Như Tạ Hồi Chi nói, vừa đến công ty, dự án hợp tác giữa hai nhà cũng đã bị đưa đến trước mặt cô.
Văn Miên lật xem tài liệu.
Trợ lý cũng đang giới thiệu cho cô, nói một hồi, dường như nhớ đến cái gì đó, dừng lại một chút: “Thì là... trước kia là một vị Tổng thanh tra của bên kia đang cùng xử lý với chúng ta, nhưng hôm nay tạm thời đổi người phụ trách, trực tiếp do Tổng giám đốc Tạ của bọn họ đến để theo dõi.”
Ánh mắt Văn Miên dừng lại trong một chốc.
“Nhìn ra được bọn họ rất là coi trọng.” Nhưng có phải là có hơi coi trọng quá rồi không?
Trợ lý cũng lẩm bẩm.
Văn Miên lật xem xong, trong lòng hiểu sơ bộ, đưa tài liệu cho cô ấy: “Không sao, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.”
Dù sao chuyện này cũng không phải do cô chịu trách nhiệm, anh muốn theo dõi thì theo dõi đi, bọn họ tất nhiên sẽ phái người cùng anh hợp tác dự án này cho tốt.
“Được.” Trợ lý ôm tài liệu đi ra ngoài.
Buổi chiều, lại phiền não đi vào: “Tổng giám đốc Văn, Tổng giám đốc Tạ của bọn họ nói rồi, muốn chị tự chịu trách nhiệm chuyện này.”
Văn Miên không ngẩng đầu lên: “Trong tay tôi có việc khác. Nói với anh ấy tôi không rảnh, Giám đốc Trần làm rất tốt, không cần đổi người.”
Bé trợ lý bất chấp tất cả mà nói: “Tổng giám đốc Tạ ở bên ngoài đợi chị...”
Văn Miên: “...”
Cô day huyệt thái dương.
Bé trợ lý nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Mang cà phê đến... cũng đem cho bọn em nữa... Tổng giám đốc Văn, bọn em không nhận.”
Văn Miên không nói gì, bọn họ cũng không dám động.
Thật ra thì tình huống như vậy là không hề hiếm thấy, có rất nhiều người theo đuổi Tổng giám đốc Văn, theo đuổi từ nước Mỹ là cũng có, phương thức theo đuổi cũng là đầy rẫy. Chỉ có điều, nếu Tổng giám đốc Văn không muốn, những người đó cũng không tiếp cận quá nhiều.
Vị này thì khác, là bên hợp tác của bọn họ, ít nhất là anh có thể đi vào tầng này, còn có thể mang đồ đến cho bọn họ.
Bé trợ lý cũng là không thể không đi vào trong báo với cô, hỏi cô cách xử lý.
Văn Miên lật xem công việc còn thừa lại ở trên bàn, không muốn nhìn thấy anh cho lắm, nhưng cũng không thể để anh ở bên ngoài chắn đường được.
“Mời anh ấy vào đi.”
Cô nhẹ nhàng mím môi, suy tính là nếu việc kinh doanh này thất bại rồi thì sẽ như thế nào.
Hình như không tốt lắm.
… Vậy thì đành xem thử mức độ nhẫn nại của cô dành cho Tạ Hồi Chi có thể là bao nhiêu.
Có thể là lúc hao hết mức độ nhẫn nại rồi, dù cho không tốt thì cũng đành không tốt thôi.
Tạ Hồi Chi lần đầu đến phòng làm việc của cô. Ngay cả phong cách trang trí của chỗ này cực kỳ phù hợp với chính cô, trên căn bản là thuần trắng, không có quá nhiều trang sức rườm rà, mà là giản lược, vừa nhìn đã thấy rõ.
Văn Miên yên tĩnh nhìn chằm chằm anh, một tay chống lên mặt. Trái lại cô muốn xem thử anh muốn làm những gì.
Dáng vẻ ấy chợt có mấy phần ngoan ngoãn.
Tạ Hồi Chi cong môi, anh để cà phê lên trên bàn: “Cô Văn, có để tâm cùng uống trà chiều không?”
… Thức uống mà anh đem đến là cà phê của quán cà phê ngày đó cô mời anh uống.
Anh đoán chắc hẳn cô rất thích quán này, cho nên không chọn quán cà phê khác.
Tâm tư kín đáo, còn biết đón ý nói hùa sở thích của đối phương.
Gia thế xuất chúng, tài hoa ưu việt, dịu dàng ga lăng, có tiền có nhan sắc, chỉ số thông minh và EQ cùng online.
Văn Miên không biết người này có phải là một cao thủ tình trường hay không.
Cũng không biết có phải anh là một thợ săn cao cấp hay không?
Chỉ là nhìn qua thì anh quả thực vô cùng giống.
Cô không quên cảm giác nguy hiểm của bản thân đối với anh ngay từ đầu. Mà trực giác đó có lẽ rất chính xác, cũng nói không chừng phải không?
Mà cô cũng rất rõ là cô không phải, cũng không muốn trở thành con mồi của loại thợ săn này. Cô không định có dính dáng dây dưa với loại người như vậy, lúc anh dạo chơi nhân gian của anh, cô tiếp tục ngồi ở trong khu an toàn của cô.
Hàng mi đen của Văn Miên rũ xuống, nhận lấy cà phê anh đưa tới.
“Tổng giám đốc Tạ có vẻ không bận lắm.” Đầu ngón tay cô chấm nhẹ vào ly cà phê.
“Còn ổn. Nếu buổi tối có thời gian, chúng ta cùng ăn tối nhé?”
Động tác Văn Miên tạm ngừng một lát.
Cà phê còn chưa uống xong, anh lại phát ra lời mời ăn tối.
Cô bất đắc dĩ: “Tạ Hồi Chi.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mang theo mềm mại, có mấy phần dịu dàng. Cho dù là chỉ gọi tên anh, cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy hung dữ, trái lại sẽ đọc ra được mấy phần hờn dỗi.
Ánh mắt Tạ Hồi Chi rơi trên người cô, nhẹ nhàng mà thong thả nói: “Ừm?”
Cô nghiêm túc nhìn anh: “Tôi không có thời gian.”
Cô đã sớm nói rõ với anh là đừng lãng phí thời gian ở trên người cô.
Nhưng anh không nghe.
Thần sắc của anh cũng đang nghiêm túc hơn, nụ cười lướt nhẹ mà qua, chỉ nói: “Tôi có thể đợi em.”
Lúc đối mặt nhau, giằng co không ngừng nghỉ.
Văn Miên vốn dĩ bó tay với anh.
Nếu anh muốn đợi, vậy anh đợi đi.
Cô biết thật ra thì anh cũng bề bộn nhiều việc, nhưng anh cứ thế mà có thể ở bên này xem cô làm việc, rảnh rỗi nghỉ ngơi cả một buổi chiều.
Cô bận chuyện của cô, anh cũng không quấy rầy, chỉ yên tĩnh ngồi chờ trên ghế sô pha ở bên cạnh. Trong phòng làm việc, thường xuyên có người ra ra vào vào báo cáo công việc, bàn giao công việc, nộp tài liệu, nhưng ánh mắt của bọn họ luôn không tự chủ rơi trên một chỗ khác, rồi lại lật đật rút về, tò mò thân phận của vị này, lại càng tò mò sao anh sẽ ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Văn. Mà người bị người ta không ngừng nhìn ngó, trái lại anh thản nhiên.
Trong phòng làm việc của cô, mùi thơm cà phê trôi bồng bềnh.
Tầm mắt Tạ Hồi Chi dần dần rơi trên giá sách ở một bên, cả một mặt tường đều là sách. Vả lại, chắc không phải là trưng bày. Anh lịch sự hỏi: “Mấy quyển này, tôi có thể xem một chút không?”
Văn Miên nâng tầm mắt lên nhìn, gật đầu.
Từ đầu đến cuối, hứng thú của cô dành cho Tạ Hồi Chi là không sâu, càng không chuẩn bị tìm hiểu sâu hơn, chỉ định kết giao qua loa là được.
