Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 9

Cửa xe mở ra, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vị khách mời bí ẩn cuối cùng rốt cuộc cũng xuất hiện.

Không ngờ.

Sau khi nhìn rõ là ai, ánh mắt mong đợi của mọi người chuyển sang bất ngờ.

Sau đó, bầu không khí hiện trường nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Lúc Lương Âm Dạ tới, ai cũng không ngờ là Lương Âm Dạ.

Lúc Văn Yến tới, bọn họ cũng càng không ngờ sẽ là anh.

Khi Văn Yến xuống xe, chỉ tùy ý đảo tầm mắt.

Lương Âm Dạ và ánh mắt anh giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cô tránh đi, cau mày lại.

Cô cũng không biết ngoài mình ra thì vị khách mời bí ẩn khác là ai, ban đầu cũng cho rằng không quan trọng, bất kể là ai thì ảnh hưởng cũng không lớn, dù sao cũng là quay chương trình. Nhưng bất luận như thế nào thì cô cũng không ngờ sẽ là anh...

Câu chuyện đột nhiên trở nên rất hoang đường.

Hoang đường tới mức có làm sao thì cô cũng không kịp phản ứng.

Vẻ thảnh thơi thoải mái vừa rồi còn ở trên mặt Lương Âm Dạ lui đi từng chút một. Không phải rất rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra được là thay đổi.

... Ngay cả người xung quanh cũng cảm thấy khiếp sợ, càng không nói đến bản thân cô.

Một khách mời nam ở bên cạnh thầm bội phục ê kíp chương trình.

Dám làm lớn vậy sao?

Chương trình này có thể thuận lợi quay tiếp được thật à?

Chỉ trong chốc lát, mọi người ngẩn ra, Văn Yến đã đi đến trước mặt mọi người, tự giới thiệu bản thân qua loa, còn nói rõ mình là khách mời thứ tám.

... Thành công đánh nát một chút ảo tưởng còn sót ở trong lòng Lương Âm Dạ.

Vừa rồi cô còn đang suy nghĩ về một tia hi vọng, có phải anh chỉ đến ê kíp chương trình tìm người hoặc đi ngang qua không?

Mà lần này, may mắn tan biến.

Vả lại, anh cũng lấy hành lý của anh ra để tụ tập với mọi người.

Cô mím chặt môi.

Không lâu trước đây, cô đã suy nghĩ, khoảng thời gian này liên tục gặp mặt chỉ là bất ngờ, cô không muốn gặp lại anh, chắc bọn họ sẽ không gặp lại nữa.

Nhưng không nghĩ đến sự thật lại tới vả mặt nhanh như vậy.

Hiện tại, sự thật bày ra ở trước mặt, đã không phải là vấn đề cô có muốn gặp hay không.

... Chẳng trách ê kíp chương trình phải vòng vo, không vòng vo thì cô sẽ không đến.

Người khác đã dần dần kịp phản ứng từ trong khiếp sợ, chào hỏi với anh.

Nói chuyện với từng người xong, tầm mắt Văn Yến cũng theo thứ tự rơi trên người Lương Âm Dạ, chỉ có điều, lời anh nói đột nhiên chuyển thành một câu: “Cô Lương, đã lâu không gặp.”

Những người khác lại im lặng một lát.

Đúng là không hề che giấu sự thật bọn họ quen biết nhau.

Khách mời khác thật sự không thân với anh, cho nên lời anh vừa nói đều là “Chào anh, tôi là Văn Yến”, tới Lương Âm Dạ lại đột nhiên biến thành “Đã lâu không gặp”.

Người xung quanh đều bất ngờ.

Vốn dĩ bọn họ còn đang suy nghĩ là hai người này có cố ý giả vờ không quen hay không... Vẫn là người ta nghĩ thoáng.

Bọn họ cũng nghi ngờ bản thân, có phải bản thân nghĩ nhiều quá rồi không? Tự nghĩ nhiều quá, xem phim nhiều quá chăng? Lỡ như thật ra người ta rất hòa bình thì sao? Nói thế nào thì cũng là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, phải không? Nói không chừng mấy thứ trên mạng đều là tin vịt vu vơ thì sao?

