Liễu Thanh Phong chậm rãi tỉnh lại, bởi vì vừa mới đột phá nên hắn đối với lực lượng trong cơ thể khống chế còn không phải rất thành thạo, không tự giác liền phóng ra một luồng lực lượng kinh người.
Cũng may Diệp Thu ở ngay bên cạnh dùng tay phải nhẹ nhàng ấn một cái trở về.
Liễu Thanh Phong trằn trọc thức tỉnh và lập tức nghênh đầu bái tạ.
“Đa tạ Diệp sư thúc chỉ điểm.”
Liễu Thanh Phong lúc này vô cùng kích động, hắn dĩ nhiên nhất cử đột phá đến Vô Cự cảnh thành công mà chen chân vào Thiên Kiêu hàng đầu tại Đại Hoang.
Trong lòng Liễu Thanh Phong vô cùng rõ ràng, nếu không có Diệp Thu giảng đạo một phen thì hắn không có khả năng đốn ngộ và cũng không có khả năng đột phá Vô Cự cảnh.
Lúc này Liễu Thanh Phong đột nhiên có chút rõ ràng vì sao đệ tử của Tử Hà Phong đều ưu tú như vậy.
Bởi vì bọn họ có được 1 vị danh sư chuyên nghiệp phụ đạo một chọi một như vậy mà muốn không đột phá cũng khó.
Cảm kích phát ra từ nội tâm để cho Liễu Thanh Phong không hề chú ý tới khóe miệng Mạnh Thiên Chính đang co rút, trên khuôn mặt già nua nặn ra ba vạch đen.
Hình như sư tôn của ngươi còn chưa chết mà?
Mặc dù trong lòng ông ta có chút buồn bực, nhưng đối với sự đột phá của Liễu Thanh Phong thì Mạnh Thiên Chính vẫn rất vui mừng.
Nói thế nào Liễu Thanh Phong cũng là đại đệ tử của Thủ phong, là người thừa kế chưởng giáo, nếu hắn càng ưu tú thì Mạnh Thiên Chính sẽ càng hài lòng.
“Ừm, đứng lên đi! Ngươi có đột phá này toàn bộ đều dựa vào ngộ tính của ngươi cho phép. Bếu ngươi không có ngộ tính cực cao thì cho dù ta có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng thôi.” Diệp Thu tâm như chỉ thủy, biểu tình bình tĩnh nói.
Giờ khắc này sẽ không còn ai nghi ngờ năng lực dạy dỗ đồ đệ của hắn nữa.
Vừa rồi loại tình huống kia ngay cả Mạnh Thiên Chính đều không có phản ứng kịp chớ nói chi là những người khác.
Liễu Thanh Phong từ trên mặt đất đứng lên, giờ phút này hắn có tiếu quang đầy mặt, đầu tiên là bái kiến sư tôn rồi lại hành lễ với các vị thủ tọa khác.
Hành vi cử chỉ của Liễu Thanh Phong đã có vài phần thần vận của Diệp Thu, tâm tính của hắn đã biến thành tùy tính, cởi mở, và càng trầm ổn hơn.
Liễu Thanh Phong đã không có chút nào giống như lúc trước là dạng thanh niên luôn muốn thể hiện mình.
Đối với sự biến hóa của Liễu Thanh Phong mọi người đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng âm thầm tán thưởng.
“Ha ha ha, Diệp sư đệ thật đúng là chân nhân bất lộ tướng! Chỉ vài câu nói nhìn như hời hợt mà lại ẩn chứa đại đạo chí lý như thế! Sư huynh hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi!” Dương Vô Địch vuốt mông ngựa nói.
Bởi vì chuyện hôm nay mà thái độ của hắn đối với Diệp Thu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ sự khinh thường ban đầu đến bây giờ là sự bội phục.
Giữa các thủ tọa bảy mạch cũng không có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua là ai cũng không phục ai, cảm thấy mình không kém người khác.
Nhưng khi gặp được người chân chính ưu tú hơn mình và có thể làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục thì sự kính nể cũng không thể giấu diếm.
Diệp Thu mỉm cười khiêm tốn nói: “Dương sư huynh quá khen, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.”
“Đây cũng không phải là việc nhỏ nha Diệp sư đệ. Lúc nào rãnh ngươi cũng chỉ điểm ta nhé?” Minh Nguyệt hàm ý đưa tình mà cười nói với ý vị thâm trường.
Diệp Thu nhìn nàng mà thân thể run lên.
“Ừm, nếu sư tỷ có cầu thì ta làm sao dám không đáp. Hay là chúng ta chọn ngày lành tháng tốt và tìm một chỗ tốt để nói chuyện thật tốt một phen nhé?” Diệp Thu nhỏ giọng nói bên tai Minh Nguyệt, nàng vừa nghe xong mà khuôn mặt hơi đỏ lên.
Trong lòng Minh Nguyệt rất vui mừng, chỉ là mặt ngoài không dám lộ ra thần sắc khác thường để miễn cho người khác hiểu lầm.
Minh Nguyệt che miệng cười trộm nói: “Được chứ, vậy chúng ta hẹn thời gian hôm khác để nói chuyện thật tốt một phen.”
Diệp Thu cười nói: “Ừm, vậy để ngày khác đi!”
Ở bên kia, Tề Vô Hối yên lặng hồi lâu mới trực tiếp hướng Liễu Thanh Phong đi tới.
“Tề sư thúc, ngài làm sao vậy?” Liễu Thanh Phong khó hiểu hỏi ra.
Chỉ thấy Tề Vô Hối vươn tay ra xem xét tình huống thân thể của Liễu Thanh Phong.
“Vô Cự nhất phẩm! Đây là sự thật sao?”
Tề Vô Hối cắn răng nghiến lợi quay đầu lại nhìn kỹ Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc đang đứng một góc.
Liễu Thanh Phong thân là đại đệ tử của Thủ Phong, dù chỉ ở bên cạnh dự thính một chút mà liền đốn ngộ. Như vậy hai người đệ tử của Tử Hà Phong kia giờ phút này sẽ là cảnh giới gì đây?
Trước đó hắn cũng không có quên việc lập ước đánh cược với Diệp Thu nên trong lòng rất là tò mò. Nhưng mà thất mạch hội võ đang tới gần nên hắn cũng không tiện giáp mặt hỏi thăm đối phương có tu vi gì, để miễn cho sẽ bị người ta lên án.
Sau khi dị tượng đốn ngộ kết thúc, mọi người đều ai về nhà nấy.
Bởi vì bị Liễu Thanh Phong đột phá Vô Cự cảnh kích thích mà hiện tại những đệ tử trong các mạch đều phảng phất như sôi máu gà mà nhiệt huyết dâng trào.
Có một vị đại sư huynh Vô Cự cảnh ở phía trước đè ép mà bọn họ còn dám làm cá ướp muối thì sư tôn của bọn họ liền sẽ không đáp ứng.