Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 102

Ban đầu, Lương Âm Dạ không ở đây, Chu Nghê biết cô đi thay quần áo. Cô ấy nhìn lướt một vòng, hôn lễ đang náo nhiệt, mọi người tự mình vui đùa, ngược lại cũng không quá chú ý, cô ấy cũng tiếp tục bận rộn.

Hôm nay có quá nhiều việc cần làm, vừa làm thì chính là chân không chạm đất.

Đợi làm xong rồi, cô ấy đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy cô dâu còn chưa quay về thì vội vã gửi tin nhắn cho cô dâu.

Trong phòng thay quần áo.

Lương Âm Dạ bị Văn Yến đè trên bàn trang điểm, bàn tay anh nghịch dây tua rua.

Cũng không biết là điện thoại di động của ai ở bên cạnh không ngừng rung lên, nhưng anh không quan tâm.

Cô bị anh hôn, nhanh tới mức sắp không hít thở nổi, mà giờ phút này người nào đó đâu còn dáng vẻ quân tử đoan chính như vừa rồi.

“Khách còn đang đợi.” Cô nhắc nhở anh, môi đỏ mọng căng bóng, há miệng thở dốc.

Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, che đi đến tất cả u ám trong con ngươi, nhưng vẫn không định để cô đi.

Cô xinh đẹp quá, trong số mấy chục ngàn đóa hoa hôm nay, lại không có một đóa nào có thể thắng được nhan sắc của cô.

“Không gặp nhau mấy ngày rồi?” Anh khẽ hỏi.

Lương Âm Dạ bị anh hôn rối bời, cô khó khăn nhớ lại. Thật ra thì nhớ không rõ lắm, cô không quá chắc chắn đáp: “Sáu ngày? Hay bảy ngày?”

Trong số đó có hai ba ngày, cô đều đang mở tiệc độc thân với đám bạn, chơi tới mức ít nhiều gì cũng có chút quên lối về, đã sớm mất cảm giác chính xác đối với thời gian.

Anh nhẹ nhàng cong môi: “Con nhóc vô lương tâm.”

Anh cũng biết cô không nhớ rõ.

Bàn tay ở bên hông cô mạnh hơn, Lương Âm Dạ khẽ kêu lên một tiếng, chỉ nói một lát nữa chắc chắc sẽ bị bầm tím.

Anh trấn an hôn môi cô: “Anh bôi thuốc cho em.”

Lương Âm Dạ đứng cũng không vững được, mất một lát mới từ từ lấy lại sức, đẩy anh đang định đi đến, giận liếc mắt nhìn anh. Anh bôi thuốc? Anh không làm vết thương của cô tăng thêm thì đã không tồi rồi.

Văn Yến kéo người lại, không muốn cho cô đi, hạ tầm mắt nhìn chằm chằm cô: “Buổi tối mặc một lần nữa nhé?”

Cô khó hiểu tạm dừng, cúi đầu nhìn sườn xám trên người mình, lập tức kịp phản ứng, dùng sức đẩy ra anh, đạp cao gót đi ra ngoài.

Mái tóc dài của cô bị quấn lên, tạo một búi tóc cầu kỳ, bộ diêu vô cùng tinh xảo ở phía trên rũ xuống. Khi cô đi lại, độ cong cực nhỏ dao động.

Anh tựa vào bàn trang điểm ở sau lưng, ánh mắt sâu hơn.

Đã không kịp đợi đến tối nay.

… Là bảy ngày mười hai tiếng.

/

Trong hôn lễ luôn khó tránh khỏi phải chụp rất nhiều hình, nhất là làm chú rể và cô dâu.

Đừng nói những người khác muốn chụp, bản thân Lương Âm Dạ cũng thích chụp, cộng thêm mảnh sân hôm nay cực lớn, đi chỗ nào cũng là phong cảnh, càng thuận tiện quay phim chụp hình. Nhiếp ảnh gia riêng của cô chụp rất nhiều hình đơn cho cô, mà cô còn chưa thoả mãn, quay đầu tìm Văn Yến.

Anh còn đang nói gì đó với Chúc Đào, bị Lương Âm Dạ dẫn đi: “Chụp thêm mấy tấm nữa với em nhé?”

Chúc Đào nhìn thấy đường nét cằm của anh dần dần căng cặt, cười mà hoàn toàn không biết kiềm chế. Sau khi ở bên Lương Âm Dạ, sợ là số lần chụp hình cộng lại còn nhiều hơn số lần hai mươi mấy năm trước của anh.

Mà Văn Yến hoàn toàn không phản kháng, cô kêu đi đâu chụp thì đi đến đó chụp hình.

Nhưng ít nhiều gì người ngoài cũng có thể nhìn ra đôi chút… Không phải hôm nay chú rể rất thích chụp hình sao?

Rất nhiều người đều đang chú ý chú rể cô dâu, lúc bọn họ chụp hình, luôn có không ít người ở bên cạnh đứng xem.

Mà bọn họ rất dễ dàng phát hiện Văn Yến không có một chút hứng thú nào đối với ống kính, tất cả hứng thú của anh đều chỉ ở trên người một mình cô. Mỗi lần âm thanh chụp ảnh phát ra, tầm mắt anh như luôn là rơi ở trên người cô.

Thật ra thì Lương Âm Dạ cảm thấy còn ổn.

Lúc chụp ảnh cưới rất thuận lợi, bọn họ đi ba chỗ, chụp rất nhiều ảnh cưới, mà toàn bộ hành trình anh rất phối hợp. Cô nhìn ra anh thích chụp hình với cô. Nếu như kêu anh đi chụp một mình, có thể anh sẽ không muốn đi.

Hôm nay có thể là vì có nhiều người chăng?

Tình cảm quá mức nồng cháy mà thẳng thắn của anh không quen thể hiện ở trước mặt nhiều người như vậy đâu nhỉ?

/

Cả một ngày nghi thức hôn lễ trôi qua, eo Lương Âm Dạ sắp bị đứt.

Bên ngoài còn tưng bừng ầm ĩ, mà cô vừa quay về phòng cưới chuyên dụng đã dính với cái giường.

Văn Yến còn đang bị người ta vây quanh uống rượu, cô chạy trốn trước. Đến khi anh rút người ra được đã là hai ba tiếng sau.

Đám người kia nhìn ra được đến người này ẩn chứa cơn đói khát sâu đậm, càng như vậy thì bọn họ càng không thả người đi, quấn chặt lấy anh, Văn Yến vốn dĩ bó tay với bọn họ.

Mà hôm nay, mặc kệ đám người kia ầm ĩ thế nào, cũng nhìn ra được tâm trạng của anh cực kỳ tốt, có một loại cảm giác mặc kệ bọn họ ầm ĩ thế nào, anh cũng sẽ không nổi giận.

Mà ngay vừa rồi, còn có người trêu chọc: “Ngày đại hỉ làm đạo diễn Văn của chúng ta vui vẻ hỏng mất rồi này.”

Anh cười khẽ, cũng không phản bác.

Lúc đến cửa phòng, anh đột ngột dừng lại.

Uống nhiều rượu quá, mùi rượu trên người rất nặng, đầu óc cũng có chút chậm chạp. Nhưng anh rõ ràng cảm giác được nỗi vui mừng nồng nặc tuôn trào từ trong lồng ngực mà ra.

Nồng nặc giống núi lửa tuôn trào, dung nham chảy thẳng xuống, nhưng anh căn bản không cảm thấy nóng. Ngược lại, càng nóng bỏng kích thích như vậy, thần kinh của anh dường như lại càng phấn khởi.

Đó là một cảm giác gần như bệnh hoạn.

Anh mở cửa đi vào, phát hiện trong phòng vô cùng yên tĩnh. Đi vào trong mới phát hiện cô đã ngủ. Thậm chí còn chưa tẩy trang, quần áo cũng chưa thay, nhưng cũng không lộn xộn, chỉ ngoan ngoãn nằm một đống cạnh giường mà ngủ say, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Nghi thức hôn lễ hôm nay long trọng mà nặng nhọc, quả thật là mệt chết người ta. Tính thử thời gian, chắc hẳn đã cô ngủ được hai tiếng.

Anh đi tắm trước, thay áo ngủ màu đỏ đi ra, cầm lấy bông tẩy trang ngồi xổm bên người cô, mi mắt hơi rũ, tỉ mỉ mà kiên nhẫn lau đi lớp trang điểm trên gương mặt cô.

Chỉ nhúc nhích một cái, cô đã tỉnh dậy.

Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy anh thì “Ồ” một tiếng, vươn tay ra đòi anh ôm.

Đó là thói quen lâu ngày rồi, cơ thể đã quen ỷ lại.

Anh yêu thương tha thiết, tiện đà đặt đồ vật qua bên cạnh, ôm cô vào lòng, lại lần nữa hôn lên môi cô.

Cô chỉ cần cho một chút mưa rào, anh có thể tự đổ mưa to.

Một nụ hôn trộn lẫn mùi rượu, rất say lòng người.

Lương Âm Dạ nghẹn ngào, từ từ tỉnh táo hơn, nhìn thấy anh đã tắm xong, cô cũng cố suy nghĩ: “Em cũng đi tắm.”

Cả người mệt mỏi, quả thật là không thoải mái lắm.

Đầu ngón tay anh vuốt ve eo cô, không muốn thả người đi. Trân bảo vất vả lắm mới lọt vào tay, làm gì có đạo lý để nó chạy thoát một lần nữa.

Anh ôm lấy cô, vững bước đi vào phòng tắm: “Cùng nhau.”

Cô suýt khàn giọng: “Không phải anh tắm rồi sao?”

“Tắm một lần nữa.”

Vừa rồi chỉ muốn xóa đi một chút mùi rượu, không muốn làm cô khó chịu. Nếu cô đã dậy rồi, như vậy thì nữa tắm một lần nữa cũng không ngại gì.

Hôm nay, anh vừa hỏi cô, bọn họ đã bao lâu không gặp nhau rồi? Đại khái là một tuần. Mà cũng đồng nghĩa là người này đã cấm dục một tuần. Tất cả dục vọng vốn nên nổi dậy đã bị kiềm chế, lắng đọng, tích lũy trong một tuần lâu dài, cộng thêm hôm nay cho dù cô là vô tình, nhưng cũng đã thành công khiêu khích rồi… Lương Âm Dạ không tưởng tượng được là tình huống tắm chung sẽ kịch liệt cỡ nào. Cô rất có ý thức an toàn muốn từ chối, vừa muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của người đàn ông rơi ở trên mặt cô, bị ánh đèn chiếu vào mà có chút dịu dàng thâm sâu, anh nhắc nhở cô: “Tối nay là đêm tân hôn.”

Lời vừa dứt, trái tim cô thắt chặt.

Đêm tân hôn, đêm tân hôn.

Ba chữ này cũng đã là không quá thuần khiết.

Bình thường người đã không biết kiềm chế, dĩ nhiên tối nay càng không chút kiêng kỵ.

Đôi môi căng bóng của cô khẽ hé mở, còn muốn làm chuyện gì đó để vãn hồi, nhưng anh không hề cho cô thêm cơ hội này.

Tiếng nước vang lên, vòi sen mở ra.

Trong bồn tắm cũng có nước.

Da đầu cô thoáng tê dại, không biết lần đi tắm này rốt cuộc phải tắm bao lâu thì mới có thể kết thúc.

May mà vừa rồi cô đã ngủ một lát, đã lấy lại được một chút sức lực đã bị tiêu hao sạch sẽ do mấy việc bận rộn vào hôm nay.

Nước trong bồn tắm chỉ bị đổ đầy một nửa.

Sau đó không ngừng tràn ra ngoài, thấm ướt toàn bộ nền đất phòng tắm.

Lực lượng góp nhặt trong một tuần, như cô đoán, đang phun trào từng chút một.

Hành vi ác độc của anh bày ra ở đây, bọn họ vốn không được gọi là đi tắm. Mở nước ba lần, cô mới coi như là miễn cưỡng tắm xong, bị anh lấy khăn tắm màu trắng quấn kỹ.

Cô thay bộ sườn xám kia.

Dây tua rua màu vàng đung đưa, mái tóc dài không bị búi lên nữa, bung xoã xuống vai, dài tới eo. Mà cô còn đang cài nút thì đã bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng kéo mạnh qua đó, một giây kế tiếp đã bị áp lên giường. Nụ hôn nóng bỏng rất nặng nề chen chúc nhau mà đến, hầu như muốn đốt cháy người ta.

Chỗ bị bóp đúng là eo, bị anh lấy tay đo kích thước, giống như vật yêu thích gì đó không buông tay được. Làn váy lay động, bàn tay anh cũng thăm dò mà vào.

Tối nay ánh trăng sáng ngời.

Mọi chuyện chẳng qua là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Sau đó, ở trong sự bất ngờ của cô, vị trí eo bị anh cắn một cái.

Cô muốn giơ tay ngăn cản, nhưng vốn dĩ không ngăn được.

Từng nút tàu bị cởi ra sẽ cần một chút thời gian và kiên nhẫn. Mà một giây kế tiếp, nghe thấy tiếng vải bị xé rách, nút tàu rơi trên mặt đất rồi bắn lên mấy cái, phát ra một chuỗi âm thanh trong trẻo.

Bộ sườn xám này rất đẹp.

Nhưng còn lâu mới sánh bằng một phần vạn của cô.

...

Trước khi ngủ Lương Âm Dạ nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nhớ ra trời đã sáng, một lần nữa tỉnh lại, rối bời không biết bây giờ là lúc nào.

Cô bị cơn khát đánh thức, vươn tay sờ đầu giường.

Chỉ nhúc nhích một cái, cảm thấy cả người ê ẩm. Còn mệt mỏi hơn cô đi đóng phim cả một ngày, đủ để thấy được rốt cuộc cuộc chơi tối hôm qua điên cuồng cỡ nào.

Trong lòng cô thầm mắng người nào đó một tiếng.

Bình thường mà nói, cô không chuẩn bị, dĩ nhiên ở đầu giường không có nước.

Nhưng kẻ đầu sỏ nào đó làm chuyện xấu quá nhiều lần, trong lòng hiểu rõ nhu cầu của cô, cũng sẽ chuẩn bị cho cô trước, thuận tiện bất cứ lúc nào cô ngồi dậy cũng uống được.

Đây nói chung chính là sống chung lâu rồi mà sinh ra một chút ăn ý, cũng là một chút chu đáo khiến cô thoải mái hơn của một kẻ đầu sỏ nào đó đã làm nhiều việc ác.

Nhưng còn không đợi cô đi tìm ly nước, cô đã bị người kia đỡ dậy, tự mình đưa ly nước tới bên môi cô, đút cô uống nước. Động tác dịu dàng, quả thực là không nói nên lời.

Cô cũng không khách sáo với anh, để anh cầm mà uống hết một ly.

Nhìn thấy cô uống xong rồi, anh hỏi: “Còn muốn nữa không?”

Mà anh vừa mở miệng, giọng nói vốn dĩ khàn khàn không nói nên lời.

Nói bọn họ không làm gì, cũng không ai tin.

Gò má của cô lại đỏ hơn, cô lắc đầu.

Anh hạ tầm mắt nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, khẽ cười: “Cũng lâu như vậy rồi, sao còn dễ dàng xấu hổ như vậy thế?”

Không hề khách sáo mà nhạo báng.

Cô cũng không hề khách sáo mà đá anh.

Trách ai đây?

Có người bình thường nào làm tới mức như vậy không?

Với mức độ bình thường, dĩ nhiên cô sẽ không xấu hổ!

Đợi cổ họng có cảm giác sắp khô cạn như đất hoang sa mạc một lần nữa bị thấm nhuần, cô mới hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”

“Lại đến tối rồi.”

Thật ra thì cô cũng không trông cậy anh có thể nói lời nói mà con người nói gì đâu.

Nhưng hình như vẫn đánh giá thấp anh rồi.

Cô hơi mở to mắt, còn chưa nói chuyện, ánh mắt anh dần dần u ám hơn, bổ sung: “Đêm khuya.”

Lương Âm Dạ: “...”

... Làm một con người đi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng làm cầm thú nữa.

Ha ha ha ha ha ha ha ha

Bình Luận (0)
Comment