Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 118

Năm ấy, bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm mười hai tuổi.

Thừa dịp năm ngoái nghỉ hè, một bộ phim cổ trang mà bé Kẹo Mềm đóng hot lên vào lúc này, độ hot kéo dài trong một khoảng thời gian. Tạo hình và cách trang điểm của bộ phim này rất được chú tâm, quần áo, trang sức và cách trang điểm của cô bé cũng rất đẹp, việc này đối với cô bé không khác nào là thêu hoa trên gấm. Đôi mắt có mấy phần tương tự Lương Âm Dạ, như thể khiến cho mọi người nhìn thấy bóng dáng năm đó Lương Âm Dạ đóng bộ phim cổ trang kia, nhất thời dẫn đến rất nhiều hồi ức.

Mà bản thân cô bé đang ở trong thành phố Lộc tham gia một buổi dạ tiệc, truyền thông trên mạng không ngừng đưa tin.

Cô bé bước vào các đoàn phim, trước mặt công chúng rất sinh động. Bé Bông Vải thì ngược lại, đã rất lâu không xuất hiện ở trong tầm nhìn đại chúng.

Trong số rất nhiều bình luận ở dưới video của bé Kẹo Mềm, có người đề xuất là hình như đã rất lâu không nhìn thấy bé Bông Vải rồi, chỉ có điều, bình luận quá nhiều, chỉ có mấy bình luận như vậy, nên không nổi bật lắm.

Cũng là chiều nay, truyền thông tung một tấm ảnh ra…

Là hình ảnh bé Bông Vải đi bên cạnh ba tham dự một buổi dạ tiệc.

Mười hai tuổi, cô bé đã duyên dáng yêu kiều. Đứng ở bên cạnh Văn Yến, mặc một bộ váy trắng có khí chất tao nhã hào phóng. Đang trò chuyện cùng ông bác ở đối diện, tự tin ung dung.

Cô bé và bé Kẹo Mềm vẫn trông gần giống nhau như đúc, không hề khác nhau sau khi trưởng thành, chỉ là nhìn biểu cảm thôi là có thể phân biệt được hai người, một người thích cười, một người nói năng thận trọng.

Cô bé giống như trời sinh là công chúa cao quý, lạnh lùng xuất trần, không được khinh nhờn.

Lúc tấm ảnh này bị thả ra, nhất thời dẫn đến một mảnh xôn xao.

Ký ức thuộc về bé Bông Vải của năm ấy lập tức bị thức tỉnh.

Nhưng trong trí nhớ vẫn là một bạn nhỏ, ai có thể nói với bọn họ là sao chỉ chớp mắt cô đã thành một thiếu nữ tao nhã hào phóng rồi? Cảm giác đánh vào thị giác quá mạnh, cảm giác nhà ta có con gái mới lớn rõ ràng tới nỗi làm cho người ta bùi ngùi.

Giống như trong nháy mắt cô bé đã trưởng thành.

Cũng không còn là cô bạn nhỏ đòi ba ôm, nhìn thấy ba lén lút trò chuyện với mẹ sẽ tủi thân mà khóc rất lâu nữa. Bây giờ, cô bé đã có một thế giới mạnh mẽ khác, dần dần học tập, từng bước trưởng thành, ưu tú tỏa sáng.

Ở trong trường hợp quy mô lớn như vậy, đối mặt rất nhiều trưởng bối có thành tựu trác tuyệt, cô bé không mảy may mất bình tĩnh, mà còn cho người ta cảm giác mọi chuyện bị cô bé nắm trong tay. Rất khó tưởng tượng ra bọn họ có thể nhìn thấy được khí chất tự nhiên hào phóng ở trên người một cô gái mười hai tuổi.

Rất nhiều người cũng còn nhớ cô bé, lần này mọi người cũng rốt cuộc nhìn thấy bé Bông Vải đã rất lâu không gặp.

Thường ngày bặt vô âm tín, mọi người không hề biết cuộc sống của cô bé ra sao, nhưng lần này bọn họ đã nhìn ra được đôi chút.

Hai cô con gái của nhà họ Văn, từng người một đi ở bên cạnh ba, được ba tự mình dạy dỗ đào tạo, một người thì xông xáo đi trong thế giới bản thân mình yêu tha thiết, mải chơi quên đường về.

Bọn nó đều đang yên ổn lớn lên, trở thành dáng vẻ một đóa hoa mà bản thân muốn.

Khu bình luận dưới bài đăng Weibo này rất là náo nhiệt, rất nhiều người đều đang nói là đã lâu không gặp, kể lể nhớ cô bé.

Mặc dù hai chị em trông giống nhau như đúc, em gái thường xuyên hoạt động mạnh ở trước mặt công chúng, nhưng lần này rốt cuộc vẫn là khác biệt.

Dạ tiệc kết thúc, Văn Miên và ba cùng ngồi xe về nhà.

Dưới sự nhắc nhở của trợ lý của ba, cô bé nhìn thấy tin tức trên Weibo.

Văn Miên mở ra xem.

Sinh hoạt hàng ngày của cô bé phong phú mà bận rộn, bị xếp đủ mọi chuyện. Nếu như không phải là được nhắc nhở rồi xem tin tức, cô bé vốn không có thời gian lướt tin tức giải trí, cũng sẽ không nhìn thấy chúng.

Đã qua nhiều năm như vậy, từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành, so với bây giờ, những chuyện khi còn bé đã rất xa xôi. Đột nhiên nhìn thấy những tin tức này, trong lúc hoảng hốt, cô bé như có cảm giác đã cách một đời.

Cô bé cũng không ngờ đã qua lâu như vậy rồi, còn có nhiều người còn nhớ cô bé, còn đang chú ý cô bé như vậy.

Cô bé hơi cong môi, tắt điện thoại di động. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn mở ra lần nữa, muốn đăng ký một tài khoản.

Văn Yến ở bên cạnh, thu hết mọi chuyện vào đáy mắt.

Bên phía thành phố Lộc, bé Kẹo Mềm vừa lấy một phần thưởng ở trong buổi lễ. Buổi lễ kết thúc, cô bé hí hửng chụp hình gửi vào trong nhóm chat gia đình.

Mẹ đang ở nước ngoài, không về kịp, gửi một đoạn lời nói chúc mừng con gái nhỏ của cô. Ba rất nhanh cũng xuất hiện, chỉ đợi một lát, vẫn không nhìn thấy chị.

Văn Đường hỏi: [Ba ơi, chị đâu rồi?]

Văn Yến: [Đang tạo tài khoản Weibo.]

Văn Đường: [Ể?]

Dưới sự kêu gọi của cô bé, Văn Miên rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn, trích lại lời nói của mẹ: [+1]

Văn Đường oán hận: [Bé Bông Vải, chị qua loa quá rồi đấy.]

Nhưng không thể trách Văn Miên được. Văn Đường cuồng chị gái, cả ngày đều là một tiếng chị gái hai tiếng chị gái, không có việc gì thì cũng phải đến quấn lấy cô bé, mỗi ngày chỉ vẻn vẹn là nhắn lại tin nhắn của cô bé thôi thì cũng chiếm dụng không ít thời gian của bé Bông Vải, Lương Âm Dạ cảm thấy lòng kiên nhẫn của bé Bông Vải không bị rút khô cũng đã là không tồi rồi.

Chẳng qua là công lao này có lẽ cũng do từ nhỏ cô bé đã bị bé Kẹo Mềm dây dưa quen rồi.

Văn Yến và Lương Âm Dạ không nhúng tay vào giữa chuyện bọn nó, mà bản thân bọn nó có thể tìm thấy được hài hòa.

Văn Đường quả thật không để tâm, trực tiếp trò chuyện riêng với Văn Miên, hỏi cô bé tại sao đăng ký tài khoản Weibo, dạ tiệc vừa rồi như thế nào, có gặp ai không?

Bên trong xe, âm báo tin nhắn không ngừng vang lên, Văn Yến không cần hỏi cũng biết nhất định là bé Kẹo Mềm lại đang quấy rầy chị. Anh và Lương Âm Dạ cũng không nói nhiều, cũng không biết rốt cuộc là làm sao mà sinh ra một đứa nhỏ nói nhiều như vậy.

Anh cũng mở điện thoại di động ra, nhưng không phải tìm Văn Đường, mà là tìm vợ.

Trong lúc tin nhắn Văn Đường oanh tạc mà tới, Văn Miên lặng lẽ mở WeChat ra, cô bé thiết lập tránh quấy rầy, sau đó tiếp tục thao tác trên Weibo.

Cô bé đã nhanh chóng tạo tài khoản xong, cũng sử dụng tài khoản này để đăng bài Weibo đầu tiên.

Trong khoảng thời gian tham gia chương trình giải trí trông con, nhiệt độ của cô bé là cao nhất, chẳng qua là khi đó cô bé còn nhỏ, không hề tạo tài khoản xã giao độc lập của mình. Sau này dần dần mờ nhạt trong giới giải trí, đã không có nhu cầu này nữa. Bình thường cô bé cũng bề bộn nhiều việc, không có ý nghĩ liên quan.

Cho đến tối nay, cô bé nhìn thấy nhiều chú ý tin tức của mình như vậy, đột nhiên muốn cho bọn họ một câu trả lời.

Mà mấy năm sau tên cô bé một lần nữa xuất hiện, cũng dẫn đến một cơn náo động nhỏ.

Chỉ trong phút chốc, không ít người nghe tiếng mà đến.

Đúng là đã lâu không gặp, ai cũng không ngờ vào một buổi tối bình thường như vậy, cô bé lại đột nhiên trở về.

Văn Đường cũng nghe tin rồi chạy đến khu bình luận: [Thích bé Bông Vải nhất!]

Quả là người hâm mộ không đầu óc của chị gái.

Nào ngờ đó chỉ là mặt ngoài. Trong tối, cô bé gửi tin nhắn riêng cho Văn Miên: [Không được phép chặn tin nhắn của em, mau trả lời em, mau trả lời em, hu hu hu hu.]

Mấy năm Văn Miên không có mặt, nhưng Văn Đường có mặt, nhiệt độ của cô bé vốn đang thịnh. Cô bé vừa xuất hiện, trực tiếp hấp dẫn không ít người đến đây. Văn Miên vừa tạo tài khoản Weibo, không quá nửa tiếng, mọi người đều biết chuyện này, còn đi lên hot search.

Tối nay, Văn Miên không làm chuyện gì khác, đăng nhập Weibo xong là bận bịu cả đêm.

...

Tạo tài khoản Weibo xong rồi, nhưng cô bé không hề muốn làm gì cả, chỗ này chỉ là chỗ cô bé muốn cùng bọn nó nói chuyện, cũng là có thể chỗ cho bọn họ để lại bình luận.

Cũng không bị bỏ trống, thỉnh thoảng cô bé sẽ chia sẻ một chút về việc học và cuộc sống của mình.

Chỉ cần nhìn kỹ, người ta sẽ phát hiện hứng thú của cô bé và em gái trên thực tế quả nhiên là cũng không giống nhau.

Năm đó, bạn nhỏ hơn ba tuổi chỉ thích đọc sách, bây giờ có được năng lực đọc nhiều sách hơn, cũng đang đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường (*).

(*) Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường ám chỉ nỗ lực học tập để biết nhiều hơn.

Bình thường sẽ cùng ba tham gia một vài buổi tiệc, cũng sẽ cùng mẹ đi du lịch, cuộc sống của cô bé rất phong phú, đời sống tinh thần cũng đầy đủ sung túc.

/

Thời gian trôi qua nhanh như bay.

Năm nay, Văn Miên và Văn Đường thay mặt ba mà được mời tới một thành phố khác, tham gia một buổi dạ tiệc được cử hành bởi một ông bác có quyền thế.

Thời gian của Văn Đường khá gấp gáp, bay thẳng từ sân bay tới, có rất nhiều việc cần phải làm. Chờ cô đến rồi, Văn Miên đến đón cô.

Cô em kéo tay chị nói chuyện với chị.

