Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 10

Lương Âm Dạ không ngờ anh sẽ ở chỗ này, cô ngẩn ra mấy giây mới bừng tỉnh rồi vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đóng cửa phòng đã khép được một nửa sau lưng.

Sau khi ánh mắt chạm nhau trong giây lát, mắt Văn Yến di chuyển xuống dưới, dời xuống điện thoại di động cô cầm trong tay.

Tuy vẫn không nói, nhưng cô bỗng nhiên có một loại cảm giác anh đã nhìn thấu cô muốn làm gì.

Giữ lịch sự nhẹ nhàng gật đầu, Lương Âm Dạ chuẩn bị đi xuống lầu, phải đi ngang qua anh.

Thân hình anh cao lớn đứng ở đó, rất có cảm giác bị áp bách.

Ở đây có nhiều phòng, mọi người đang ở trong phòng, cô muốn đi xuống sân dưới lầu để gọi điện thoại.

Chỉ là chẳng biết tại sao, đột nhiên cô hơi căng thẳng, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc.

Mà lúc đi ngang qua anh, ban đầu người này lười biếng tựa vào lan can, không nhúc nhích, chỉ đưa mắt nhìn cô, cổ tay đột nhiên nhúc nhích.

Trong nháy mắt, cổ tay cô bị anh nắm chặt, giọng nói của anh cũng vang lên bên tai cô: “Đi đâu?”

Khàn khàn giống như vị đắng của trà xanh.

Lương Âm Dạ cứng đờ.

Cô cau mày, nghiêng mắt nhìn anh, nhẹ giọng: “Liên quan gì đến anh...”

Anh chăm chú nhìn cô hai giây, mà cô đã dời tầm mắt, chuẩn bị tránh thoát bàn tay anh để rời đi.

Nhưng anh không định buông tay, vẫn siết chặt tay cô. Anh nói: “Anh không lừa em, lúc ấy anh có tìm hiểu một chút, chương trình này quả thật không tồi.”

Lương Âm Dạ vốn không muốn tính sổ với anh, không ngờ bản thân anh còn dám nói. Không tồi thì không tồi thật, nhưng anh cũng không nói với cô anh cũng đến. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, không nói chuyện.

Văn Yến nhẹ nhàng thở dài.

“Lúc ấy anh không chuẩn bị đến đây, sau này đạo diễn Kỷ tìm anh mấy lần, anh mới đổi ý.”

Lương Âm Dạ mím chặt môi.

Cô không nói tin anh, cũng không nói không tin anh. Giống như hôm nay anh đừng hòng cạy miệng cô để cô nói thêm nửa câu nào nữa.

Trên người cô tản ra hơi thở thật sự rất không thân thiện, mọc đầy gai nhỏ chích người ta.

“Em cứ tham gia gameshow như thường, anh sẽ không ảnh hưởng tới em.”

Sao lại không ảnh hưởng cho được?

Vào khoảnh khắc tên hai người được công bố ra ngoài, gió bão đã bắt đầu rồi.

Lương Âm Dạ hơi bực mình. Bản thân cô quay về thành phố Thân, gặp anh mấy lần cũng đã muốn tránh, không ngờ hiện tại lại tiến thêm một bước, gặp nhau trong một chương trình... không thể tránh né.

“Cũng rất lâu không gặp nhau rồi, cùng tham gia gameshow, anh cho rằng không sao cả. Chúng ta không thẹn với lương tâm, cũng không sợ người khác nghĩ nhiều và bàn tán.” Anh tiếp tục nói.

Lương Âm Dạ cau mày. Anh muốn nói, nếu cô kiên quyết không chịu thì có vẻ chột dạ?

Cô bĩu mỗi, khóe miệng rũ xuống.

Biểu cảm của cô bị anh bắt được, anh cũng đang thầm nghĩ ngợi.

“Anh bảo đảm, đây chỉ là một chuyện bất ngờ, anh sẽ không làm gì đâu.” Anh dừng lại, giống như nhớ đến cái gì đó, lại nói: “Bất luận ra sao thì cũng sẽ không nói chuyện em không muốn nói. Có ý kiến gì, em có thể nói ra bất cứ lúc nào.”

