Dạ tiệc hôn lễ hạ màn trước ánh mắt của vô số người.
Từ giai đoạn chuẩn bị cho đến lúc kết thúc, mọi người vẫn đang chú ý, bây giờ kết thúc rồi, bọn họ còn cảm thấy không chân thật.
Luyến tiếc giống như tập cuối “Tối Nay Hẹn Hò Không”.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, cả Super Topic CP náo nhiệt không nói nên lời, mọi người đều đang chia sẻ tin tức và hình ảnh thu thập được từ khắp nơi.
Tâm trạng giống tiễn con gái đi lấy chồng.
Nhưng hôn lễ kết thúc cũng không có nghĩa là câu chuyện kết thúc.
Bọn họ đi tới một điểm cuối, nhưng lại là một khởi điểm mới.
Rất nhiều người muốn xem cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ, chỉ là không biết có thể có cơ hội hay không mà thôi.
Bọn họ đổi sang một ngôi nhà lớn, chỉ mới là phòng thay đồ của cô thôi mà đã chiếm cả một tầng, có bốn năm gian phòng để có thể tùy ý sắp xếp.
Cô cũng có thể tự ý trang trí ngôi nhà này.
Nhiệt độ trong ngôi nhà chỉ thuộc về bọn họ đang từ từ đi lên cao.
Bởi vì bọn họ đã sống chung trước với nhau trong một khoảng thời gian rất dài, cho nên cuộc sống sau khi kết hôn và cuộc sống trước khi kết hôn là không khác biệt nhau.
Chỉ là trong miệng người nào đó, nó đã trở nên danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều.
Do công việc, gần đây, anh có rất nhiều bữa tiệc xã giao. Mà mỗi lần cùng bạn bè tụ họp, đến một thời điểm xấp xỉ, anh cũng sẽ xem đồng hồ đeo tay, sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời đi.
Mấy người bạn buồn bực: “Lúc này mới mấy giờ đâu?”
Anh khiêm tốn cười cười: “Xin lỗi, gia giáo tương đối nghiêm khắc, vợ tôi ở nhà chờ tôi.”
Một đám đàn ông cứ thế ngẩn ra bởi lời nói của anh.
A? A??
Được được được, biết thằng nhóc cậu kết hôn rồi, nhưng có thể kiềm chế một chút được không? Đừng có ra vẻ như là suýt in cả giấy hôn thú lên trên mặt.
Một lần hai lần thì thôi, số lần có thừa, bọn họ cũng mặc kệ, hai người đi lên vịn anh lại, những người khác bắt đầu đề xuất ý kiến: “Bọn tôi còn lâu mới tin, đều là lời nói đơn phương của cậu thôi. Gọi chị dâu đến đi, bảo chị dâu dẫn cậu về thì bọn tôi mới thả người!”
“Đúng đấy, sao Âm Dạ có thể quản lý cậu nghiêm khắc như vậy đâu?”
Văn Yến không vui, nhẹ nhàng nhìn lướt qua người kia: “Sao không thể?”
Có người hiểu ra rồi: “Úi chà, xem cậu kìa, cô ấy không quản lý cậu nghiêm khắc, cậu còn không vui à?”
Mọi người ha ha cười to: “Đúng là ý này. Cậu ấy ước gì bị cô ấy quản lý ấy chứ, được không hả? Sợ rằng cô ấy không muốn quản lý, còn bị Văn Yến yêu cầu phải quản lý ấy chứ.”
Anh cúi đầu cười.
Ngay cả ý định cãi lại cũng không có, thản nhiên thừa nhận.
Chẳng qua là tối nay bọn họ đúng là làm thật, thật sự giữ anh lại mà không chịu thả về, muốn anh gọi điện thoại bảo vợ anh đến đón.
Lúc anh gọi đi, giọng nói của Lương Âm Dạ truyền tới rõ ràng mang theo buồn ngủ.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều là chế nhạo, giống như đang nói: Đã nói là cô ấy không thèm để ý mà, người ta cũng ngủ rồi, có được không hả?
Trái lại Văn Yến không vội vàng nói chuyện, chỉ tắt loa ngoài, hỏi: “Ngủ rồi à?”
“Ừ... Đúng rồi, xem phim rồi ngủ quên.” Lương Âm Dạ lẩm bẩm: “Chắc em đi vào thời kỳ ngủ xuân trong mùa xuân.”
Anh cười rất thấp: “Đừng ngủ ở phòng khách, không đắp gì thì dễ bị lạnh.”
Mọi người đều nhìn vào trong mắt. Sự dịu dàng của anh dành cho vợ anh đều là tuôn trào mà ra, bình thường thì làm gì nhìn thấy được dáng vẻ này của anh? Bọn họ không khỏi càng thêm kiên quyết, cứ muốn cô đến chơi.
Lúc mọi người thúc giục, anh nói sự việc ra, lại hỏi cô: “Muốn tới không?”
Thật ra thì thời gian còn rất sớm, mới gần mười giờ, anh mới hỏi cô có muốn đến chơi không.
“Được đấy.” Lương Âm Dạ bò dậy từ trên ghế sô pha, đi tìm chìa khóa xe: “Đợi em đến chuộc anh.”
Bọn họ nghe được một chút âm thanh từ trong micro: “Úi chà, chị dâu sắp đến!”
“Không dễ ha! Rốt cuộc cũng có thể gặp được chị dâu rồi! Lần trước nói dẫn vợ theo, tên này như giấu bảo bối gì vậy, cũng không dẫn theo.”
“Gọi thêm thức ăn đi, một lát nữa Âm Dạ đến thì vừa lúc có thể ăn ngay.”
“Để tôi xem thử rốt cuộc cô ấy quản lý nghiêm khắc hay không, ha ha ha ha.”
Bọn họ náo nhiệt nói hùa theo.
Lương Âm Dạ tới rất nhanh, cô mặc váy thiết kế rất đơn giản, trên váy không có trang sức gì, nhưng cũng không gây trở ngại toàn bộ vẻ tao nhã hào phóng trên người cô được phơi bày hết.
Hai năm qua, người này càng đi càng cao, không biết là do tinh thần phấn chấn đã nuôi dưỡng con người hay bị anh nuôi tốt mà khí chất trên người càng lúc càng xuất trần.
Cô gõ cửa phòng, mọi người nhìn sang mà khó tránh khỏi bị hớp hồn.
Văn Yến đã sớm chừa chỗ ngồi bên cạnh lại cho cô. Khoảng cách ở gần nhau, thật ra thì, có xa thì còn có thể xa cỡ nào? Nhưng lúc cô đi qua, anh vẫn kéo qua bên chỗ anh, kéo khoảng cách gần tới mức hầu như không nhìn thấy khoảng cách.
Người nhỏ tuổi hơn bọn họ, từng người một gọi cô là chị dâu, Lương Âm Dạ trả lời từng người một, nhìn ra được tâm trạng cực kỳ tốt, mi mắt cong cong, nhìn qua là vẻ dịu dàng vô hại, mọi người cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ cô quản lý người khác là thế nào.
Nói tới chuyện vừa rồi, có người muốn cô giữ gìn lẽ phải: “Chị dâu, chị nói đi, có phải anh ấy gạt người ta không?”
Lương Âm Dạ nghiêng đầu nhìn anh, hai người lặng lẽ đối mặt nhau, trao nhau ánh mắt. Trước khi cô bị anh hút vào trong tầm mắt của anh thì gian nan thu lại tầm mắt: “Còn, còn ổn.”
“Thật ra thì anh ấy ra ngoài một lúc lâu thì sẽ nhớ tôi.” Cô bổ sung thêm một lời giải thích.
Không phải do cô quản lý nghiêm khắc, mà là bản thân anh không khống chế được mà nhớ cô.
Ví dụ như hôm nay, ra ngoài làm việc từ buổi sáng, tan làm rồi đến tham gia bữa tiệc xã giao, gần như là cả một ngày không nhìn thấy cô, anh đã sớm không kiềm chế được.
Nếu vừa rồi không có lời nói này, lúc này anh đã về đến nhà, nhìn thấy cô ngủ trên ghế sô pha là ôm cô về phòng, ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ.
Một câu nói dịu dàng của cô nhìn qua chỉ là tùy ý chia sẻ cũng đã khiến cho mọi người kinh ngạc.
Văn Yến cũng không phủ nhận, chỉ cầm lấy tay cô đặt lên đùi mình vuốt ve. Anh nhếch môi, cô càng ngày càng nhìn thấu anh, cũng càng ngày càng hiểu anh.
Không tồi, rất tiến bộ.
Mọi người vốn ôm tâm tư nhạo báng mà tới, không ngờ vài ba lời của người ta đã khoe ân ái đầy trước mặt bọn họ.
Không phải chứ, chuyện này và dự đoán không hề giống nhau! Bọn họ đang chờ cô vạch trần anh, sao còn có thể có câu trả lời này chứ!
Mấy chú chó độc thân đang ngồi ở đây nâng ly rượu lên, kính đối phương xong thì uống cạn rượu trong ly.
Đến cũng đến rồi, dĩ nhiên Lương Âm Dạ không dẫn anh đi ngay, mà ngồi xuống cùng mọi người trò chuyện một hồi.
Anh tiện đà vịn eo cô khẽ xoa bóp, hành động rất theo bản năng, chỉ bởi vì buổi sáng cô còn đang than phiền với anh là eo bị mỏi.
Dĩ nhiên là hành động này của anh cũng không có nghĩa anh là người tốt lành gì, bởi vì đau hông là do anh dẫn đến.
Cho nên Lương Âm Dạ mới yên tâm thoải mái tiếp nhận chăm sóc.
Trái lại sắp khiến cho mắt của những người khác nhìn lác mắt.
Dáng vẻ anh với cô ở cạnh nhau hoàn toàn là dáng vẻ bọn họ khó có thể tưởng tượng ra được chỉ nhờ vào trí tưởng tượng.
Uống rượu với nhau cho tới đêm khuya, mọi người mới tan cuộc.
Trên Weibo rất nhanh có một tin tức lướt qua: [Vợ chồng Dạ Yến và bạn bè tụ họp.]
Mà lúc này, bọn họ đã về đến nhà.
Vừa rồi chơi vui vẻ, vừa về là Lương Âm Dạ buồn ngủ, cô nằm lên trên người anh.
Một bàn tay mạnh mẽ ôm eo cô.
Cô miễn cưỡng đưa ra ý kiến: “Văn Yến, sao anh luôn ở bên ngoài tung tin vịt về em thế...”
“Tin vịt gì?”
“Nói em thúc giục anh về nhà.”
Anh giơ tay lên, đầu ngón tay xoa cánh môi cô, động tác thô lỗ: “Vậy sao em không thúc giục?”
Lương Âm Dạ bị lừa vào tròng, đúng là suy nghĩ một lát.
“Chuyện này...”
“Có phải sai rồi không?”
Cô cau mày.
Mà anh đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô: “Được rồi, ngủ đi, ngoan.”
Anh mặc cho cô treo ở trên người mình, lúc ôm lấy cô về phòng, khóe miệng ngậm nụ cười như có như không.
/
Ban đầu, sau khi công khai chuyện tình là có một phần ảnh hưởng đối với sự nghiệp của cô, nhưng may mà còn nằm trong phạm vi khống chế được. Đoàn đội của cô đang cố gắng xoa dịu, cộng thêm cô dần dần chuyển mình, dựa vào thực lực để đứng vững gót chân, cho nên đả kích là không lớn.
Chủ yếu cũng là do mối quan hệ giữa bọn họ tương đối đặc thù, từ lúc vừa bắt đầu, sự nghiệp đã liên kết với nhau, cho nên một bộ phận người hâm mộ cũng không khó tiếp thu chuyện này.
Sau này kết hôn cũng là như vậy.
Cô không gác lại sự nghiệp bởi vì kết hôn, các hạng mục công việc cũng còn đang được tiến hành, vừa kết hôn được một tuần là đã bay đến vùng khác ba chuyến.
Sau khi kết hôn, không bao lâu sau, giai đoạn phim mới của Văn Yến chuẩn bị đi vào hồi cuối. Trước kia, bọn họ không tiết lộ phong thanh với người ngoài, nhưng người biết chuyện cũng là không ít. Sau khi tất cả công việc chuẩn bị đã kết thúc, ngày hè đã đi vào hồi cuối.
Trang chính thức của phim điện ảnh cũng chính thức công khai nữ chính @Lương Âm Dạ V.
Sau lần trước, dẫn theo Phùng Xuân mà giết ra một đống thành tích, bọn họ lại lần nữa tay nắm tay liên tục hợp tác hai lần.
Ở trong mắt phần lớn người, thật ra thì cũng là nằm trong dự đoán. Hơn nữa còn sẽ khiến cho bọn họ sinh ra vô hạn mong đợi đối với bộ phim điện ảnh còn chưa được bắt đầu quay phim.
Hai cái tên Văn Yến và Lương Âm Dạ đặt cạnh nhau thôi thì cũng đã thu được vô số người mê phim.
Bộ phim lần này phải quay ở nước ngoài, cho nên toàn bộ đoàn phim bay thẳng tới vùng đất cần quay phim.
Lương Âm Dạ tới trước thời gian quy định mấy ngày, cô đi dạo qua nước Mỹ để gặp mặt mấy người bạn trong đoàn đội lần trước.
Lần trước gặp mặt Tiểu Tang vẫn là sinh viên, lần này gặp lại, anh ấy đã tốt nghiệp. Có hai chị gái đã rời đội, nhưng cũng có mấy em trai em gái tuổi tác tương đối nhỏ gia nhập vào đội.
Cô luôn không rút được thời gian để quay lại, cô nghĩ là nếu có cơ hội, cô còn muốn cùng bọn họ làm chút chuyện gì đó.
Ở bên này mấy ngày, mọi người tụ họp với nhau, cô nghe bọn họ giải thích rất nhiều hạng mục gần đây đang được tiến hành.
Mãi đến một ngày trước thời hạn của đoàn phim, cô mới tạm biệt bọn họ, đi đến đất nước mà bọn họ ghi hình.
Trên đường đi, Lương Âm Dạ bỗng nhiên quan tâm đến hoạt động công ích bảo vệ động vật hoang dã trong nước.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Cô không kịp đào sâu vào mà đã đến địa điểm hội họp với mọi người, bắt đầu rồi không ngừng bận rộn.
Mặc dù lần này là tha hương ở nước lạ, nhưng điều kiện tốt hơn Phùng Xuân nhiều, chỗ ở của bọn họ cũng không tồi, là ở trong một khách sạn có hoàn cảnh nhìn qua là khá ổn.
Bởi vì công việc, thời gian bận rộn của bọn họ không giống nhau, cho nên anh ở trong một gian phòng, cô cũng ở trong một gian phòng. Chỉ là việc chia phòng cũng giống như không chia phòng, trong tay anh có thẻ phòng cô, mỗi lần cô đều tỉnh dậy ở trong ngực anh.
Nhưng công việc rốt cuộc vẫn không giống ngày thường, bởi vì anh thường xuyên bận việc trễ hơn cô, cho nên liên tiếp như vậy, bọn họ đã hơn nửa tháng không quan hệ.
Mấy ngày mới bắt đầu thì còn ổn, mấy ngày sau, thỉnh thoảng trong giấc mơ, cô cũng sẽ cảm giác được một vệt nóng bỏng. Vệt nóng kia không hề biết di chuyển, chỉ yên tĩnh nằm ở một chỗ, nhưng cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng. Ở giữa nụ hôn ấm áp, tay cô có thể cũng sẽ bị dẫn đến chỗ kia.
Đợi đến ngày hôm đó, vất vả lắm mới được rảnh hơn một chút, Lương Âm Dạ vừa về phòng liền phát hiện trong phòng còn có sự tồn tại của một người khác. Cô vừa đóng cửa lại, nhìn vào trong phòng, ngay lập tức đối diện với người nào đó đang khoanh tay, sâu kín nhìn cô.
Lương Âm Dạ tạm dừng, bàn tay nắm chốt cửa chưa thu về, cô nghĩ hay là mình nên đi ra ngoài bận chút chuyện gì đó vậy?