Từ lúc lên đại học, cô em chính thức đi vào giới giải trí, bước lên một con đường giống mẹ. Chị cũng chính thức đi vào công ty ba, tiếp quản công việc từ năm ngoái. Công việc bận rộn, chị em gái bọn họ cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

“Tham gia dạ tiệc xong, không có việc gì thì cùng chị về nhà nhé? Mẹ cũng ở nhà, mẹ chắc hẳn nhớ em rồi.” Văn Miên nói.

Văn Đường: “Được đấy, em đã nghĩ vậy á. Ngày mai em và chị ngồi chung một chuyến bay.”

Hình như cô nhóc trưởng thành rồi, bây giờ đã không dính người giống năm đó. Nếu mà bị đẩy ra ngoài thật, cũng là dáng vẻ đoan trang thục nhã, hoàn toàn không ngờ được trên thực tế cô nhóc sẽ một mình nhảy nhót cỡ nào.

Nói chung đây là trưởng thành rồi ha.

Rút đi vẻ ngây thơ, đi về phía trưởng thành.

Bây giờ cô nhóc cũng là nữ đại minh tinh gọn gàng xinh đẹp, một bà cụ non thành thục.

Tối nay khách khứa đông đảo.

Bọn họ vào sân xong, rất nhanh tách nhau ra mà đi.

Sao có thể có ai trong giới không biết thiên kim nhà họ Văn được.

Năm ngoái, Văn Miên bắt đầu chính thức tiếp quản sản nghiệp, rất có dáng điệu của người nối nghiệp, xung quanh cô không hề thiếu người tiến lên bắt chuyện. Mà bất luận là trên phương diện làm ăn hay là vấn đề trong cuộc sống, cô cũng ứng đối thành thạo.

Văn Đường thì càng không cần phải nói, từ nhỏ cô đã hoạt bát, kết bạn khá rộng. Cho dù không ở trong một thành phố, cũng không ít người mà cô quen biết. Cho dù không quen biết, cũng có thể kết bạn ngay tại hiện trường, đối với cô mà nói, mấy chuyện này cũng là thành thạo.

Cũng vì vậy mà phần lớn người xung quanh Văn Miên là người trưởng thành chững chạc, xung quanh Văn Đường là người trẻ tuổi hơn.

Đợi mấy tiếng trôi qua, Văn Miên hơi mệt, tìm một chiếc ghế sô pha ở chỗ yên tĩnh ngồi một lát.

Cô bấm điện thoại di động xử lý một vài việc.

Ở đối diện có người ngồi xuống, sau đó, cô chỉ nhìn một cái, ngược lại cũng không để tâm. Tối nay quá nhiều người, cô không thể nào đều quen hết được, cũng không khả năng ai cũng biết cô, người đối diện là một người lạ.

Ban đầu cô cho rằng đối phương cũng chỉ đến nghỉ ngơi một chút, mang tâm tư không quấy rầy nhau, nhưng không ngờ người kia chủ động lên tiếng.

“Sao ngồi ở đây vậy?”

Một câu nói hết sức nhẹ nhàng, mấy phần lười biếng, không giấu được kiêu ngạo trên người người đàn ông này.

Nói lời nói này, dường như bọn họ quen biết nhau.

Văn Miên suy nghĩ một lát, rất nhanh đoán được người đối diện có thể là quen biết Văn Đường, mà cô bị nhận nhầm là Văn Đường.

Vòng tròn trưởng thành và vòng tròn kết bạn của cô và Văn Đường cũng không hoàn toàn trùng khớp nhau, cộng thêm sau này cô ra nước ngoài du học, Văn Đường ở trong nước, vòng tròn của các cô càng xa nhau hơn, tình huống biết một người nhất định sẽ biết luôn một người còn lại là không tồn tại, cho nên chuyện như vậy thi thoảng sẽ xảy ra. Cô ngược lại cũng không cảm thấy lạ, chỉ nhẹ nhàng hé môi, nói: “Có thể anh nhận nhầm người rồi.”

Người phụ nữ mặc váy dài màu tím nhạt lẳng lặng ngồi ở một chỗ cạnh đại sảnh náo nhiệt, như thể không có ý định liên kết với sự ầm ĩ này.

Ánh mắt tĩnh lặng của Tạ Hồi Chi rơi trên người cô.