Hôm nay có quá nhiều chuyện, cô tăng ca thêm một lúc, đến sáu giờ rưỡi mới làm xong.
Một lần nữa nâng tầm mắt nhìn anh, trong tay anh cầm một quyển sách, đang đọc sách. Bên tầm tay còn để một quyển, hình như chưa đọc xong.
Văn Miên bất ngờ.
Sách mà cô thích xem cũng giống với tính cách của cô, cũng không quá thú vị. Bé Kẹo Mềm không thích xem, mà người giống cô cũng không nhiều. Không ngờ trái lại anh có thể đọc nó.
… Có thể là nhàm chán quá rồi?
Chờ cô lấy lại tinh thần, ánh mắt anh đã khóa ở trên người cô. Đôi mắt hẹp dài, có chút thâm thúy, giống đầm nước sâu không thấy đáy, mơ hồ có lực hút.
Văn Miên chớp mắt, cô hỏi: “Tôi phải tan làm, anh…”
“Vậy bây giờ đi ăn cơm được chưa?”
Cô tạm ngừng một lát.
Cô muốn hỏi, anh có thể về được chưa?
Nhưng không ngờ anh còn đang cố chấp với một bữa ăn tối. Vả lại, anh đã đợi ở chỗ này cả một buổi trưa, cho người ta một loại cảm giác anh là đang chờ cô để cùng ăn tối.
Văn Miên chợt không nói nên lời.
Muốn từ chối, cũng nên từ chối, nhưng lại khó mà nói ra được câu từ chối.
Cô chần chừ.
Anh đi qua, dẫn cô cùng nhau rời đi: “Đi thôi, khổ cực một ngày rồi, nên thả lỏng ăn một bữa ăn tối rồi.”
Cô đành đi về phía.
Trừ người thân, Văn Miên rất ít khi cùng phái nam đơn độc dùng cơm, mà giữa cô và anh, mỗi một bước cô đi cơ hồ đều là bị anh đẩy đi.
Cô hạ tầm mắt xem thực đơn, biểu cảm trên mặt luôn không được phong phú, thường xuyên mang theo ba phần hờ hững ba phần lạnh lẽo, dường như không có quá nhiều hứng thú đối với bất cứ chuyện gì. Nhưng Tạ Hồi Chi lại thích, anh có hơi nhìn không biết chán.
Sau lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, mỗi một mặt đều là anh chú tâm sắp xếp. Anh tìm được nhà họ Văn, đến cửa viếng thăm, vừa không từ chối chú Văn giữ anh lại, một mặt như vậy, cũng chỉ càng tích lũy càng nhiều. Không tiếp xúc nhau, vậy anh sẽ nghĩ cách tạo ra cơ hội tiếp xúc nhau.
Mà hứng thú cũng không dần dần phai nhạt như cô mong muốn, trái lại bộc phát đậm đà.
Trong xương cốt anh có một số nhân tố xấu xa muốn phá hư một phần hờ hững của cô, muốn trộn ngũ sắc lẫn vào trong thuốc màu trắng. Tốt nhất là bởi vì bản thân mà đột phá, bởi vì bản thân mà thường xuyên bị tác động rồi rung động.
Anh cảm thấy có lỗi với ông Văn.
Bởi vì anh muốn ngắt đóa hoa quý giá nhất trong lòng bàn tay.
Tầm mắt anh vừa nồng nàn vừa mãnh liệt, không hề che giấu, Văn Miên nào không phát hiện được.
Đã nhiều tới nỗi cô cũng dao động, đang suy nghĩ có phải anh có hứng thú với cô như vậy thật không?
Nhưng dù là có hứng thú hơn nữa, thì hình như cũng không thể làm gì cả.
Thừa dịp bữa cơm này, cô hỏi: “Anh Tạ định khi nào về?”
Tạ Hồi Chi cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm hơn, nhìn chằm chằm cô: “Đã ngồi không yên nữa rồi, muốn tôi về rồi sao?”
Lúc Văn Miên hỏi lời nói, vốn không định uyển chuyển, ngược lại cũng không sợ anh nhìn ra.
Cô quả thật là đang chờ anh đi về. Đợi khoảng cách xa rồi, tất nhiên những chuyện này cũng đành kết thúc theo.
