Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 112

Từ lúc bọn nó ra đời cho đến bây giờ, cư dân mạng muốn xem bọn nhỏ tham gia chương trình nhưng vẫn không đợi được tới lúc đó, ban đầu bọn họ còn tưởng bản thân hoa mắt, hoặc là ê kíp chương trnihf tính sai, hoặc là trùng tên trùng họ, Văn Yến này không phải là Văn Yến kia.

Nhưng tên bọn họ treo rất rõ ràng ở nơi đó một lúc lâu mà cũng không bị rút về, vả lại, giới giải trí ở đâu ra nhiều Văn Yến như vậy. Càng đừng nhắc đến còn là Văn Yến có hai cô con gái cưng.

Mọi chuyện đều rất rõ ràng nhưng bọn họ không dám tin đây là sự thật.

Anh thật sự dẫn hai bé con tham gia chương trình giải trí trông con.

Cặp song sinh rất ít khi xuất hiện ở trước mặt công chúng, lần này rốt cuộc phải lộ diện ở trong chương trình.

Cũng không lâu sau đó, ê kíp chương trình công bố áp phích.

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Văn Miên và Văn Đường.

Thật sự trông giống nhau như đúc, chỉ có điều là một đứa cười ngoác mang tai, cười không thấy mắt, một đứa khác thì kiềm chế có thừa, trên gương mặt nhỏ có chút kiêu ngạo và lạnh lùng. Cũng có thể nhìn ra được tính cách của bọn nó từ trên tấm áp phích.

Còn về điểm giống nhau, đó chính là bọn nó đều đẹp tới nỗi khiến cho người ta vừa nhìn đã có thể xác định được vị trí của bọn nó trong số rất nhiều đứa trẻ đáng yêu. Mặc dù còn chưa nảy nở, nhưng ngũ quan tinh xảo, hiển nhiên là đã có thể khiến cho người ta tưởng tượng được dáng vẻ sau này khi bọn nó trưởng thành.

Trước khi bị công bố, trên mạng có rất nhiều thảo luận và suy đoán đối với giá trị nhan sắc của bọn nó. Mà lần này lộ diện, không hề khiến cho người ta thất vọng, bọn nó quả nhiên hội tụ ưu điểm tướng mạo của ba mẹ, thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ.

[Cứu mạng, bây giờ tôi rất mong đợi chương trình giải trí này, tôi muốn xem hai bé con!]

[Không hổ là bé con nhà Lương Âm Dạ, có cần xinh đẹp như vậy không hả, a a a. Tim tôi cũng tan chảy rồi nè, tôi muốn sinh con gái! Tôi muốn con gái!! (Vô năng cuồng nộ) (Nhìn ba đứa con trai của tôi)]

[Thầy Văn, thầy đã có Lương Âm Dạ, có thể nhường con gái cho tôi hay không, các thầy tự sinh một đứa nữa đi QAQ.]

[Tôi và chồng tôi năm nay chuẩn bị có con, vậy cứ lấy của nhà anh đi (xòe tay).]

[Anh có một đứa tôi đã rất hâm mộ rồi! Anh lại có hai đứa! Thế này công bằng không! Thế này công bằng không!]

Khu bình luận phía dưới bài đăng Weibo mới nhất của Văn Yến và Lương Âm Dạ đã thất thủ.

Lương Âm Dạ xem bài Weibo ê kíp chương trình công khai xong thì lướt xem album ảnh, tìm ra được hình ảnh ngày thường chụp cho bọn, gom đủ chín tấm rồi đăng Weibo.

Cô rất thích chụp hình cho bọn nó, thỉnh thoảng sẽ đăng lên vòng bạn bè, lần này vẫn là lần đầu tiên đăng lên Weibo. Nếu đã công bố rồi, vậy thì chia sẻ với mọi người nhiều hơn.

Có một tấm ảnh là bé Kẹo Mềm đang hôn bé Bông Vải, bé Bông Vải nhắm hai mắt thật chặt, thấy chết không sờn.