Lương Âm Dạ nhìn anh thật sâu.

Tổng đạo diễn của ê kíp chương trình họ Kỷ, lúc ghi hình chương trình, dĩ nhiên ông ấy cũng hiện trường, đang ngồi xem.

Vào giờ khắc này, nhịp tim của ông ấy như tăng nhanh như gió bão, trước giờ chưa bao giờ căng thẳng như vậy… Lần đầu tiên ông ấy cảm giác được rốt cuộc trò chơi mà bản thân chơi kích thích cỡ nào.

Không phải ông ấy to gan, là tên họ Văn này to gan.

Ông ấy cũng bị đẩy đi, sau đó ỡm ờ đồng ý.

Ông ấy cầm chặt máy bộ đàm trong tay, chuẩn bị xử lý tình huống bộc phát ngay lập tức khi cần thiết.

May mà dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, trước rất nhiều máy ghi hình, Lương Âm Dạ vẫn duy trì vẻ hòa bình, thoáng nhếch môi: “Đã lâu không gặp.”

Lâu?

Không phải mấy ngày trước mới gặp nhau?

Lúc này nói đã lâu không gặp là muốn thông báo bọn họ rất thân nhau?

Lương Âm Dạ không biết sao anh lại đến đây, cũng không biết rốt cuộc là chương trình xảy ra vấn đề gì, sao ê kíp chương trình có thể mời cả hai người bọn họ. Tên của sáu khách mời đều không giấu giếm, mà chỉ có hai cái tên được bảo mật, lại còn là cô với anh.

Cho dù không biết tới xích mích giữa bọn họ, kể cả toàn bộ ê kíp chương trình đều không lên mạng, không xem tin tức gần đây, vậy thì một chương trình giải trí như vậy, sao lại mời một đạo diễn như anh tham gia?

Kinh ngạc xong, cô có chút bực mình. Lúc trước, quả thật cô đã tin Đường Vi, nói cái gì mà đạo diễn rất tích cực tranh thủ cô, hiện tại quay đầu xem lại, có thể chỉ là nhìn trúng cô và Văn Yến cùng chung khung hình, tự mang độ chú ý và tính tranh luận.

Lương Âm Dạ bóp chặt chốt cầm tay của vali.

Cô biết buổi tối ê kíp chương trình sẽ tiến hành công khai khách mời chính thức.

Chuyện này vốn không có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại, cô đột nhiên có xúc động muốn rời khỏi chương trình này trước khi công khai một cách rất mãnh liệt.

Một khi bắt đầu ghi hình là cả một mùa.

Cũng có nghĩa là cô phải quay gameshow này cùng anh cả một mùa... Lương Âm Dạ không muốn nghĩ đến tình hình đó cho lắm.

Mà cô cũng muốn xem ê kíp chương trình công khai cô và Văn Yến là khách mời cố định của mùa này xong, trên mạng sẽ dấy lên sóng gió như thế nào. Khoảng thời gian trước, sóng gió vừa lắng xuống, chỉ sợ là sau đó sẽ dâng lên cao hơn. Ngay cả tựa đề cô cũng nghĩ xong thay truyền thông rồi... [Ghê chưa! Cách năm năm, CP Dạ Yến lại hợp tác lần nữa!]

Nhưng vấn đề là cô không hề muốn hợp tác với anh lần nữa.

Hơn nữa không phải phim điện ảnh, không phải thứ khác, còn là một chương trình giải trí.

Mặt trời đang chói chang.

Vừa rồi sáu khách mời đã đi tham quan chỗ ở tối nay của bọn họ, đi ra ngoài là vì để nghênh đón hai khách mời bí ẩn, hiện tại cũng đủ người rồi, cũng nên đi vào trong. Nhưng bọn họ nhìn bên trái một cái, nhìn bên phải một cái, không ai tiện mở miệng, đám người đứng ở đây giống như đang do dự trước khi đưa ra quyết định gì đó.