“Tôi nhận nhầm em là ai?”

Dường như quả thật đối phương đang nghi hoặc.

Văn Miên đã xem anh là bạn bè của Văn Đường.

Cô kiên nhẫn chỉ về một hướng: “Văn Đường ở chỗ đó.”

Tạ Hồi Chi thật sự nhìn về hướng cô chỉ. Cách mấy chục mét, quả thật có người mặc một chiếc váy gấm dài màu trắng gạo, tướng mạo cực kỳ giống cô.

Anh quay đầu cong môi: “Cô ấy là?”

“Em gái em.”

Văn Miên cho rằng đã chỉ cho người kia hiểu rồi, nói chung là anh cũng phải rời đi, hoặc là lúc này an tĩnh lại. Cô vốn mệt mỏi, nên mới ở chỗ này nghỉ ngơi, cũng không có quá nhiều lời muốn nói, vả lại, người như vậy nói chung cũng sẽ trò chuyện hợp cạ hơn với Văn Đường. Không ngờ ngược lại vì vậy mà khiến đối phương càng nói nhiều hơn.

“Vậy em tên gì?”

Giống như ba Tần đã dự đoán khi còn bé tham gia chương trình giải trí kia, từ lúc đi học, ở trong trường học, Văn Miên và Văn Đường ít nhiều gì cũng được coi như là một nhân vật nổi danh.

Nhất là thời kỳ trung học và cấp ba, thư tình Văn Miên nhận được là cực kỳ nhiều. Ba Tần còn trêu chọc cô, nói cô như đang đóng vai thời học sinh trong phim thần tượng mà mẹ đóng vai chính.

Sau này trưởng thành rồi, lúc sống ở nước ngoài, cơn nóng được theo đuổi cũng sẽ nhiều chứ không ít.

Cách bắt chuyện như vậy, Văn Miên quả thực là không thể quen thuộc hơn nữa.

Cô nhếch khóe môi, nhưng cũng không định trả lời.

Tạ Hồi Chi trong tưởng tượng của cô hẳn là sẽ tương đối thích Văn Đường hơn, cho dù nhìn thấy bên kia rồi, sự chú ý cũng vẫn không bị dời đi.

Chỗ náo nhiệt ở xa không hấp dẫn được tâm tư của anh dù chỉ là một chút.

Văn Miên ở bên này yên tĩnh nghỉ ngơi, người này rất kỳ lạ, thế mà lại đi theo rồi không đi nữa. Chẳng qua là chỗ này là khu nghỉ ngơi công cộng, cô cũng không thể nói là không cho người ta ngồi, đành giữ sự bình yên riêng của mình.

Chẳng mấy chốc Văn Đường đã đến tìm chị, nhìn thấy người đàn ông đối diện đang nhìn bên này, cho rằng là người quen của chị, nhỏ giọng hỏi chị thân phận của đối phương.

Động tác Văn Miên tạm ngừng một lát, nâng tầm mắt lên nhìn cô ấy: “Em không quen à?”

Văn Đường nghi ngờ: “Không quen mà.”

Ánh mắt Văn Miên lóe lên, tất cả định nghĩa vừa rồi đều bị lật đổ.

Ở xa mà nhìn, có lẽ không đủ rõ ràng, khi bọn họ ngồi ở bên nhau, mới phát hiện bọn họ thật sự trông giống nhau cỡ nào, nói là giống như đúc cũng không quá đáng.

Nhưng anh một lần nữa nhìn Văn Miên, phát hiện hình như mình có thể nhận ra được.

Đúng lúc này, cô nhìn qua, nghi ngờ trong con ngươi tăng thêm.

Anh không quen Văn Đường? Vậy vừa rồi anh nói gì với cô?

Vẫn là cô mở miệng trước: “Xin lỗi anh, vừa rồi tôi cho rằng anh biết em gái tôi.”

Ánh mắt anh quá trực tiếp, sao Văn Miên không phát hiện được. Cô cầm tay em gái, thoáng thu lại ánh mắt, cáo từ xong thì đứng dậy rời đi.

Bỗng dưng cảm nhận được nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment