Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 79


—— rất nhiều người thích tôi đều nói, đôi mắt này của tôi vừa nhìn một lần đã đem lòng yêu, cậu không nhìn thử sao?
Ở cái thời đó, người như Cao Tịch Huy dám nói thẳng những lời "trêu người" như vậy thật hiếm thấy.

Khi đó, mọi người còn xấu hổ khi phải biểu đạt ý nghĩ của chính mình.

Nói vậy làm cho Tô Tịnh An là người đọc nhiều sách luôn tự cho rằng mình tương đối "cởi mở" còn khó có thể tiếp thu, bà cúi đầu cắn môi, mặt đỏ giống như con tôm luộc.

Cao Tịch Huy rất thích nhìn thấy bà như vậy, trong lòng ngứa ngáy giống như bị thứ gì cào nhẹ, bà ấy cong môi: "Cậu quả nhiên không dám.

"
Thật sự không dám.

Lúc trẻ khi đó Tô Tịnh An còn chưa có khí thế của Cục trưởng Tô, nhưng Cao Tịch Huy tuy rằng non nớt, đã có phần khí thế đó.

Cho nên, ngày đó Tô Tịnh An chạy trối chết, lúc trở lại phòng học bà thậm chí cũng không dám nhìn Cao Tịch Huy.

Tính cách Cao Tịch Huy ở cao trung là một người phóng khoáng, năm học đó, không chỉ có lớp mình, ở lớp khác cũng có rất nhiều người quen biết bà, ngay cả giáo viên cũng thích bà.

Môn ngữ văn nhàm chán,giáo viên dành thời gian cho mọi người học thuộc văn.

Cao Tịch Huy nghiêng mình, nhìn người phía trước: "Hai ta đổi chỗ ngồi.

"
Người nọ bên cạnh Tô Tịnh An cúi thấp đầu.

Cao Tịch Huy chính là lớp trưởng, nhân vật cấp bậc lão đại, bà ấy đã lên tiếng, người khác không dám ý kiến gì, sau khi đổi chỗ thành công, Cao Tịch Huy còn chưa nói lời nào, Tô Tịnh An đã mở miệng trước: "Cậu như vậy, không hợp quy củ.

"
"Quy củ?" Cao Tịch Huy cười, nhìn Tô Tịnh An đang cúi đầu không dám nhìn bà: "Ở chỗ này của tôi, tôi chính là quy củ.

"
Bà cố ý nhích lại gần Tô Tịnh An, trong mắt cũng là ý cười nhàn nhạt: "Cậu sẽ không mãi cúi đầu như vậy, cả đời cũng không dám ngẩng đầu nhìn tôi đấy chứ?"
Đây là cố ý kích tướng, Tô Tịnh An rõ ràng biết, nhưng vẫn hít sâu một hơi, ra vẻ ổn định ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cao Tịch Huy.

Cao Tịch Huy mỉm cười nhìn bà, giữa hai mắt đối diện, như có thứ gì đó khác thường nảy ra.

Đến bây giờ Tô Tịnh An cũng không quên được một khắc, một màn đó.

Tất cả khung cảnh xung quanh đều biến mất, đến không khí cũng trở nên hư ảo.


Bà nhìn Cao Tịch Huy, ánh mắt lúc đầu từ phẫn nộ bất mãn tiếp đến là mê mang sau đó lại! Trầm luân.

Cao Tịch Huy nói không sai, đôi mắt này của bà ấy thật sự có thể câu hồn người khác.

Một tiết học này, bởi vì người bên cạnh, lại trở nên khác thường.

Buổi tối lúc tan học, Cao Tịch Huy như thường lệ cùng bạn bè đi về nhà, khi đó bạn tốt nhất của bà là Đại Hoa ở phía đông thôn, tính cách Đại Hoa cũng đanh đá, không học nhiều, luyện một tay công phu tốt, theo lời cô ấy khoe khoang thì là, tổ tông của cô ấy thật sự là luyện công phu, Thiết Sa Chưởng của ông nội cô ấy vang danh xa gần.

Ôm lấy cổ của Cao Tịch Huy, Đại Hoa đang muốn nói chuyện, bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt bà bình tĩnh nhìn xa xa.

Đại Hoa nhìn qua theo, nhíu mày: "Ai ai ai, đừng nhìn, không phải là một loại người với chúng ta.