Còn một tấm là ngày bọn nó bị té, bé Bông Vải ôm cổ ba, nằm bò trong lòng anh ngủ say. Ngày đó cũng làm cha già rất là đau lòng, luôn ôm cô bé ở cạnh cô bé, không chịu thả tay ra. Trong hình, vẻ mặt của anh cũng là dịu dàng đến mức tận cùng.

Đây là dáng vẻ bình thường của anh mà người ngoài không thấy được. Anh ở trước mặt bọn nhỏ và lúc ở bên ngoài hiển nhiên là hai trạng thái khác nhau.

Ít nhiều gì cũng có chút khiến trong lòng người ta xúc động.

Lần này, có nhiều tin tức được công bố, độ thảo luận và độ chú ý về hai bé con nhanh chóng tăng cao.

Mọi người sôi nổi thảo luận người nào là chị, người nào là em, cũng bắt đầu đếm ngón tay lúc nào chương trình ghi hình rồi phát sóng. Nghe nói phương thức được chọn lần này là vừa ghi hình vừa phát sóng, không cần để cho mọi người đợi quá lâu.

Lúc mọi người trông đợi, thời gian ghi hình rất nhanh đến rồi.

Ngày đầu tiên, ê kíp chương trình sẽ đến nhà các tổ khách mời để ghi hình cuộc sống một ngày bình thường của bọn họ.

Lúc nhìn thấy nhà của bọn nó, đã khiến cho không ít cư dân mạng hâm mộ.

Không nghi ngờ chút nào, đối với bọn nó mà nói, đây là một hoàn cảnh sinh trưởng rất tuyệt vời.

Ngay cả bọn họ là người trưởng thành mà cũng rất thích, lại càng không cần nói là hai bé con.

Bởi vì phải ghi hình chương trình, mấy người giúp việc ban đầu trong nhà đã được cho nghỉ, bây giờ cả nhà chỉ có hai bé con và ba mẹ.

Ê kíp chương trình xác định trước là hôm nay tới nhà, nhưng không cho thời gian cụ thể, chủ yếu là muốn bọn họ không kịp ứng phó. Vào lúc này, thời gian còn rất sớm, hai người lớn vẫn còn đang ngủ.

Trái lại đám bạn nhỏ thức dậy rồi, đang tự chơi đùa. Ai nấy tự làm chuyện của mình, cho dù những người khác không ở đây, cũng không có ảnh hưởng gì đối với bọn nó.

Ê kíp chương trình nhấn chuông cửa, bé Kẹo Mềm chạy ra mở cửa.

Cô bé còn chưa cao bằng chốt cửa, nhón chân lên để mở cửa. Mở cửa xong, nhìn thấy nhiều người và máy ghi hình thì sửng sốt một lúc, nhưng đã nhanh chóng kịp phản ứng rồi vỗ tay: “Wow, tới quay chúng con ạ?”

Tên nhóc không sợ người lạ, nhìn qua rất phấn khởi.

Đạo diễn quay phim cười nói đúng rồi, cô bé nhường đường mời bọn họ vào nhà: “Nhưng mà ba mẹ vẫn chưa rời giường ạ.”

“Không sao, bọn cô quay các con trước có được không?” Vốn là vì để quay cuộc sống hằng ngày của bọn họ, nhất là của hai bạn nhỏ: “Vừa rồi các con đang làm gì thế?”

Bé Bông Vải đặt sách trong tay xuống, cũng đi qua chào hỏi.

Nhân viên công tác muốn quay sách cô bé đang đọc là sách gì, nhưng bất ngờ phát hiện cô bé vốn không đọc sách trẻ con, mà là một quyển truyện tiếng Anh.

Bọn họ ngạc nhiên hỏi: “Đọc hiểu không bảo bối?”

Bé Bông Vải lắc đầu.

Lúc bọn họ thở phào một hơi, lại nói: “Có một vài chỗ không hiểu, đợi ba thức dậy dạy ạ.”

Một vài chỗ không hiểu...

Người đặt câu hỏi gian nan nở một nụ cười, sống cuộc sống trên không bằng người già dưới không bằng trẻ nhỏ đủ quá rồi.