Có thể do dự cái gì?



Còn không phải là do dự chương trình này còn có thể tiếp tục quay hay không à?

Nhân viên công tác nhắm mắt lại, bất chấp bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ kế tiếp trước, nhẹ nhàng đẩy một cái để cho chương trình có thể đi tiếp.

... Tối hôm nay, mấy khách mời tự chuẩn bị bữa tối.

Mọi người vừa mới tới chưa được bao lâu, còn chưa xem nhà bếp, Bối Y lập tức đề nghị đi vào trong xem xem có nguyên liệu nấu ăn gì trước.

Lương Âm Dạ hít thở sâu. Cô vẫn chưa nghĩ ra được hiện tại rốt cuộc bản thân nên làm thế nào.

Nhưng mọi người đồng loạt đi vào trong, cô cũng bị đẩy vào trong. Có một chàng trai rất nhiệt tình nhận lấy vali trong tay cô, chủ động nói đưa lên lầu giúp cô.

Nói tóm lại, lần này tính thế có vẻ rất rầm rộ.

Nhất là sau khi công bố hai khách mời bí ẩn xong, mặc dù không khí giữa bọn họ có chút vi diệu, nhưng quả thật là hai khách mời này rất khó mời tới được.

Sau khi bọn họ đi vào trong, nhân viên làm việc nhìn đạo diễn ở bên cạnh.

Chỉ nhìn thấy ông ấy nặng nề thở ra một hơi.

Giống như mới chạy ra khỏi gió to sóng lớn gì đó.

Không khỏi im lặng: Ông cần gì làm vậy đâu...

/

Ê kíp chương trình rốt cuộc vẫn là ê kíp chương trình.

Kiểm tra nhà bếp xong, mấy khách mời đã ý thức được thử thách khiêu chiến thứ nhất.

Trong phòng bếp, trừ dụng cụ làm bếp và đồ điện cơ bản, quả thật có một ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng độ khó xử lý của mấy nguyên liệu đó đều tương đối cao.

Đây là đang thử thách tài nấu nướng và kỹ năng của bọn họ à?

Ê kíp chương trình tổng cộng cho kinh phí hai ngàn tệ, bọn họ cũng có thể lựa chọn đi ra ngoài mua đồ ăn.

Bàn bạc xong, mấy khách mời quyết định đi ra ngoài mua một chút thức ăn, trong phòng bếp đã có thức ăn, cũng không thể lãng phí. Lúc này vừa mới bắt đầu, vẫn phải tiết kiệm một chút.

Nếu mọi người không biết làm, nghiên cứu thêm một chút là được.

Đều ở trong giới giải trí, cho dù mọi người không thân với nhau, trước kia hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút tiếp xúc, hoặc là có nghe nói, cho nên quen thuộc rất nhanh.

Bối Y sinh ra ở bờ biển, cô ấy nhận việc rửa thức ăn, đem cả một thau hải sản đi rửa. Những người khác cũng lục tục tìm việc làm.

Đối với những chuyện này, Lương Âm Dạ không biết làm gì, càng đừng nhắc đến công việc có độ khó. Cô nhìn trái nhìn phải, đi đến chỗ Bối Y, cùng cô ấy rửa đồ ăn.

Chỉ có điều, rõ ràng cô không rửa thuần thục bằng Bối Y, Bối Y tỉ mỉ dạy cô chỗ nào cần rửa cẩn thận hơn một chút.

Những món khác rửa rất nhanh là xong, còn một thau sò huyết, đây cũng là món khó rửa nhất.

Bối Y đi ra vườn hoa lục lọi, tìm được một cây súng nước công suất lớn: “Em biết, dùng cái này rất dễ rửa, nhưng em còn chưa thử bao giờ.”

Vì vậy, cô ấy và Lương Âm Dạ sáp đến gần nhau cùng nghiên cứu.

Bọn họ đánh giá thấp uy lực của cây súng nước này, vặn mở vòi nước, chưa được một lát, Lương Âm Dạ bị nước bắn vào người, lui ra sau hai bước.

Mặt Bối Y dính nước, vừa không nhịn được ha ha cười to vừa lẩm bẩm, nghi ngờ đây có phải là bẫy rập ê kíp chương trình cố ý bố trí, cố ý đặt súng nước ở đó để bẫy bọn họ hay không.

Bọn họ lăn qua lộn lại ở bên ngoài, cũng không ai yêu cầu họ phải làm thế này thế kia, mặc cho bản thân bọn họ chơi đùa.

Đến tham gia gameshow này vốn là để chơi.

Chơi vui là quan trọng nhất, rửa sạch sẽ hay không không quan trọng.

Giữa nhà và sân có một mặt cửa sổ sát đất, cho dù là ở trong phòng bếp cũng có thể nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài.

Văn Yến đang xử lý một con cá, con cá này rất lớn, xử lý nó là một việc tốn sức. Tổ đạo diễn không hề nương tay dày vò bọn họ. Anh cụp mắt, tuy vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng động tác rất kỹ càng chu đáo, cảm giác rất kiên nhẫn.

Bốn người đi ra ngoài mua sắm, bốn người ở nhà. Trừ Lương Âm Dạ và Bối Y, trong phòng bếp còn một người đàn ông là ca sĩ, tên Ô Tề.

Anh ấy cũng đang lanh lẹ xử lý đồ ăn.

Thật trùng hợp, tính tình hai người đàn ông này hơi giống nhau, đều không nói nhiều, cũng không hướng ngoại, cho nên chỉ trong thoáng chốc, phòng bếp quay về yên tĩnh.

Trong lúc lơ đãng, anh ấy liếc mắt nhìn Văn Yến, lại nhìn người bên ngoài, thuận miệng nói: “Không ngờ đạo diễn Văn sẽ đến tham gia chương trình giải trí này.”

Thật ra thì ba người bọn họ cũng coi là từng tiếp xúc một chút, trước kia, nhạc phim của một bộ điện ảnh mà Văn Yến và Lương Âm Dạ hợp tác vào năm thứ hai chính là do anh ấy sáng tác. Thời gian có hơi lâu, đáng tiếc sau này bọn họ cũng không có cơ hội hợp tác nữa.

Nhớ năm đó, anh ấy cũng là người mới, mới có thể sáng tác nhạc cho đạo diễn phim mới, hiện tại Văn Yến và Lương Âm Dạ tới tấp thành danh, anh ấy cũng là một ca sĩ có vô số người hâm mộ.

Văn Yến đeo bao tay vào, bắt đầu ướp cá: “Muốn lắng nghe góp ý nhiều hơn, lộ mặt nhiều hơn, đúng lúc có lời mời này nên đến thôi.”

Ô Tề nhìn anh thêm một chút.

Thật ra đây là câu giải thích cho camera nghe mà thôi.

Có tin hay không thì tùy người ta.

Anh quả thật rất nổi tiếng, tần suất xuất hiện trên mạng rất cao. Rõ ràng anh rất ít khi lộ mặt, hầu như không xuất hiện trước công chúng, nhưng dáng vẻ này rất hấp dẫn người hâm mộ. Tác phẩm liên tiếp bùng nổ, tên của anh cũng dần dần được nhiều người biết đến hơn, cộng thêm nhan sắc bản thân anh đẹp, người hâm mộ đầy tò mò về anh, cũng kêu anh lộ mặt nhiều hơn.

Cho nên ê kíp chương trình mời anh cũng là chuyện bình thường.

Bốn người bọn họ tốn mất hai tiếng, cuối cùng cũng rửa xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, đã xử lý bước đầu.

Cùng lúc đó, người đi ra ngoài mua sắm cũng quay về, bọn họ mua một vài đồ ăn đơn giản dễ xử lý, đoàn người rối rít bắt đầu bận rộn.

Hỗ trợ rửa thức ăn xong, Lương Âm Dạ không biết phải làm gì. Cô đi một vòng, dừng ở trong sân, ngồi xổm trước chậu gỗ cạnh Đô Oánh đang rửa đồ ăn.