Lương Âm Dạ liếc anh một cái rất nhanh.

Trong lòng cả hai đều biết nhưng không nói rõ.

Rõ ràng anh chưa nói cô không muốn nói chuyện gì, nhưng trong một khắc kia, trong lòng Lương Âm Dạ nghĩ... thì ra anh biết cô không muốn nói về việc kia.

Thì ra anh đều biết.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô vô cùng nóng bỏng.

Lương Âm Dạ nhúc nhích cổ tay, mà anh cũng đổi chủ đề, nói: “Chương trình này quả thật không tồi, vào thời điểm này em tham gia chương trình giải trí, tăng độ lộ diện là lựa chọn khá tốt. Chắc Đường Vi cũng đã nghĩ cặn kẽ rồi mới bảo em nhận. Nếu bởi vì sự gia nhập của anh mà em rút lui, vậy anh không có cách nào ăn nói với cô ấy.”

Cô biết anh luôn luôn lý trí và tỉnh táo, nhất là khi đối mặt với chuyện lớn, chưa bao giờ hành động theo cảm xúc, có thể đưa ra mỗi lựa chọn đúng đắn và chính xác.

Đối với sự nghiệp của bản thân anh cũng là như vậy, đối với sự nghiệp của cô cũng vậy.

Nếu không phải lần trước nghe anh đánh giá về chương trình giải trí này, cô cũng sẽ không để trong lòng, hơn nữa ít nhiều gì quyết định cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng...

Cô nhếch môi. Anh đâu cần phải giải thích với ai.

Cho dù cô rút khỏi chương trình, cũng chưa nói cần anh phải đi giải thích với Đường Vi.

Những người khác đều ở trong phòng, hành lang yên tĩnh, tầm nhìn lại trống trải, khiến cô có cảm giác như thể cả thế giới chỉ có hai người bọn họ. Giữa sự yên lặng là cuộc so tài âm thầm giữa bọn họ, dòng nước ngầm lặng lẽ lưu động.

Nhiệt độ của đêm hè tháng chín rất cao, không khí cũng nóng. Sóng nhiệt đang tăng, ngay cả ngọn gió cũng khô nóng.

Cô đã tẩy trang và tắm xong, mái tóc dài nhẹ nhàng xõa trên vai, trông càng có vẻ dịu dàng, không còn cứng rắn như vậy nữa. Dựa vào khoảng cách giữa bọn họ, anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

Cô là một người rất hoài niệm với những thứ xưa cũ, tình cảm dồi dào, tinh tế và cảm tính. Cô sử dụng hương sữa tắm này nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi.

Nhưng vì sao lại kiên quyết đổi người bên cạnh như vậy?

Ánh mắt anh sâu thẳm, dần dần dời xuống, rơi xuống vị trí tay bọn họ tiếp giáp nhau.

Giọng nói trầm khàn mà nặng nề: “Có thể nào ở cạnh nhau yên bình không?”

Lương Âm Dạ cắn chặt môi, môi bị cô cắn đỏ.

“Anh sẽ không làm gì em, chỉ muốn ở cạnh em giống như bình thường.” Anh thả cổ tay cô ra, trầm ngâm hai giây rồi quay về phòng.

Lương Âm Dạ cụp mắt, hàng mi dài run run.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới cử động, tựa sát lan can, toàn thân mất đi một nửa sức lực.

Ngũ quan của người phụ nữ rất tinh xảo, nỗi buồn quanh quẩn ở giữa chân mày khiến cho người ta không tự chủ muốn giúp cô giải sầu.

Thật ra thì ban đầu cô tránh anh là vì không muốn bàn luận với anh về chuyện kia.

Cô không muốn phụ trách, cũng không muốn đòi anh phụ trách. Một đêm vui vẻ, bỏ qua một đêm ấy là được, không cần thiết phải cưỡng ép, dây dưa càng nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ hơn.



