Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 121

Ngay cả là khi nào đắc tội Văn Đường mà Tạ Hồi Chi cũng không biết.

Mà không hề nghi ngờ là đối phương vừa phản đối, thì có thể tạo cho anh lực cản rất lớn.

Sau khi bị ngăn cản liên tiếp ba lần cơ hội, anh quả thật có mấy phần khốn khổ xoa xoa giữa mày, rốt cuộc tìm được lúc ngả bài với cô ấy, trực tiếp hỏi: “Văn nhị tiểu thư, xin hỏi tôi có chỗ nào đắc tội cô sao?”

Văn Đường cũng thảnh thơi nói: “Anh biết mà.”

Đáy mắt anh nhuộm ý cười, “À?”

Văn Đường nhìn thấy dáng vẻ của anh liền tức giận. Giá trị nhan sắc của anh cao, lại ga lăng dịu dàng, chỉ cần anh muốn, dễ như trở bàn tay là có thể khiến cho người ta có thiện cảm với anh. Người như vậy quá nguy hiểm, cô lo lắng bé Bông Vải vốn không tiếp được hai chiêu khi anh ra tay.

Cô ấy hừ nhẹ rồi nói: “Mơ ước đồ vật của người khác, đừng trách người khác không thích anh.”

Lời nói này có thể nói là đã rất rõ ràng rồi.

Cũng đang rõ ràng nói là cô ấy không hề muốn để cho anh trở thành anh rể.

Tạ Hồi Chi khiêm tốn hỏi: “Vậy không thích là có lý do gì không?”

Anh muốn thăm dò câu trả lời.

Nhưng không ngờ gặp phải tên khó chơi, đáp lại ngay lập tức: “Không có.”

Văn Đường đang đề phòng anh kia kìa, nào chịu nói với anh, rồi lại để cho anh hốt thuốc đúng bệnh.

Mà Tạ Hồi Chi hiển nhiên cũng không chuẩn bị để cho em dâu tương lai cứ như vậy có thành kiến với mình mãi.

Chướng ngại vật bỗng nhiên xuất hiện sẽ cản trở con đường anh theo đuổi người kia, khiến cho con đường vốn trơn trượt khó đi lại càng khó đi hơn.

Chỉ có điều, một ngày nọ, Văn Đường nhận được một tấm vé cô ấy không giành được.

Tiếp theo lại có hai nhãn hàng đại diện đoàn đội cô ấy còn đang nỗ lực bắt lấy, anh cũng ném cành ô liu cho cô.

Cô ấy ở nhà mà thật sự ngột ngạt.

Mà mỗi buổi chiều, bên này của cô ấy cũng sẽ xuất hiện một phần trà bánh thủ công.

Liên tiếp mấy viên đạn bọc đường, anh vừa theo đuổi chị cô ấy, còn vừa ấn phòng tuyến chỗ cô ấy, nhân tiện chiếm dụng hết thời gian của cô ấy, để cho cô ấy không có thời gian và tinh lực đi làm chuyện xấu.

Mấy ngày qua, Văn Đường đã rất buồn phiền.

… Cô ấy vốn không chơi lại anh.

Nếu muốn chống lại anh, sợ rằng chỉ có bé Bông Vải là có thể.

Lần đầu tiên Văn Đường rõ ràng nhận thức được bản thân thật sự là quá yếu ớt.

Ở bên này của cô đã đang không chống đỡ được, nhưng Tạ Hồi Chi còn thành thạo mà một chọi hai.

Anh và Văn Miên mới là lực lượng tương đương nhau, ở dưới thế công của anh, Văn Miên không hề dao động, ứng đối tự nhiên. Đi theo tình thế trước mắt, hai người bọn họ còn có thể đối kháng nhau rất lâu.

Hai người bọn họ, quả là ngang tài ngang sức.

Có một khoảnh khắc như vậy đấy, Văn Đường cũng không nhịn được mà bật thốt: “Bọn họ còn khá hợp nhau.”

Nhưng vừa nghĩ tới mục đích của mình, cô ấy lại không tỏ vẻ gì mà nuốt lời nói này vào lại.

Hợp nhau thì sao.

