Độ nổi tiếng của hai tên nhóc cao tới nỗi ngay cả Lương Âm Dạ ở bên ngoài cũng có nghe tới.
Ngày đó, lúc cô ở bên ngoài đi ngang qua hai cô gái, bất ngờ nghe thấy nhũ danh của hai cô con gái của mình từ trong miệng các cô ấy. Trước kia hai bé con không bị lộ ra ở bên ngoài, lần này vẫn là lần đầu tiên, cô còn chưa quen, lúc phản ứng lại thì chỉ cười cười.
Nhìn thấy hai bé con được nhiều người thích như vậy, hình như là nằm ngoài dự đoán, lại hình như nằm trong dự đoán.
Con của cô thì cô biết, bọn nó có tốt hay không thì cô cũng biết.
Ở trong chương trình này, thứ bị bộc lộ nhiều có thể là tính cách. Mà trong tính cách của bọn nó là có sức hút hấp dẫn người ta nhất định, cũng rất có điểm sáng đặc biệt.
Gameshow vừa được phát sóng, lượt xem cũng rất tốt, độ thảo luận liên quan cao hơn là rất bình thường.
Thế này thì cũng khó trách lần này ngay cả cô đang ở bên ngoài mà cũng có thể nghe thấy thảo luận về đám nhóc.
Cô đúng lúc nghỉ ngơi ở chỗ không xa hai cô gái kia, lúc uống nước, lời các nữ sinh đang nói bỗng lọt vào trong tai.
Bàn tay Lương Âm Dạ cầm nước suối bỗng nhiên tạm ngừng một lát.
“Sao tôi cảm giác đoạn này bị cắt ghép rồi nhỉ? Bé Kẹo Mềm và bé Bông Vải hình như không chỉ nói câu này thôi đâu, ha ha ha.”
“Rốt cuộc có cái gì mà tôi là VIP cũng không thể nghe vậy?”
““Lỡ như em không đánh thức được thì làm thế nào”, “một lát nữa mẹ cũng đói rồi”, sao luôn cảm thấy là trong đây hàm chứa sự thâm thúy vậy nè, ha ha ha ha.”
“Dạ Dạ còn đang ngủ đã bị con gái bán đứng.”
“Người ta đều nói là lúc hẹn hò thì thật là ngọt ngào, kết hôn xong là tin đồn bắt đầu ít hơn, sau khi cưới cũng là vậy. Mặc dù có thể là tình cảm của người ta cũng rất tốt, nhưng kẹo không ngọt ngào như vậy nữa. Nhưng Dạ Yến thì khác, cho dù bọn họ kết hôn rồi, độ ngọt cũng không giảm một chút nào. Cho dù không nhìn thấy bọn họ, tôi cũng có thể tưởng tượng ra đạo diễn Văn chắc chắc cả ngày dính lấy vợ.”
Bọn họ ở bên kia âm thầm cười đùa.
Lương Âm Dạ đè thấp vành nón hơn, như ngồi bàn chông mà rời đi chỗ này.
Vừa rồi bị phát hiện thì còn không có gì, bây giờ bị phát hiện thì xem như là lúng túng.
Ngày đó ghi hình tập một, cô chỉ lộ diện một lần, thời gian không coi như là rất dài, cho nên tin tức cô đã biết cũng chỉ có một đoạn ngắn kia, những chuyện khác cô thật sự là còn chưa biết.
Lương Âm Dạ bận việc xong thì nhanh chóng về nhà, bấm mở video tập một bắt đầu xem.
... Tốt nhất là đừng thật sự như hai cô gái kia vừa đoán chứ?
Ống kính đi một đường từ bên ngoài vào trong nhà cô, gương mặt của bé Kẹo Mềm rất nhanh hiện ra.
Khung cảnh ấm áp cũng rất chữa lành.
Bắt đầu từ khi mở đầu là đã đang hấp dẫn người ta xem tiếp.
Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng xem đến đoạn bọn họ vừa nói.
Bé Kẹo Mềm và bé Bông Vải liên tiếp nói vài câu…
Xem xong rồi, cô suy nghĩ một lát, quả thật có dự cảm không được tốt, bèn lướt xem video camera ngày đó trong phòng khách.
