Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 122

Ban đầu, như Văn Miên đã nói, dường như một câu dự đoán tương lai xấu.

Mắt thấy anh thật sự giống loại người xấu như cô nói.

Hiện tại đã đạt được mục đích, cũng đến trình tự bắt đầu biến mất rồi.

Nhưng cô quả thật cũng không để ý theo như lời cô nói.

Ban đầu, nếu bằng lòng lọt bẫy, vậy cũng nên đón nhận kết quả này.

Vả lại, chuyện đêm đó, trừ bọn họ ra, cũng không ai biết cả.

Chỉ là đến tháng thứ ba kinh nguyệt không tới, Văn Miên rốt cuộc cũng phát giác.

Trước giờ kỳ kinh nguyệt của cô không theo quy luật, thời gian đó lại là lúc bận rộn nhất, cũng hỗn loạn nữa. Mà cả ngày trong đầu cô phải suy tính quá nhiều chuyện, luôn xem thường vấn đề trên người mình, cho nên hai lần trước không tới, cô không cảm giác được chút nào.

Cho đến lần này, cô bỗng nhiên phát giác nó không tới, nhớ lại một chút mới phát hiện hình như đã rất lâu không đến rồi.

Bây giờ cô còn chưa cảm thấy sự rối loạn bình thường là có vấn đề gì, chỉ là tính thử thời gian, lại nghĩ đến một đêm kia... Vẻ mặt có trầm tĩnh hơn nữa thì cũng có vết rách.

Cô nhíu mày, đang nghĩ là nên kiểm tra đơn giản hay đi kiểm tra chính quy.

Đối với người xưa nay đều rất bình tĩnh dù là với bất cứ chuyện gì, lần đầu có cảm giác hốt hoảng tay chân luống cuống.

… Trước khi trên đường đến bệnh viện, Văn Miên đã suy tính xong hai loại kết quả.

Nếu mang thai rồi, có thể sinh ra, có thể phá thai, nhưng cũng không nói với anh, không cần thiết lắm, cô có thể tự quyết định, cũng có thể chịu trách nhiệm.

Nếu không mang thai, vậy tất nhiên là tốt nhất, thuận tiện xem thử vấn đề lần này kỳ kinh nguyệt bị rối loạn.

Bởi vì kẹt xe, trên đường đi tốn thời gian hơi lâu.

Cô cũng thuận tiện suy tính là sinh và không sinh.

Ồ, hình như cô không thích con cái lắm. Bởi vì sợ ồn ào, mà cô thích yên tĩnh. Vừa nghĩ tới tiếng khóc em bé, đầu cô cũng đã cũng to hơn rồi.

Nếu không sinh, thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng cũng không nỡ.

...

Trợ lý đi theo cô làm một loạt kiểm tra ở trong bệnh viện xong, trời đã tối, lại đưa cô quay về.

Văn Miên tựa vào ghế ngồi ở đằng sau nhắm mắt dưỡng thần, có chút mệt mỏi.

Điện thoại di động rung lên, ở trong chiếc xe yên tĩnh, tiếng reo vô cùng rõ ràng.

Văn Miên nghe điện thoại.

Một đầu khác, một giọng nói hết sức quen thuộc truyền tới.

Cũng là một giọng nói đã một khoảng thời gian không nghe thấy.

“Miên Miên.”

Sự xuất hiện của anh quả thực đủ là đúng lúc.

Trong một chốc nghe thấy giọng nói này, Văn Miên mở mắt ra, cánh môi nhẹ nhàng nhếch lên.

…Tạ Hồi Chi quay về rồi.

Anh đột ngột quay về thành phố Thân.

Lúc cô cho rằng anh sẽ biến mất vào lúc này, anh lại xuất hiện một lần nữa.

Cô và anh gặp mặt một lần ở trong một nhà hàng.

Bọn họ chỉ sử dụng một tháng để quen thuộc nhau, sau này tách ra hai ba tháng, khó tránh được sẽ xa lạ.

Cô biết đây là một nhà hàng nên đã đồng ý đến đây, nhưng không ngờ chỗ này bị anh bao trọn, chỗ lớn như vậy vẫn chỉ có hai người bọn họ.

Còn có ánh nến sáng ngời nhu mì, còn có mùi thơm của đủ loại hoa tươi trải đầy đất vây quanh chóp mũi.

