Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 90 - Chương 90 - Liễu Thanh Phong Đột Phá

Chương 90 - Liễu Thanh Phong Đột Phá
Chương 90 - Liễu Thanh Phong Đột Phá

Mạnh Thiên Chính bình tâm một hồi và rốt cuộc vẫn là bước lên, vì nói thế nào ông ta cũng là nhất giáo chi chủ nên chút tâm cảnh này thì vẫn phải có.

Mạnh Thiên Chính nhìn Diệp Thu thật sâu một chút, sau đó hài lòng nhìn về phía Liễu Thanh Phong vẫn đang ở trong trạng thái say mê đốn ngộ.

Xem ra quyết định trước đó của ông ta là không hề sai khi dành sự chú ý lên Tử Hà Phong. Một mạch mà ưu tú từ cả thủ tọa lẫn đệ tử thì xác thực cần phải trọng điểm chiếu cố, chí ít trên phương diện tài nguyên là không thể ủy khuất Tử Hà phong được.

Mạnh Thiên Chính vuốt nhẹ bộ râu và trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Minh Nguyệt chân nhân ngơ ngác đứng tại bên cạnh Diệp Thu và ngước đầu nhìn lên vị sư đệ cao hơn nàng nửa cái đầu mà đột nhiên cảm giác được vị sư đệ yếu đuối nhỏ bé trước kia nay đột nhiên biến thành một người đàn ông cao lớn hùng vĩ.

Ánh nhìn của nàng theo đó mà mê mẩn rồi bất tri bất giác hiện lên một tia ái mộ.

Minh Nguyệt chân nhân ý thức được điểm này nên khuôn mặt nàng bỗng nhiên đỏ lên. Nàng nhíu mày ngắm Diệp Thu kỹ một chút rồi mím môi một cái chứ cũng không nói cái gì.

"Diệp sư đệ, ngươi nói thật với ta đi, ngươi đến cùng đã nói với Liễu sư điệt cái đạo gì mà hắn lại dễ dàng tiến vào trạng thái đốn ngộ như vậy?" Tề Vô Hối buông xuống mâu thuẫn trước đó mà xụ mặt xuống hỏi.

Diệp Thu nhún vai và vẫn như cũ rất bình thản nói ra: "Ta thật sự không có nói cái gì hết, ta chỉ giúp hắn quán thông tư tưởng một chút, hắn đứng ở bên cạnh nghe một hồi rồi đột nhiên đốn ngộ thôi."

Đám người nghe xong mà mơ hồ.

"..."

"Quán thông tư tưởng?"

"Đột nhiên đốn ngộ?"

Lời này vừa nói ra thì đã đem toàn bộ Bổ Thiên giáo đều nổ tung.

Mấy vị thủ tọa đều cúi đầu trầm tư một lát.

Vãi thật! Tên quỷ này dường như lại muốn lừa gạt bọn ta rồi! Nếu ngươi không muốn nói thì cứ nói thẳng ra chứ cần gì văn vẻ như vậy?

Cái gì mà quán thông tư tưởng chứ, có quỷ mới tin ngươi! Bọn ta khẳng định ngươi lại cất giấu đại chiêu gì đó!

Theo động tĩnh Liễu Thanh Phong gây ra càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều ngừng thở và khẩn trương nhìn xem hắn vẫn đang ngồi ở bên trong đạo trường.

Lúc này Liễu Thanh Phong đã bách chuyển thiên hồi, linh khí xoay quanh trên bầu trời tựa như nước biển chảy ngược mà mãnh liệt co rút lại rồi lao về phía hắn.

“Bắt đầu rồi!”

Một màn này đã làm cho Mạnh Thiên Chính cảm thấy rất khẩn trương.

Không ai biết Liễu Thanh Phong sẽ có thể đột phá tới cảnh giới gì?

Lúc này sắc mặt Liễu Thanh Phong có chút trắng bệch, nghiễm nhiên hắn đang bị luồng lực lượng hùng mạnh này đánh sâu vào nên có chút đau đớn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên.

Thiên tướng ngũ phẩm.

Thiên tướng lục phẩm.

Thiên tướng thất phẩm.

Thiên tướng bát phẩm.

Thiên tướng cửu phẩm.

“A… Thiên tướng Cửu phẩm!”

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh.

Hắn có thể nhất cử vọt tới Thiên tướng cửu phẩm sao?

Một lần giác ngộ như vậy so với mười năm khổ tu còn khủng bố hơn, cho nên rất khó có thể không làm cho người ta khiếp sợ tựa như trúng giải thưởng lớn, cảm giác trong một đêm liền phát tài.

“Thiên tướng cửu phẩm đã là cao nhất, nếu muốn tiến lên một bước để nhất cử vọt tới Vô Cự cảnh thì đầu tiên phải ngộ ra lĩnh vực pháp tắc. Hiện tại phải xem hắn có thể lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc trước khi dị tượng kết thúc hay không?”

Tất cả mọi người đều mang thần sắc khẩn trương, chờ mong thủ tịch đại đệ tử của Bổ Thiên Giáo có đại tân sinh, là người đầu tiên đột phá Vô Cự cảnh. Mà người này khả năng lớn nhất chính là Liễu Thanh Phong.

Tu vi của hắn đã tiến vào Thiên tướng cửu phẩm và bắt đầu rèn luyện đạo tâm, lĩnh ngộ pháp tắc.

Tất cả mọi người không dám lớn tiếng quấy nhiễu vì sợ quấy rầy đến hắn.

Lúc này, Diệp Thu từ từ bay qua và đi tới bên cạnh Liễu Thanh Phong, sau đó dung ngữ khí bình thản nói.

“Thiên địa sinh ra có, từ có sinh ra không.”

“Âm dương hòa hợp là lưỡng nghi, chưởng khống Càn Khôn.”

“Mười năm có thể biết bốn mùa thay đổi, trăm năm có thể biết sinh lão bệnh tử, ngàn năm có thể thấy vương triều thay đổi! Tất cả đều có định luật!”

“Cái gọi là pháp chỉ là lưu chuyển ở giữa hai tay, thuận theo tự nhiên mới là thượng thượng chi đạo.”

Từng lời nói giống như âm luật đại đạo chảy vào trong tai Liễu Thanh Phong, bỗng nhiên trong cơ thể hắn mệnh tuyền đảo ngược, càn khôn điên đảo, giữa hai ngón tay thình lình lưu động một luồng lực lượng pháp tắc.

“Ồ? Thành công rồi!”

Mọi người đều chấn kinh, Diệp Thu chỉ nói dăm ba câu mà đã có thể dẫn dắt Liễu Thanh Phong đi về phía lĩnh vực pháp tắc. Cuối cùng sau khi ngộ đạo kết thúc thì hắn đã thành công bước vào Vô Cự cảnh.

Ầm!!!

Trong cơ thể Liễu Thanh Phong phát ra một tiếng nổ vang, trong phút chốc một luồng khí tức Vô Cự cảnh đập vào mặt mọi người, ai nấy cũng đều kinh hãi không thôi.

Bình Luận (0)
Comment