Một lần gặp gỡ bất ngờ tình cờ, thời gian đã đủ lâu.
Cô cho rằng anh không trả lời cô, không ngờ anh cũng dứt khoát nói thẳng: “Chắc là một tháng sau.”
Trong lòng Văn Miên nghĩ ngợi, yên tâm rồi. Xem ra là nhịn thêm một tháng nữa, cũng không cần gặp lại anh nữa.
Khóe miệng của anh cong lên, tạo ra độ cong nhàn nhạt.
Hiểu hết toàn bộ ý nghĩ trong lòng cô rồi, nhưng mà cũng không nói gì.
Tạ Hồi Chi cùng cô tán gẫu: “Văn Miên, em không định hẹn hò một lần sao?”
Cô nhìn anh một ánh mắt: “Tôi không cưỡng cầu.”
Cưỡng cầu?
Trái lại cô định nghĩa rất nhanh, cũng rất trực tiếp.
Anh mỉm cười, đề cử cho cô một món ăn: “Đầu bếp quán ăn này làm món này rất ngon, nếm một chút nhé?”
“Được.”
Sau khi anh đưa ra kỳ hạn, cô có cảm giác nhẹ nhàng khi đối mặt với được giải phóng, sợi dây căng thẳng cũng được thả lỏng hơn rất nhiều.
...
Phòng trong nhà họ Văn rất nhiều, anh từ phương xa đến, trực tiếp bị nhà họ Văn giữ lại ở trong nhà, không cho đi khách sạn.
Mà bọn họ cùng quay về, vừa lúc bị Văn Đường bắt gặp. Văn Đường hơi mở to mắt, không hiểu rõ tại sao bọn họ cùng nhau trở về.
Cho nên… thật sự là có chuyện gì đó, phải không?
Cô ấy chớp mắt, cố gắng kịp phản ứng, quấn lấy Văn Miên nói một số chuyện quan trọng trước: “Chị cũng không trả lời WeChat em.”
“Bé Kẹo Mềm thân ái.” Văn Miên giơ tay véo mặt cô ấy: “Liệu có khả năng em nằm trong mục không làm phiền của chị không.”
Văn Đường: “...”
Cô ấy giận dữ bất bình: “Vì sao thế! Em cũng không quấy rầy chị.”
“Vậy có thể là định nghĩa và nhận thức của em đối với quấy rầy không đủ rõ ràng.”
Hôm nay, lúc cô họp, điện thoại di động chỉ liên tiếp rung mấy lần mà thôi.
Ở trong ánh mắt mơ hồ ẩn nấp kinh ngạc và tò mò của mọi người, cô mặt không đổi sắc mở điện thoại di động ra, tìm WeChat của Văn Đường… chỉnh sang trạng thái không làm phiền.
Đây đã là thao tác thông thường, động tác của cô có thể nói là thuần thục như nước chảy mây trôi. Đợi cài đặt xong, bình tĩnh ra hiệu cho bọn họ tiếp tục báo cáo.
Văn Đường nén cơn giận, giống như con cá nóc, còn đang cãi cùn: “Em không có em không có, không phải em muốn quấy rầy chị, em rõ ràng là muốn chia sẻ với chị niềm vui của em! Chị mau thả em ra đi, em sẽ khống chế hơn mà...”
Văn Miên đã chậm chạp đi về phòng, không hề định đặc xá cô ấy.
Văn Đường hàng năm ở trong trạng thái không làm phiền của bé Bông Vải, sâu sắc cảm giác được sự việc không dễ mà thở dài.
Cô ấy chỉ nói nhiều một chút thôi? Thì có lỗi gì chứ?
Cô ấy lại không làm phiền người khác, cô ấy chỉ làm phiền chị ấy thôi mà.
Tạ Hồi Chi như có điều suy nghĩ.
Hình như anh còn chưa bị tắt thông báo. Cho nên có phải là ở chỗ của cô, độ khoan dung cho hành động quấy rầy của anh cao hơn một chút không?
Đây có được tính là một loại đãi ngộ khác biệt không?
Trong lúc anh cũng muốn đi vào, bị Văn Đường đưa tay ra ngăn lại.
“Chờ đã, tôi có lời muốn nói với anh.”
Tạ Hồi Chi dừng bước, rất kiên nhẫn, cũng rất tốt tính mà hỏi: “Nói gì?”
“Tôi cảm thấy anh rất kỳ lạ.” Văn Đường thử thăm dò: “Sao anh luôn cùng xuất hiện với chị tôi thế?”
Tạ Hồi Chi bình tĩnh ung dung: “Xin lỗi, Văn nhị tiểu thư.”
Ánh mắt anh rơi trên bóng lưng đang đi vào trong, lúc đi lại, vóc người thướt tha, tô điểm cho eo thon hiện ra.
Tầm mắt xa vời, giọng nói của anh cũng theo đó mà rơi xuống, rất nhẹ nhàng: “Tôi nhìn trúng cây Bông Vải nhà em, muốn hái.”
Văn Đường ngẩn ra một lát.
Phản ứng đầu tiên là làm sao anh biết nhà cô ấy có Bông Vải? Hôm qua không phải là còn không biết tên ở nhà của chị sao? Vừa rồi cô ấy cũng tận lực không kêu la.
Phản ứng thứ hai là… A a a cái tên xấu xa này! Anh ấy quả nhiên mơ ước cô chị thân ái của cô ấy! Anh ấy muốn hái kìa!!
Mà anh đã cất bước đi vào trong, căn bản không cho cô ấy thời gian kịp phản ứng rồi ầm ĩ phản đối.
Văn Đường là người trưởng thành.
Là một nữ minh tinh từng đối mặt với vô số cục diện quy mô lớn.
Cô ấy từ từ bình tĩnh lại, ngồi ở trong hành lang, suy tính sự việc.
Ồ, Tạ Hồi Chi là người thành phố Bắc, có chút xa thành phố Thân.
... Cũng không phải là có chút, mà là rất xa.
Nếu quả thật để anh theo đuổi được bé Bông Vải, nếu bé Bông Vải gả qua đó, vậy, vậy...
Trong nhà chỉ còn lại cô ấy và ba mẹ.
Quả là một giả thiết giống như cơn ác mộng.
Rõ ràng còn chưa trở thành sự thật, nhưng cô ấy đã bị giả thiết này hù dọa.
Bắt đầu từ lúc ra đời, cô ấy và bé Bông Vải đã ở bên nhau. Mặc dù bởi vì con đường cầu học khác nhau mà tách ra, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ nhiều, bởi vì cô ấy biết đó cũng là tạm thời, sau này học xong rồi, bọn họ luôn quay về, luôn gặp nhau.
Nhưng lần này thì không giống lắm...
Văn Đường thẳng thừng phủ định ứng viên anh rể này.
Không được, cô ấy không thể không có bé Bông Vải, cho dù bé Bông Vải có lười biếng như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng muốn.
Nhà cô ấy chỉ có một cây bông vải như vậy thôi, bị anh hái đi rồi, vậy cô ấy làm thế nào đây?
Thà khiến cho cô ấy mất bé Bông Vải, chi bằng vẫn khiến cho Tạ Hồi Chi bỏ cuộc!!
Văn Đường chỉ suýt lật xem danh sách người theo đuổi chị gái ngay tại chỗ, muốn tìm trong đó một người là người bản xứ thành phố Thân, gia thế tốt, tướng mạo đẹp, tính tình cũng tốt, sau đó đẩy anh ấy lên chức!
Cô ấy tức tối cắn răng, ba làm vậy là dẫn sói vào nhà đây mà.
...
Sau đêm đó, Tạ Hồi Chi ở trong phòng bếp khuấy đồ uống, có mấy phần thảnh thơi.
Cũng là lúc này nhận được một cuộc điện thoại.
Anh nhìn rồi tiện đà nghe máy.
Cả người rảnh rỗi giống như đang đi nghỉ phép.
Anh bình tĩnh, nhưng người trong cuộc gọi đến thì không bình tĩnh.
