Văn Đường còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, gương mặt chứa đầy vẻ hoang mang.
Trao đổi giữa bọn họ, cô ấy nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Bị chị dẫn đi xong, cô ấy hỏi: “Người đó là ai vậy?”
Văn Miên lắc đầu: “Không quen biết.”
Ban đầu cô không để ý đối phương nhiều, sau khi phát hiện anh không quen biết Văn Đường thì mới chú ý thêm mấy lần.
Mà cô cũng khẳng định là cô không hề quen biết người này.
Cũng không biết là nhà ai.
Lúc nhớ lại, trong đầu còn lưu lại hình ảnh vừa rồi, nhất là đôi mắt thâm thúy, rất là rõ ràng kia.
Ánh mắt Văn Miên cụp xuống, không ngẫm nghĩ nữa.
...
Sau dạ tiệc, bọn họ quay lại thành phố Thân.
Sau khi bất ngờ mà kỳ quái gặp người đàn ông kia, chuyện đó giống như gợn sóng ở trên mặt hồ, rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa. Văn Miên cũng không để ở trong lòng, rất nhanh đã quên mất, lại chìm trong đủ loại bận rộn.
Cho đến một ngày, Văn Miên thức dậy đi xuống lầu, bước chân chậm rãi, phát hiện có khách tới thăm nhà.
Ba và mẹ đang nói chuyện với khách, nhưng chờ cô nhìn cho rõ ràng là ai, thì phát hiện là người quen.
“Người quen” có duyên gặp qua một lần, quen nửa vời.
Cô có chút bất ngờ. Ban đầu cho rằng chỉ là tình cờ gặp nhau, không ngờ sau này còn có cơ hội gặp lại.
Vả lại, sao anh lại là khách của ba mẹ?
Nghi ngờ trong lòng bị cô tỉnh bơ che đi, cô không hề để lộ khác thường, chỉ như thường chào hỏi với anh, như thể bọn họ chưa bao giờ gặp nhau.
Tạ Hồi Chi cũng đã đứng dậy bắt tay với cô.
Tao nhã lễ phép, phong độ nhẹ nhàng.
Anh cũng không nhắc đến sự kiện nhầm lẫn lần trước.
Giống lần gặp mặt trước, anh vẫn mặc một bộ tây trang màu đen, đoan chính kiêu ngạo.
Văn Miên vuốt làn váy rồi ngồi ở bên cạnh mẹ.
Tạ Hồi Chi nhận ra cô.
Là Văn Miên, không phải Văn Đường.
Anh cụp mắt bưng ly trà qua, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Nhiều năm trước hai nhà từng tiếp xúc nhau, chỉ có điều, sau này nhà họ Tạ dời đi, dần dần cắt đứt liên lạc. Lần này Tạ Hồi Chi đến thành phố Thân, ba anh cố tình dặn dò anh phải đến nhà họ Văn thăm viếng.
Văn Yến quả thật có rất nhiều lời cùng anh, Văn Miên ở bên cạnh.
Chẳng biết tại sao mà luôn cảm giác được ánh mắt anh có chút xâm lược, sẽ cho người ta có phòng bị. Khiến cho phòng tuyến của Văn Miên rất kiềm chế mà dựng lên, không dám đến gần.
Ngồi với nhau được một lúc, cô còn có chuyện phải đi ra ngoài, đành xin lỗi không tiếp chuyện được.
Cô vừa đi xuống lầu là vì để đi ra ngoài.
Không ngờ Tạ Hồi Chi cũng đứng dậy theo, hỏi cô muốn đi đâu, anh có thể thuận đường đưa cô đi.
Văn Miên vừa muốn từ chối, anh cười nói: “Tôi biết như vậy là có chút lỗ mãng. Chỉ là tôi chưa bao giờ tới thành phố Thân, rảnh rỗi cũng không biết nên đi đâu là tốt, lúc này mới muốn cùng cô Văn cùng đi dạo một chút.”
Giải thích xong xuôi, anh vẫn lịch sự chu đáo, khiến cho người ta không tìm được lý do để cự tuyệt. Huống chi, khách tới từ phương xa, cô vốn nên làm tròn bổn phận là người làm chủ.
Văn Miên cũng không từ chối nữa.
Người trẻ tuổi bọn họ muốn đi chơi, Văn Yến không hề cản trở, chỉ mời anh buổi tối cũng đến nhà cùng ăn cơm.
