Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 78


Dẫu sao thì Cao Tịch Huy vẫn còn trẻ, không thể cứ ở nhà như vậy.
Ký ức bà dần dần khôi phục, đối với người thân xung quanh cũng đã quen thuộc, thấy mỗi ngày Vương Quân đều đến đây tặng hoa cho Tô Tịnh An, bà cũng nghẹn một bụng tức giận.
Có một lần lúc lãnh đạo tổ chức đến an ủi, uyển chuyển bày tỏ trong cục hiện tại đang thiếu cán bộ, hy vọng bà có thể sớm ngày trở lại cương vị, Cao Tịch Huy gật đầu đồng ý.
Biết Cục trưởng Cao sắp quay lại.
Tiểu Tương vui đến mức phát điên, sáu giờ sáng cô đã bắt đầu quét dọn văn phòng, thật ra mỗi ngày đều có nhân viên vệ sinh chuyên môn quét dọn, căn bản cũng không có bụi bặm gì, nhưng cô vẫn cẩn thận lau đi lau lại.
La Hân đứng bên cạnh nhìn, lạnh lùng: "Cục trưởng Cao sau khi trở về vậy sau này sợ là cuộc sống ấm áp hạnh phúc kia cũng không còn nữa."
"Cô có ý gì?" Tiểu Tương quay đầu lại nhìn cô ấy, La Hân nhìn chằm chằm cô: "Một núi không thể có hai hổ, trước đó Cục trưởng Tô tạm thời dẫn dắt chúng ta, cũng được nửa năm, đội ngũ đã ổn định, bà ấy đột nhiên trở về như vậy, mọi người khẳng định không quen."
Tiểu Tương vừa nghe xong thì không vui: "Chính cô cũng nói là tạm thời, Cục trưởng Tô của cô lợi hại cũng chỉ là tạm thời, cô còn ở đây nói cái gì mà lợi hại?"
La Hân vốn dĩ khổ sở với tình cảm của Tiểu Tương dành cho Cao Tịch Huy, hôm qua vì biết Cao Tịch Huy sắp quay lại, cô nàng hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, chuyện này càng làm cho trong lòng La Hân rỉ máu, giọng nói của cô ấy có chút đông cứng: "Cục trưởng Tô của chúng ta dịu dàng lại có năng lực như vậy, tạm thời thì làm sao? Bà ấy không phải chủ một đội sao?"
Cao Tịch Huy cùng với Tô Tịnh An không thể nào nghĩ tới, bọn họ vừa mới chạy buổi sáng xong, cùng nhau đến đơn vị chuẩn bị ăn sáng, lại thấy Tiểu Tương cùng với La Hân đánh nhau.
Ồ.
Đúng là thật sự động thủ, tuyệt đối không phải đùa.
Hai người đều là người có luyện qua, vừa bắt đầu ra tay, tuyệt đối chỉ có ầm ầm, ánh lửa văng khắp nơi.
Ánh mắt Cao Tịch Huy nhạy bén, bà nhanh chóng giữ chặt Tô Tịnh An đang muốn lên lầu lại: "Đánh nhau rồi, đừng lên đó."
Tô Tịnh An nghi hoặc nhìn lên trên lầu, lắc đầu cười: "Hai đứa nhóc này."
Cục trưởng Tô là ai cơ chứ, liếc mắt một cái đã nhìn ra hai đứa nhỏ này vì sao lại đánh nhau, bà không để trong lòng, nhưng Cao Tịch Huy lại bao che nghé con của mình, lải nhải: "La Hân này làm việc có được không đây? Biết mình đã từng qua huấn luyện liền đến khoe khoang có phải không? Ai, vốn dĩ Tiểu Tương của chúng ta là một đứa nhỏ thật thà, tính cách trời sinh lại nóng nảy như vậy, ai."
Lúc ăn cơm, bà vẫn không yên tâm nhắc mãi.
Lúc đầu Tô Tịnh An còn nghe, sau đó, Cao Tịch Huy càng nói càng quá: "Tiểu Tương là người cùng chị vào sinh ra tử, ai, người khác đều nói nó giống như con gái chị, thật đúng là không sai, chị nói với em cái này, La Hân không thể như vậy, nó ——"
Tô Tịnh An đặc đũa xuống, chăm chú nhìn Cao Tịch Huy: "La Hân làm sao? Nếu chị không phục, em sẽ tập luyện với chị?"
Cao Tịch Huy:...
Lại nữa rồi.
Được rồi, bà xác thực cũng mượn thế mà nói ra bất mãn vì Tô Tịnh An quá cưng chiều La Hân.
Buổi sáng này, cả hai lại chuốt khó chịu vào người.
Đến văn phòng.
Cao Tịch Huy theo lệ thường mở hội nghị toàn thể của đội, bà ngồi ở vị trí cao nhất, phóng tầm mắt âm thầm nhìn, không khỏi có vài phần kính nể đối với người phụ nữ nhà mình.
Rất khá, thời gian mới ngắn ngủi trên dưới nửa năm, đã kéo về không ít tâm phúc.
Các cán bộ nhất trí, ngay cả những người trong đội cũng đều bất bình thay bà ấy.
Cao Tịch Huy cong môi, rất khá, xem ra bà phải đổi bài rồi.
Tô Tịnh An biết Cao Tịch Huy thủ đoạn, đây cũng là lý do bà ấy có thể ngồi yên ổn trên vị trí này nhiều năm như vậy, bà cũng biết loại chuyện này rất bình thường, nhưng lần này là xuống tay với những người chân thành với mình, nhất thời, trong lòng bà có chút hụt hẫng.

Trước mắt Tô Mẫn sắp phải tốt nghiệp.
Số lần nàng đến đơn vị ngày càng nhiều, các cuộc thi công chức cũng đã được an bài.
Mấy ngày nay, trong lòng mọi người lo lắng, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, đợi Tô Mẫn đến, đồng nghiệp nhanh chóng lôi kéo nàng, hạ giọng: "Cục trưởng Cao đã trở lại, cẩn thận một chút."
Mọi người đều biết Tô Mẫn đang ở vị trí khó xử.
Tô Tịnh An là dì nàng, Cao Tịch Huy lại là sư phụ nàng.
Mối quan hệ như vậy sợ là nàng chính là người khó xử nhất.
Tô Mẫn mờ mịt một hồi, nàng ngồi trong văn phòng chốc lát nghe lời mọi người nói, xem như đã hiểu.
"Cục trưởng Cao đã trở lại, lại lần nữa nắm giữ đội ngũ, ai, những ngày lành đã qua rồi."
"Đừng nói như vậy, Cục trưởng Tô tuy rằng hiền lành, nhưng tôi thích cách làm việc của Cục trưởng Cao hơn, để bà ấy dẫn dắt, thật có thể tạo ra thành tích, hơn nữa cô có thấy không? Thật ra Cục trưởng Tô cũng không phải lúc nào cũng ôn hòa, bà ấy vẫn luôn tập trung vào mấy đối tượng bồi dưỡng trọng điểm kia."
"Đúng vậy, tôi thích Cục trưởng Cao, bà ấy chỉ là mới quay lại còn đang trong quá trình điều chỉnh lại, mỗi năm, bà ấy không dẫn theo đám thanh niên chúng ta ra ngoài tụ họp giải sầu."
"Nhưng mà thấy cách làm này của Cục trưởng Cao, chắc là muốn loại bỏ tất cả những người bên cạnh Cục trưởng Tô đấy."
"Nhưng lại không có quy luật gì, Tiêu Tiêu kia, không phải rất thân cận với Cục trưởng Tô sao? Cục trưởng Cao cũng không có động tĩnh gì."
"Đúng vậy, thật kỳ quái."
......
Tô Mẫn nghe xong không tham gia bàn luận, nàng đứng dậy đến mở cửa phòng Cao Tịch Huy.
Trong văn phòng.
Cao Tịch Huy đang nói chuyện với tiểu Tương: "Biểu hiện này của cô quá amazing, trước kia ta dẫn cô đến Tây Tạng tìm sư phụ già huấn luyện tư thế cô đã forget ra sau đầu hết rồi à? Cô bây giờ chính là kiểu đầu óc đang yêu mà giới trẻ hay nói đúng không? Thế mà lại bị người ta khống chế trong vòng mười chiêu?"