Có nhiều người hợp nhau lắm kìa.

Cũng không được mấy ngày, Văn Đường bị người quản lý gọi đi, không có cách nào ở chỗ này canh chừng người kia nữa. Tạ Hồi Chi còn đến tiễn cô ấy, toàn bộ hành trình Văn Đường không tỏ vẻ gì cả.

Rất tức giận, nhưng còn chưa có cách phát tiết.

Càng tức giận hơn nữa.

Văn Đường vừa đi xong, lực cản biến mất hết, tất cả sự chú ý của Tạ Hồi Chi đều tập trung theo đuổi người.

Cô làm gì, anh cũng sẽ làm cái đó theo, bất luận là dạ tiệc hay là hành trình của cá nhân cô, chỉ cần là cô ngầm cho phép có thể đi cùng, anh cũng sẽ đi theo. Đây cũng là phương thức anh đi sâu vào trong sinh hoạt của cô, thời gian lâu rồi, anh có thể hiểu cô nhiều hơn.

Mà mấy chuyện Văn Miên cho rằng người khác chỉ sẽ cảm thấy không thú vị, anh muốn trải nghiệm, cô không cản trở, muốn để anh trải nghiệm xong, tự cảm thấy nhàm chán rồi rời đi.

Không ngờ anh vẫn thử làm từng chuyện một. Cô còn cảm giác được anh khai thác và lĩnh hội được thú vui trong khi thử nghiệm… cũng chính là thú vui của cô.

Cho nên cô không chỉ không đợi được anh rời đi, ngược lại bị anh theo đuổi một ngày rồi lại một ngày.

Cái nhìn của cô dành cho thiếu gia nhà họ Tạ cũng đang vô hình chung lặng lẽ thay đổi.

Từ mới bắt đầu, cho rằng anh chỉ nhất thời hứng thú, hoặc là chạy đến đùa bỡn với tình cảm của cô, hoặc là thấy sắc nảy lòng tham, đến bây giờ, cái nhìn và mấy thành kiến đó dần dần phai nhạt.

Chỉ có điều, cô vẫn không chuẩn bị hẹn hò. Nhìn thấy anh cố chấp như vậy, giữa chừng cô lại cùng anh nói rõ một lần nữa.

Nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm cô, dò hỏi: “Có nguyên nhân không?”

Cô không nói chuyện.

Anh hé môi nói: “Nếu không có nguyên nhân đặc biệt gì, vậy thì không ngại. Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi, hy vọng có thể thay đổi ý tưởng của em, khiến cho em bắt đầu muốn hẹn hò một lần.”

Dĩ nhiên.

Là hẹn hò một lần với anh.

Anh không thể nào để cho cô hẹn hò với người khác.

Còn về tại sao là “một lần”, bởi vì điểm cuối của tình yêu sẽ là lúc bọn họ bước vào hôn nhân.

Cô sẽ không có lần thứ hai, lý do như trên.

Văn Miên vẫn không thuyết phục anh được, chỉ có điều, bây giờ cô đã không cố chấp nữa, dù sao thì cô nói rõ ràng rồi, anh còn muốn ở bên này chậm trễ và lãng phí thời gian, thì không thể trách cô được.

Một lần tình cờ gặp gỡ kỳ hạn ba mươi ngày, vào ngày thứ hai mươi tám, một chuyển biến bất ngờ xuất hiện.

Khi đó, trải qua hai mươi tám ngày ở cạnh nhau, bọn họ đã sớm quen nhau. Cho dù không phải người yêu, ít nhất cũng là bạn tốt quen thuộc nhau.

Vả lại, bọn họ có chung hứng thú, cũng có chung đề tài, cộng thêm anh càng tiếp xúc với cuộc sống của cô thì càng có thể nói được nhiều chuyện hơn hoặc nhiều hoặc ít, anh cuối cùng cũng có một loại cảm giác “tri kỷ” đối với cô.

Chính là chuyển biến đã phát sinh dưới trạng thái như vậy.

Ngày đó, Văn Miên tham gia một tiệc rượu, mà anh cũng theo lẽ thường đi cùng cô.

Anh không cần đi vào theo cô, anh muốn vào đi, tất nhiên có thể lấy thân phận của mình ra, đi vào với thân phận nhà họ Tạ.

Mọi chuyện cũng rất thuận lợi, tiệc rượu tiến hành như bình thường, chỉ là Văn Miên uống nhiều hơn bình thường mấy ly rượu.

Nhưng cũng không trở ngại, trong tiệc rượu có bạn bè của cô chăm sóc cô, một lát nữa trợ lý cũng sẽ đến đón cô.

Bởi vì hơi say, gò má cô có một tầng sắc anh đào nhàn nhạt dâng lên.

Dưới ánh đèn dịu dàng, cô càng dịu dàng hơn. Vô tình mỉm cười trong lúc nói chuyện với bạn thân, lại càng không ngừng thu hút tầm mắt của người khác.

Cuối cùng, sau khi người thứ ba bắt chuyện rời đi, Tạ Hồi Chi vừa rồi bị những người khác vướng chân đi đến. Anh bưng ly rượu cụng ly trong tay cô, tự uống cạn trước, lại hỏi cô muốn đi ra ngoài hóng gió không.

Văn Miên nghiêng đầu, nhìn anh nói: “Không muốn lắm.”

Vốn hơi say rượu, đầu chóng mặt, nếu hóng gió thì càng chóng mặt hơn.

Bởi vì đã uống rượu, trên gương mặt cô không có vẻ lạnh nhạt ngày thường, có thêm ý cười, cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Tạ Hồi Chi gật đầu: “Ừ, em muốn.”

Anh đặt ly rượu sang một bên, lại đưa tay đỡ lấy cô, cũng đặt ly rượu của cô xuống, mà sau đó lại dắt tay cô rời đi.

Nhưng vừa ra cửa, vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, gáy cô đã bị anh đỡ lấy rồi bị hôn lên.

Hàng mi dài của cô run mạnh như bướm sắp cất cánh bay đi.

Mà bản thân cô không hề biết cô đẹp tới nỗi khiến cho người ta động tâm cỡ nào.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau.

Đầu ngón tay cô vuốt ve góc áo anh, từ từ nhắm mắt lại.

Phía sau là náo nhiệt ồn ào, chỉ có vùng này là đơn độc thuộc về hai người bọn họ, vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh trăng làm bạn.

Lúc đầu cô đã cảm giác được tính xâm lược trên người người này, chiều nay lại càng hoàn toàn để lộ, nặng nề tới nỗi nghiền nát người ta.

Một nụ hôn mang theo hơi nóng và tình cảm, ngọn lửa dần dần cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Bắt đầu bằng một nụ hôn, nhưng đã được định sẵn là sẽ không chỉ kết thúc bằng một nụ hôn.

Một buổi tối tốt đẹp như vậy thích hợp để sa vào đó.

Hầu như tất cả hơi thở của cô đều bị anh tước đoạt, nhịp tim đập kịch liệt, dưới sự tăng thêm của rượu cồn, cô hoàn toàn ý loạn tình mê.

Anh yêu thương trấn an mà khẽ hôn cánh môi cô, ôm lấy cô, đi trong chỗ tối mà rời khỏi chỗ này.

Bữa tiệc còn đang tiếp tục, bọn họ rời đi lặng lẽ và không làm ra một tiếng động nào.

Cô nghe được nhịp tim của anh cũng không tốt là bao, như sấm vang lên.

Không chỉ là cô bị thiêu đốt, anh cũng vậy.

Hình như một vài chuyện của người trưởng thành là nước chảy thành sông. Có khi cũng không có thời gian để đắn đo thực tế gì, dù sao cũng tham lam một buổi vui sướng.

Sau khi lên xe, tấm ngăn dâng lên, trò chơi cũng đã không kịp đợi mà tiếp tục, cho dù là mười phút đi đường thì cũng vốn không kịp đợi.

Trò chơi một khi đã bắt đầu là không dừng được.

Văn Miên rõ ràng nhớ nụ hôn của anh nóng bỏng cỡ nào, giống như muốn in dấu trên người cô.

Sau đó nữa.

Đến khách sạn rồi, sự việc càng là một phát súng mà không thể vãn hồi.

Cô sâu sắc trải nghiệm một lần sự dịu dàng và thô lỗ lại không màng tình cảm của anh, trải nghiệm hết mấy vẻ mặt của anh.

Suốt đêm cũng không ngừng lại nhiều.

Anh dính người quá đáng, ngay cả lúc ngủ, cô cũng bị anh ôm trong lòng.

Trước giờ Văn Miên chưa bao giờ ngủ như vậy, rất không quen, nhưng cô đã mệt mỏi, ngay cả bàn tay cũng không động đậy nổi, bèn không tính toán với anh nữa, để mặc anh.

Cô mơ màng suy nghĩ, nếu anh thật sự chỉ nhìn trúng sắc đẹp, lấy được rồi là bỏ đi... Hình như cũng không sao cả. Một dạo gió xuân, cô cũng rất hưởng thụ. Sự việc xảy ra trong một buổi tối, cô không quá để tâm.

Tiến triển giữa bọn họ quá nhanh, lúc này chưa tới một tháng, đã từ xa lạ đến quen thuộc, lại từ quen thuộc đến bây giờ. Quả thực là nhanh tới mức không tưởng tượng nổi.

Mà 90% của tất cả tiến triển này đều là anh đi về phía cô, 10% còn lại là tự nhiên thúc đẩy và xảy ra.

Một đêm trước say rượu, lại rất mệt mỏi, Văn Miên thức dậy muộn hơn một chút, vẫn bị một chút động tĩnh đánh thức. Cô phí sức nhíu mày mở mắt nhìn… là anh gọi bữa ăn, vừa đi lấy vào đây.

Ánh sáng lập tức đâm vào mắt, cô giơ tay che đi, còn muốn ngủ thêm một lát nữa.

Nhưng anh đặt đồ ăn xuống rồi đi qua, đi tới bên cạnh cô, hỏi cô muốn dậy ăn một ít không.

Một khắc đó, Văn Miên cảm thấy anh càng giống như vậy, giống một tên cặn bã lừa con gái lên giường, xong chuyện là nói lời ngon tiếng ngọt, mấy ngày sau, mới mẻ đã trôi qua, anh để lộ bộ mặt thật, vứt bỏ cô mà chẳng thương tiếc gì. Cô nghĩ như vậy, cũng cứ như vậy mà nói ra.

Tạ Hồi Chi nhướng mày, cười như không cười nhìn chằm chằm cô, không so đo với cô.

Văn Miên xem thời gian, đã qua buổi trưa, cô chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo.

Làm cô bất ngờ là anh lại tri kỷ tới nỗi đã chuẩn bị xong một bộ quần áo mới cho cô, cô không cần mặc lại bộ quần áo tối hôm qua. Không nghi ngờ là rất hợp ý Văn đại tiểu thư. Chỉ là không khỏi cảm thấy hình như anh càng giống như loại người xấu đó...

Tạ Hồi Chi gọi cô đi ăn cơm, anh gọi không ít thức ăn, chọn theo khẩu vị của cô. Tối hôm qua là anh chơi đùa người ta, anh tất nhiên phải đút no cái bụng của cô.

Nhưng không ngờ cô sửa sang lại xong, chỉ nhìn mấy món ăn một lần: “Thôi, tôi về trước.”

Rốt cuộc cũng là cô gái chưa làm qua chuyện xấu này bao giờ, sáng sớm tỉnh dậy đã muốn vội vã về nhà.

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Hồi Chi nguy hiểm nheo lại.

… A, vừa rồi đang nói anh giống ai ta? Sao đến cuối, lại là cô rồi nhỉ?

Không chịu trách nhiệm, ăn no rồi chạy, vứt bỏ như giày rách.

Anh trái lại còn chưa làm gì, nhưng cô đã làm đủ hết trước rồi.

Tạ Hồi Chi giữ lấy cô, kéo cô vào lòng mình cùng dùng cơm.

“Mặc quần áo tử tế là đi, Văn Miên, em xem thử ai giống kẻ vứt bỏ người khác như giày rách?” Anh khẽ cắn vành tai cô: “Tối hôm qua đến bây giờ, không đói bụng phải không?”

Sau tối hôm qua, mối quan hệ giữa bọn họ lập tức bị kéo gần.

Trước kia còn khoảng cách duy trì lễ độ, bây giờ nói chuyện thôi đã cắn vào bên tai cô mà nói. Nhưng chuyện thân mật hơn cũng làm rồi, một chút quấn quít cọ vào tai lại được tính là gì đâu.

Chỉ là đáy lòng cô còn chưa quen.

Cô tranh cãi: “Tôi không có.”

Tạ Hồi Chi không nhanh không chậm nói: “À? Cho nên em định chịu trách nhiệm thế nào?”

Văn Miên: “...”

Cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Cô nhíu mày.

Lúc cô đang suy tính, anh đút cho cô một miếng sủi cảo.

Chờ cô nghĩ về câu hỏi xong, cũng sắp bị anh đút no rồi.

Cô đã chải chuốt mạch suy nghĩ, cùng anh nói: “Sau này anh phải về nhà rồi.”

“Ừm.”

Anh đút cô uống một ngụm nước trái cây.

Văn Miên tốn sức nói: “Anh ở trong thành phố Bắc, tôi ở trong thành phố Thân. Đợi anh quay về rồi, mọi chuyện xem như làm kết thúc đi, chuyện tối ngày hôm qua, chúng ta cũng đừng để ở trong lòng.”

Khóe miệng Tạ Hồi Chi nhàn nhạt cong lên, liếc mắt nhìn cô.

Từ trong ánh mắt kia của anh, Văn Miên sợ hãi đọc được bốn chữ “mộng tưởng hảo huyền”.

“Muốn đến chơi không?” Anh hỏi cô.

Văn Miên lắc đầu: “Tôi còn làm việc.”

Đúng là một cô nhóc không thích di chuyển.

Tạ Hồi Chi bóp cằm cô, muốn cô nhìn vào mắt mình: “Có phải là bởi vì chúng ta không ở cùng một nơi, cho nên em chưa bao giờ nghĩ tới chúng ta thật sự có khả năng không?”

Ngược lại cũng không phải chưa nghĩ tới.

Mà là sự thật.

Tạ Hồi Chi nhàn nhạt nói: “Con người này của anh, truyền thống lại bảo thủ.”

Văn Miên: “...” Vậy à? Đúng là không nhìn ra đấy.

“Nếu cũng đã đến mức này rồi, vậy anh nhất định phải ở bên em rồi.”

“...”

“Những vấn đề này anh cũng nghĩ tới rồi, em không cần lo lắng.”

Văn Miên vừa rồi còn đang suy nghĩ là anh đang phỉ báng bản thân, bây giờ thì hay rồi, bản thân cô cũng cảm thấy bản thân giống với loại người vừa nói đến.

Cô căn bản cũng không muốn chịu trách nhiệm.

“Tạ Hồi Chi...”

Giọng nói cô chợt ngừng lại, không tự chủ nhớ đến hình ảnh tối hôm qua anh bảo cô gọi tên anh mãi mà đừng dừng lại. Cô đã sớm đếm không xuể là cô đã tổng cộng gọi bao nhiêu lần, nhưng cô có thể chắc chắn là anh đã nói anh thích nghe cô gọi tên anh, đây không phải đang nói dối.

Anh cong môi, cúi đầu hôn cô: “Anh sẽ còn trở lại, bảo bối. Giữ liên lạc, nhé?”

Cô không muốn cho lắm.

Nhưng đã bị anh đút cho một nụ hôn.

Anh cứ như luôn muốn hôn cho cô chết vậy.

Là ngọn lửa nóng mà cô khó mà tiếp nhận được.

Lúc mờ mịt, cô nghe thấy anh nỉ non ở bên tai: “Anh muốn cưới em.”

“Từ lần đầu tiên gặp mặt là đã muốn rồi.”

“Tương lai của chúng mình, anh đã sớm nghĩ tới rồi.”

Đầu quả tim cô khẽ run lên. Giống như bị rót vào cả lọ mật ong. Thâm tình cộng thêm triền miên mà nỉ non ở bên tai, lưu luyến khiến cho người ta không kìm nén được mà động tâm.