Sau khi xem rõ toàn cảnh sự việc, Lương Âm Dạ từ từ mím chặt môi.
Bóp trán.
Tắt video.
Đứng dậy mở tủ lạnh, lấy chai nước đá ra rồi vặn mở nó.
... Không muốn gặp ai nữa.
Trong thời gian ngắn cũng phải giữ khoảng cách ba mét xa với Văn Yến, ra bên ngoài thì tuyệt đối sẽ không đồng hành với anh.
...
Một ngày Văn Yến gửi đi mấy tin nhắn cũng không nhận được nhắn lại, ban đầu cho rằng là cô bận bịu, thẳng đến tối cũng không đọc tin nhắn, mới rốt cuộc cũng nhận ra được kỳ lạ.
Anh dỗ hai đứa nhóc đi ngủ, đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho cô.
Bây giờ bọn nó dần dần trưởng thành, không dễ dỗ như vậy nữa. Có thể là chưa tới hai năm nữa là không dỗ được nữa.
Qua rất lâu Lương Âm Dạ mới bất đắc dĩ nghe máy.
Anh nhướng mày: “Bà Văn, cho dù là định tội, cũng phải phán tội trước chứ?”
Lương Âm Dạ nhịn một hồi, cuối cùng bực bội nói một câu: “Đều tại anh…”
Nếu như không phải là nghe bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm nói chuyện, cô cũng không biết thì ra mình còn có hình tượng cố định như vậy.
“Mẹ ở nhà đều rất dậy trễ”, “dậy rồi còn ăn rất nhiều”.
Vừa nghĩ tới đôi câu nói đó, đầu cô nổ ầm một tiếng.
Lại càng không cần nói lời ngày đó bọn nó nói còn bị bao nhiêu người nghe thấy.
Lương Âm Dạ một lần nữa tức giận tới nỗi cúp điện thoại. Văn Yến ngạc nhiên, kịp phản ứng xong thì khẽ cười.
… Sự thật quả thật cũng như ngày đó đạo diễn Văn đã suy nghĩ, biết được chuyện này rồi, Lương Âm Dạ không thèm để ý tới anh. Mấy tháng sau lại càng là từ chối cùng anh xuất hiện ở trước mặt công chúng.
Thế giới bên ngoài suýt nữa đồn rằng bọn họ ly hôn, cho đến khi chân trước Lương Âm Dạ vừa vào đoàn phim, chưa tới một tuần, chân sau Văn Yến cũng bay đến đó theo. Xem dáng điệu ấy, đó là mức độ mà ngay cả khi so với trước khi cưới thì cũng là chỉ có hơn chứ không kém, lúc này mới đánh tan tin vịt chỉ với một hành động.
Đó cũng là chuyện sau này.
Bên này, chương trình giải trí vừa chiếu vừa ghi hình, đã ghi hình được một tập.
Cả một mùa trôi qua, mặc dù tuổi tác của bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm rất nhỏ, vẫn là cô nhóc, nhưng lòng dũng cảm của các bé là số một số hai, tính cách cũng rất tốt, so với bạn nhỏ khác, bọn nó chưa từng vô duyên vô cớ khóc lóc, cũng không nổi nóng hay làm ầm ĩ, cho thấy là cảm xúc cực kỳ ổn định và tâm lý mạnh mẽ. Vốn dĩ rất khó khiến cho người ta tin rằng bọn nó thật sự chỉ là ba tuổi.
Trên mạng đã chiếu tới đoạn bọn nó vào rừng cùng với lúc nhận phỏng vấn.
Hai bé con điên cuồng thu hút một nhóm người hâm mộ cho mẹ, hơn nữa, nhiệt độ của mình cũng đang không ngừng đi lên cao.
Sau khi mấy người ba nhận phỏng vấn xong, nhà họ Văn lại lần nữa bị đưa lên hot search.
Ban đầu chuyện bé Bông Vải bị té, trải qua Văn Yến giải thích, đã khiến cho không ít người mắt ngậm lệ nóng.
Nhất là phái nữ.
Rất nhiều phái nữ trong gia đình có nhiều anh chị em có được sự đồng cảm.
[Cảm ơn anh, anh đã ôm lấy cô bé, cũng ôm lấy tôi lúc tám tuổi.]
[Tôi và em trai tôi cãi nhau đánh nhau, mặc kệ là ai bị thương, trong mắt ba mẹ tôi cũng chỉ nhìn thấy một đứa thôi. Hi vọng mấy bé con vĩnh viễn không đọc được hiểu lời nói này.]
[Ba Văn, anh làm rất khá, thật đấy. Bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm rất may mắn đã trở thành con cái các anh. Hi vọng bọn nó vĩnh viễn không hiểu bóng ma là cái gì.]
[Tôi cũng đã gặp qua chuyện giống như vậy. Nhưng bất hạnh là tôi giống như “bé Bông Vải” bị thương mà ba mẹ không phát hiện.]
[Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng mà làm một đứa trẻ không biết khóc mà cũng có kẹo ăn sẽ khiến cho người ta rất muốn khóc.]
[Bé Bông Vải ơi, đem theo lời chúc của mấy chị bé mà vui vẻ trưởng thành nhé. Cũng là thay cho tụi chị nhé.]
[Vừa rồi gọi điện thoại cho mẹ tôi để nói chuyện này, bà ấy đã sớm không nhớ nữa, còn mắng tôi một trận, bây giờ đang ở trong phòng trọ của mình khóc tới nỗi sắp tan vỡ.]
Từ Weibo cho đến Mỗ Âm rồi dần dần lan ra mấy phần mềm lớn khác.
Giống như ban đầu đạo diễn đã tưởng tượng, quan niệm giáo dục cùng với phương thức dạy con của tập này đã dẫn đến phản ứng và náo động rất lớn.
Lúc gameshow mới bắt đầu, Super Topic của bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm cũng đã được tạo, lúc này, số lượng người hâm mộ trong Super Topic của bọn nó kịch liệt tăng trưởng.
Khác với tình huống bình thường là lần này có rất nhiều người chú ý tới Super Topic của bọn nó, nhưng đều là người qua đường không theo đuổi thần tượng. Bọn họ mở Weibo rồi chuyên môn tìm ra Super Topic này, sau đó bấm theo dõi.
[Tôi chính là muốn xem thử bé Bông Vải trưởng thành, muốn chú ý tình huống sau này của cô bé, tôi muốn xem thử sau này cô bé trưởng thành rồi sẽ là dạng gì. Nhưng tôi tin cô bé nhất định sẽ rất hạnh phúc.]
[Tôi thuần túy muốn xem thử đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương có khác với tôi hay không. Có tồi tệ hỗn loạn giống tôi hay không, có là một mớ hỗn độn hay không.]
[Người qua đường đây, chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, lần đầu tiên theo dõi nhé. Nhóc à, trưởng thành thật tốt nhé.]
Người hâm mộ trong Super Topic của bé Bông Vải tăng mạnh nhất, đã vượt xa bảo bối khác.
Chẳng qua là đối với bọn nó mà nói, mấy chuyện trên thế giới này còn rất xa vời. Bọn nó đang tham gia tập cuối chương trình.
Sau khi ghi hình cả một mùa xong, bọn nó và bạn nhỏ khác đều đã thành công trở thành bạn tốt, biết hôm nay ghi hình xong thì phải về nhà, từ sáng sớm, tâm trạng của bé Bông Vải cũng rất thấp, bé Kẹo Mềm cũng luôn kéo tay bạn tốt của mình mà không muốn thả ra.
Ba Tần muốn ôm một đứa đi... Nếu như không phải là ôm không xuể ba đứa, thì anh ấy còn muốn càng quá đáng hơn một chút nữa, cùng trộm cả hai đứa đi luôn.
Nhìn thấy bé Bông Vải không vui, anh ấy ôm trong ngực dỗ dành, không ngừng trêu chọc cô bé vui vẻ.
Nhưng cho dù là luyến tiếc đi nữa, thời điểm chia tay dù sao cũng phải tới.
Xe của tổ khách mời thứ nhất đến rồi, cùng mọi người nói tạm biệt xong thì lên xe rời đi.
Bé Bông Vải ôm cổ ba nhìn nhìn, hít mũi, nằm bò trên người ba. Không cần nhìn cũng biết đôi mắt nho nhất định là đỏ rồi.
