Tề Vô Hối giải thích với Tề Hạo tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, thậm chí ngay cả câu nói cuối cùng của Diệp Thu cũng không bỏ sót.
Nghe xong cha mình bị Diệp Thu làm nhục như vậy mà ánh mắt Tề Hạo hiện lên một tia hung hãn.
“Tên Diệp Thu này khinh người quá đáng!”
“Cha cứ yên tâm đi, nhi tử biết mình nên làm như thế nào.”
“Tử Hà Phong nhỏ bé kia mà lại dám ức hiếp Tàng Kiếm Phong của chúng ta, như vậy nhi tử ở Thất Mạch Hội Võ nhất định sẽ giành lại khẩu khí này.”
“Bản thân Diệp Thu rất là lợi hại, nhưng không có nghĩa là đồ đệ của hắn lợi hại.”
“Tốt nhất bây giờ hắn nên cầu nguyện đệ tử của hắn đừng gặp ta, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí.”
Ánh mắt Tề Hạo lộ ra ác ý, Tề Vô Hối chịu nhục mang ý nghĩa toàn bộ Tàng Kiếm Phong đều chịu sỉ nhục lớn lao. Huống chi hắn còn là con ruột của Tề Vô Hối, vậy khẩu khí này bất kể như thế nào hắn cũng phải giành lại.
Nghe thấy con trai mình có lòng tin như vậy mà Tề Vô Hối sáng ngời hai mắt, cuối cùng hắn đã bình phục rất nhiều.
“Được, rất xứng đáng là con trai ta, rất có chí khí!”
“Hai cha con chúng ta lần này có thể hãnh diện hay không thì đều phải xem tài nghệ của ngươi.”
“Diệp Thu ức hiếp chúng ta quá đáng! Nếu hội võ lần này Tàng Kiếm Phong chúng ta thua trong tay Tử Hà Phong thì mặt mũi của cha ngươi coi như là mất hết rồi.”
Tề Vô Hối lời nói thấm thía, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, giống như cái bàn phía trước chính là Diệp Thu mà hung hăng vỗ xuống.
Cái bàn trong nháy mắt hóa thành bột phấn, tan rã trên mặt đất.
Tề Hạo tự tin cười lộ ra nụ cười tà ác, nói: “ Cha yên tâm đi, trải qua lần bế quan này tu vi của nhi tử đã đột phá Thiên Tướng Tứ Phẩm, rất nhanh sẽ tiến vào Ngũ Phẩm. Ngoại trừ đại sư huynh của Thủ Phong ra thì toàn bộ Bổ Thiên Giáo không ai là đối thủ của ta hết. Vậy hai đệ tử vừa mới nhập môn của Tử Hà Phong sao dám làm càn?”
Ánh mắt Tề Vô Hối hiện lên một chút kinh ngạc, vội vàng đi tới bên cạnh Tề Hạo kiểm tra một phen.
“Ha ha ha... Không hổ là con của Tề Vô Hối ta. Bế quan hai tháng mà đã từ Thiên Tướng Nhất Phẩm đột phá đến Tứ Phẩm.”
“Tốt! Tốt lắm!”
“Diệp Thu, lão phu bây giờ muốn xem ngươi làm sao đấu với ta?”
Tề Vô Hối bỏ qua sỉ nhục lúc trước mà cất tiếng cười to.
Con trai của hắn kỳ thật tư chất cũng không kém, không chỉ không kém mà còn rất cao.
Chỉ là hắn phóng túng quá độ, lười biếng không muốn tu luyện mà thôi.
Hiện giờ mâu thuẫn giữa Tàng Kiếm Phong và Tử Hà Phong đã càng thêm kịch liệt, Tề Hạo rốt cuộc đã chịu yên lòng toàn lực tu luyện.
Hắn chỉ dùng thời gian hai tháng mà đã liên tục đột phá ba tiểu cảnh giới, loại thiên phú này thật sự để cho Tề Vô Hối rất kinh ngạc.
“Hạo nhi, con đi theo cha, hôm nay cha sẽ truyền cho con một bộ bí thuật hùng mạnh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.” Tề Vô Hối hạ quyết tâm mang theo Tề Hạo hướng về phòng tu luyện để hướng dẫn thật tốt cho Tề Hạo một phen.
Lúc này, thủ tọa các mạch đều đã trở lại đạo tràng của mình.
Sau khi trải qua chuyện hôm nay, tất cả mọi người đều cảm giác được áp lực cực lớn.
Mắt thấy hội võ tới gần nên đệ tử các mạch đều điên cuồng tu luyện giống như là gà sôi máu vậy.
Thủ tọa các mạch dốc hết thần thông, ra sức truyền thụ, ai cũng không muốn nhất mạch của mình có thành tích không tốt.
Tất cả đều muốn trước khi hội võ bắt đầu sẽ truyền dạy tuyệt chiêu giấu nghề cho đệ tử của mình, hy vọng có thể ở trên hội võ giành được một cái thành tích tốt.
…
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh.
Hội Võ chỉ còn ba ngày nữa là bắt đầu, bầu không khí trên dưới của Bổ Thiên giáo càng ngày càng khẩn trương.
Hôm nay, tại Tử Hà Phong, bên trong rừng trúc nhỏ, Diệp Thu đứng trong rừng trúc, Lâm Thanh Trúc bất động đứng ở phía sau hắn.
“Sư tôn hôm nay gọi đệ tử tới là có chuyện gì?” Lâm Thanh Trúc không hiểu nên hỏi.
Tất cả mọi người đều đang bế quan tiềm tu để chuẩn bị cho hội võ vài ngày sau.
Mới sáng sớm mà Diệp Thu đột nhiên gọi nàng đến đây có phải có chỉ thị gì không?
Diệp Thu chỉ nhìn xem hồ nước phía trước và đưa lưng về phía Lâm Thanh Trúc không nói một lời.
Không biết qua bao lâu, hắn bẻ một cây trúc xuống, nói: “Đồ nhi, hôm nay vi sư sẽ truyền cho ngươi một tuyệt chiêu, ngươi hãy xem kỹ.”
Bỗng nhiên chỉ thấy thân hình hắn khẽ động, cây trúc trong tay tụ khí ngang ngực, sức lực quanh quẩn người hắn, phảng phất như đặt mình vào trong sơn thủy.
Lâm Thanh Trúc nhìn xem vô cùng nghiêm túc, chú ý từng chi tiết của Diệp Thu.
Chỉ thấy hắn đột nhiên quét ngang về phía trước, một luồng kiếm ý kinh người đánh ra.
“Cái này...” Lâm Thanh Trúc há hốc cả miệng, ánh mắt tràn đầy sự rung động.
Kiếm khí kia quét ngang mà đi, toàn bộ mặt hồ kinh khởi gợn sóng to lớn, giống như bức tường ngăn cách vậy.
Uy lực kinh người này thật sự làm cho Lâm Thanh Trúc hoảng sợ.