Tiểu Tương nghẹn đến mức mặt đỏ bừng: "Không phải..."
Cao Tịch Huy nhìn cô ấy: "Không phải cái gì? Cô có gì cứ nói, mấy ngày nay ta không có ở đây, sao cô lại trở nên nhút nhát như vậy chứ."
Tiểu Tương nghẹn ngào: "Bọn tôi...!tôi không thể thắng."
Tên La Hân kia rất sĩ diện, nếu cô thật sự đánh thắng, cô ấy lại chạy khắp nơi tìm người luyện tập.

Cách tập luyện của cô ấy cùng với tiểu Tương không giống nhau, nếu dùng sức không đúng chỗ, rất dễ bị thương, còn để tiểu Tương lo lắng không thôi.
Cao Tịch Huy nhìn chằm chằm tiểu Tương nửa ngày, cười thần bí: "Được rồi, cô không cần phải nói nữa, ta hiểu rồi."
Hiểu rồi?
Tiểu Tương cũng nhìn chằm chằm Cao Tịch Huy nửa ngày, thấy khoé miệng bà nở nụ cười mà đáy lòng phát lạnh, nhịn không được hỏi: "Người hiểu cái gì?"
Cao Tịch Huy cúi đầu cười cười: "Nếu ban ngày thắng cô ấy, có phải buổi tối cô ấy sẽ đánh cô bằng cách khác phải không?"
Cái này không phải trò bà và An An thường xuyên chơi sao?
Tiểu Tương:...

Tô Mẫn:...
Trời ạ.
Mau đến xem vị lãnh đạo này lại dám công khai lái xe trong văn phòng.
"Cục trưởng Cao."
Tô Mẫn mở miệng, vì tránh hiềm nghi, trong lúc công tác nàng đều xưng hô bằng chức vị.
Cao Tịch Huy nói với tiểu Tương: "Cô đi ra ngoài trước đi."
Bà vừa thấy ánh mắt kia của Tô Mẫn đã biết nàng có chuyện muốn hỏi.
Tiểu Tương gật đầu, cô nhìn thoáng qua Tô Mẫn rồi ra ngoài, một cái liếc mắt này, Tô Mẫn thấy mà buồn cười, tiểu Tương đây là bắt đầu đề phòng sao? Cảm thấy nàng là người của dì?
Lúc vừa tới, Tô Mẫn còn muốn trực tiếp hỏi dì rễ vì sao lại cứ oanh liệt đổi bài như vậy.
Nhưng bị ánh mắt kia của tiểu Tương làm cho nàng vô thức chột dạ.
Nơi này có rất nhiều thứ sâu như nước.
Ai biết rốt cuộc dì và dì rễ đang làm cái gì.
"Mắt con sao cứ xoay chuyển láo liên thế?" Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn, hai tay bà vòng ra sau người, nhàn nhạt hỏi: "Sao nào, vừa trở về lại nghe thấy tin đồn nhảm nhí?"
Tô Mẫn gật đầu.
Cao Tịch Huy giọng điệu bình thường: "Đừng nói đến con cũng hoài nghi ta đang làm gì đấy chứ? Mẫn Mẫn, theo ta lâu như vậy, con thật là không tiến bộ."
Đã lâu không có ai dạy dỗ, Tô Mẫn có chút không phục mím môi.
Lời nói của Cao Tịch Huy thâm sâu: "Nửa năm nay ta nghỉ ngơi, bên ngoài xem ra có rất nhiều người ủng hộ dì con, thật ra nguyên nhân sau lưng chuyện này con không nhìn ra được.

Lúc này ta đổi bài, bề ngoài là đang dọn sạch người bên cạnh dì con, nhưng sâu hơn lại là, một lần nhổ đi mấy cái đinh trong mắt ta đã nhiều năm nay."
Dù sao bây giờ toàn bộ đội ngũ đều biết, Cục trưởng Cao trải qua sinh tử, so với trước khi ra tay càng ác liệt hơn.