Nhưng cô lại hiểu anh như vậy, biết anh có trách nhiệm cỡ nào, biết cho dù cô không cần, anh cũng sẽ không để cho chuyện này tùy tiện trôi qua như vậy, cho nên cô mới bỏ chạy, dứt khoát tránh né không nói, chạy là thượng sách.

Lương Âm Dạ siết chặt lòng bàn tay, không kiềm nén được cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực.

Anh không có tình cảm với cô, cũng không cần phải bị cưỡng ép dây dưa với cô vì một đêm kia, anh vẫn tự do, cô cũng vậy.

Lúc ấy, quả thật cô... rất thích anh, cũng thật sự rất muốn ở bên anh.

Nhưng cô cũng có lòng kiêu ngạo của cô.

Vào lúc biết anh không có tình yêu nam nữ với cô, nếu còn muốn dùng chuyện bất ngờ đó để cưỡng ép anh ở bên cô, vậy thì cô không phải là Lương Âm Dạ.

Anh vừa nói “ở cạnh nhau như lúc thường”... là muốn xem như chuyện kia chưa bao giờ xảy ra giữa bọn họ, trở về vị trí ban đầu sao?

Lương Âm Dạ không quá chắc chắn mà suy đoán.

Cô tránh né lâu như vậy, nếu anh có ý này... vậy dĩ nhiên là tốt nhất rồi.

Cô vẫn ở bên ngoài một mình không về phòng. Chẳng biết tại sao, cảm xúc hạ thấp, vẫn không đi lên được.

Cô cảm thấy rất tồi tệ, cô rất tồi tệ, chuyện rất tồi tệ, chuyện bị cô xử lý rất tồi tệ... Mọi chuyện đều cực kỳ tồi tệ.

Nhưng cô không có cách nào cả.

Hình như cô không biết cách xử lý.

Cũng không xử lý tất cả mọi chuyện cho tốt.

Trước giờ cũng không ai dạy cô nên làm thế nào.

Khổ sở một cách khó hiểu.

Điện thoại reo lên, cô ngẩn người hai giây, Lương Âm Dạ mới kịp phản ứng là điện thoại di động của mình. Cô nhìn nó, phát hiện là Hà Chiêu Vân gọi tới.

Sắp xếp cảm xúc xong, sau một lát, cô mới vừa đi xuống lầu vừa nghe điện thoại.

… Cô không biết chỗ này cách âm như thế nào, bắt máy ở hành lang tầng hai, bị nghe thấy là một chuyện, cô cũng lo lắng sẽ quấy rầy người khác.

Hà Chiêu Vân biết cô đi ra ngoài ghi hình gameshow, hỏi cô có thuận lợi không, ghi hình có vui không.

Mẹ hỏi một câu, Lương Âm Dạ đáp một câu. Nhưng giờ phút này, rõ ràng là cô chẳng nghe lọt được, trong lòng buồn phiền, chứa đựng đủ mọi chuyện.

Thật ra thì không xảy ra gì cả, vừa rồi anh rất bình tĩnh dịu dàng thương lượng với cô, thử vươn tay vuốt ve góc cạnh mà cô dựng lên. Cuộc trò chuyện giữa bọn họ diễn ra trong hòa bình đã lâu không gặp.

Hiện tại cảm xúc chập chờn kịch liệt như vậy là vấn đề của bản thân cô.

Cô không nói với người khác, sở dĩ lần này Đường Vi muốn cho cô nghỉ, thật ra không chỉ muốn để cho cơ thể cô nghỉ ngơi, cũng là muốn để cho tinh thần cô được nghỉ ngơi.

Vào giai đoạn sau của bộ phim trước đó, cô nhập vai quá sâu, phương diện cảm xúc đã xuất hiện phản ứng nghiêm trọng.

Liên tiếp quay ba bộ phim, bộ nào cũng ngạt thở. Mặc dù Đường Vi nhìn thấy thiên phú của cô trong loại hình này, muốn khiến cho cô thoải mái tiến thêm một bước khai thác và thăng cấp lĩnh vực cô am hiểu, xem có thể lấy được thành tích tốt hơn hay không, thậm chí lấy được nhiều thứ hơn nữa hay không, nhưng Đường Vi vẫn sợ hãi. Cho dù bản thân cô thích rồi đắm chìm, Đường Vi vẫn thay đổi ý định. Nhập vai quá sâu, chưa chắc là chuyện tốt, đắm chìm quá sâu, khó bảo đảm sẽ không bị cắn trả, cho nên nói gì thì Đường Vi cũng phải cho cô nghỉ kỳ nghỉ này.

Muốn cô tham gia chương trình giải trí, cũng là muốn cho cô giải sầu một chút, chơi vui vẻ hơn. Chỉ là đúng lúc chương trình giải trí này đưa ra lời mời, hơn nữa còn rất nhiệt tình và chủ động, lúc này mới vừa khéo được cô ấy nhìn trúng, nên chọn chương trình giải trí này mà thôi.

Giọng nói của Hà Chiêu Vân vang bên tai, chỉ là giống như biến thành một dòng điện, một dòng điện không nghe rõ nội dung.

Đầu óc Lương Âm Dạ ong ong, cô bỗng nhiên lên tiếng, ngắt lời đối phương: “Mẹ.”

Hà Chiêu Vân sửng sốt, không biết sao đột nhiên cô lại gọi mình, bà ấy đáp lại: “Ừ, sao thế?”

“Con rất muốn hỏi mẹ một vấn đề.” Giọng cô rất khàn, giống như có thứ gì đó nặng mười nghìn cân chặn cô lại, nhấn chìm cô, khiến cô không thở nổi.

Nhưng khi Hà Chiêu Vân hỏi cô là vấn đề gì, cô lại đột nhiên tỉnh táo. Câu hỏi đó đã chạy đến cổ họng, nhưng lại bị cô mạnh mẽ nuốt vào.

Khổ tâm, gian nan.

Yên lặng mấy giây, Hà Chiêu Vân không đợi được câu hỏi của cô, không khỏi lại hỏi một tiếng: “Sao thế, vấn đề gì thế?”

Bà ấy cười, nghe qua vô cùng hiền hòa, vô cùng dịu dàng.

Lương Âm Dạ nặng nề thở hắt ra, rốt cuộc cũng bỏ cuộc, sức lực bị rút mất.

Cuối cùng cô cũng không hỏi được câu hỏi đó, chỉ nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy gần đây hình như mẹ khá rảnh.”

Tần suất xuất hiện trước mặt cô cao hơn rất nhiều.

Nói xong, Lương Âm Dạ cảm giác cả người vô cùng mệt mỏi.

Cô nhắm hai mắt lại.

Mà giờ khắc này, cô đã đi vào sân.

Ngẩng đầu lên là một vầng trăng sáng.

Một vầng trăng sáng rọi, ánh sáng lạnh lẽo vạn dặm.

Tối nay, không còn là buổi tối không có ánh sáng.

Có trăng sáng.

Cô giương mắt nhìn, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Hà Chiêu Vân.


“Gần đây quả thật rảnh rỗi hơn một chút... Kết thúc một dự án khá quan trọng, còn một dự án nữa, đã giao cho chị con. Con không biết đâu, năm ngoái để chị con tiếp nhận dự án kia, lợi nhuận ban đầu chị con dự đoán tăng hai phần, lại là cuối năm, trực tiếp...”

Đối phương hào hứng nói, nhưng Lương Âm Dạ đột nhiên cảm thấy thiếu mất một chút hứng thú.

Ánh trăng trong veo sáng ngời, nhưng lại không xua tan được sự u ám trong lòng cô.

Cô nghe một lát, vẫn lên tiếng ngắt lời bài văn nghe ra có lẽ sẽ rất dài: “Mẹ, con còn đang quay chương trình, có người gọi con, con phải cúp máy trước.”

Hà Chiêu Vân sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng bản thân lại nói nhiều chuyện ngoài lề như vậy trong khi cô hiếm khi được rảnh rỗi, vội vàng nói: “À à, vậy được. Một mình con ở ngoài, Đường Vi và trợ lý đều không ở đó, con phải chăm sóc bản thân cho tốt. Gặp phải chuyện gì không biết thì gọi điện thoại hỏi mẹ, biết không? Đừng để bị đói, cũng đừng bị thương, ghi hình xong rồi thì về nhà ở mấy ngày.”

Lương Âm Dạ đồng ý từng chuyện, trả lời xong thì cúp điện thoại.

Cô cúp máy quá nhanh, một câu tạm biệt của Hà Chiêu Vân còn chưa ra khỏi miệng, cuộc gọi đã kết thúc. Bà ấy sững sờ nhìn màn hình điện thoại, lặng lẽ mím chặt môi.

Vừa rồi bà ấy...

Có phải vừa rồi bà ấy không nên nói...

Hà Chiêu Vân nhíu chặt chân mày. Bà ấy ngồi im một lúc lâu, mở WeChat, gõ từng chữ từng chữ trong tin nhắn, nhắn lời ban đầu muốn nói, lời còn chưa nói hết, lại chỉnh sửa rồi gửi cho cô con gái nhỏ.



Bà ấy vốn muốn trò chuyện tình cảm với Tiểu Dạ, nhưng hình như cuộc trò chuyện lại bị bà ấy phá hỏng rồi.

Lương Âm Dạ ngồi trên ghế dài trong sân... Đương nhiên là không ai tới gọi cô. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, ngay cả người quay phim cũng đã nghỉ ngơi.

Cô ngẩng đầu lên, lại nhìn vầng trăng. Chỉ muốn một mình ngồi đây yên tĩnh.

Không cần nói chuyện khác, cảm giác ngồi một mình trong sân nhỏ yên tĩnh này rất tốt.

Giống như thế giới này rốt cuộc cũng chỉ còn lại một mình mình, có thể cho phép bước chân mình chậm hơn một chút, cho bản thân suy tính một số chuyện.

Nào ngờ trong gian phòng trên tầng hai, một người im lặng đứng trước cửa sổ, đứng im từ đầu đến cuối.

Cô ở chỗ này bao lâu, ánh mắt trên lầu rơi ở chỗ đó bấy lâu.

Văn Yến nhìn thấy cô đang gọi điện thoại, nhưng không biết cô đang gọi điện thoại cho ai.

Đôi mắt ngắm nhìn cô tối tăm, gần như muốn hòa làm một với đêm tối.

... Chắc là Đường Vi.

Vừa rồi cô đi ra ngoài, vốn muốn gọi điện thoại cho Đường Vi nhưng lại gặp phải anh, bị anh cản đường.

Nói nhiều như vậy, xem ra không có một chút tác dụng nào.

Vẫn không ngăn được.

Cuộc gọi này vẫn bị gọi đi, không bao lâu nữa, mấy bên sẽ truyền đến câu trả lời.

Đạo diễn Kỷ sẽ gửi tin nhắn cho anh, nói với anh kết quả thay đổi, mấy lịch trình trong kế hoạch của ê kíp chương trình cũng sẽ bị sửa đổi. Mà chờ cô rút lui xong, ghi hình tạm ngừng, ê kíp chương trình cũng sẽ liên lạc một khách mời mới đến đây.

Anh nhìn cô gọi điện thoại xong, ngồi trên ghế dài một mình. Ánh trăng mềm mại bao phủ cô, nhưng cô giống như bị cô đơn vây hãm, không biết là đang suy nghĩ gì, mới có thể hao tổn tinh thần như vậy.

Chương trình giải trí này thật sự khiến cô khó chịu như vậy sao?

Ánh mắt anh trầm tĩnh, từ đầu đến cuối không nói chuyện.

Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến, là khách mời nam Biên Húc ở phòng bên cạnh đi qua để chào hỏi.

Ban đầu chỉ có Văn Yến và Ô Tề trong phòng, căn phòng rất là yên tĩnh, Văn Yến đứng trước cửa sổ rất lâu, Ô Tề cũng không quan tâm anh đứng ở đó làm gì, tự đeo tai nghe chơi game, mọi người không quấy rầy nhau, mà người đột nhiên xông vào lập tức đánh vỡ sự yên lặng.

Tính cách Biên Húc hoàn toàn trái ngược với hai người này, nhiệt tình hướng ngoại, chẳng bao lâu, bầu không khí của cả căn phòng đều bị anh ấy hâm nóng.

Sau khi anh ấy quấy rầy Ô Tề xong, ánh mắt anh ấy lại nhìn về phía Văn Yến: “Anh, anh đứng đó làm gì? Anh nhìn gì thế?”

Mắt thấy anh ấy muốn đi qua xem, Văn Yến đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, xoay người đi vào phòng: “Không có gì.”

Ô Tề còn nhìn điện thoại di động, nhưng khóe miệng cong lên vô cùng nhạt.

“À.” Biên Húc gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên, nói: “Đúng rồi, anh, món cá hôm nay anh làm ăn ngon thật! Ngày mai có thể làm thêm một lần nữa không?”

Văn Yến: “Không thể.”

Biên Húc: “...” Từ chối nhanh thật.

Anh ấy ở trong này một lúc, nhanh chóng nhận ra sự khác thường, tò mò nhìn Văn Yến: “Anh, có phải tâm trạng anh không vui không?”

Văn Yến nhìn anh ấy.

Ngón tay Ô Tề lướt trên màn hình điện thoại.

Chỉ có thể nói rằng ánh mắt của đứa nhóc này còn khá chuẩn.

Biên Húc bị tổn thương, tiếp tục thảo luận cách nấu ăn với bọn họ. Anh ấy tò mò sao Văn Yến và Ô Tề nấu ăn ngon như vậy.

Khóe miệng Văn Yến mấp máy.

Sao tên này om sòm vậy?

Biên Húc bị anh lặng lẽ giao cho Ô Tề.

Ô Tề híp mắt, đúng lúc kết thúc một ván trò chơi, anh ấy tháo tai nghe.

Điện thoại di động của Văn Yến vang lên.

Màn hình khóa nhảy ra tên đạo diễn Kỷ. Là tin nhắn đạo diễn Kỷ gửi đến.

Anh cầm điện thoại di động, chậm rãi siết chặt ngón tay.

Trên màn hình khóa không hiển thị nội dung tin nhắn.

Văn Yến cụp mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, cũng không bấm mở điện thoại di động.

Không chênh lệch với dự đoán của anh là bao, mọi chuyện đều đi theo quỹ đạo.

Sau một lúc lâu, dường như anh khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn lướt mở màn hình, bấm vào WeChat, chuẩn bị nhắn lại.

Nếu không tìm được người, anh có thể giúp một tay, kêu người có lịch trống đến đây.

Lúc bấm vào khung trò chuyện của đạo diễn Kỷ, đầu ngón tay anh vẫn chần chừ.

Nhưng cuối cùng vẫn ấn xuống.

Không ngờ sau khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, ánh mắt anh tạm dừng, như thể sững sờ trong một chốc.

Đọc đi đọc lại hai lần, ánh mắt vẫn không dời đi được.

Biên Húc và Ô Tề nói chuyện vui vẻ, lại nhìn Văn Yến: “Anh, anh đang xem gì vậy?”

Ô Tề vừa muốn kéo anh ấy lại, không để cho anh ấy chạm vào lửa giận của Văn Yến, không ngờ Văn Yến tắt điện thoại di động, nâng tầm mắt lên nhìn sang: “Vừa rồi cậu nói muốn ăn cái gì?”

Biên Húc sửng sốt.

Ô Tề cũng tạm dừng động tác.

Chủ đề này đã qua rất lâu rồi, sau đó, Biên Húc lại nói rất nhiều chuyện, nào nghĩ đến Văn Yến lại đột nhiên lượn vòng lại. Anh ấy nghiêm túc hồi tưởng, không quá chắc chắn hỏi: “Món cá hôm nay anh làm?”

Văn Yến gật đầu: “Ngày mai làm cho cậu.”

Biên Húc: “...”

Hở?

Bình Luận (0)
Comment