Bé Bông Vải không có yêu cầu gì đối với hoàn cảnh đọc sách, vừa rồi lúc bọn họ đi vào, cô bé ngồi ở trên thảm, một tay cầm sữa bò uống, một tay lật trang sách.

Cố tình cô bé có thể yên tĩnh đọc sách.

Bé Kẹo Mềm đang chơi đồ chơi của cô bé, cũng chơi rất say mê, không hề quấy rầy chị.

Lúc này, bé Bông Vải cũng đọc đủ rồi, bò từ dưới đất dậy, thương lượng với em gái muốn xem phim hoạt hình nào.

Nhân viên công tác: “...”

Luôn cảm thấy xem phim hoạt hình là không phù hợp hình tượng của bé Bông Vải cho lắm. Vừa rồi đã khiến cho tiêu chuẩn của bọn họ cao rồi, tới nỗi bọn họ thấy cô bé xem phim hoạt hình giống như một đứa trẻ bình thường, bọn họ còn có chút không quen.

Mà chờ phim hoạt hình vừa mở ra, bọn họ phát hiện phim này hình như cũng không phải là phim hoạt hình bình thường gì, tất cả đều là phiên bản tiếng Anh. Nhìn lại hai đứa nhóc đang xem rất vui vẻ, chắc hẳn cũng xem quen rồi, cũng đều có thể xem hiểu.

Trong tay ê kíp chương trình đã nắm giữ thông tin cơ bản của bọn nó, lúc này bọn họ đang nhớ lại… bọn nó mấy tuổi nhỉ?

Xem được một lát, bé Kẹo Mềm bò tới chị, rất quen thuộc ôm lấy cô bé, vừa nhẹ nhàng cọ cọ vừa hỏi: “Bé Bông Vải, chị đói bụng chưa?”

Theo lý mà nói, đồ vật mà bọn nó dùng đều là giống nhau, bao gồm sữa tắm này nọ, mùi hương trên người cũng tương tự, nhưng bé Kẹo Mềm rất thích cọ vào trên người chị, rồi ngửi một cái, những động tác này đều là động tác hạ bút thành văn.

Xem xong một tập, bé Bông Vải chọn phim hoạt hình mới: “Đói rồi.”

“Vậy chúng mình đi gọi ba có được không?”

Bé Bông Vải ngẩng đầu nhìn lên không cầu thang ở xa, có chút không muốn nhúc nhích, chọc chọc em gái: “Em đi đi.”

Ê kíp chương trình rất nhanh phát hiện ra đặc điểm. Bé Bông Vải không chỉ ít khi có động tác, lời nói cũng ít, đều là nói mấy chữ. Cũng không chủ động suy nghĩ muốn làm gì, ví dụ như cô bé rõ ràng đói rồi, nhưng cô bé không quá để ý, cũng không nói ra, đợi em gái tới hỏi, cô bé mới trả lời là đói. Dáng vẻ hờ hững, nếu như không phải là chắc chắn cô bé chỉ ba tuổi, bọn họ cũng sắp cho rằng đây là người lớn có cảm xúc ổn định. Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cô bé đáng yêu, đôi mắt to của cô bé quét mắt, cô bé nhăn mũi, hiển nhiên không muốn nhúc nhích, chỉ khuyến khích em gái tự đi.

Bé Kẹo Mềm cũng không thèm để ý mấy chuyện này, vả lại cô bé và chị cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, sao có thể không hiểu chị được? Điều lạ là đối với chuyện này, cô bé tạo ra cảm giác cưng chiều và dung túng “thật sự bó tay với chị”, định tự đi thật.

Nhân viên công tác nhìn cách bọn nó ở cạnh nhau mà cũng không nhịn được có lòng yêu thích.

Bé Kẹo Mềm lẩm bẩm với chị: “Vậy lỡ như em không đánh thức được thì làm thế nào? Lúc mẹ ở nhà, bọn họ đều dậy rất trễ mà.”

Chỉ có điều, bình thường có rất nhiều dì giúp việc chăm sóc bọn nó, cho nên cũng không tồn tại tình huống bọn nó sáng sớm đi tìm ba mẹ, tình huống hôm nay tương đối đặc thù.

Người của ê kíp chương trình: “?”

Luôn cảm giác lời nói này không đơn giản cho lắm là thế nào nhỉ?

Có phải bọn họ nghe thấy lời gì mà bọn họ không nên nghe không?

Bé Bông Vải cũng cảm thấy là vậy, nhưng cô bé vẫn khích lệ em gái thử xem: “Một lát nữa mẹ cũng đói rồi thì sao? Mỗi lần cùng ba thức dậy xong, mẹ đều rất đói, sẽ ăn rất nhiều. Để mẹ thức dậy ăn sớm một chút, như vậy thì mẹ cũng sẽ không đói bụng nữa.”

Ê kíp chương trình càng nghe thì càng cảm thấy kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ lần này còn mãnh liệt hơn bé Kẹo Mềm vừa nói.

Không phải chứ, chuyện này đúng là có thể nói ra sao?

Bàn tay của người quay phim hơi run run.

Thế này, thế này thì có nên quay tiếp không? Cần cắt đoạn sau không?

… Hình như biết được bí mật gì ghê gớm lắm, làm sao đây!

Có bị đạo diễn Văn diệt khẩu để bịt đầu mối hay không?

Bé Kẹo Mềm cảm thấy chị nói rất có lý, ra vẻ đúng đắn mà gật đầu nhỏ, chạy bình bịch lên lầu tìm ba mẹ.

Cô bé không xông vào trong, mà đứng ở cửa gõ cửa.

Gõ mấy cái xong, Văn Yến rốt cuộc cũng mở cửa ra, mi mắt khó giấu được vẻ buồn ngủ lười biếng, ôm lấy cô bé, hỏi: “Sao thế?”

Trong phòng, rèm cửa sổ che đi tất cả ánh sáng, tối tăm không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Lương Âm Dạ còn nằm ngủ trong chăn mềm mại, không hề bị tiếng ồn đánh thức.

“Ba, mấy chú dì ê kíp chương trình đến rồi á.”

Anh nhẹ nhàng nhướng mày.

Hiển nhiên cũng không ngờ bọn họ sẽ tới sớm như vậy.

“Ba, con và bé Bông Vải đói bụng rồi, ba nấu cơm cho tụi con ăn có được không?” Bé Kẹo Mềm nói: “Vả lại mẹ nhất định cũng đói rồi, kêu mẹ thức dậy ăn cơm có được không?”

Trong giọng nói của anh nhuộm ý cười: “Sao con biết mẹ cũng đói rồi?”

“Vừa rồi bé Bông Vải nói, con cảm thấy chị ấy nói có lý.”

Lúc này Văn Yến còn chưa để ý, chỉ thuận miệng hỏi: “Chị ấy nói gì?”

“Chị ấy nói mỗi lần mẹ dậy đều ăn rất nhiều rất nhiều cơm, nhất định là rất đói rất đói ạ.”

Giữa mày Văn Yến giật giật.

Mất hai giây mới tiêu hóa và phản ứng.

Ê kíp chương trình đã đến rồi, cũng chính là nói vừa rồi bọn nó đang thảo luận mấy chuyện này ở trước ống kính?!

Anh bịt miệng bé Kẹo Mềm lại, hơn nữa “uy hiếp”: “Lần sau không được phép nói mấy chuyện này ở trước ống kính, biết không nào?”

“Tại sao vậy ba?”

Chẳng tại sao cả.

Nhưng Văn Yến vẫn muốn cho bọn nó một lý do bọn nó có thể nghe hiểu: “Đừng nói tới vấn đề ba mẹ ngủ và ăn cơm. Bởi vì... Bởi vì đây là sự riêng tư của ba mẹ, không thể nói cho người khác biết.”

Bé Kẹo Mềm cái hiểu cái không.

Một lát nữa Văn Yến còn phải đi dặn dò bé Bông Vải.

Anh đỡ trán. Hai đứa nhóc này...

Nếu để cô biết chuyện này, một khoảng thời gian rất dài kế tiếp, cô chắc chắn cũng sẽ từ chối cùng anh cùng xuất hiện ở trước ống kính :)

Bình Luận (0)
Comment