"
Ở cửa trường, ba của Tô Tịnh An tới đón bà, ba Tô mặc tây trang giày da, tóc vuốt ngược, đúng là kiểu đang thịnh hành những năm đó.

Đại Hoa: "Tôi nghe nói nhà cô ấy còn có xe đấy, người ta là con cái cán bộ.

"
Cao Tịch Huy mím môi, nhà bà nghèo, đây là chuyện nổi tiếng xa gần, từ nhỏ đã là cô nhi, bà căn bản đối với chuyện đi học cũng không có hy vọng xa vời, viện trưởng cảm thấy bà thông minh, cùng với hiệu trưởng định ra kế hoạch đào tạo học sinh nghèo khó, cũng là vì điều này, đừng thấy bộ dáng bà đi học lơ là, kỳ thật so với ai cũng đều nghiêm túc hơn.

Buổi tối trở lại cô nhi viện.

Cao Tịch Huy lải nhải nói những chuyện đã trải qua mấy ngày nay với viện trưởng, viện trưởng là một người phụ nữ trung niên hoà ái, làm việc lâu khiến eo bà không thể nào thẳng được, nghe thấy Cao Tịch Huy nói chuyện, bà vui tươi hớn hở: "Hôi Hôi, con thích bạn học mới kia à?"
Cao Tịch Huy nói nửa ngày, bà tuy rằng nghe không quá hiểu, nhưng mà ba chữ "bạn học mới" mấy ngày nay quá thường xuyên xuất hiện.

Cao Tịch Huy ngồi xổm xuống, giúp viện trưởng giặt quần áo: "Người lớn tuổi rồi, mấy việc này cứ để cho mấy người Đại Ngưu làm, còn không thì để đó đợi con về.

"
Viện trưởng xoa cái trán đổ mồ hôi: "Tuổi con cũng không nhỏ, đang là những năm tháng đẹp nhất, đừng giống như lúc còn nhỏ, dường như lúc nào tiểu đại nhân cũng đi theo sau mông ta làm việc, con cũng nên hưởng thụ thanh xuân, con thích bạn học mới, phải làm bạn tốt với người ta, đừng ức hiếp người ta biết chưa?"
Có lẽ vì lý do cô đơn từ nhỏ, Cao Tịch Huy trong mắt người khác tuyệt đối là đứa trẻ ngoan nhiệt tình rộng rãi, nhưng chỉ có viện trưởng hiểu bà nhất, bà đối với mọi thứ sao cũng được, nhưng nếu đã thực sự thích cái gì, sẽ đắn đo trước sau, lại còn sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng với người ta.

Cao Tịch Huy cúi đầu: "Cậu ấy là nữ.

"
Viện trưởng không rõ tâm sự nhỏ của bà:"Lúc ta học sơ trung cũng có bạn tốt, quan hệ giữa chúng ta rất tốt đấy, sau đó chuyển nhà, không bên nhau nữa, con hiện tại, cảm giác thời gian còn rất nhiều, thật ra nháy mắt rất nhiều năm sẽ qua đi, cho nên phải quý trọng tình cảm bạn bè cho tốt.

"
Cao Tịch Huy chà xát quần áo, không hé răng.

Viện trưởng nhìn bà: "Làm sao vậy?"
Ánh mặt trời chiều ngả về tây chiếu lên trên người Cao Tịch Huy, một khắc kia, viện trưởng đột nhiên có cảm giác đứa trẻ năm đó bà dẫn đi còn quấn tã giờ đã trưởng thành, đã cao hơn bà, ánh mắt kia cũng tràn ngập nhiệt huyết thanh xuân.


Cao Tịch Huy: "Nhà cậu ấy rất có tiền.

"
Bà không nói tiếp nữa, một câu nói này bà cũng rất khó khăn mới có thể nói ra.

Viện trưởng vừa nghe liền cười, bà dang cánh tay ra, dùng cái ôm ấm áp trấn an lòng tự ti của Cao Tịch Huy: "Hôi Hôi của chúng ta cũng không kém mà, người đẹp dáng cao, ai lại không thích đây? Có tiền thì sao, sau này con cũng sẽ có, chỉ cần chịu nỗ lực.

"
Chỉ cần chịu nỗ lực.

Buổi tối, lúc Cao Tịch Huy làm đề, thường xuyên nghĩ đến những lời này của viện trưởng.