Nghe thấy vậy, động tác Văn Miên tạm ngừng một lát.
Cũng có nghĩa là phải ăn tối cùng anh?
Đổi lại là trước kia, đổi lại là người khác, những chuyện này đều là chuyện thường, cô sẽ không để ý, cũng không cảm thấy có gì cả. Chỉ là hôm nay, cảm giác mà vị này tạo cho cô cũng giống với đêm đó, bỗng dưng khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Trực giác nói với cô là bọn họ tiếp xúc càng ít thì càng tốt.
Cô muốn đi một nhà sách thường đi, ông chủ thông báo với cô là có mấy quyển sách cô muốn đã về rồi, rồi mới đi trung tâm thương mại mua một số thứ.
Hôm nay là cuối tuần, cũng là thời gian hoàn toàn thuộc về bản thân cô, cô có thể tận tình sử dụng cho chuyện mà mình muốn làm.
Vừa đi ra ngoài, nói chỗ mình muốn đi xong, cô nói: “Cảm ơn anh, nếu có những việc khác, có thể đi làm trước, hoặc là tôi có thể đề cử cho anh mấy chỗ mọi người thích đi dạo, không cần đi cùng tôi.”
Bản thân cô thích đi là một chuyện, chủ yếu là cô cảm thấy chỗ mình muốn đi sợ là không ăn nhập với tưởng tượng của anh Tạ… Trên thực tế là không hề vui, cũng không thú vị.
Đối với sở thích và thói quen của mình, Văn Miên đều biết rõ, chưa bao giờ muốn ép buộc người khác.
Tạ Hồi Chi nghiêng tầm mắt nhìn cô, trút bỏ dịu dàng và chủ động cố ý bày ra ở trước mặt trưởng bối, thật ra thì ánh mắt có mấy phần lạnh nhạt bình tĩnh.
“Văn Miên, lần trước tôi không quen biết Văn Đường, tôi quả thật là muốn tìm em. Không phải nhận nhầm người, cũng không tìm sai người.”
Văn Miên sửng sốt, gật đầu: “Tôi biết, em gái tôi không hề quen biết anh. Là tôi hiểu lầm.”
Ánh mắt anh sâu hơn, nhìn chằm chằm cô một lát.
Cho nên cô chắc hẳn đọc ra được mục tiêu của anh là cô?
Thật ra thì Văn Miên sợ anh không tiện nhắc lại, đã chủ động đề xuất anh không cần đi cùng cô, chẳng qua là anh không có ý tiếp lời, cô cũng không nói nữa, chỉ ấn cửa sổ xe muốn hóng gió một lát, ánh mắt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này mới chỉ là lần gặp mặt thứ hai của bọn họ, bọn họ cũng không thân nhau. Ở cạnh nhau trong một không gian đơn độc là sẽ có một chút lúng túng.
Chẳng qua là chắc chỉ có lần này của hôm nay thôi.
WeChat reo lên hai tiếng, cô lấy điện thoại ra.
Là bé Kẹo Mềm nói với cô tối nay mình phải ở bên ngoài ăn, trễ một chút mới về nhà.
Cho dù bây giờ đã là đại minh tinh, Văn Đường trời sinh cuồng chị, bản chất không thay đổi một chút nào. Không về nhà ăn cơm, mặc kệ là đã nói với ai, thì cũng phải nói một tiếng với chị.
Văn Miên không quên tối nay anh cũng phải ở nhà ăn. Nếu Văn Đường không ở đó, vậy cũng chỉ có cô và ba mẹ. Nên, Văn Miên quả quyết nói: [Không được, em phải quay về.]
Văn Đường: [Ể? Tại sao?]
Văn Miên: [Có khách.]
Văn Đường chỉ suy nghĩ một chút, cũng biết được nguyên do. Xem ra là bé Bông Vải không muốn nói chuyện với khách, muốn bảo mình đi cứu vớt cục diện.
Văn Đường thừa dịp cháy nhà hôi của: [Chị nói một tiếng bé Kẹo Mềm bảo bối, chị yêu em nhất, em sẽ về.]
Văn Miên: [...]
Cô không biết tại sao bé Kẹo Mềm càng ngày càng... ngọt như vậy nữa.
… Cô vất vả lắm mới tìm được một từ ngữ miễn cưỡng có thể hình dung được.
