Trong lòng Triệu Uyển Nhi cũng hiểu được ân oán giữa Tử Hà Phong và Tàng Kiếm Phong về sau có thể sẽ rơi xuống trên người các nàng mà nhất thời cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Các đời thủ tọa của Tử Hà Phong đều không có thua qua, coi như là Diệp Thu hiện tại cũng kiên cường đáp trả.
Vậy đến lúc các nàng thì còn có thể bảo trì loại trạng thái này hay không?
“Cho nên các ngươi cũng phải tranh một hơi đi! Hãy tu luyện thật tốt, thất bại trước ai cũng có thể nhưng lại không thể thất bại bởi Tàng Kiếm Phong. Nếu không Tề Vô Hối sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này mà điên cuồng nhục nhã chúng ta.” Diệp Thu thấm thía nói ra.
Hai cô nương gật đầu với ánh mắt vô cùng kiên định.
“Sư tôn yên tâm, chúng đệ tử tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng.”
Triệu Uyển Nhi giống như có mục tiêu mà ý vị thâm trường nhìn về phía Tàng Kiếm Phong nói: “Ân oán giữa các triều đại sao? Thú vị! Vậy chúng ta sẽ không thể thua được!”
Hiện tại sau khi nắm giữ Chiết Mai Thủ, nàng đã có thể khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong cơ thể rất tốt, sức chiến đấu đã vô cùng kinh người.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng không ngừng hấp thu lực lượng của Bảo Cốt, cho nên tu vi của nàng cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Dựa theo Diệp Thu dự tính, trước khi thất mạch hội võ diễn ra thì Triệu Uyển Nhi hẳn là có thể đột phá đến Huyền Chỉ Cửu Phẩm.
Đây vẫn là tình huống tối thiểu, nếu như tăng thêm chút sức lực thì có lẽ nàng sẽ có thể đột phá Thiên Tướng cảnh.
Dù sao khối Bảo Cốt kia chính là Bảo Cốt của thái cổ di chủng tu vi Thần Tàng Ngũ Cảnh, ẩn chứa lực lượng vô cùng hùng mạnh, vậy nào có dễ dàng hấp thu hết như vậy được.
Về phần Lâm Thanh Trúc thì tu vi đã vững vàng tăng lên Thiên Tướng Nhị Phẩm, tiến bộ này cũng vô cùng nhanh.
Có thể là do có Triệu Uyển Nhi ở phía sau đuổi theo tạo áp lực nên mới để cho nàng không ngừng có dục vọng trở nên mạnh mẽ. Dưới sự tu luyện điên cuồng thì tiến độ vô cùng nhanh.
Lúc này tại Tàng Kiếm Phong, Tề Vô Hối đã trở lại đạo tràng và xanh mặt giận dữ đập bàn.
“Chết tiệt!”
Một cái tát vỗ xuống, cái bàn kia trong nháy mắt đã sụp đổ tan tành, tan thành mây khói.
Đám đệ tử ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì sợ đến run rẩy cả người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại để cho sư tôn của bọn họ tức giận như thế.
Tuy nhiên cũng không có ai dám đi vào quấy rầy Tề Vô Hối vì sợ chọc giận hắn thì chính mình liền xui xẻo.
“Vương sư huynh, huynh nói xem sư tôn bị làm sao vậy? Tại sao ngài ấy lại đột nhiên nổi giận như thế?” Tại cửa ra vào, hai vị đệ tử đi ngang qua nơi này và nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ của Tề Vô Hối mà kinh hồn bạt vía hỏi thăm.
Vương Lăng xuyên thấu qua cửa sổ, hướng vào bên trong nhìn thoáng qua và kinh ngạc nói: “Ta cũng không biết! Đoán chừng là sư tôn đã bị ai đó đã kích rồi! Theo ta được biết, người có thể làm cho sư tôn nổi giận như vậy thì trong toàn bộ Bổ Thiên Giáo hình như cũng chỉ có vị Diệp sư thúc kia của Tử Hà Phong thôi.”
Lý Hàn sửng sốt một chút, hỏi: “Chính là gã Diệp sư thúc phế vật của Tử Hà Phong sao?”
Vương Lăng trợn mắt nhìn Lý Hàn một cái, sau đó chột dạ nhìn về bốn phía nhỏ giọng nói: “Suỵt! Ngươi đừng nói lung tung, cẩn thận rước họa vào thân đấy! Vị Diệp sư thúc kia của Tử Hà Phong cũng không phải là phế vật gì đâu! Lần này ngươi không xuống núi nên mới không biết Diệp sư thúc của chúng ta ở dưới núi có chiến tích như thế nào!”
Lý Hàn vừa nghe thì lập tức hứng thú mà cầu Vương Lăng kể cho hắn nghe chiến tích của Diệp Thu đã làm dưới chân núi. Sau khi nghe xong thì hắn đã hoàn toàn khiếp sợ.
“Không phải chứ? Vị Diệp sư thúc này thật sự mạnh như vậy ư? Khó trách tại sao sư tôn vừa trở về thì đã liên tục nổi giận! Thì ra là như vậy!”
Hai người đang thảo luận kịch liệt thì có một bóng người lặng lẽ đi tới phía sau lưng bọn họ, hai người quay đầu lại nhìn mà càng hoảng sợ hơn.
“Đại sư huynh...”
Tề Hạo mặt không biểu cảm mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Các ngươi đang thảo luận cái gì đấy hả?”
Hai người liền run rẩy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
“Không... chúng ta chỉ đang thảo luận một ít vấn đề tu hành thôi chứ không có thảo luận cái gì hết.”
Tề Hạo không nói gì mà là nhìn về phía trong đạo tràng, lúc này Tề Vô Hối vẫn còn đang nổi giận.
Hắn bế quan mấy tháng hôm nay vừa mới xuất quan, cho nên đối với chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cũng không rõ ràng lắm.
Cũng không biết cha ta hôm nay bị làm sao mà lại đột nhiên nổi giận như thế?
Cho tới bây giờ Tề Hạo chưa từng thấy qua cha hắn nổi giận như vậy.
“Đi đi!” Tề Hạo bảo hai người kia có thể rời đi còn hắn lập tức đi vào đạo tràng.
“Cha...” Vừa mới tiến vào đạo tràng thì Tề Hạo liền cung kính kêu lên.
Tề Vô Hối đang phẫn nộ ngẩng đầu nhìn một cái, thấy người tới là con trai của mình thì hắn mới nhịn cơn tức giận trong lòng một chút.
“Ừm, Hạo nhi, ngươi xuất quan khi nào đấy?”
“Nhi tử vừa mới xuất quan! Cha, ngài sao vậy? Ai chọc cha tức giận à?” Tề Hạo tò mò hỏi.
Tề Vô Hối thở dài nói: “Còn có thể là ai ngoại trừ cái tên kia của Tử Hà Phong! Còn có ai dám chọc ta tức giận ngoài hắn nữa chứ?”
Ánh mắt Tề Hạo chợt lóe lên và bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Lại là Tử Hà Phong sao?”