Cảm giác xa lạ cũng chỉ là cảm giác mà cô đơn phương cảm thấy, một thoáng là qua, anh không cảm thấy như thế.

Anh giải thích nguyên nhân mấy ngày gần đây ít liên lạc hơn…

Bởi vì muốn làm xong tất cả mọi chuyện để dễ bề sớm ngày quay về gặp cô, cho nên những ngày qua, anh luôn bận việc. Bận rộn quá mức hơn, liên lạc cũng sẽ không nhiều như trước kia.

Nhưng anh đã làm xong rồi quay về rồi.

“Bé Bông Vải.” Tạ Hồi Chi nhẹ nhàng cong môi.

Giống Lần gặp mặt đầu tiên độc nhất vô nhị giữa bọn họ.

Văn Miên luôn tò mò vì sao động tâm rồi đắm chìm nhanh như vậy, thích một người cũng có thể nhanh như vậy.

Lúc xuất thần, nghe thấy anh kêu “bé Bông Vải”, cô sửng sốt, tò mò anh làm sao biết được.

Nhưng anh cố tình giấu giếm, tạm thời không nói với cô.

Anh nói với cô anh từng nghĩ tới việc sẽ đến đây tìm cô.

Không phải một thời gian, mà là lâu dài.

Cô không muốn đi, vậy anh sẽ ở lại đây cùng với cô.

Nhà của anh là ở bên kia, nhưng anh có thể chạy giữa hai bên, đây cũng không phải là vấn đề gì.

Cô luôn cho rằng anh không nghiêm túc, nhưng không nghĩ đến là có lẽ là trong ánh mắt gặp mặt nhau đầu tiên, trước giờ anh đã chưa bao giờ không nghiêm túc.

Tất cả vấn đề chắn ở giữa bọn họ, anh quả thật đều đã cân nhắc hết, hơn nữa còn giải quyết từng vấn đề.

Anh sẽ tiêu diệt tất cả vật cản, chỉ cần cô đi về anh một bước.

Tạ Hồi Chi đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Anh biết, nghĩ đến 'vĩnh viễn' sẽ rất khó khăn. Nhưng mà, thử một chút đi.”

Anh cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi cô: “Sẽ không để em thua.”

Hàng mi đen của cô nhẹ nhàng run run.

“Đêm đó, hình ảnh em đến lễ trao giải của Văn Đường bị chụp trúng, anh nhìn thấy rồi.” Anh cười, ôm eo cô: “Rất đẹp, biết không hả?”

Nỗi nhớ vô cùng lâu dài trong khoảnh khắc đó. Chỉ vì một khoảng thời gian không gặp được nhau, cho nên toàn bộ bị anh đè nén, cũng không dám đụng chạm vào, rất sợ vừa đụng vào thì sẽ giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng.

“Rất đẹp, cũng không liên quan đến anh mà.” Cô nhếch môi nhìn anh, nhẹ giọng cười.

Ngón tay của anh cán lên cánh môi hồng hào của cô, ánh mắt dần dần u ám.

“Phải không nhỉ?”

Anh quay về chuyến này, chính là đến đòi danh phận.

Cũng là biến “không liên quan” trở thành “có liên quan”.

Không khí đã đủ đậm đà, bất luận là làm gì thì cũng là một chuyện cực kỳ tự nhiên.

Anh vừa muốn làm gì đó, nhưng túi xách của cô không cẩn thận rớt xuống đất.

Tạ Hồi Chi xoay người nhặt lên.

Bộ tây trang trên người không có một vết nhăn nào, vì anh ngồi xuống mà sinh ra nếp nhăn. Cô hạ tầm mắt nhìn chằm chằm, tựa như đang nhìn một tờ giấy bằng phẳng bị bản thân lây dính, vò nhăn nhúm từng chút một.

Ban đầu cô rõ ràng không có hứng thú với anh, cũng không có dục vọng, rốt cuộc là biến hóa từ lúc nào?... Cô cũng không biết.

Chờ cô lúc hoàn hồn, đã đối diện với hai con mắt sâu không thấy đáy của anh. Cô sửng sốt, nhận thức ra được kỳ lạ, sau đó ánh mắt rơi trên bàn tay anh. Đợi nhìn thấy anh cầm tờ giấy kết quả kiểm tra, cô mới nghĩ tới thứ này còn đang ở trong túi xách của cô...

Chỉ có thể là nói sắc đẹp mê người, vừa rồi cô hoàn toàn bị anh đầu độc, cuối cùng không nhớ đến chuyện này một chút nào. Lúc này theo bản năng muốn lấy lại, nhưng đưa tay ra được một nửa, cổ tay lại bị anh giữ chặt.

“Kiểm tra cái gì?” Giọng nói anh rất thấp, mang theo một chút khàn khàn: “Miên Miên.”

Văn Miên muốn giải thích, chỉ là không biết nên mở miệng nói từ đâu, không khỏi cân nhắc lời nói.

Mà tầm mắt anh đã dời xuống tới bụng của cô, ánh mắt sâu thẳm giống như biển khơi yên lặng mà vĩ đại sâu xa.

Anh không thể áp chế cảm xúc vào thời khắc này cho lắm: “Mang thai rồi?”

“Không có.” Cô trả lời.

Nào ngờ ấn đường anh nhíu chặt, như có chút không thể tưởng tượng nổi mà ngơ ngác, giọng cũng rất khàn: “Phá thai rồi sao?”

Cô lại liên tục lắc đầu.

Sức lực anh giữ cổ tay cô không tự chủ mà tăng thêm: “Miên Miên, anh nói với em rồi, anh sẽ không bỏ đi, anh sẽ quay về.”

Anh lo lắng cô mất hết ý chí bởi vì khoảng thời gian này anh đã thay đổi, sau khi phát hiện mang thai là trực tiếp phá thai.

Chỉ trong một lúc, suy nghĩ này tràn vào đại não, ngay cả hốc mắt của anh cũng hơi ửng đỏ.

Anh không thể tưởng tượng được là đứa bé kia từng đến.

Một bàn tay khác của Văn Miên che đi mắt anh, ruột gan cô rối bời bởi cảm xúc của anh thay đổi, vội vàng nhẹ giọng giải thích: “Không mang thai, chỉ là kỳ kinh nguyệt rối loạn, em đi kiểm tra thôi.”

Vừa nãy lúc kết quả kiểm tra nói là không mang thai, cô cũng không ngờ tới, nhưng thở phào vào một giây kế tiếp.

Cô nói mà... Sao có thể một lần mà đã...

Bất ngờ là có, nhưng cuộc sống chung quy không có nhiều bất ngờ như vậy.

Không mang thai là tốt nhất, tất cả phiền não tan hết, trên đường tới đây, sự do dự xoắn xuýt cũng đều có thể dừng lại hết, không cần suy tính vấn đề sinh hay không sinh nữa.

Từ độc thân đến đột nhiên quen biết một người đàn ông, quen biết được một tháng rồi xảy ra quan hệ, rồi đến mang thai... Tiến triển này thật sự là nhanh quá rồi, cô cũng không chịu nổi.

Vì vậy, cô đã làm kiểm tra luôn những thứ khác.

Tầm mắt Tạ Hồi Chi bị ngăn cản, lúc tầm mắt ở trong bóng tối, anh mò mẫm nắm chặt cổ tay cô, lại mò mẫm về phía trước, thẳng đến khi đan xen mười ngón tay với cô.

Anh một lúc không nói nên lời, còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi.

Một lúc sau, anh hỏi: “Nếu kết quả là mang thai... Có phải anh đã tới trễ rồi không?”

Giả thiết này làm anh nhớ lại mà còn thấy sợ hãi.

Văn Miên do dự một lát: “... Cũng không nhất định, có thể em không quyết định nhanh như vậy, bây giờ chắc hẳn còn đang xoắn xuýt.”

Anh nắm chặt tay cô: “Văn Miên, anh nghiêm túc đấy.”

“Ừm.”

“Anh yêu em. Rất yêu em.”

Bóng tối không hề ngăn cản động tác của anh, cổ tay anh kéo mạnh cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên.

Khí thế của người đàn ông này vốn là rào rạt, nhận được kích thích nhất định xong, tình thế càng tăng lên. Anh đang còn thấy sợ hãi sau khi nhớ lại chuyện này, một khả năng ‘nếu như’ nào đó làm tim anh không ngừng đập thình thịch.

Dường như anh rất kiên định muốn có được một kết quả, cũng muốn có được một danh phận.

Ép buộc tiến về trước, Văn Miên liên tục bị đánh bại thoái lui.

Lúc thấy tối nay lại phải ở lại bên ngoài, cô ngăn cản: “Không được, ba em ở nhà, em nói với ông ấy là buổi tối muốn quay về.”

Anh cắn vành tai của cô: “Vậy anh đi chung với em nhé?”

“... Tạ Hồi Chi.” Cô bất đắc dĩ.

Nghĩ cũng biết, sao có thể được?

Làm thế này không khác nào là nói thật với phụ huynh.

“Khi nào mới có thể cùng nhau?”

“Lại chờ thêm nữa.” Cô cưỡng ép giữ vững. Anh gấp quá rồi, gấp gáp giống như mưu tính lường gạt gì đó, đợi lừa cô hết sạch là bỏ chạy. Tâm tư cô dao động, hỏi: “Tạ Hồi Chi, lai lịch của anh chính đáng không?”

Anh hừ cười: “Lại nghĩ đến cái gì nữa rồi.”

Đại khái là anh xâm nhập vào cuộc sống của cô nhanh quá, dẫn đến cô rất nghi ngờ.

Tạ Hồi Chi trấn an hôn lên khóe môi cô, không nỡ để cô về nhà. Nỗi nhớ mấy tháng không gặp đang kêu gào, điên cuồng sinh trưởng sắp chiếm đoạt lấy anh.

Cũng không biết là dây dưa bao lâu, mãi đến khi Văn Yến gọi đến, Văn Miên mới bừng tỉnh từ trong mộng mà đẩy anh ra, nhặt túi của mình lên, bước chân nhanh rời đi.

Cô còn có thể cảm giác được tầm mắt anh dính ở sau lưng, hầu như muốn thiêu đốt cô. Bước chân không khỏi càng nhanh hơn.

Cô ngồi vào xe quay về, chưa tới mấy phút, tin nhắn của anh đã đuổi đến, sự dây dưa liên miên không dứt, ngay cả cách biệt trong chốc lát mà cũng không chịu nổi, phảng phất là tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

Văn Miên mở ra xem, anh không gửi tin gì khác, chỉ dò hỏi kết quả kiểm tra hôm nay cô đã làm ở trong bệnh viện. Vừa nãy cuống cuồng nói đủ loại chuyện, anh còn chưa hỏi kỹ cô.

Hỏi một lần rồi, nhưng vẫn không yên lòng, nói: [Ngày mai chúng ta đi kiểm tra cặn kẽ một lần nữa nhé?]

Văn Miên: [Không cần, đã kê toa thuốc bắc về uống rồi. Thường xuyên không theo quy luật, lần này tương đối nghiêm trọng, chắc hẳn là do hai tháng qua tương đối bận rộn, uống xong thì sẽ tốt thôi.]

Văn Miên nhớ đến lúc nhỏ, cô không biết nghe ai nói nữa, từ lúc cô còn nhỏ, chuyện mà ba lo lắng nhất chính là cô sinh ra đã hờ hững, không biết sau này có thể gặp phải một người bằng lòng tiếp nhận cô, bao dung cô, có thể cẩn thận thương yêu cô giống ông ấy hay không.

… Ba mẹ rất sớm đã phát hiện cô sinh ra là cảm xúc cũng rất nhạt, dao động lúc vui buồn đều rất nhỏ, có lẽ là có rất nhiều nỗi buồn, nhưng cũng che giấu ở dưới đáy lòng, cũng không bày tỏ ra bên ngoài nhiều. Sau này, phát hiện là có chứng lạnh nhạt, chỉ là không mấy nghiêm trọng, sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày.

Nhưng chứng bệnh chính là chứng bệnh, cần người nhà cố gắng hết sức yêu thương và chăm sóc nhiều hơn một chút.

Bởi vì cho dù cô bị tủi thân, cũng không sẽ khóc lớn hay làm ồn, cô chỉ biết nhét vào đáy lòng, từ từ tiêu hóa hết. Không tiêu hóa hết, vậy phải cố gắng, cưỡng ép tiêu hóa hết. Cho nên đành nhờ vào người nhà tự phát hiện, rồi xử lý.

Vì vậy, ba và mẹ sẽ để ý cô khá là nhiều, cũng sẽ bởi vì thỉnh thoảng xem nhẹ sự việc mấy lần khi còn bé mà cảm thấy rất hổ thẹn, nên vẫn ghi nhớ đến tận bây giờ.

Lúc nghe về sự lo lắng của ba, đứa bé thường ngày không thích khóc cũng rơi lệ, ngày đó cô khóc rất nhiều.

Ba nghe tiếng mà đến, ôm cô vào trong ngực, đau lòng lau đi nước mắt không ngừng lăn xuống trên gương mặt cô.

Có lúc cô khổ sở và tủi thân, có lẽ sẽ không khóc ra, cũng không để lộ ra, nhưng nằm bò trên đầu vai ba một lát là sẽ từ từ bị dỗ dành.

Ngày đó cũng là như vậy.

Cái ôm ấy quen thuộc tới nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.

Mà sau này.

Một người khiến cho cảm xúc của cô khá là dao động đã xuất hiện.

Vô hình trung tác động tới cảm xúc của cô, chỉ là lúc ấy cô không nhận ra mà thôi.

Cô không biết có phải mình đã tìm thấy người có thể khiến cho ba yên tâm hay không.

Cũng không biết anh có vĩnh viễn thích cô giống như vậy hay không, liệu có một ngày nào đó bị sự lạnh nhạt của cô dọa chạy, rồi cũng không muốn chịu đựng, quay lại chê bai cảm xúc cô lãnh đạm quá đáng hay không.

Anh từng bước ép sát, luôn đẩy cô đi về phía trước. Nhưng lại không biết trong lòng cô giấu đầy băn khoăn, luôn không dám yên tâm to gan đi về phía trước.

Văn Miên cũng đã ở trên xe sửa sang lại và kiểm tra, bảo đảm không có một chút kỳ lạ nào.

Mà sự thật chứng minh là hành động của cô không phải dư thừa. Cô xuống xe xong, phát hiện ba đang ở trong sân chờ cô.

Văn Miên lặng lẽ thở phào. Nhưng đợi thở phào xong, lại nghĩ tới sao mà cô làm như vậy, giống như đang lén lút hẹn hò với anh vậy?

Văn Yến thấy cô trễ như vậy còn chưa quay về, không quá yên tâm, cũng không có chuyện gì làm, nên đi thẳng ra sân chờ cô. Nghe thấy động tĩnh, ông ấy nâng tầm mắt lên nhìn qua, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt dịu dàng hơn.

Sau khi bọn họ trưởng thành, càng lúc càng giống mẹ. Xuyên qua bọn họ, ông ấy có thể nhìn thấy bóng dáng của vợ rất nhiều, cũng sẽ không tự chủ mà dịu dàng hơn.

“Ba.” Văn Miên đi tới bên cạnh ông ấy, cùng ông ấy đi vào trong: “Sao đợi ở đây vậy?”

“Ra đây hóng gió.”

Văn Yến nhìn chằm chằm cô, luôn cảm thấy trên người con gái có chút thay đổi. Nhưng bảo ông ấy chỉ rõ thì hình như bảo ông ấy cũng không chỉ ra được.

Ông ấy cười một tiếng, hỏi: “Còn tiếp xúc với đứa bé nhà họ Tạ sao?”

Văn Miên ngẩn ra.

Cũng mới chậm chạp kịp phản ứng, thì ra cái gì ba cũng biết.

... Cũng đúng, trong khoảng thời gian ấy, Tạ Hồi Chi ở trong nhà, ở dưới mí mắt của ba, chuyện giữa bọn họ sao có thể thật sự tránh được mắt của ông ấy. Ông ấy không nói, chẳng qua là cố ý không nói, để cho bọn họ tự do làm quen nhau, cũng để cho mọi chuyện tự nhiên xảy ra thôi.

Chỉ là khi bị ba phát hiện rồi, Văn Miên ít nhiều gì cũng vẫn có chút xấu hổ.

Cô nhẹ nhàng mím môi: “... Vâng, có một chút.”

Văn Yến cong môi. Chuyện này ngược lại làm ông ấy bất ngờ.

Thật ra thì ông ấy đã sớm phát hiện rồi, chỉ có điều, cảm thấy bọn họ có thể là tạm thời thôi, với tính cách và thói quen của Văn Miên, cho dù ở bọn họ bên nhau, cũng không nhất định là sẽ ở bên nhau rất lâu, cho nên ông ấy vẫn không nói ra.

Nhưng không nghĩ đến cho đến bây giờ, bọn họ còn đang dây dưa nhau.

Ông ấy sẽ không can thiệp, nhìn thấy kết quả này, tất nhiên cũng thích quan sát.

Ông ấy hỏi: “Con thích nó không?”

Chắc hẳn là thích nhỉ.

Nếu không cân nhắc tương lai lâu dài cỡ nào, chỉ xem hiện tại.

Cô khẽ gật đầu.

Văn Yến càng cảm thấy hiếm lạ.

Tâm trạng chợt có chút cảm thán, cũng rất phức tạp. Vừa bởi vì cô tìm thấy người mình thích mà vui vẻ yên tâm, nhưng cũng có chút buồn bã.

“Miên Miên, nói với ba, vậy bây giờ con định thế nào?”

Nghe thấy như vậy, cô cụp mắt, có chút buồn bã. Rất nhẹ giọng nói: “Ba, con lo lắng con đường này con đi không tốt.”

Trong tương lai rất xa vời, trước kia, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người đồng hành, lần này là lần đầu tiên.

Mà thử suy nghĩ con đường mà bọn họ đồng hành sẽ ra sao, nhưng trong lòng cô không có lòng tin gì cả.

“Ba à, ba biết tình huống của con mà, con sợ con sẽ tổn thương anh ấy.” Cô có chút hiu quạnh.

Cô sợ có một ngày cô không đáp lại được tình yêu nóng bỏng của anh, anh bị lạnh giá của cô dọa sợ rồi lùi bước.

Bởi vì quá rõ tình huống của mình, cho nên từ lúc vừa bắt đầu, cô đã từ chối anh, chỉ là anh không nghe theo, vẫn ở bên cạnh cô, vẫn si mê dây dưa. Cho đến bây giờ, cũng lại không từ chối được nữa.

Vừa không cẩn thận, sự việc đã phát triển đến ngày hôm nay, nhưng anh còn chưa biết tình huống thật của cô, cô cũng còn chưa nói với anh.

Anh luôn nói cô không có suy nghĩ về tương lai của bọn họ. Thật ra thì không chỉ bởi vì anh, không liên quan đến anh, chỉ là bởi vì bản thân cô.

Văn Yến xoa đầu con gái.

“Còn chưa đi, sao đã bắt đầu sợ rồi.” Ông ấy cười: “Con đường tình cảm không đặc biệt như vậy đâu, đều giống với mỗi một con đường mà con đi. Rõ ràng từ nhỏ đến lớn bé Bông Vải của chúng ta đều rất dũng cảm, lần này, ba tin tưởng con nhất định cũng có thể. Nếu sau này không đi tốt thật, cũng không sao cả, vậy thì đi về đi, con vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy ba mẹ còn có em gái. Nếu con có lỗi với nó, ba cũng có thể thay con đưa ra một chút bồi thường ở trong phương diện khác, những thứ này cũng không phải là chuyện gì không có biện pháp.”

Lệ nóng của Văn Miên không nhịn được dâng lên.

Nghe ba vì cô mà đúc ra từng chút sức mạnh.

“Bé Bông Vải, tình yêu mà ba mẹ dành cho các con là giống nhau, nhưng bắt đầu từ lúc con còn nhỏ, độ chú ý dành cho con sẽ khá cao hơn một chút, chúng ta luôn không yên tâm con, cũng luôn có rất nhiều lo lắng.”

Nhất là lúc cô một mình ra nước ngoài cầu học, ông ấy không yên tâm nhất, rất khó mở rộng vòng tay.

Cũng là tình yêu của bọn họ quá nóng bỏng, mới có thể khiến cho cô cho dù trời sinh là lạnh nhạt mà cũng bị đánh động.

Phàm là bình dị hơn một chút, bình thường hơn một chút, có thể cô cũng sẽ không hề bị chạm đến, từ nhỏ cho tới lớn đều là lạnh lùng, cảm xúc càng ngày càng nhạt, suy nghĩ đối với tình cảm cũng sẽ gần như là không có.

Ảnh hưởng của gia đình đối với sự trưởng thành của cô là rất sâu sắc, cũng ảnh hưởng đến cả một cuộc đời của cô.