Gọi như vậy thì đương nhiên là không thể nào rồi, cô bấm tắt điện thoại di động.
Văn Đường bĩu môi, chậc, không vui, không vui thật đấy.
Khiến Văn Miên không ngờ là anh Tạ này thật sự cùng cô đi dạo nhà sách, lấy được sách muốn mua xong, lại cùng cô đi dạo trung tâm thương mại một lúc.
Mấy chuyện rất nhàm chán, anh cũng không bỏ chạy.
Lúc sắp trả tiền, anh ngăn tay cô lại, muốn giành tính tiền trước. Nhưng sao Văn Miên để cho anh trả được: “Cảm ơn anh, anh xách đồ giúp tôi đã rất phiền rồi, không làm phiền anh nữa.”
Con người cô lạnh nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt, nhưng thái độ rất cứng rắn, cũng không cần anh trả tiền.
Anh cười cười, không tranh với cô, còn nói tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, chỉ là gia giáo không cho phép, đi cùng con gái ra ngoài, luôn theo thói quen muốn tính tiền.”
Văn Miên cười cười, nhưng vẫn không đón nhận ý tốt của anh.
Mua đồ xong, cô đi vào một quán cà phê, mời anh uống ly cà phê.
Cô rất thích cà phê của quán này, cũng cố tình mời anh uống một ly.
Coi như là cảm ơn anh đã bận rộn một buổi chiều, cũng khiến cho anh trải nghiệm một chút hương vị không đại chúng tại thành phố Thân.
Tầm mắt Tạ Hồi Chi rơi trên người cô đang khoác ánh nắng.
Đây là một người rất đặc biệt.
Từ ánh mắt đầu tiên Tạ Hồi Chi nhìn thấy cô thì cũng đã có cảm giác này. Sau đó từ từ nhiều tiếp xúc hơn, loại cảm giác này còn đang không ngừng sâu hơn nữa.
Trên người cô dường như có lực hút vô hình.
Mặc dù cô và Văn Đường quả thật trông giống nhau như đúc, nhưng thật ra thì bọn họ rất khác nhau.
Tạ Hồi Chi cụp mắt, ánh mắt rơi trên ly cà phê trong tay.
Từ từ tĩnh tâm, cùng cô cùng nhấm nháp cà phê.
Bọn họ cùng quay lại nhà họ Văn.
Bữa tối đã chuẩn bị được gần xong, Văn Miên đem đồ về phòng trước, mà chờ cô lại lần nữa đi xuống lầu, anh đã cùng ba trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Cô nhìn rồi gọi Văn Đường đến dặn dò vài câu.
Sau khi bắt đầu dùng cơm, Tạ Hồi Chi tỉnh bơ cùng cô nói vài câu, nhưng đều là Văn Đường đáp lại mấy câu hỏi ấy… Mà cô ấy giống như phát ngôn viên của chị, thay chị đáp lại từng câu. Nhiệt tình lại chu đáo, quả là một mặt trời nhỏ nóng như lửa.
Tính cách của hai chị em khác biệt, chênh lệch hiện ra hết.
Một lần hai lần thì thôi, lần thứ ba, khóe miệng Tạ Hồi Chi khẽ nâng lên.
Lương Âm Dạ cũng phát giác ra đám bạn nhỏ khác thường, nhìn Văn Đường với ánh mắt cảnh cáo: “Sao thích nói chuyện vậy, cũng nói thay chị hết rồi.”
Từ nhỏ Văn Miên đã không thích nói chuyện lắm, Văn Đường biết cô không thích, sẽ chủ động ôm đồm việc này. Mấy vấn đề cần chị trả lời, cô ấy hào hứng trả lời một lần.
Chỉ có điều, sau này hai chị em tách ra, loại chuyện này mới ít xuất hiện hơn, không ngờ tối nay tái hiện, Văn Miên thản nhiên ăn đồ, Văn Đường biến thành cái miệng của cô.
Sau khi bị mẹ cảnh cáo, Văn Đường mới kiềm chế hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, Văn Miên vẫn không nói nhiều.
...
Buổi tối, Văn Yến giữ Tạ Hồi Chi ở lại trong nhà.
Tạ Hồi Chi vốn đặt khách sạn rồi, nhưng cũng không từ chối được nhiệt tình của bọn họ.
Ban đêm, mọi người đều đã ngủ rồi, Văn Miên đi ra sân nói chuyện điện thoại.
Cô không chú ý tới sau lưng cũng có một người đi tới.
Đợi đến lúc nói chuyện điện thoại xong muốn xoay người lại, bước chân tạm ngừng một lát.
Tạ Hồi Chi không mặc tây trang mang giày da nữa, anh mặc thường phục, góc cạnh và ác liệt của cả người cũng nhẹ hơn ba phần.
Cô chỉ lên tiếng chào hỏi, chuẩn bị về phòng, lại bị anh ngăn lại: “Lúc này quay về, chắc em cũng không ngủ được, ngồi chung một lúc nhé?”
Nhà họ Văn rất lớn, cũng không thiếu chỗ để cho bọn họ ngồi hóng gió.
Dường như anh có lời muốn nói với cô.
Văn Miên cũng có.
Cô dẫn đầu mở miệng trước: “Cảm ơn anh, anh không cần lãng phí thời gian ở trên người tôi.”
Cô đi thẳng vào vấn đề, nói rõ chuyện này, thái độ cũng rất rõ ràng.
Từ đầu đến cuối, nét mặt người phụ nữ nhàn nhạt. Không phải cô từ chối, càng không phải lạt mềm buộc chặt, cô quả thật không có tình cảm với anh.
Tạ Hồi Chi chưa nói tới là quá bất ngờ. Đối với việc này, anh sớm có dự đoán.
Chỉ có điều, cô còn thẳng thừng hơn anh tưởng tượng.
Anh cong môi, không tiếp lời của cô, chỉ lại cùng cô trò chuyện: “Lúc ăn tối, sao không nói chuyện với tôi, mà đều để cho em gái thay mặt em trả lời?”
Sao anh không nhìn ra cô là cố ý được. Vừa rồi kìm lại không nhắc tới chuyện đó, không phải là không so đo, chỉ là muốn đơn độc cùng cô so đo.
Mà bị người ta truy hỏi ngay trước mặt, Văn Miên quả nhiên không được tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác. Cô định giải thích: “Em gái tôi khá giỏi trò chuyện, mọi người khá thích trò chuyện với nó.”
Ngược lại không phải là suy đoán của bản thân cô, mà trước giờ sự thật chính là như vậy. Em gái tương đối hoạt bát, lúc nói chuyện thì luôn có thể khuấy động bầu không khí, cũng có thể càng trò chuyện với người ta thì càng vui vẻ. Mỗi lần người ta gặp phải trường hợp này, quả thật đều là có nhiều lời nói với Văn Đường hơn.
Lúc cô giao nhiệm vụ cho Văn Đường, trừ việc mình tránh né, quả thật cũng là do nguyên nhân này.
Tạ Hồi Chi nhìn cô với ánh mắt thật sâu, môi khẽ mở, nói: “Hình như em có hiểu lầm gì đó với mình thì phải.”
Văn Miên: “Không có.” Chỉ là cô hiểu được cách nắm giữ sở trường và chỗ yếu của mình và em gái hơn thôi.
Trong tình huống này, thật ra thì cô đúng lúc cũng muốn bớt việc.
Anh cong môi: “Vậy là em có hiểu lầm gì đó với tôi.”
Giọng nói của anh rơi xuống, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nói tiếp: “Rõ ràng hứng thú của tôi chỉ ở trên người em, cũng chỉ muốn nói chuyện với em.”
Văn Miên sững sờ, ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh đi.
“Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng tôi quả thật là như vậy.”
Lúc Văn Miên xoay mặt nhìn anh, lại bị ánh mắt quá nóng rực của anh thiêu đốt.
“Văn Miên, tôi quả thật thích em.”
Giọng nói chậm rãi của người đàn ông như gió nhẹ thoảng qua bên tai.
Ở dưới ánh trăng này, giọng nói, ánh mắt trầm tĩnh của anh đều đang chuốc thuốc độc người ta.
Cứ như chậm thêm một giây nữa thôi, cô sẽ bị lôi vào trong vực sâu của anh, rơi thẳng xuống đó.
“Cũng chỉ thích em.” Anh ôn tồn nói tiếp một câu, khiến cho nhịp tim hư ảo tăng tốc: “Ban đầu tôi đã không nhận nhầm người, tôi cũng chưa bao giờ nhận nhầm em. Tôi nghĩ là có thể em đã nghĩ nhiều về chuyện gì đó rồi, nhưng tôi không có tình cảm với Văn Đường, chỉ có ý với em. Chúng ta quen biết nhau không lâu, tôi biết mấy lời nói này có thể rất đường đột, có thể em cũng sẽ cảm thấy tôi rất kỳ lạ, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể nói rõ đạo lý và nguyên do, ví dụ như chuyện tình cảm, luôn không thể nói lý được.”
Hàng chân mày cong vút đen dài của Văn Miên hơi cau lại.
Cô đột nhiên nhớ lại một bài đăng Weibo năm đó ba vì mẹ mà đăng.
[Chuyện tình cảm có gì đáng nói...]
Trong một khoảnh khắc nào đó, lời anh nói và lời ba nói có chút tương tự nhau.
“Tôi biết bây giờ em còn chưa có ý nghĩ gì về phương diện này, nhưng không vội.” Anh nhẹ nhàng cười một cái, dịu dàng trong sáng như ánh trăng.
Nói lời muốn nói xong, anh không hề dây dưa mà đứng dậy rời đi.
Văn Miên còn ở ngay tại chỗ.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, giữa mày của cô càng nhíu sâu hơn.
Thế công của người này mạnh quá. Trông có vẻ dịu dàng, thực ra thì từng bước ép sát. Hôm nay chẳng qua là lần thứ hai bọn họ gặp mặt nhau, nhưng anh đã hướng về phía trước mà sải một bước rồi lại một bước lớn, trong lúc cô không kịp đề phòng, anh cũng đã đi tới bên cạnh.
Cô cụp mắt, cũng đứng dậy rời khỏi chỗ này.
Vừa rồi lúc anh nói, cô không thể ức chế mà bị xúc động. Nhưng chờ anh vừa đi, đêm gió thổi tới, cô cũng bình tĩnh lại, không để chuyện này ở trong lòng, chỉ coi như là đùa giỡn.
… Cho dù là ai gặp phải một người vừa gặp hai mặt là đã mãnh liệt theo đuổi, sợ rằng cũng sẽ không xem là thật, chỉ biết mặc kệ bỏ qua một bên.
Huống chi.
Trước kia cô cũng không phải là chưa bao giờ gặp loại chuyện này, còn có nhiều người nói với cô là vừa gặp đã yêu. So ra thì chỉ có điều là người này trông đẹp trai hơn một chút thôi.
Cô cười cười, không để ý lắm.
Lần này, anh đến thành phố Thân làm việc, cũng cố ý tới thăm ba, không bao lâu sẽ rời đi. Không ở trong một thành phố, cũng không tiếp xúc nhau nhiều, những chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ từ từ nhạt dần từ trong trí nhớ, cuối cùng hóa thành bụi bặm.
Cô chỉ cần đợi anh rời đi là được.
Còn về mấy lời bình của anh...
Vậy lại càng không cần phải để ý tới.
Phòng của Tạ Hồi Chi có thể nhìn thấy chỗ bọn họ vừa ngồi. Nhưng đợi anh về phòng, vừa gọi điện thoại vừa đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra nhìn, nơi đó đã sớm trống rỗng.
Chắc hẳn chân trước anh đi, chân sau cô cũng rời đi.
Nơi đó không có ai, nhưng anh vẫn đứng trước cửa sổ nhìn.
Người ở đầu kia điện thoại cùng anh báo cáo công việc, lại nhắc đến việc có nên đi theo kế hoạch đã định hay không.
Sắc đêm sâu nặng.
Trăng sáng làm chứng cho mọi thứ tình yêu đang lặng lẽ diễn ra.
Kế hoạch ban đầu… anh chỉ đến thành phố Thân một tuần, sau một tuần là phải đi.
Bây giờ đã qua hai ngày.
Tạ Hồi Chi nhàn nhạt nói: “Nói với ba, tôi muốn ở trong thành phố Thân một tháng. Một tháng sau... hẵng nói tiếp.”
Sợ rằng là không cách nào cho anh thời gian quá lâu.
Nhưng anh vẫn bị vướng chân vì tình cảm, muốn lưu lại ở bên này lâu hơn.
Cho dù chẳng qua là duyên gặp mặt hai lần, anh đã bị cô hấp dẫn.
Vả lại, cần gì phải hai lần? Lần đầu tiên gặp mặt cũng đã đủ rồi.
Trợ lý của anh không ngờ một tuần đột nhiên biến thành một tháng: “Tổng giám đốc Tạ...”
