Mạnh Thiên Chính hài lòng nhìn thoáng qua ánh mắt kiên định của những đệ tử kia mà mang ý vị thâm trường nói với Diệp Thu:
“Ha ha ha, Diệp sư đệ hôm nay thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt. Chỉ vài ba câu mà liền để cho đồ nhi của ta đạt được một lần cơ hội đốn ngộ, vậy có thể thấy được cảnh giới Diệp sư đệ đã càng ngày càng cao thâm khó lường.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Diệp Thu chỉ nhàn nhạt nói: “Chưởng giáo sư huynh nói đùa rồi, ta chỉ là tùy tiện tu luyện thôi, khoảng cách hai chữ cường giả vẫn còn có một đoạn rất dài.”
Tề Vô Hối cười lạnh, nói: “Hừ, trùng hợp thôi sao? Đốn ngộ là cơ duyên trời ban thì có liên quan gì đến cá nhân chứ? Thanh Phong sư điệt có tư chất thiên tài, hắn có thể đạt được loại đốn ngộ này chỉ là trời xanh ban thưởng đối với hắn mà thôi. Thiên cơ như thế cho dù là đại đế nhân gian cũng không cầu được.”
Diệp Thu híp mắt nhìn về phía Tề Vô Hối.
Lúc này...
Đinh......
[Kí chủ trợ giúp đệ tử hoàn thành một lần đốn ngộ, kích hoạt bạo kích trả về.]
“Ồ, cái này mà cũng có thể trả về sao?”
Diệp Thu liền vui vẻ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới người ta đốn ngộ mà cũng có thể trả về. Điều này thật sự có chút làm hắn kinh ngạc.
[Thưa kí chủ, Liễu Thanh Phong sở dĩ có thể đốn ngộ đều cùng kí chủ có quan hệ nhân quả lớn lao. Hệ thống trải qua phán định, lần này Liễu Thanh Phong đốn ngộ chính là do túc chủ bày mưu đặt kế gây nên, phù hợp với điều kiện trả về.]
“Thì ra là thế!” Diệp Thu gật đầu một cái vì đã bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn lập tức nhìn về phía Tề Vô Hối mà híp mắt nói: “Tề sư huynh nói rất đúng, đốn ngộ chính là trời ban, cho dù là Đại Đế cũng cầu không được.”
Tề Vô Hối lại cười lạnh nói: “Ngươi tự biết mình là tốt rồi, ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi một chút mà thôi, ngươi không nên quá mức bành trướng, tự phụ, tự mãn, vì cuối cùng nó sẽ hại ngươi.”
Diệp Thu cười nói: “Ừm, đa tạ Tề sư huynh đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ! Vậy nếu như ta cũng có thể đốn ngộ thì sao?”
Lời này vừa nói ra thì toàn trường liền yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí trong nháy mắt đã ngưng đọng lại.
Tất cả mọi người đều biết, Tử Hà Phong và Tàng Kiếm Phong có bất hòa, trong đó hai vị thủ tọa đứng đầu có mâu thuẫn kịch liệt nhất. Vừa thấy bọn họ lại chạm mặt mà mọi người lập tức ôm tâm tình xem trò vui.
Sắc mặt Tề Vô Hối trầm xuống, nói: “Diệp sư đệ, lời này của người có phải hơi quá rồi không? Đốn ngộ,là mộng tưởng cả đời của tất cả những người tu đạo, vậy há là ngươi muốn cầu thì liền có thể cầu sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Là cửu thiên tiên nhân hạ phàm sao?”
Tề Vô Hối nói ra không chút khách khí, vì câu nói này của Diệp Thu thật sự làm hắn rất buồn cười.
Người nào ở đây không phải trải qua nhiều năm khổ luyện, đều từng trải qua đủ loại đau khổ mới leo đến bước này. Cho nên bọn họ đều rõ ràng sự việc đốn ngộ một bước lên trời này nào có dễ dàng đạt được. Nếu thật sự dễ dàng đạt được thì hiện tại Đại Đế đã sớm đi đầy đất rồi.
Câu nói này không chỉ chọc cười Tề Vô Hối mà đám thủ tọa còn lại cũng lắc đầu nhìn về phía Diệp Thu, bọn họ đều cảm thấy Diệp Thu đang khoác lác.
Thấy cảnh này mà khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên.
Đúng vậy, thứ ta cần chính là bầu không khí này!
Mọi người chú ý đi, đợi ta giãn gân cốt và trang bức một phen nhé!
Trong lòng Diệp Thu khẽ nói.
“Hệ thống, mở ra trả về!”
[Đinh......]
[Chúc mừng kí chủ kích hoạt bạo kích gấp trăm lần trả về, đạt được một lần cơ hội đốn ngộ.]
[Ghi chú: Lần đốn ngộ bạo kích này sẽ lấy gấp trăm lần lợi nhuận mà Liễu Thanh Phong thu được để tính toán.]
“Rất tốt!”
Diệp Thu mỉm cười và chậm rãi đi ra khỏi đạo tràng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người hắn vươn vai một cái.
Bỗng nhiên có một luồng lực lượng khủng bố xoay quanh đỉnh đầu Diệp Thu, trong phút chốc cuồng phong đã nổi lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây là...”
Giờ khắc này tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều mang vẻ mặt không tin mà nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy phía trên Tử Hà Phong lại chậm rãi xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, so với vòng xoáy do Liễu Thanh Phong tạo thành lúc trước còn khủng bố hơn gấp trăm lần.
“Thiên địa đảo ngược! Đốn ngộ tại chỗ!” Mạnh Thiên Chính khiếp sợ nói ra.
Ông ta mang vẻ mặt không tin mà nhìn về phía bầu trời, sau đó lại nhìn Diệp Thu đã ngồi xếp bằng bên trên mặt đất và tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Lúc này tất cả mọi người đều chấn kinh!
Sắc mặt Tề Vô Hối thì càng là xanh lét nói: “Không… Điều này không có khả năng! Thiên địa đảo ngược, đốn ngộ tại chỗ chính là cơ duyên trời ban, chỉ có thiên tử chân chính mới có loại đãi ngộ này, hơn nữa điều kiện có được vô cùng khắc nghiệt, vậy hắn làm sao có thể vừa nói đốn ngộ thì liền đốn ngộ được chứ?”
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi chớ nói chi là Tề Vô Hối.
Thế nhưng, sự tình liền bày ra trước mặt bọn họ.