“Nhưng con đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng từ từ phải buông tay để cho con bay đi. Giống như một đường đã đi qua, như ba dạy con vậy, lần này, ba cũng hi vọng con có thể dũng cảm thử nghiệm và bắt lấy cơ hội.” Ông ấy ôn tồn vuốt phẳng nếp uốn trong lòng cô: “Con có thể nói với nó tình huống của con, lắng nghe cái nhìn của nó. Không nên tùy tiện buông tay, như vậy thì ít nhất là sẽ không tiếc nuối.”

Ánh mắt ông ấy có chút sâu xa mà nhìn ra phương xa: “Con biết chuyện ba tiếc nuối nhất là gì không?... Là năm năm xa cách mẹ con. Chúng ta ai đi đường người nấy giống như người lạ. Tiếc nuối là không có cách nào quay đầu bù đắp được, cho đến hết cả một đời, nó cũng chỉ có thể là tiếc nuối. Cho dù năm tháng sau này có viên mãn hơn nữa, lúc nhớ tới vẫn sẽ có chút khó chịu.”

Bọn họ đã đi vào trong nhà.

Văn Yến đi hâm nóng cho cô ly sữa, bỏ vào bàn tay cô: “Đi ngủ sớm một chút.”

Từ khi Văn Miên nghe xong lời nói của ông ấy, vẫn đang suy nghĩ.

Sau khi ông ấy trở về phòng, cô nhẹ nhàng chớp mắt, cũng quyết định xong rồi.

… Đúng rồi, thuở thiếu thời hiếm khi gặp được một người làm mình động tâm, cứ như vậy mà viết ẩu cho cái kết, luôn cảm thấy không cam lòng.

Cũng không thể vừa hồi tưởng lại là tràn đầy tiếc nuối trong năm tháng sau này đúng chứ?

Cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho người nào đó: [Ngày mai có rảnh không? Có chuyện nói với anh.]

Tạ Hồi Chi: [Em muốn phủ định lời em mới vừa nói.]

Văn Miên: [?]

Tạ Hồi Chi: [Nói với anh thật ra thì em mang thai rồi?]

Văn Miên: [...]

Suy nghĩ nhiều rồi.

Sao anh còn nhắc mãi chuyện nhầm lẫn này vậy?

Văn Miên: [Tạ Hồi Chi, rốt cuộc anh muốn làm ba cỡ nào vậy?]

Tạ Hồi Chi: [Nếu muốn, thì có được không?]

Gương mặt cô nghiêm túc: [Dĩ nhiên là được]

Tạ Hồi Chi còn chưa kịp trả lời, tin nhắn tiếp theo của cô đã tới: [Nhưng chắc chắn không phải là em đẻ.]

Anh khẽ cười.

Luôn cảm giác là không gặp nhau một lúc, hình như cô thả lỏng hơn một chút, không căng thẳng như vậy nữa.

Anh gửi cho cô đoạn tin nhắn thoại.

Đầu ngón tay Văn Miên sững lại, mới bấm nghe.

“Ngày mai anh đến đón em. Nghỉ ngơi trước đi, ngủ ngon.”

Có một chút tuỳ tiện không kiềm chế được, cảm giác kiêu ngạo hình thành tự nhiên. Cho nên cảm giác ban đầu anh cho cô chính là quý công tử phóng đãng không kiềm chế được, cao thủ tình trường giữa trăm buội hoa.

Thật là không thể trách cô cảnh giác và cách xa.

... Ừ, ngay cả cho đến bây giờ, cô cũng còn đang suy nghĩ là có thể một ngày nào đó anh đột nhiên chơi đủ rồi, rút người rời đi. Mà đoạn tình cảm của bọn họ chẳng qua là một lần gió trăng, cô cũng chỉ là một trong số khách qua đường trong đời anh.

Nhưng cho dù là có cảm giác nguy hiểm này, cô cũng vẫn đi tiếp.

… Thử xem thì sao? Lỡ như thì sao?

Mặc kệ là kết quả gì, cô cũng muốn thử đi tiếp để xem tiếp.

Bởi vì lời ba nói mà cô có đầy dũng khí bước về trước, nào ngờ sau khi Văn Yến về phòng, nói với vợ còn đang đọc sách: “Em nói xem, sao giữ một người khách ở lại, giữ một hồi, nó lại lừa mất con gái của anh đi rồi?”

… Người nào đó căn bản không rộng lượng như vậy. Ông ấy còn đang nhớ trong lòng một loạt hành vi của Tạ Hồi Chi đấy nhé.

Bình Luận (0)
Comment