“Làm như tôi nói.”
“... Vâng.” Trợ lý có chút phiền não. Thời gian này không khỏi dài quá rồi. Tổng giám đốc Tạ muốn ở lại đó để làm gì?
/
Sáng sớm ngày kế tiếp, Văn Đường đã ở trong phòng khách. Cô bấm điện thoại di động, trả lời mấy tin nhắn, vẻ mặt thoải mái.
Tạ Hồi Chi đi xuống lầu, nói: “Chào buổi sáng.”
Văn Đường nhẹ nhàng chớp mắt, không biết anh có nhận nhầm người hay không, đang muốn ngụy trang là cô chị cao ngạo và lạnh lùng, lấy giả đánh tráo là thật, không ngờ sau câu nói đó của anh, lại thêm vào một tiếng gọi: “Văn Đường.”
Văn Đường lập tức héo úa, suy nghĩ vừa nhô lên ở trong lòng, còn chưa thực hiện được mà cũng đã bị tuyên bố là thất bại. Nhưng trái lại cô cảm thấy lạ, người này mới quen bọn họ bao lâu đâu, cũng đã có thể nhận ra cô ấy rồi?
Cô ấy cúi đầu nhìn thử, phát hiện trên người mình cũng không có chỗ nào không ổn, không hề có điểm đặc thù khác biệt gì. Nên, cô ấy cũng đi theo, hiếu kỳ nói: “Sao anh nhận ra được?”
Tạ Hồi Chi cười một tiếng: “Tôi sẽ không nhận sai.”
Văn Đường càng cảm thấy lạ đối với lòng tin của anh.
Cô ấy nhìn anh thêm hai mắt.
Văn Miên cũng đã dậy rồi, Văn Đường vừa nhìn thấy cô, tầm mắt bèn lặp đi lặp lại mà nhìn mình và trên người cô.
Nhưng quả thật là không nhìn ra được sơ hở gì.
Bọn họ thật sự vô cùng giống nhau.
Văn Miên sờ đầu cô ấy: “Muốn một chén cháo nhỏ, cảm ơn bé Kẹo Mềm.”
Văn Đường: “...”
Bé Bông Vải vẫn lười biếng, mười năm như một ngày.
Cô ấy quen thuộc bưng qua cho cô: “Phải ăn hết.”
Văn Miên: “Ừm.”
Tạ Hồi Chi thu tất cả tương tác giữa bọn họ vào đáy mắt. Đôi mắt hẹp dài như có điều suy nghĩ.
Anh nhìn cô, vờ như vô tình hỏi: “Tên ở nhà của Văn Đường là bé Kẹo Mềm?”
“Ừm.” Văn Miên lấy muỗng múc canh khuấy cháo, muốn để nguội hơn một chút.
“Vậy tên ở nhà của em là gì?”
Động tác của cô tạm dừng, cô nâng tầm mắt lên nhàn nhạt nhìn anh một ánh mắt.
Xem ra hứng thú của người nào đó vẫn là nồng nặc.
Cô không đáp lại.
Rồi lại im lặng.
Văn Đường mơ hồ nhìn ra được giữa bọn họ dường như có một chút gì đó không đúng lắm. Cô ấy không chen vào giữa bọn họ, cúi đầu ăn sáng, chỉ là hai lỗ tai cũng không nhịn được dựng lên.
… Có phải có tình huống gì không?
Tạ Hồi Chi không cưỡng cầu.
Hôm nay là ngày làm việc, anh lại đổi một đề tài khác, hỏi cô có phải một lát nữa đến công ty không.
Văn Miên gật đầu, không biết anh muốn làm gì.
Tạ Hồi Chi cười, vô hại nói: “Không có gì. Không biết chú Văn có nói với em hay không, hai nhà chúng ta có một dự án hợp tác, một lát nữa tôi cũng phải đi một chuyến.”
Văn Miên ngẩn ra.
Sau đó.
Cô nghe thấy anh nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Đây là chuyện cô hoàn toàn không ngờ tới.
Văn Miên cầm chặt muỗng canh.
Ý là tiếp theo còn phải có không ít lần tiếp xúc nhau? Ý là anh còn không định đi?
Khiến cho cô có hơi bất ngờ thật.
Cô còn có một dự cảm mơ hồ.
Sợ rằng cô không dễ cắt đứt lần tiếp xúc này như trong tưởng tượng.