Đô Oánh ngẩng đầu, vừa muốn nói chuyện với cô, nhưng thấy Văn Yến đi sang bên này.

Cô ấy không khỏi cứng họng.

Người... hai người đều không tránh né à?

Sao còn đến tìm người nữa...

Lương Âm Dạ không hề phát hiện, nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện thì đột nhiên mắc nghẹn, còn ngẩng gương mặt trắng nõn lên, tò mò nhìn cô ấy: “Ừm?”

Văn Yến đi tới sau lưng cô, khoan thai nói: “Lương Âm Dạ.”

Cô ngẩng đầu.

“Đi với anh.”

Lương Âm Dạ cau mày.

Không nhúc nhích.



Cô cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. Lúc cô vừa quay về nhà họ Lương không lâu, nếu như họ hàng hoặc là bạn bè của ba mẹ đến nhà, cô không thể không ở cạnh họ, nhưng lúc không biết nên làm những gì, anh cũng thường xuyên kêu cô đi như vậy. Mỗi lần đi theo sau lưng anh, trong lòng cô sẽ lặng lẽ thở phào. Anh giống như một người lớn trong hình hài bé nhỏ, khiến cho người ta yên tâm một cách khó hiểu, giống như đi theo anh thì có thể biết bản thân nên làm gì, cho dù không làm gì, ít nhất cũng có thể khiến cho người ta được thả lỏng trong hoàn cảnh vốn có chút không thở nổi.

Lúc này, cô cũng không biết bản thân nên làm gì. Anh lại xuất hiện.

Giống như rất nhiều lần đã từng như vậy, dẫn cô đi giống như một kim chỉ nam.

Chỉ trong một lúc, cô không nhúc nhích, mà anh cũng không đi, chỉ ung dung đứng đó nhìn cô, chờ cô đi cùng.

Lương Âm Dạ xoa lòng bàn tay, vẫn đứng lên: “Đi đâu?”

“Qua giúp đỡ.”

Cô không có kinh nghiệm về nhà bếp, không biết nên làm những gì. Nhưng dù sao cũng là đang quay gameshow, không làm cái gì thì cũng không tốt lắm.

Nhưng anh có kinh nghiệm.

Văn Yến cứ thế dẫn cô đi.

Đô Oánh hoang mang chớp mắt, trợn mắt há mồm, qua mấy giây cũng không kịp phản ứng.

Không phải... Hai người thân nhau như vậy sao?

Sao anh ấy nói đi, thì cô ấy đi theo anh ấy rồi...

Thế này mà nói hai người không thân nhau thì cũng không ai tin... Đúng không?

Văn Yến dẫn cô đi vào nhà bếp, anh chuẩn bị làm thức ăn, cô có thể ở cạnh giúp đỡ.

Lương Âm Dạ im lặng đưa đồ cho anh.

Cô biết anh biết làm cơm, không biết khi nào, anh đã học trong lúc rảnh rỗi. Mà con người anh học cái gì cũng rất nhanh, thật giống như làm cái gì cũng có năng khiếu. Chỉ cần không chú ý một khoảng thời gian, anh sẽ đột nhiên làm ra một món ăn, bảo cô nếm thử mùi vị.

Ngày đó, cô vừa cùng Lương Xán quay về từ bên ngoài, tâm trạng vốn không được tốt, nhưng nhanh chóng bị thức ăn anh làm làm cho bất ngờ, chuyển dời sự chú ý, cũng quên mất chuyện không vui.

Vừa được cô khen là ăn ngon, chỉ nhớ sau này anh học làm nấu ăn càng ngày càng nhiều. Mà cô cũng tìm được món thích ăn nhất trong số món ăn đó, đến nỗi cuối tuần hoặc là kỳ nghỉ, cô đều thích quấn lấy anh đòi anh nấu cơm cho.

Mới vừa vào giới giải trí hai năm, tài chính của bọn họ tương đối eo hẹp, mà tự làm cơm là tiết kiệm tiền nhất, cho nên đoạn thời gian đó, gần như đều là anh làm thức ăn, cô ăn với anh.