Hơn nữa nguyên nhân cũng bởi vì lần trước bà ra tay cứu người, đối với nhiều chuyện cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, bà vừa hay thuận thế sàng lọc lại một chút những người bên cạnh.
Cao Tịch Huy nhàn nhạt: "Ta và dì con già rồi, cho dù con đường này về sau có thể đi bao xa, cuối cùng cũng là con ở lại đội này, mỗi một người thanh liêm ở đây, đối với con đều có chỗ lợi."
Tô Mẫn: "Tiểu Tương cùng với La Hân kia..."
Bọn họ đều là tâm phúc hết mà.
Cao Tịch Huy: "Đều là người trẻ tuổi, nóng nảy, đánh nhau một trận cũng tốt, nếu không không có diễn viên quần chúng làm sao diễn cho thật được?"
Tô Mẫn:...
Quả nhiên, tâm tư người già đều kín đáo đáng sợ.
Thời điểm buổi chiều, Tô Mẫn đến chỗ của dì, Tô Tịnh An đúng là vô cùng phối hợp với Cao Tịch Huy, từ sau khi bà ấy quay lại, bà rất ít ra ngoài, bị "chèn ép" trong văn phòng đổ nước tưới hoa, nhàn nhã vui vẻ.

"Dì nghe dì rễ của con nói, buổi sáng con vì dì đến đó bênh vực kẻ yếu?"
Lời nói giống nhau nhưng từ trong miệng Tô Tịnh An nói ra lại vô cùng nhu hòa, Tô Mẫn có chút ngại ngùng: "Con...!Nào biết bà ấy suy nghĩ nhiều như vậy."
Tô Tịnh An hơi cười: "Bà ấy không ở đây nửa năm, tuy rằng không lay động được căn cơ, nhưng cái vị trí kia cũng có không ít người mơ ước."
Điểm này Tô Mẫn cũng biết.
Tô Mẫn: "Con thật sự cho rằng dì rễ làm vậy cho hả giận đấy...!việc đầu tiên sau khi bà ấy trở về không phải là xử lý Vương Quân sao?"
Tô Tịnh An tự mình rót một ly trà, uống một ngụm: "Đừng nói con lại thật sự cho rằng Vương Quân gần đây theo đuổi dì là vì con người này của dì đấy chứ?"
Tô Mẫn mờ mịt nhìn Tô Tịnh An.
Tô Tịnh An nhìn đôi mắt nàng, cười: "Thứ con phải học còn rất nhiều, xã hội này quá phức tạp, chờ khi con thật sự ra trường liền sẽ hiểu, người hiện tại, có thể thích, nhưng cơ bản không đơn thuần chỉ là thích, không giống như trước kia..."
Nghe dì nói như vậy, lòng hiếu kỳ của Tô Mẫn trào lên: "Dì, Dì với dì rễ quen biết nhau như thế nào?"
Quen nhau như thế nào?
Tô Tịnh An suy nghĩ một hồi, trong mắt mang theo chút ánh cười.
Lúc Cao Tịch Huy còn trẻ, hào quang lớn như thế nào, hiện tại nếu so với những vãn bối này, sợ là chỉ có Lâm Tiêu Tiêu mới có thể so một chút.
Ở niên đại kia, có thể lên đến cao trung, đã xem là người làm công tác văn hoá.
Tô Tịnh An xem như là học sinh chuyển trường, bởi vì ba phải chuyển nơi làm việc, gia đình phải từ nội Mông chuyển tới Bắc Kinh, lúc bà đến, là được thầy giáo dẫn vào.
Cao Tịch Huy là lão đại trong lớp này.
Lúc Thầy giáo nhận Tô Tịnh An vào, vừa đúng lúc bà ấy đang ngủ, căn bản là không thấy có người đến.
Tiết học tiếp theo, là hoạt động ngoại khóa.
Khi đó, phần lớn mọi người đều giúp trường học làm một ít việc, hiện tại còn chưa có môn thể dục.
Cao Tịch Huy làm việc rất giỏi, cầm cuốc chuẩn bị cuốc đất, bị cô gái bên cạnh níu lại: "Ai, chị, nhìn bên kia đi, học sinh mới tới."
Tô Tịnh An lúc đó chính là con gái nhà giàu điển hình, bà mặc một bộ váy trắng, tóc dài bay bay, đối với học sinh xung quanh không quá quen thuộc, bộ dáng nhìn mọi người khắp nơi từng người cầm nông cụ chuẩn bị cuốc đất có chút mờ mịt.
Một khắc đó khi Cao Tịch Huy thấy bà, đôi mắt xuyên thẳng.
Khi đó, trong đầu bà không có từ ngữ nào khác chỉ còn hai chữ "Thiên sứ".
Bà vác cuốc đi về phía Tô Tịnh An, người bên cạnh gọi bà cũng không nghe thấy, lúc Tô Tịnh An đang mờ mịt hoảng sợ, thấy đối diện có một nữ sinh vác cuốc đi đến, nữ sinh này vóc dáng rất cao, tóc dài buộc cao anh khí sảng khoái, lông mày thật rậm, vừa nhìn đã biết chính là bộ dáng trọng tình trọng nghĩa, trên người mang theo một cỗ hào khí, chỉ là...!Bà không biết phải làm gì, người kia đã thuận lợi đến đây.
Cao Tịch Huy bị trái tim mình lôi kéo đến cạnh Tô Tịnh An, đợi đến khi dừng chân, đối mặt với ánh mắt đánh giá của Tô Tịnh An, mặt bà mới nóng lên.
Tô Tịnh An nhìn bà, không nói gì, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng bà khi đó so bạn cùng lứa tuổi trầm ổn hơn nhiều.
Trong miệng Cao Tịch Huy nghẹn rất nhiều lời nói, cuối cùng chỉ buông một câu: "Tôi là lớp trưởng."
Tô Tịnh An gật đầu: "Chào lớp trưởng, tôi là học sinh mới chuyển tới, Tô Tịnh An."
Bên người Cao Tịch Huy thò ra mấy người có cả trai lẫn gái, đều đang cười: "Đây chính là lão đại của lớp chúng ta."
Tô Tịnh An đánh giá Cao Tịch Huy, sau một lát, bà cúi đầu cắn nhẹ môi.
Một mỹ nữ như vậy.
Tự nhiên được người khác thích.
Cao Tịch Huy có cảm giác mình muốn nói chút gì đó, nhưng lại vô thức khẩn trương, cuối cùng, bà lạnh lùng nói: "Theo tôi ra đồng làm việc."
Cứ như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt.

Cao Tịch Huy liền để lại ấn tượng khắc sâu cho Tô Tịnh An.
Nói ra đồng làm việc, chính là vất vả cuốc đất, khi đó cơ hồ chỉ là tự tay người làm, không có máy móc gì.
Nhưng "người thành phố" như Tô Tịnh An chưa từng làm mấy thứ này, chỉ thời gian nửa ngày, bà đã mệt đến cúi eo không nổi nữa.
Cao Tịch Huy ở bên cạnh lại dư sức làm, bà nhìn Tô Tịnh An thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa tim có chút ngứa.
Vào ban đêm.
Lớp trưởng đại nhân mất ngủ.
Từ nhỏ đến lớn, hào quang của Cao Tịch Huy cũng thu hút không ít người, bà không phải loại mỹ nữ điển hình, nhưng bề ngoài lại xuất sắc, hơn nữa ở những năm đó, bà cao 1m72 không hề thua kém nam sinh chút nào, thân thể bà lại đĩnh đạc thẳng tắp, đứng một chỗ cũng vô cùng bắt mắt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bà lại đặt sự chú ý lên bạn học mới.
Cao Tịch Huy phát hiện giọng nói của Tô Tịnh An rất dễ nghe, người cũng thông minh, học tập lại rất tốt, lúc cùng người ta nói chuyện, sẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi cười của bà, lông mi rất dài, nhẹ nhàng chớp mắt một chút, giống như có thể chớp vào trong trái tim bà.
