Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 113

Bé Kẹo Mềm thành công đánh thức ba, cùng ba đi xuống lầu, vừa xuống lầu là lại bò về bên cạnh chị dính lấy chị.

Chỉ có một mình anh đi xuống, bé Bông Vải cũng không bất ngờ, hình như cảnh tượng như vậy thường xuyên xảy ra.

Văn Yến vừa rời giường nên còn mấy phần buồn ngủ, cảm giác thoải mái và lười biếng lộ rõ, đi thẳng vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Anh vừa tìm thức ăn vừa hỏi bọn nó muốn vị gì, bé Kẹo Mềm đáp xong, anh dò hỏi: “Bé Bông Vải thì sao?”

Bé Bông Vải có mấy phần chậm rãi: “Con cũng muốn vậy á ba.”

Tạo cho người ta cảm giác giống như một con robot nhỏ, cần đẩy một cái mới nhúc nhích. Mà anh hiển nhiên rất hiểu con gái, không cần nói nhiều là cũng đã đẩy được con robot.

Người có trình độ hiểu biết này phải là người thường xuyên trông coi bọn nó mới có, xem ra bình thường anh hẳn là không ít lần trông con, hơn nữa còn rất chăm chỉ.

Làm xong bữa sáng, Văn Yến mới bảo bọn nó đi gọi mẹ thức dậy. Từng người trong số bọn nó đồng ý giống hai con chim sơn ca được nuôi trong nhà.

Có thể nhìn ra một vài chuyện từ trong cuộc sống hằng ngày của bọn nó, loáng thoáng có thể suy ra dáng vẻ sinh hoạt bình thường của bọn nó. Chỉ nói là cuộc sống đó nhất định là rất tốt đẹp, vả lại rất là hạnh phúc.

Từng cảnh tượng ban đầu trong “Tối Nay Hẹn Hò Không” giống cảnh tượng trong phim thần tượng, có lẽ chính là cuộc sống hằng ngày của bọn nó.

Ban đầu, lúc yêu đương và kết hôn, lời cam kết mà anh hứa hẹn thật sự đang được thực hiện.

Lương Âm Dạ bị các con gái đánh thức, còn chưa ngủ bù đủ, dùng trang điểm để che đi vẻ buồn ngủ. Một lát nữa bọn nó phải đi ra ngoài, cô chuẩn bị đợi bọn họ đi rồi mới ngủ bù tiếp.

Mà nhân viên công tác ở tại chỗ đã không tự chủ nhớ đến cuộc trao đổi vừa rồi của hai đứa nhóc, trong đầu đang bắt đầu kịch liệt giao chiến… Bình thường vì sao cô thức dậy trễ như vậy nhỉ? Rồi tại sao phải ăn nhiều? Rốt cuộc buổi tối đã làm gì mà mới có thể khổ cực như vậy!

Lương Âm Dạ không hay biết là đã bị hai cô con gái bán đứng.

Cô đi đến bên cạnh Văn Yến, làn váy xám xanh lay động theo bước chân của cô như sóng nước, ôm anh từ sau lưng, trong giọng nói cũng còn mang theo buồn ngủ vì thiếu ngủ: “Buổi sáng ăn gì thế chồng?”

“Thứ em thích ăn.” Anh cho cô xem.

...

Sau khi đoạn phim sáng sớm được chiếu, cư dân mạng cũng thích thú như nhân viên công tác ngày đó đi ghi hình.

Bọn họ còn nhớ lúc “Tối Nay Hẹn Hò Không” vừa mới bắt đầu ghi hình, ê kíp chương trình cũng đến nhà mấy khách mời để ghi lại sinh hoạt hàng ngày của bọn họ. Có Văn Yến, cũng có Lương Âm Dạ.

Lúc ấy, có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng trên người Văn Yến, quanh thân không có quá nhiều nhiệt độ. Nhà của anh cũng là vậy, bố cục theo tông lạnh, khắp nơi đều trông có vẻ là lạnh giá. Phong cách tối giản cao cấp, căn bản không có hơi thở của cuộc sống. Còn về bản thân anh, vốn dĩ chính anh đã là tính cách không nhiệt tình cho lắm.

Nhưng không ai cảm thấy kỳ lạ.

Anh thành danh lúc trẻ, tài hoa xuất chúng, vốn cũng không phải là người bình thường, có chút kiêu ngạo, lạnh lùng cũng là rất bình thường.

Sau này ở trong chương trình, mọi người trơ mắt nhìn thấy anh thay đổi.

Xem tiếp từng tập một, có thể là cảm giác còn chưa quá rõ ràng, nhưng nếu chỉ xem tập một và tập cuối, vậy thì sẽ phát hiện… anh đâu chỉ là thay đổi một chút, đơn giản là thay đổi long trời lở đất.

Mà bây giờ, mấy nằm đã trôi qua, CP hai người này được hưởng ứng nhiều nhất ở trong chương trình không chỉ ở bên nhau, còn sinh ra hai cô con gái. Bây giờ lại xem được cuộc sống của anh trong chương trình giải trí trông con, hoàn toàn khác với trước kia, tràn đầy hương vị cuộc sống. Giống là đóa hoa mọc trên núi cao rốt cuộc cũng bị người ta hái xuống, rơi vào phàm trần, trên người anh rốt cuộc cũng có độ ấm và nhiệt độ.

Mà sự dịu dàng của anh đối với vợ và hai cô con gái lại là hình ảnh trước kia bọn họ khó có thể tưởng tượng ra được.

Tình yêu của anh dành cho cô không hề phai màu khi năm tháng trôi qua, ngược lại càng đậm đà nhiệt liệt. Vả lại, anh đang nghiêm túc yêu cô.

Cuộc sống của cô cũng có sự thay đổi.

Mở đầu của chương trình hẹn hò là có thể nhìn ra yêu cầu của cô đối với sinh hoạt là không cao. Lúc làm việc thì cô rất xuất sắc, nhưng ở trong phương diện sinh hoạt lại rất tùy tiện, chủ yếu sống được là được.

Mà bây giờ, có thể nhìn ra được cuộc sống của cô thay đổi rất lớn, cô đang sống thật tốt, cũng được chăm sóc rất tốt.

Cư dân mạng đón xem chương trình hẹn hò cho đến chương trình giải trí trông con của bọn họ, thế mà lại có một cảm giác nuôi con lớn khôn.

Ngọt quá rồi, độ ngọt vượt quá chỉ tiêu.

Ăn bữa sáng xong thì chuẩn bị lên đường. Văn Yến tựa vào cạnh cửa, híp mắt nhìn hai đứa nhỏ một trái một phải vây quanh mẹ. Gom lại thì chỉ có một vị trí nhỏ xíu, nhưng bị bọn nó chiếm đầy rồi, ngay cả một kẽ hở cũng không chen vào được.

Bất mãn của anh dần dần nồng nặc.

Một đứa kéo làn váy, một đứa kéo bàn tay, vẫn luyến tiếc như cũ, hai mắt ngấn lệ mông lung.

Lương Âm Dạ từng bước dỗ dành, dỗ dành được một lúc thì cũng dỗ dành được, lại càng không cần nói là chú ý tới anh.

Bọn nhóc khổ sở lắm. Không phải mỗi ngày mẹ đều ở nhà, cho nên mỗi lần quay về, bọn nó đều thích ỷ lại ở bên cạnh mẹ. Lần này phải ra ngoài, hơn nữa còn phải đi rất lâu, lỡ như lúc bọn nó trở về, mẹ lại đi công tác, vậy cũng đồng nghĩa là bọn nó phải mất một khoảng thời gian rất dài không gặp được mẹ.

Kiên nhẫn của Văn Yến đã hết sạch, mỗi tay xách một đứa lên xe.

[Các con cản trở ba và vợ ba rồi đấy.]

[Dù sao thì tôi cũng không nói với vợ tôi được gì, vậy mau đi thôi.]

[Thì ra là phiền não về hai cô con gái là ở chỗ này.]

[Chẳng trách luôn không thấy bọn họ chuẩn bị sinh thêm nữa, hai đứa đã không cướp lại nổi rồi.]

[Như hình ảnh dự đoán, anh ấy vừa cướp đi là bọn nó khóc lóc ngay, ha ha ha ha, không dám động, căn bản không dám động.]

Ngồi xe ê kíp chương trình rời đi, Văn Yến cúi đầu nhắn WeChat cho Lương Âm Dạ.

Anh đường đường là chồng của cô, nhưng đành lưu lạc tới mức đi rồi mới có thể nói chuyện với cô bằng WeChat.

Trước ống kính, gương mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ là đánh chữ nhanh như bay, không biết đang đánh chữ gì.

Mấy phút sau, vẻ mặt người đàn ông chuyển từ nhiều mây sang trời trong, cũng cất điện thoại di động đi.

Không khỏi khiến cho người ta cảm thán… Cô Lương lợi hại quá! Dáng vẻ cô Lương dỗ dành anh ấy quả nhiên là thông thạo!

Sau khi đến hiện trường ghi hình, đã có một tổ khách mời đến, đứa bé trong tổ kia là một bé trai đáng yêu.

Lúc bọn họ tới đây, tổ kia còn đang nhận phỏng vấn. Văn Yến không hề biết tình huống bên trong, đẩy cửa dẫn bọn nhỏ đi vào trong.

Phỏng vấn bên trong đột nhiên bị cắt ngang.

Ba Tần còn đang nói chuyện với người chủ trì, nghe thấy động tĩnh thì nhìn ra cửa, mà vừa nhìn là đã thấy bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm.

Ba Tần sửng sốt một lúc, bất ngờ hiện lên trên mặt.

Anh ấy khó có thể tưởng tượng được trên thế giới này còn có một người ba khác sẽ hạnh phúc như vậy, một hơi có hai cô con gái đáng yêu như vậy.

Anh ấy lập tức đứng lên, hai mắt phát sáng, ngẩn ngơ nhìn bọn nó, cười với bọn nó: “Wow, các con là bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm ha!!!”

Người chủ trì: “...”

Thứ cho anh ấy nói thẳng, thật sự rất giống một ông chú biến thái đấy.

Cũng may mà lá gan hai bảo bối nhà thầy Văn đều rất to, không bị dọa.

Bé Kẹo Mềm gật mạnh đầu: “Vâng ạ!”

Trong lòng ba Tần đã đang thét chói tai, trực tiếp đi qua đó ôm một cái. Trời ơi trời ơi trời ơi, đây là chuyện có thể chân thật tồn tại sao! Vật phẩm hiếm lạ là con gái như thế này, vì sao Văn Yến có thể có hai đứa được!

Anh ấy còn mơ ước nhìn một đứa khác, muốn ôm nữa, lại bị con trai nhà mình kéo tay áo, ai oán nói: “Ba!”

Ba Tần nhẹ nhàng ho một tiếng, dừng động tác, đổi thành rút tay lại xoa đầu con trai.

Lúc ê kíp chương trình xác nhận danh sách khách mời thì đã có dự cảm cặp chị em sinh đôi này hẳn sẽ rất được hoan nghênh. Mà sự thật cũng không khiến cho bọn họ thất vọng, chỉ vẻn vẹn là ngày đầu tiên mấy khách mời tụ họp đầy đủ, tất cả ba và nhóc tì đều để mắt tới hai đứa nhóc này, mọi người được hoan nghênh, mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trạm thứ nhất của gameshow là đi đến bờ biển.

Bé con thay trang phục biển dành riêng mùa hè, quần áo voan lưới hai dây và quần cụt chạy ra biển khơi.

Ánh mắt đầu tiên ba Tần nhìn thấy bọn nhỏ đã muốn đổi con với Văn Yến, nhìn thấy mỗi một lần phong cách phối đồ của bọn nó đáng yêu tới nỗi nổ banh nóc nhà là càng được mở rộng tầm mắt… Thì ra trẻ con cũng có thể có nhiều loại nhiều dạng áo váy có sắc thái rực rỡ như vậy!

Anh ấy quả thực là như quyết tâm muốn sinh con gái, chỉ suýt nữa là chạy theo sau bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm.

Chỉ khi bị con trai anh ấy kéo một cái thì mới có thể khôi phục lý trí.

Mà kể từ khi bắt đầu ghi hình, bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm chơi vui quên lối về. Năng lực thích ứng đều rất mạnh, không ầm ĩ đòi về nhà.

Trước ống kính, có thể nhìn ra Văn Yến chăm sóc hai đứa nhóc thành thạo, cho dù là một mình trông hai đứa, cũng không thấy hốt hoảng chút nào, còn nắm giữ trình độ hiểu biết nhất định đối với bọn nó, luôn có thể kịp thời khống chế tình huống trước khi vấn đề xảy ra.

Bọn nhóc biết đại khái quy tắc của chương trình này, chính là chỉ có ba dẫn bọn nó tham gia chương trình, cho nên bọn nó cho rằng gameshow này sẽ không có mẹ, cũng không biết là có thể liên lạc với mẹ.

Mà mỗi đêm bọn nó ngủ rồi, Văn Yến cũng sẽ đứng dậy đi ra bên ngoài gọi cho Lương Âm Dạ một lát.

Lặng lẽ đi ra ngoài rồi lại lặng lẽ quay về, liên tiếp mấy lần cũng không bị phát hiện.

Cho đến một ngày nọ, bé Bông Vải ngủ rồi, chẳng biết tại sao nửa đường tỉnh dậy, muốn tìm ba, nhưng chỉ nhìn thấy em gái ở trên giường. Cô bé nghi ngờ, tự mình ngồi dậy dụi mắt một cái, méo miệng nhỏ. Đợi một lát vẫn không đợi được ba quay về, cô bé tự bò xuống giường, mặc dép đi ra ngoài, đi tìm bóng dáng của ba.

Mà cô bé chỉ ra cửa là nghe thấy tiếng nói như có như không. Cô bé men theo âm thanh chỉ dẫn mà đi tìm theo tiếng đó.

Từ lúc cô bé đi ra, nhân viên công tác của ê kíp chương trình đã đi theo sau lưng cô bé để bảo đảm cô bé an toàn.

Mà bọn họ tất nhiên biết thầy Văn đã đi đâu, đang làm gì, nhìn thấy như vậy thì không khỏi mong đợi chuyện sắp xảy ra.

Sắc đêm sâu nặng giống màn chiếu trên bầu trời, mấy chấm nhỏ đang lóe sáng.

Ngọn nguồn âm thanh quả nhiên là ba.

Bé Bông Vải nhìn thấy bóng dáng của ba…

Nhưng lại không chỉ nhìn thấy ba.

Người trên màn hình điện thoại anh thình lình xuất hiện, không ngờ là mẹ.

… Ba đang gọi video với mẹ.

Cô bé nghi ngờ có phải bản thân còn đang trong giấc mộng hoặc là hoa mắt, còn dụi mắt một cái.

Lương Âm Dạ ở bên ngoài làm việc, đã là buổi tối, nhưng công việc còn chưa kết thúc. Cô thỉnh thoảng nói chuyện với chồng, cũng là thời gian rảnh rỗi hiếm có bọn họ cùng ở cạnh nhau trong một ngày.

Tiếng khóc đột nhiên vang lên ở chỗ không xa.

Quen thuộc tới nỗi Văn Yến không nhìn thì cũng có thể nhận ra là ai.

Trái tim anh thắt lại, môi cũng mím chặt, thầm nói không tốt.

Lương Âm Dạ cũng sửng sốt rồi im lặng.

Bé Bông Vải khóc rất đau lòng, tiếng khóc lớn dần.

Huyệt thái dương của Văn Yến giật lên, vội vàng cứu lại cục diện này, sải bước đi đến đó ôm cô nhóc vào trong lòng, định dỗ dành… nhưng hiệu quả quá nhỏ.

Ngày kế, trong chương trình cũng lan truyền một lời đồn.

Ba Văn giấu con gái gọi điện thoại cho vợ, không ngờ nửa đường bị bé Bông Vải phát hiện.

Bé Bông Vải bị ba chọc khóc, vừa khóc thì không ngừng khóc, ba Văn dỗ dành hơn nửa đêm mà cũng không nín khóc.

Mấy người ba nghe được tin tức này, đầu tiên là sửng sốt, rồi lại không tưởng tượng nổi, tiếp theo là không ngừng cười to.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha ha ha, hai trái tim nhỏ, hai nhóc oan gia

Văn Yến: Lúc sinh ra cũng không nói với tôi là bóng đèn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment