Mắt thấy vòng xoáy trên bầu trời càng lúc càng lớn, đột nhiên một tiếng sấm sét cắt ngang trời cao, mây đen dày đặc cuồn cuộn mà đến.
Trong cơn cuồng phong, sấm sét lóe ra liên tục không ngừng.
Đây chính là dị tượng thiên địa đảo ngược, tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.
Trong miệng Minh Nguyệt thầm hỏi: “Hắn làm sao làm được?”
Trong lòng nàng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, càng ngày càng xem không hiểu vị thủ tọa trẻ tuổi nhất Bổ Thiên Giáo này.
“Diệp sư thúc quả thật có thiên nhân chi tướng, thiên cơ như thế nói đến là đến.” Sắc mặt Liễu Như Yên trắng bệch, trong miệng nỉ non nhìn về phía kỳ cảnh trên trời.
“Không thể tin được! Thật sự không thể tin được!” Mạnh Thiên Chính khẽ run rẩy thân thể nói.
Ông ta vốn tưởng rằng Diệp Thu chỉ đang nói đùa cùng với Tề Vô Hối, chứ không nghĩ tới hắn nói thật.
Tề Vô Hối lúc này cả người đều rung động và bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Không! Ta không tin! Tiểu tử này nhất định là giả bộ, mục đích của hắn là vì ở trước mặt mọi người làm nhục ta!”
“Hừ, xem ta nhìn thấu quỷ kế của hắn như thế nào đi.”
Tề Vô Hối đang muốn chứng thực thì bỗng nhiên lại có một tiếng sấm sét vang lên.
Một luồng lực lượng kinh khủng bỗng nhiên bùng nổ, đó chính là uy áp của Giáo Chủ cảnh, bất giác khiến cho Tề Vô Hối lui về phía sau mấy bước.
“Hơi thở thật là khủng khiếp! Đây chính là uy áp của Giáo Chủ cảnh sao?” Mọi người đều kinh hãi, loại cảm giác áp bách này hoàn toàn không phải Liễu Thanh Phong vừa rồi có thể so sánh được.
Phải biết rằng Diệp Thu chính là cường giả Giáo Chủ cảnh sơ kỳ, hắn có thể kích động dị tượng thiên địa đảo ngược thì uy lực khẳng định càng kinh khủng hơn.
“Mẹ ơi, người của Tử Hà Phong đều kinh khủng như vậy sao? Nói đốn ngộ liền đốn ngộ, một chút đạo lý cũng không nói!”
“Vị Diệp sư thúc này của chúng ta không khỏi quá kinh khủng đi!”
“Ngài ấy quá thần thánh! Ta vốn tưởng rằng Diệp sư thúc chỉ đang thổi phồng, thật không nghĩ tới ngài ấy lại quá đáng như vậy khi cứ lien tục giả bộ!”
“Bà mẹ nó! Ta chịu không nổi a!”
Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, cô đơn trong gió.
Trong phút chốc, dưới sấm sét cuồng phong, linh khí trong phạm vi trăm dặm không ngừng hội tụ, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trong cơn cuồng phong, Diệp Thu vẫn đứng vững như Thái Sơn, chậm rãi nhắm hai mắt lại và tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Trong lúc này, một đóa đạo hoa đang chậm rãi hiện ra.
Khi nhìn thấy đóa đạo hoa này, ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng thiếu kiên nhẫn thốt lên: “Đại đạo chi hoa! Trời sinh đạo thể!”
Chư vị thủ tọa ở đây đều hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra vẻ khiếp sợ.
Không ai hiểu rõ hơn họ bông hoa đó có ý nghĩa gì. Chính là Tề Vô Hối sau khi nhìn thấy đóa hoa kia thì trong lòng hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều mơ hồ tự hỏi.
“Dĩ nhiên là thể chất vạn cổ đệ nhất! Nó được xưng là trời sinh đạo thể, thân cận nhất với đại đạo!”
“Điều này làm sao có thể? Diệp Thu dĩ nhiên là trời sinh đạo thể! Vì cái gì mà Huyền Thiên sư thúc chưa bao giờ nói qua?”
“Ta đột nhiên có chút hiểu ra, khó trách tại sao Huyền Thiên sư thúc cả đời không thu đồ đệ, rồi trước khi qua đời lại cố ý xuống núi thu Diệp Thu làm đồ đệ.”
“Ngay từ đầu chúng ta còn tưởng rằng Diệp Thu thật sự chỉ là một tên phế vật, Huyền Thiên sư thúc bởi vì đại hạn sắp tới mà không đành lòng để truyền thừa của Tử Hà Phong đứt đoạn nên mới bất đắc dĩ thu Diệp Thu làm đồ đệ. Nhưng thật không nghĩ tới vốn dĩ ngay từ đầu Huyền Thiên sư thúc liền biết Diệp Thu có được thể chất vạn cổ đệ nhất này.”
Mọi người bàn luận sôi nổi và sắc mặt dần cứng lại. Tất cả bọn họ đều không nghĩ tới hôm nay mình có thể may mắn nhìn thấy loại thể chất kinh khủng này.
Mà bọn họ càng không nghĩ tới người này còn là người trong Bổ Thiên giáo của bọn họ, hơn nữa còn là thủ tọa của một mạch.
“Khó trách tại sao Diệp Thu có thể dễ dàng tiến vào trạng thái đốn ngộ, bởi vì loại thể chất như thế liền thân cận đại đạo, có thể tại chỗ đốn ngộ cũng là hợp tình hợp lý.”
Trên chín tầng trời, luồng khí xoáy khổng lồ kia đột nhiên xông thẳng về phía Diệp Thu. Một luồng linh lực kinh người trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể hắn.
Diệp Thu nhướng mày chịu đựng loại cảm giác đau đớn này và dùng sức mạnh của Giáo Chủ cảnh để trấn áp nó.
Tu vi của hắn vẫn kẹt ở Giáo Chủ cảnh sơ kỳ, bởi vì hắn trong khoảng thời gian này luôn một mực tôi luyện đạo tâm, cho nên tu vi mới không có tăng lên.
Tuy nhiên, sau khi luồng lực lượng này tràn vào thì tu vi của Diệp Thu đã mơ hồ có dấu vết dãn ra.
Bầu không khí tại hiện trường hết sức ngưng trọng, mọi người đều đè nén một hơi và nhìn không chớp mắt bóng người màu trắng kia đang đứng vững ở giữa luồng khí xoáy.