Hơn nữa Tô Tịnh An rất nữ tính, không phải loại người mạnh mẽ giống kiểu bạn bè bên cạnh, ra đồng làm việc, gặp được sâu nhỏ nào đó, Tô Tịnh An cũng có thể bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Cao Tịch Huy nhịn không được khi ở trường hay bắt châu chấu hoặc là bọ ngựa hù dọa Tô Tịnh An, đuổi theo bà chay từ đông sang tây.
Rất nhiều lần bị chủ nhiệm lớp cản lại, chủ nhiệm lớp đen mặt: "Tịch Huy, bạn học mềm mại xinh đẹp như vậy, sao con lại không biết xấu hổ ăn hiếp bạn?"
Đương nhiên là không biết xấu hổ.
Tô Tịnh An khi đó rất sợ hãi, bà không biết mình rốt cuộc đắc tội Cao Tịch Huy chỗ nào, làm cho lớp trưởng hễ không có việc gì liền ăn hiếp bà.
Mà quyền lực lớp trưởng lại rất lớn, giống như trò đùa dai, mỗi lần phân tổ nhất định phải phân cho bà ấy và mình ở cùng nhau.
Lại một lần nữa lúc ra đồng.
Tô Tịnh An mới vừa cầm lấy cái cuốc, eo đột nhiên có chút đau, Cao Tịch Huy thấy vậy: "Qua một bên đi, nũng nịu."
Tô Tịnh An nhìn bà, Cao Tịch Huy chỉ vào bao đất bên cạnh: "Qua đó nhìn."
Một người làm việc hai người.
Tô Tịnh An ngồi xổm một bên lén nhìn, Cao Tịch Huy làm việc thật sự đặc biệt giỏi, cái cuốc trong tay bà vung lên nhẹ nhàng giống như không hề có chút phân lượng nào, một vùng không nhỏ, rất nhanh đã được bà xới đất xong, tốc độ bà làm một mình không hề thua kém với tốc độ hai người bên cạnh cùng nhau hợp tác.
Làm xong rồi, Cao Tịch Huy đập cuốc xuống ngẩng đầu dùng mu bàn tay lau mồ hôi, quay đầu lại, thấy Tô Tịnh An đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia...!Có chút khác lạ.
Cao Tịch Huy cong môi: "Sao nào, tôi quá soái quá đẹp, cậu nhìn không đã?"
Tô Tịnh An lập tức đỏ mặt, khi đó, da mặt mấy cô gái đều mỏng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nói mấy lời như vậy với bà.
Cao Tịch Huy nhìn bà: "Lại đây."
Tô Tịnh An đứng dậy đi qua, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt bà, Cao Tịch Huy: "Lau mồ hôi cho tôi."
Bà rõ ràng có tay lại không dùng.
Tô Tịnh An không nói gì, từ trong túi móc ra khăn tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cao Tịch Huy một cái, ánh mắt lại quay đi, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho bà ấy.
Khăn tay này thơm thơm.
Cao Tịch Huy ngửi đến vui vẻ: "Trách không được có nhiều nam sinh thích cậu như vậy, tôn cậu thành nữ thần, thật là khác nhau, thiên kim nhà giàu mà."
Tô Tịnh An không để ý tới bà ấy, Cao Tịch Huy nhìn chằm chằm đôi mắt bà: "Sao cậu không nhìn tôi? Lại nhìn chỗ nào đâu đâu vậy?"
Ánh mắt Tô Tịnh An vừa mới chuyển tới, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Cao Tịch Huy, tim bà giống như là nước đọng trên hoa hồng bắn lên một chút, tạo nên một chút run rẩy.
Đôi mắt Cao Tịch Huy rất đen, vừa mới đổ mồ hôi, ướt dầm dề như người mẫu chụp quảng cáo trong TV, trên người bà tản ra mùi hương của riêng mình, rất dễ chịu.
Tay Tô Tịnh An nhịn không được nhẹ run, Cao Tịch Huy nhìn bà cười: "Đôi mắt này của tôi rất khó coi sao? Sao cậu lại không dám nhìn lâu? Nhiều người thích tôi đều nói, vừa nhìn một lần, đã đem lòng yêu, cậu không nhìn thử sao?".

Bình Luận (0)
Comment