Chuyện lạ, tính cánh bà như vậy, cư nhiên lại mất ngủ bởi vì một người bạn học mới.

Ngày hôm sau tới phòng học.

Cao Tịch Huy liếc mắt một cái đã thấy được Tô Tịnh An đến sớm, bà cuối cùng có chút hiểu ra, vì sao một cô gái xinh đẹp điềm tĩnh như vậy đến đây đã lâu, lại cùng với mọi người không nóng không lạnh, ngoại trừ tính cách bên ngoài của cô ấy, gia đình cô ấy hẳn là sẽ làm cho rất nhiều người nảy sinh cảm giác có khoảng cách.

Cao tịch huy ngồi xuống bên cạnh Tô Tịnh An, Tô Tịnh An một chút cũng không nhúc nhích, ngoài mặt thì không có gì phản ứng, nhưng tim lại đập dữ dội.

Bà cũng không biết mình bị làm sao, đại khái cho là bị lời nói "Ngả ngớn" hôm qua kích thích, cho nên cảm giác nhìn người kia có chút không được tự nhiên.

Không khí giữa hai người kì quái, toàn bộ đều là tâm sự trong lòng.

Chuyện này làm cho tiết hoạt động, lúc làm việc, Cao Tịch Huy không cùng Tô Tịnh An một tổ, bà cảm cảm thấy bà cần có chút thời gian nhìn nhận lại tâm tư của mình.

Nhiều người trẻ tuổi có thể xúc động nhất thời, nhưng đối với bà mà nói là điều không thể, thân phận và địa vị của bà, không lúc nào là không nhắc nhở Cao Tịch Huy, tương lai của bà sẽ thế nào.

Viện trưởng vì bà làm nhiều việc như vậy, bà không thể có chút sơ xuất nào.

Nhưng mà kế hoạch luôn không đuổi kịp biến cố.

Tiết hoạt động.

Lần này trường học tổ chức hoạt động để mọi người tách hạt bắp phơi khô lưu trữ làm thức ăn chăn nuôi.

Khi đó máy móc tương đối thiếu thốn, huống chi cho học sinh làm việc là để tiết kiệm tài chính, trường học căn bản không trang bị cho bất kì thứ gì, tất cả đều làm bằng tay không.


Tô Tịnh An tách xong hai trái bắp tay đã đỏ lên, bà chưa từng làm việc, cả cách làm cũng không đúng, bởi vậy tốc độ bị chậm lại, nữ sinh cùng tổ tên Lan Lan không vui: "Với tốc độ này của cậu, trở về tôi sẽ bị giáo viên quở cùng.

"
"Rất xin lỗi.

" Tô Tịnh An nói rất nhẹ, bà không phải một người sẽ giải thích, chỉ có thể cố gắng làm nhanh hơn, tay rát đau, lại bóc thêm hai trái, lòng bàn tay bà cũng đã trầy da, Tô Tịnh An cắn răng, lúc đang chuẩn bị lấy thêm một trái khác, cổ tay bị người ta cầm lấy.

Khi bà ngẩng đầu, trong một giây thấy Cao Tịch Huy kia, không biết bà bị làm sao mà vành mắt có chút nóng.

Cao Tịch Huy nghiêm túc nhìn tay bà, trợn mắt: "Cậu ngốc thật, cứ như vậy tách hạt đến chảy máu, cậu xem chỗ này đã trầy thành cái gì rồi?"
"Tốc độ cậu ấy chậm, cậu ấy——" Lan Lan muốn đánh đòn phủ đầu cáo trạng, Cao Tịch Huy nhướng mày: "Đừng nói nhảm, cậu qua một bên đợi đi, không phải chỉ là mấy cái cùi bắp thôi sao? Tôi làm thay cậu ấy.

"
Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An: "Cậu qua một bên đợi đi.

"
Tô Tịnh An mím môi muốn nói, Cao Tịch Huy đã cầm trái bắp, bà đã làm việc một thời gian dài, tốc độ và kỹ thuật đều có thể làm cho Tô Tịnh An lập tức câm miệng.

Cao Tịch Huy: "Cậu quay về lớp một chuyến đi, trong ngăn kéo của tôi có một cái túi màu trắng, cậu mang lại đây.

"
Bà ấy biết nếu không an bài chút công việc cho Tô Tịnh An, bà nhất định sẽ ở bên cạnh dong dài.

Mắt thấy người đi rồi, Lan Lan quay lại đây: "Lớp trưởng, trước kia cậu quen cô ấy sao?"
Cao Tịch Huy: "Tôi như thế này gọi là bạn bè đoàn kết.

"
Đại Hoa cười ha ha đến đây, đặt tay lên vai Cao Tịch Huy: "Vậy cậu cũng đoàn kết tôi đi?"
"Cút.

"
Mấy người nháo nhào thành một ổ.

Đợi đến khi Tô Tịnh An trở về, Cao Tịch Huy đã vỗ tay làm việc xong xuôi: "Thật nhanh.

"
Tô Tịnh An có chút mờ mịt nhìn bà ấy, nhiều như vậy, bà ấy sao có thể làm xong rồi?
"Đến đây.

"
Cao Tịch Huy làm lớp trưởng uy quyền không nhỏ, phất tay gọi người tới, đến đối diện ghế dài, bà mở túi ra.

Đúng là một túi y tế nhỏ.

Thuốc đỏ, băng gạc, thuốc tím, bông gòn, cuối cùng, bên trong cái gì cũng có.


Cao Tịch Huy rất nghiêm túc xoa xoa Tô Tịnh An: "Tay cậu da thịt non mịn, vừa thấy đã biết chưa từng làm việc.

"
Tô Tịnh An nhìn tay bà ấy, hình dáng tay của Cao Tịch Huy rất đẹp, trên tay còn có vài vết chai cho làm việc nhiều năm.

Cao Tịch Huy xoa tay bà xong, dùng băng gạc quấn lại.

Tô Tinh An: "Cậu là hộ lý à?"
Cao Tịch Huy sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn bà: "Hả, cậu lại có thể chủ động nói chuyện với tôi hả?"
Tô Tịnh An không hé răng.

Cao Tịch Huy nhìn bà: "Hộ lý cái gì chứ? Nói gì cao lớn như vậy, thường ngày ở tiểu viện Hy Vọng, có mấy em trai em gái bị thương, tôi thường xuyên giúp viện trưởng xử lý.

"
Trong mắt Tô Tịnh An hiện lên một tia kinh ngạc, thật ra bà đến trường học đã lâu, cũng từng nghe các bạn học lén nói chuyện, lớp trưởng hình như là một cô nhi.

Nhưng mà!
Loại chuyện này, sao cậu ấy lại cứ như vậy nói với mình?
Đôi mắt đẹp kia của Cao Tịch Huy tựa như có thể nhìn thấu lòng bà, bà ấy nhàn nhạt: "Sau này dù sao cũng phải nói cho cậu biết, không cần thiết phải giấu.

"
Tô Tịnh An nghe xong lời này cảm thấy nếu mình lại không nói chút gì đó thì có vẻ quá lãnh đạm, bà nghiêm túc suy nghĩ: "Thật ra cậu có thể giấu tôi mà.

"
Phốc.

Cao Tịch Huy phụt cười, thấy bộ dáng Tô Tịnh An nghiêm túc như vậy, bà còn nghĩ rằng cậu ấy tự hỏi nửa ngày mới có thể nghĩ ra câu đó đấy.

Ánh mặt trời rất ấm, bầu trời rất xanh, Cao Tịch Huy tươi cười rất xán lạn.

Tô Tịnh An nhìn bà, đến nháy mắt cũng không nháy, Cao Tịch Huy thấy bà nhìn chằm chằm mình đến xuất thần, trong lòng đặc biệt tự hào, bà cong môi cười xấu xa đến gần Tô Tịnh An, ngửi mùi hương dễ chịu của bà: "Thật ra tôi cũng có chuyện giấu cậu.

" Bà cầm lấy tay Tô Tịnh An vừa mới quấn băng gạc xong.

Nghe cho kĩ đây.

Bà gội đầu bằng thứ gì? Không giống với thiên kim gia đình giàu có.

Hơi thở ấm áp bên tai, Tô Tịnh An đỏ mặt, ánh mắt bà có chút né tránh: "Giấu! Cái gì?" Bà muốn kéo tay mình về, lại bị Cao Tịch Huy đè lại, đôi mắt Cao Tịch Huy nhìn bà: "Tôi đã yêu em ngay từ lần đầu gặp mặt rồi.

.

"
—— Chị đối với em nhất kiến chung tình.

.

Bình Luận (0)
Comment