
"Tất cả mọi vật sinh ra đều đã gắn liền với đại đạo, vì vậy mọi việc tùy tâm, bất vi sở động."
Trong nháy mắt, một cỗ khí tức ôn hòa từ trong cơ thể Liễu Thanh Phong toát ra.
Diệp Thu nhướng mày nhìn lại hỏi: "Hả? Tiểu tử này làm sao vậy?"
Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi ở bên cạnh cũng cả kinh mà vội vàng đứng ra một bên.
"Đây là dấu hiệu của đột phá?"
Ba người đều ngây ngẩn cả người.
Ta chỉ thuận miệng nói mấy câu như vậy mà đã khiến cho hắn đột phá rồi sao?
Diệp Thu cũng vui vẻ mà nhẹ nhàng bảo hai đồ nhi đứng ra một chút, sau đó hắn lẳng lặng quan sát tình huống của Liễu Thanh Phong, để nhìn xem hắn ta rốt cuộc có thể đột phá tới cảnh giới gì.
"Thú vị! Như vậy mà có thể đốn ngộ được sao?" Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên nói.
Trạng thái lúc này của Liễu Thanh Phong chính là một loại đốn ngộ trăm nghe không bằng một thấy trong giới tu hành.
Loại trạng thái này cũng không phải muốn vào là có thể vào, mà cần ngộ tính cực cao cộng thêm hoàn cảnh đặc thù.
Điều kiện thập phần khó khăn nhưng nếu như có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ một lần thì đây tuyệt đối so với bất kỳ tiên đan diệu dược nào đều mang tới lợi ích tốt hơn.
Một trận gió nhẹ nổi lên, Liễu Thanh Phong ngồi xếp bằng xuống và tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Trong phút chốc, linh lực trong cơ thể hắn sôi trào giống như thủy triều trên hồ Vân Mộng, cuồn cuộn mãnh liệt như ngọn sóng đang lao tới.
Thiên địa linh khí điên cuồng tụ tập thành một cái vòi rồng thật lớn trên bầu trời, trong nháy mắt dị tượng đã xuất hiện.
Lúc này, tại Ngọc Thanh điện, Mạnh Thiên Chính đang ngồi thiền định thì đột nhiên mở ra hai mắt.
"Đây là..."
"Thiên địa luân hồi sao?"
Nơi dị tượng tượng xảy ra chính là phương hướng của Tử Hà Phong, Mạnh Thiên Chính thấy vậy mà trở nên kinh hãi.
Loại hiện tượng này trăm năm khó gặp, chẳng lẽ đây là dị tượng do đệ tử của Tử Hà Phong gây ra?
Mạnh Thiên Chính đứng ngồi không yên, trong nháy mắt liền hướng về Tử Hà Phong mà bay đi, vì ông ta muốn tận mắt quan sát loại dị tượng hiếm có này.
Cùng lúc đó, tại Thiên Thủy Phong, Minh Nguyệt chân nhân đang giảng đạo cho Liễu Như Yên thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn xem dị tượng linh khí tại Tử Hà Phong.
"Thiên địa luân hồi ư? Đây là dị tượng do người phương nào gây nên?"