Anh là cao thủ trong chuyện tình cảm, cũng là thợ săn cao cấp.

Mà từ lúc mới bắt đầu, cô xa lánh, đến bây giờ, đã trở thành con mồi bị bắt. Nhưng cam tâm tình nguyện lọt vào bẫy, bản thân cũng muốn có được vui vẻ của lúc này.

/

Tạ Hồi Chi quay về thành phố Bắc.

Chuyện ngày đó mới xảy ra, ngày kế anh đã rời đi, không khỏi quá nhanh, cũng dễ dàng khiến cho người ta suy nghĩ nhiều. Chỉ là kế hoạch ban đầu là đến đây một tuần, bị anh tạm thời đổi thành một tháng, đã là cực hạn, không cách nào dời ngày nữa, anh phải trở về một chuyến.

Một ngày trước khi đi, anh lặp đi lặp lại nói với cô để cô yên tâm, nói với cô là anh không phải loại người như vậy, bảo cô nhất định đừng nghĩ bậy.

Văn Miên qua loa đáp lời, chỉ cảm thấy số lần anh nói nhiều rồi, quả thực là ồn ào giống bé Kẹo Mềm, nhưng lại không cách nào đuổi anh đi được.

Cô không thèm để ý thật, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Cho dù anh trực tiếp đi rồi không về, cô cũng sẽ không có ý kiến. Thà nói anh làm vậy là đuổi theo để chịu trách nhiệm, chi bằng nói là sợ cô không chịu trách nhiệm.

Vất vả lắm mới nhịn đến lúc anh đi, lỗ tai Văn Miên cũng được yên tĩnh rồi.

Mà vai diễn của anh vừa bị kéo ra khỏi cuộc sống, mọi chuyện như thể lại quay lại trước kia.

Một tháng qua giống như một giấc mơ, trong mơ có thêm người đó. Mà bây giờ, tỉnh mộng rồi.

Chỉ là thói quen rốt cuộc vẫn bị dưỡng thành.

Lúc đang làm một ít chuyện, cô thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh. Có thể là bởi vì chuyện mà anh và cô cùng làm thật sự là hơi nhiều.

Lúc ấy muốn rút lui, lúc hồi tưởng trái lại không bài xích như vậy.

Cuộc sống hiu quạnh xen lẫn một chút thuốc màu, sau đó luôn sẽ khiến cho người ta si mê nhiều màu màu sắc, không cam lòng trước sự bình thản trắng đen nữa.

Nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng.

Cô vẫn bận chuyện của mình, cuộc sống hằng ngày vẫn bị đủ loại chuyện lấp đầy.

Lúc Văn Đường phải tham gia một buổi lễ trao giải, mẹ không ở nhà, ba không đi được, Văn Miên đã đặt vé máy bay, một mình đến dự lễ, cũng đi ủng hộ cô.

Mà một ngày kia, đúng lúc bị người ta chụp được, hình ảnh cũng bị đăng lên mạng.

Tóc tai ngoan ngoãn khoác trên vai, cô hơi rũ mi mắt, chen ở trong đám người mà đi vào trong, hình ảnh bị cố định.

Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, cô đẹp không thể tả.

Tấm ảnh kia hỏa tốc bị lan truyền.

Tướng mạo của cô và Văn Đường là giống nhau, nhưng cảm giác không giống nhau, khí chất cũng khác nhau.

Mọi người đều biết cô là ai, cô cũng dễ như trở bàn tay bị đưa lên hot search.

Trong khu bình luận, bình luận thống nhất với nhau một cách lạ thường, chủ yếu chia làm hai loại, một loại là [Chị giết chết tôi rồi.], một loại là [Mau ra mắt công chúng giống em gái cô đi, đừng ép tôi cầu xin cô].

Văn Miên hoàn toàn bất ngờ, có chút dở khóc dở cười.

Mà lúc đó cô còn đang ở hiện trường, càng bị đám em gái ở chung quanh xin được chụp chung.

Cô hơi cong môi, lực tương tác gia tăng không ít, ánh mắt cũng sáng chói. Cho dù chỉ là đơn giản chụp chung một tấm, cũng đang điên cuồng làm cho lòng người ta rung động.

Cư dân mạng đã quyết định được tạo hình của cô…

Em gái là mặt trời nhỏ hoạt bát.

Cô là ngự tỷ cao ngạo và lạnh lùng.

Miệng của các cô gái quá ngọt ngào, cả đêm trên mặt cô đều ngậm cười, mãi đến khi cùng Văn Đường rời đi, sắc mặt cũng vẫn là nhẹ nhàng.

Quay về khách sạn rồi, Văn Đường cũng ôm cô chụp hình, một lần nữa đăng hình ảnh xinh lên Weibo.

Tướng mạo giống nhau như đúc, phong cách trang điểm hoàn toàn khác nhau, nhưng đều xinh đẹp như nhau.

Văn Đường vô cùng cơ trí, chỉ đặt một phòng có giường lớn, tối nay quyết định muốn ngủ chung với cô. Thường thường đều là cô ấy muốn dính lấy cô, nhưng bé Bông Vải không cho.

Văn Miên không quen ngủ chung với người khác, cho đến lần trước, thói quen bị người nào đó đánh vỡ. Lần này bị lại đánh vỡ, cũng cảm thấy còn ổn, cho nên cô cũng không chống cự, nhìn thấy ván đã đóng thuyền, nên dễ dàng tiếp thu.

Văn Đường chớp mắt, luôn cảm thấy không đúng lắm. Cô tiếp thu... có phải quá dễ dàng rồi không?

Cô ấy gãi đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Đợi tắm xong rồi, lúc nằm bên cạnh chị, còn nói nhỏ một lúc: “Em rốt cuộc cũng làm việc xong rồi, tiếp theo em có một kỳ nghỉ dài, ngày mai em cùng chị về nha... À, Tạ Hồi Chi rốt cuộc cũng đi rồi, vừa nghĩ tới lần này không có anh ta ở nhà là cả người em sảng khoái.”

Văn Miên hỏi: “Vì sao không thích anh ấy?”

Văn Đường không hề nghĩ tại sao chị hỏi như vậy, thuận miệng: “Bé Bông Vải, em và chị là bằng tuổi đấy, em đã trưởng thành rồi, không phải đứa con nít nữa, sao em không biết anh ta đang theo đuổi chị được?”

Văn Miên trầm ngâm mấy giây: “Không muốn chị và anh ấy ở bên nhau?”

“Dĩ nhiên là không muốn rồi. Em cũng chỉ có một đóa hoa bông vải, nó bay đi rồi, vậy em làm sao đây.” Văn Đường có chút khổ sở cọ vào cô. Đối với cô ấy mà nói, bé Bông Vải là quan trọng nhất.

Văn Miên vỗ nhẹ bả vai của cô ấy.

Cô cũng nghe thấy rồi, chỉ là không nói chuyện.

Hôm nay quá dày vò, Văn Đường rất nhanh mơ màng ngủ đi.

Đợi xác nhận cô ấy ngủ rồi, Văn Miên tựa vào đầu giường cầm lấy điện thoại di động, Trong WeChat là tin nhắn quen thuộc của anh.

Anh thường gửi tin nhắn cho cô, nhất là trước khi ngủ, luôn chờ cô trả lời. Cô không thường xem điện thoại di động, trả lời cũng tương đối ít, nhưng không mảy may ảnh hưởng nhiệt tình của anh.

Cô do dự, tắt điện thoại di động, cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

/

Thời gian thoáng một cái là hai ba tháng.

Tần số Tạ Hồi Chi gửi tin nhắn dần dần giảm xuống.

Trước giờ Văn Miên có cảm giác nhạy bén đối với số liệu, cô tất nhiên phát hiện, chỉ là cô cũng không nói gì với anh, lại càng chưa bao giờ đề cập.

Sau một khoảng thời gian dài, tất cả ảnh hưởng mà anh mang đến cũng đang dần dần phai nhạt, số lần cô nhớ đến anh cũng càng lúc càng ít.

Chẳng qua là tình cờ gặp nhau, chẳng qua là một đêm gió xuân.

Bình Luận (0)
Comment