“Không phải chứ, tôi nói này, Tạ Hồi Chi, rốt cuộc thành phố Thân có gì hấp dẫn cậu hả? Sao cậu có thể trực tiếp ở chỗ đó một tháng được vậy?” Anh ấy buồn bực khó hiểu, cực kỳ không tưởng tượng nổi. Anh ấy có việc gấp muốn tìm Tạ Hồi Chi, ban đầu cho rằng đợi một tuần là có thể gặp được người, không ngờ tạm thời bị thông báo… một tuần kéo dài thành một tháng.
“Bận một vài chuyện.”
“A, cậu đoán tôi có tin nửa chữ của cậu không? Bận một vài chuyện, bảo cậu đi làm một tuần, có kéo thế nào đi nữa thì cũng làm xong rồi. Cậu mẹ nó tạm thời đổi thành một tháng!? Một tháng, tận một tháng cơ á? Rốt cuộc cậu gặp phải ai rồi? Rốt cuộc là ai dụ dỗ cậu ở đó vậy?”
Anh nhẹ nhàng cong môi, làm xong một ly cà phê: “Cậu biết nhiều như vậy làm gì.”
Đối phương nổi điên: “Phải, xem ra là gặp phải người nào rồi. Tôi nói là có mờ ám mà! Tạ Hồi Chi ơi Tạ Hồi Chi, phải là tuýp người gì có thể hấp dẫn cậu như vậy hả, hả?”
Anh khẽ cười, không để ý tới nữa mà cúp điện thoại, bưng cà phê xoay người, muốn tựa vào mặt bếp vừa đứng vừa uống.
Nhưng không ngờ lúc quay đầu, trực tiếp đối diện với tầm mắt của cô.
Lạnh nhạt, rất là bình tĩnh.
Động tác anh tạm ngừng một lát.
“Tạ Hồi Chi.” Văn Miên nhẹ giọng gọi anh.
Rất tuyệt vọng.
Trái tim anh vẫn run run.
Vẫn cảm thấy rất dễ nghe.
Trái cổ nhẹ nhàng lăn, anh còn muốn nghe cô gọi anh.
Chỉ có điều, bây giờ, đó chắc không phải là trọng điểm nữa…
Bởi vì vừa nãy trên tay anh bận chuyện, cho nên mở loa điện thoại.
Cũng là nói lời mà đầu kia nói, có thể cô cũng đã nghe thấy hết.
Tạ Hồi Chi nhếch môi, ngược lại cũng không để tâm, thản nhiên nói: “Muốn cùng nhau uống một ly không? Tay nghề của tôi còn được lắm.”
Ban đêm đã bắt đầu lạnh, cô mặc váy trắng, khoác một chiếc khăn choàng tua rua, một tay gom áo lại.
Ở trong bóng đêm, ở trong không gian tĩnh mịch, trông có vẻ vô cùng điềm tĩnh dịu dàng giống ánh trăng.
Anh vốn dĩ không cách nào không động tâm.
Chắc anh thật sự toang mất rồi, anh nghĩ là vậy.
Rất muốn.
Hôn cô.
Văn Miên nào chú ý tới ánh mắt anh thâm thúy u ám, chỉ trả lời là được.
Đây là lần thứ hai cô uống cà phê của anh. Một lần là anh mua, một lần là anh tự mình làm.
Cô tựa vào bên cạnh nhìn động tác của anh.
“Anh rõ ràng chỉ định đến đây một tuần.” Văn Miên dùng giọng điệu chắc chắn trần thuật.
Cuộc gọi vừa nãy, cô cũng nghe thấy rồi.
Một tuần biến thành một tháng...
“Anh không có chuyện gì cần trì hoãn một tháng cả, anh nên về rồi, Tạ Hồi Chi.”
Anh thu chặt động tác trên tay hơn một chút, ánh mắt rũ thấp, chỉ hé môi nói: “Biết không, tôi rất thích nghe em gọi tên tôi.”
Anh rất thẳng thắn.
Văn Miên tạm dừng một lát.
Lòng phản nghịch không gọi nữa đột nhiên sinh ra.
Nhưng nếu không gọi tên, cũng chưa có xưng hô nào có thể thay thế.
Cô nhếch môi, không tiếp lời.
... Cô làm sao không nghe ra được lưu luyến mập mờ như có như không.
Có lẽ anh vô tình, nhưng đúng lúc là bầu không khí này, càng không lòng dạ nào mà chen vào thì càng đậm đà tự nhiên.
Anh cũng không để ý cô có trả lời hay không, chỉ là làm cà phê xong thì đặt ở tầm tay cô.
Cô cũng chú ý tới tầm mắt anh tạm dừng ở trên mu bàn tay cô đang chống trên mặt bếp.
Ánh mắt anh mang tính xâm lược, cả người mang tính xâm lược, đều rất nặng.
Ở trước mặt người khác là không có, nhưng cô thường xuyên cảm nhận được.
Hàng mi dài của cô cụp xuống, cô bưng cà phê lên.
“Kế hoạch ban đầu là một tuần, nhưng tôi đổi ý.” Anh nghiêng tầm mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Không nỡ rời khỏi em. Chỉ là có việc phải bận bịu, một tháng sau phải về một chuyến.”
Mà anh xử lý công việc xong... còn đến nữa.
Cô nắm chặt cán ly.
“Phải bao lâu anh mới chịu từ bỏ?”
“Tại sao phải từ bỏ?”
“Bởi vì anh sẽ không thành công.”
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng. Lần này không biết đã là lần thứ mấy anh nghe cô khuyên lui. Chỉ tiếc là không hề có tác dụng gì cả.
“Chắc là không được lắm.” Tạ Hồi Chi nói.
“Cho dù sau này em yêu người khác, ở bên cạnh người khác rồi kết hôn sinh con.” Giọng nói của anh chuyển sang nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới nỗi giống như mây mù: “Tôi cũng sẽ không từ bỏ. Chỉ có điều, tôi sẽ ở một chỗ khác trên thế giới này chúc phúc em.”
Văn Miên cảm thấy hình như cô đã đánh giá thấp sự cố chấp của người này.
Thật sự là một người thần kỳ.
“Tổng giám đốc Tạ, đáng không? Chúng ta mới quen biết mấy ngày đâu?” Ngay cả tiếp xúc mà cũng không nhiều, càng đừng nói đến là hiểu nhau.
Cô cảm thấy anh làm quá rồi. Cũng có lẽ đây chính là thủ đoạn anh theo đuổi người khác.
Tạ Hồi Chi cười nhìn cô, đáy mắt có vết cười dịu dàng: “Em có thể thử nhìn xem, xem có phải tôi thật sự như tôi nói hay không.”
Văn Miên im lặng.
“Mùi vị cà phê thế nào?” Anh hỏi.
Tâm trạng cô còn hơi phức tạp: “... Còn không tệ.”
Thực tế là cô khiếp sợ bởi lời nói của anh, hoàn toàn không có tâm tư nhấm nháp ly cà phê này.
“Nếu muốn uống, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Anh cười một tiếng.
Văn Miên đem nó về phòng.
Đóng cửa lại, tầm mắt rơi trên nó, có chút trầm tĩnh suy tư.
Định nhìn thấu anh, đến cuối, lại chắc là mãi đến khi cô bị anh nhìn thấu, cô cũng không nhìn thấu anh.
Người này sâu quá, sâu hơn mặt ngoài nhiều.
Cà phê đã hơi nguội rồi.
Cô uống một hớp, mùi thơm vẫn nồng nàn.
...
Cơn buồn bực trong lòng nghiêm trọng, Văn Đường hoãn lại công việc, nói gì mà không thể rời nhà vào lúc này.
Mà Tạ Hồi Chi cũng có thể nhìn ra được, hình như chỉ trong chớp mắt, thành kiến Văn Đường dành cho anh đột nhiên rất lớn.
Anh tới gần Văn Miên một chút, Văn Miên còn chưa nói gì, cô ấy đã nhảy ra trước, hận không thể xách anh ra xa, động tác quả thực là nhanh chóng.
Anh hơi bất ngờ nhìn cô em gái này của cô.
… Cô ấy đang phòng chó sói à?