Luôn ôm hai đứa sẽ rất khổ cực, bé Kẹo Mềm không đòi ba ôm, chỉ là dựa vào ba, kéo vạt áo ba lén lút lau nước mắt.
Lúc đến lượt ba Tần phải đi, trong lòng anh ấy ôm tiểu Tần, nhưng ánh mắt lại trông mong mà dính ở trên cặp song sinh, nhìn qua còn luyến tiếc hơn bọn nó, còn đang dặn dò hai cô con gái cưng: “Nhớ ba Tần nha, trở về ba đi thăm mấy con, đem váy đẹp tới cho mấy con.”
“Hu hu hu hu, ba Tần, tiểu Tần.” Bé Kẹo Mềm khóc lóc, lông mi rất dài cũng ướt rồi, muốn cùng đi lên theo.
Lần này thì hay rồi, ba Tần với cô bé biến thành cùng lao vào nhau, ê kíp chương trình mất một lát mà cũng không khống chế được tình cảnh.
Sau khi về tới nhà, mãi cho đến trước khi đi ngủ, cảm xúc của hai đứa nhóc cũng còn không cao lắm, buồn buồn không vui.
Không hề có vẻ vui mừng vì rốt cuộc ghi hình cũng kết thúc chương trình giải trí rồi về tới nhà, chỉ có nỗi lòng luyến tiếc đối với nhóm bạn nhỏ. Nhìn ra được bọn nó rất thích chương trình giải trí này, lần ghi hình này chơi cũng rất vui vẻ. Đối với người lớn mà nói, đây có lẽ là công việc, nhưng đối với bọn nó mà nói, đây chỉ là một trò chơi.
Trò chơi đã kết thúc, nhưng bọn nó đã sớm đắm chìm vào trong đó.
Văn Yến suy nghĩ một lát, đắp chăn kín cho bọn nó, dịu dàng nói: “Hôm nay, câu chuyện sẽ kể trước khi ngủ, không kể chuyện khác, mà kể một chút về câu chuyện trước kia giữa ba và mẹ, có được không?”
Hai cô nhóc vốn không có hứng thú, nghe thấy như vậy lại có hứng thú, rối rít nhìn ba.
Văn Yến rủ rỉ kể về chuyện năm đó, sau khi anh và Lương Âm Dạ ghi hình chương trình hẹn hò xong, cô quyết định ra nước ngoài.
Rất nhiều năm sau khi những chuyện kia đã trôi qua, anh một lần nữa lật tìm chúng nó ra, nói cho đám con gái của anh nghe. Cảm giác này rất kỳ diệu.
Văn Yến sờ đầu nhỏ của bọn nó, có lẽ làm vậy chính là muốn để cho bọn nó học được tiết học đầu tiên trong đời.
Tên tiết học này là chia tay.
Có một cụm từ gọi là “tương lai còn dài”, cũng có một câu nói là...
Anh nói xong, ánh mắt dần dần sâu xa, chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên: “Người nên gặp nhau sẽ luôn gặp được nhau.”
Bọn nó nghe rất chuyên tâm. Lúc nghe thấy mẹ thật sự đi rồi, đôi mắt nhỏ trợn tròn, thương tâm méo miệng.
Bé Kẹo Mềm ôm lấy ba: “Ba, vậy khi đó ba rất buồn đúng không?”
Anh hạ tầm mắt nhìn con gái: “Ừ. Nhưng ba biết chúng ta còn gặp lại, cho nên ba ở chỗ này, chờ mẹ quay về.”
Bé Bông Vải nói: “Ba, ba yêu mẹ quá. Sau đó, mẹ cũng rất yêu rất yêu ba.”
Ở trong câu chuyện của anh, nỗi khổ sở của đám nhóc đang dần tiêu tan, dần dần quên đi thương cảm của vừa rồi. Hôm nay chơi đùa quá mệt mỏi, từng đứa trong số bọn nó từ từ ngủ thiếp đi ở trong lòng anh.
Anh vỗ nhẹ lưng bọn nó, an ủi bọn nó để bọn nó ngủ ngon hơn.
Câu nói đó là câu nói năm đó cô đã viết cho anh.
Sau này, anh nói cho con gái của bọn họ nghe.