Làm nhiều rồi, tài nấu nướng của anh cũng càng ngày càng tốt.

Nhưng cũng đã có thời gian rất dài cô chưa ăn đồ anh làm.

Vẫn rất muốn ăn.

Có lẽ là dạ dày bị chinh phục.

Cô không yên lòng suy nghĩ, thậm chí còn muốn được voi đòi tiên mà chọn món ăn, chỉ là điều điều kiện lúc này chắc chắn không cho phép.

Khóe miệng của cô mấp máy.

... Cho dù điều kiện cho phép, cô cũng không có khả năng nói ra.

Làm hai món ăn, động tác Văn Yến thành thạo, còn khá xinh đẹp lưu loát.

Lúc Lương Âm Dạ thất thần, chợt phát hiện anh đang nhìn mình. Cô sửng sốt, im lặng dùng ánh mắt dò hỏi anh làm gì.

Anh thấp giọng nói: “Qua đây, nếm thử món ăn.”

Cô đứng cách xa anh hai mét.

Lần giúp đỡ này không khỏi đứng quá xa.

Lương Âm Dạ ừ một tiếng, cầm một cái muỗng đến đó thử mùi vị.

Thật ra thì không cần phải thử.

Anh chưa bao giờ sẩy tay.

Cho dù sẩy tay, cũng không chênh lệch là bao.

Cho dù chênh lệch rất nhiều, cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ âm thầm oán trách.

Ô Tề ở bên cạnh nấu canh liếc mắt nhìn bọn họ.

Những người khác cũng đang quay như con thoi trong nhà bếp và trong sân, mỗi người làm chuyện của mình, thỉnh thoảng trò chuyện, bầu không khí nhìn qua rất tốt.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, có khách mời còn vội vàng chạy từ những thành thị khác tới, bôn ba một ngày, cho nên hôm nay ê kíp chương trình cũng không sắp xếp nhiều việc, chỉ bảo bọn họ hợp lực làm một bữa ăn tối, mượn chuyện này làm quen một chút.

Sau khi ăn cơm xong, mọi ngườitrò chuyện một lát trong phòng khách, rồi quay về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Căn nhà này là một biệt thự nhỏ độc lập, có hai tầng, phòng ngủ đều ở tầng hai. Tổng cộng bốn phòng, vừa hay hai người ở một phòng.

Lương Âm Dạ cầm chặt điện thoại di động.

Trong lúc hai người Bối Y và Đô Oánh đứng dậy trở về phòng, cô cũng đi theo.

Thời gian cũng hòm hòm rồi, cô phải tranh thủ.

Văn Yến và Ô Tề ở chung một phòng.

Anh tắm xong là đến lượt Ô Tề.

Khi âm thanh cửa phòng tắm đóng lại vang lên, đồng thời, anh mở điện thoại.

Bên trong có một video, là đạo diễn Kỷ gửi tới.

Còn để lại mấy tin nhắn.

[Cô Lương còn đồng ý tiếp tục tham dự ghi hình hay không, hiện tại còn chưa chắc chắn.]

[Tôi lo lắng có thể cô ấy sẽ rời đi.]

Người đàn ông cụp mắt, nhìn mấy tin nhắn này, sắc mặt u ám hơn một chút. Điện thoại di động ở trong tay bị anh chậm rãi nắm chặt. Gân xanh nổi trên mu bàn tay tỏ rõ rằng anh đang kiềm nén.

Anh bấm nhận tải video, sau đó đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy đi ra cửa phòng.

Ở chỗ hành lang tầng hai, anh tựa vào lan can, lẳng lặng đứng một lúc, nhìn xuống dưới lầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng trong chốc lát, sau lưng lại truyền đến âm thanh mở cửa.

Văn Yến xoay người lại.

Đối diện với tầm mắt của Lương Âm Dạ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Âm Dạ: Ngại quá, quen rồi, chỉ trong một thời gian ngắn chưa sửa được...

Bình Luận (0)
Comment