Con gái đang khốn khổ vì chuyện tình cảm, Văn Yến có thể khai thông cô, trấn an cô, khích lệ cô đi về phía trước.
Nhưng ông ấy sẽ không quên món nợ của Tạ Hồi Chi.
Lặng lẽ nhớ nhung con gái ông ấy, ông ấy có ý tốt giữ người ở lại, nhưng không ngờ đã dẫn sói vào nhà, thuận tiện cho người này cận thủy lâu đài (*) theo đuổi cô. Mối quan hệ giữa bọn họ có thể bị kéo gần nhanh như vậy, cũng không thoát được liên quan đến khoảng thời gian ở ở trong nhà ông ấy.
(*) Cận thủy lâu đài ám chỉ ở gần người nào đó hoặc là sự vật nào đó mà giành được lợi ích nào đó.
Không hề đề phòng, cây bông vải nhà ông ấy đã bị hái đi mất.
Món nợ này đợi đến ngày bọn họ đi tới viên mãn, cùng nhau gặp phụ huynh, ông ấy sẽ thanh toán từng khoản nợ với Tạ Hồi Chi.
Lương Âm Dạ đặt sách xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy như vậy, bà ấy không nhịn được cười: “Ban đầu là anh chủ động giữ người ta ở lại đấy, bây giờ hối hận rồi?”
Văn Yến không nói chuyện mà tiếp thu trêu chọc của bà ấy.
“Anh rất thưởng thức cậu ấy mà, em còn nhớ mấy lời khen lần trước anh dành cho cậu ấy đấy.” Cũng là bởi vì rất thưởng thức hậu bối này, lần trước mới có thể đề xuất giữ anh ở lại nhà một vài ngày. Chỉ là không ngờ cậu ấy và con gái mình còn có một đoạn duyên phận.
Nói chung là biết trong lòng ông ấy khó chịu, dù sao thì là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với tình yêu của con gái, bà ấy đặt tay lên tay chồng, dịu dàng nói: “Trước kia không phải anh rất lo lắng vấn đề tình cảm của bé Bông Vải sao?”
“Anh lo lắng có thể nó không tìm được một người thích nó, không tìm được một người có thể đủ bao dung và chăm sóc nó. Anh rất yêu nó, chăm sóc nó rất tốt, cẩn thận thương yêu thương để nó trưởng thành, nhưng lo lắng sau này nó gặp phải người không làm được như vậy, sẽ khiến nó bị tủi thân, bị tổn thương.”
Văn Yến nhìn sang bà ấy, ánh mắt khẽ dao động.
Có vài lời anh chưa bao giờ nói ra, nhưng không nghĩ đến bà ấy đã nhìn thấu mấy chuyện này.
“Nhưng A Yến à, nó gặp Tạ Hồi Chi rồi. Anh có phát hiện không? Tạ Hồi Chi vô tình hay cố ý ảnh hưởng và thay đổi đến tính cách của nó, lúc bọn nó ở chung với nhau, nó vui vẻ. Chúng ta chưa bao giờ thúc giục bé Bông Vải, mặc kệ nó có cưới hay không thì chúng ta cũng không có ý kiến, nhưng nó có thể tìm thấy người nó yêu, dĩ nhiên là tốt nhất. Anh có thể cho mấy đứa trẻ thêm một chút lòng tin, nếu bọn nó có thể sống rất tốt, sau này anh sẽ từ từ yên tâm, cũng có thể yên tâm giao bé Bông Vải vào tay cậu ấy.”
Bởi vì tính cách của con gái, những năm qua, bà ấy đều thấy ở trong mắt nỗi lo lắng mơ hồ của Văn Yến. Bé Bông Vải tương đối yên tĩnh, ông ấy cũng tương đối bận tâm hơn một chút, nhất là đối với vấn đề người chồng sau này của cô, Văn Yến rất coi trọng. Luôn lo lắng con gái sẽ bị tủi thân, cũng lo lắng đối phương sẽ không chăm sóc kỹ cho cô giống ông ấy.
Dựa theo tính cách của hai cô con gái, bọn họ từng suy đoán. Cảm thấy bé Kẹo Mềm hẳn sẽ kết hôn tương đối sớm, bé Bông Vải trễ hơn một chút. Bởi vì bé Kẹo Mềm thích kết bạn, nhưng bé Bông Vải là ngược lại, cô căn bản không chủ động đi tìm một người nào cả.
Ông ấy cũng nghĩ tới rồi, nếu sau này bé Bông Vải không gặp được ai, cô có thể cứ như vậy mà sống tiếp cho thật tốt. Chỉ cần bản thân cô sống tốt là được, không hề cưỡng cầu những chuyện này.
Nhưng ở trong tưởng tượng, mấy chuyện đó cũng sẽ là chuyện rất lâu sau này.
Nhưng không nghĩ đến tốc độ của bé Bông Vải sẽ nhanh như vậy, mới ra xã hội chưa được bao lâu đã mang tin tức về rồi. Ngay cả bé Kẹo Mềm cũng còn chưa gặp được người mình yêu, bên cô đã tiến triển nhanh chóng… Chuyện này vượt xa tưởng tượng của Văn Yến và Lương Âm Dạ.
Nói chuyện với Lương Âm Dạ một lát, tâm trạng Văn Yến cũng tốt hơn nhiều rồi. Đúng rồi, có lẽ Tạ Hồi Chi chính là người chồng của con gái mà ông ấy hi vọng là sẽ xuất hiện.
Ông ấy nhìn người, nói chung là còn chưa nhìn nhầm, từ lúc vừa bắt đầu, đánh giá của ông ấy dành cho Tạ Hồi Chi cũng là rất cao.
Ông ấy ôm chầm lấy vợ, hỏi là có muốn thừa dịp gần đây hiếm khi được nghỉ ngơi, cùng đi ra bên ngoài du ngoạn hay không.
Hai cô con gái lớn lên rồi thì cũng có chỗ tốt, bọn họ rốt cuộc cũng không dính người giống như lúc nhỏ nữa.
Lúc bọn họ nhỏ, thế giới hai người giữa ông ấy và bà ấy đều bị quấy rầy, hầu như không có cơ hội gì có thể đơn độc xuất hành. Hai bé con, một đứa biết làm nũng và dính người hơn một đứa còn lại, căn bản không cho ba và mẹ tự đi ra ngoài chơi. Khi đó, ham muốn chiếm vợ làm của riêng của ông ấy nặng bao nhiêu, thì oán niệm bấy nhiêu mà suy nghĩ, muốn con cái sớm trưởng thành, sinh hai đứa thì vẫn là nhiều rồi.
Tình huống bây giờ đã tốt hơn nhiều, bọn nó có công việc riêng, sẽ không dây dưa nữa.
Đây cũng là chuyện Văn Yến vui mừng nhất.
Lương Âm Dạ hỏi: “Anh không sợ lần này anh đi, lúc trở lại là tham gia hôn lễ của bé Bông Vải?”
Văn Yến: “...”
Ông ấy xụ mặt.
Luôn rất muốn tính sổ với Tạ Hồi Chi.
Lương Âm Dạ nằm bò ở trong lòng ông ấy, giơ tay bóp bóp gương mặt ông ấy.
Người này thật là mâu thuẫn, vừa chê bai con gái là bóng đèn, vừa không nỡ con gái sắp lập gia đình.
Bà ấy bật cười.
/
Hôm sau.
Tuy nói là đã quyết định là phải nói những chuyện này với anh đàng hoàng, nhưng thật ra thì tối hôm qua Văn Miên vẫn còn do dự một đêm, bởi vì cô không biết anh sẽ có phản ứng gì.
Ở trên đường tình, cô không có kinh nghiệm, cũng không có quá nhiều lòng tin.
Thứ này giống như một cánh hoa mong manh, lúc hoàn hảo sẽ khiến cho người ta si mê và lưu luyến, nhưng có thể là chỉ chớp mắt thôi là sẽ vỡ thành bột phấn.
Tới lúc gần tan làm, Tạ Hồi Chi xuất hiện ở trong Văn Thị.
… Đã nói là anh đến đón cô.
Lúc anh đi vào, đám thư ký cũng nhìn thấy, bọn họ không nhịn được thảo luận: “Các cô nói xem, có phải Tổng giám đốc Văn và Tổng giám đốc Tạ ở bên nhau rồi không?”
“Không biết, nhưng xem dáng vẻ của bọn họ, quả thật có chút giống.”
“Tổng giám đốc Tạ thật sự theo đuổi được Tổng giám đốc Văn rồi, thật là thần kỳ. Tổng giám đốc Văn có nhiều người theo đuổi như vậy, Tổng giám đốc Tạ chỉ là một người trong số đó, cho nên lúc đầu anh ấy theo đuổi, tôi cũng không quá nghiêm túc xem, nào ngờ anh ấy theo đuổi được thật đâu? Lại thành công lên chức thật rồi.”
“Chưa bao giờ tưởng tượng ra... Nhưng suy nghĩ một chút thì hình như cũng là rất xứng đôi.”
“Hai nhà mạnh mẽ liên hôn, nhất định là chuyện tốt, bọn họ lại xứng đôi như vậy... Vả lại, các cô xem Tổng giám đốc Tạ thích Tổng giám đốc Văn của chúng ta như vậy, chắc chắn tình cảm của bọn họ rất tốt.”
Lúc Văn Miên nhìn thấy anh, nghi ngờ anh cố ý. Người này cũng không biết khiêm tốn là gì, luôn công khai chạy tới chỗ cô.
Ban đầu, lúc anh theo đuổi cô đã không ít lần náo động, sợ rằng bây giờ còn tệ hơn, náo nhiệt hơn thêm một tầng.
Quả là hận không thể để cho mọi người đều biết, khiến cho khắp thiên hạ đều biết bọn họ ở bên nhau rồi.
Chỉ có điều, ở trong mắt anh, có thể là bọn họ rất thuận lợi rồi nhỉ, đã coi như là ở bên nhau rồi nhỉ? Cũng không biết cô vẫn còn có băn khoăn rất sâu, cũng không biết cô vì vậy mà cũng định lùi bước.
Cô đang suy nghĩ, nếu anh nghe xong rồi biết khó mà lui, nếu muốn mở miệng nói thì chắc cũng là khá khó xử. Chỉ có điều, không sao, cô sẽ mở miệng nói thay anh.
Chỉ là khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Lúc Tạ Hồi Chi nhìn thấy cô, đã nhận ra được sự kỳ lạ. Tầm mắt anh lướt qua gương mặt cô, trong bụng xoay chuyển mấy vòng, nhưng không vội hỏi, chỉ chờ một lát nữa cô tự nói ra.
Anh chỉ đi tới bên người cô, chạm vào cô, hỏi: “Có đói bụng không?”
“Còn ổn.” Cô không vội ăn cơm, chẳng qua là vội nói chuyện với anh.
Lúc anh đề xuất dẫn cô đi chỗ nào ăn cơm, Văn Miên suy nghĩ đã lâu, bỗng nhiên nâng tầm mắt lên nhìn anh, mở miệng ngắt lời: “Tạ Hồi Chi.”
“Ừm?”
Anh nhìn thấy vẻ nghiêm túc và nặng nề của cô, nhận thức được chuyện cô phải nói hẳn không phải là chuyện đơn giản gì.
Trái tim hơi co lại, cũng cười nhạt, nghiêm túc hơn.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Gấp lắm không?”
Cô khẽ gật đầu. Bởi vì có lẽ là nói xong hết rồi, bầu không khí giữa bọn họ cũng sẽ không tốt như vậy nữa, cũng có lẽ sẽ trở thành một bước ngoặt.
Tạ Hồi Chi nhìn chằm chằm cô, sau chốc lát, anh nói trước khi cô mở miệng: “Văn Miên, anh nói cho em biết, bất kể là chuyện gì đi nữa, em cũng đừng hòng chia tay.”
Ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh né, không biết có phải anh nhận ra cái gì rồi không. Mà lời nói này của anh đâm trúng tâm tư cô, cô không khỏi chột dạ.
Anh tựa vào chiếc bàn bên cạnh, mà cô ngồi trên ghế làm việc. Nhìn thấy cô không trả lời, anh giơ tay lên, hổ khẩu bóp cằm cô, ép cô nhìn mình, giọng nói trầm tĩnh, một lần nữa nhấn mạnh: “Xảy ra chuyện gì cũng được, nhưng không thể dính dáng đến chuyện này. Những chuyện khác, anh đều không sao cả. Biết không hả?”
Cô không nhịn được nói: “Tạ Hồi Chi, anh làm vậy là vì sao?”
Nghe thấy như vậy, Tạ Hồi Chi cũng biết cô thật sự từng nghĩ tới như vậy. Anh bị chọc tức, trái tim chợt ngừng đập, tựa như trừng phạt tăng thêm động tác.
Ban đầu cô đã không nghiêm túc, sau này cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ ở chung với nhau. Bây giờ vất vả lắm mới ở bên nhau, nhưng vừa bắt đầu thì cũng đã suy nghĩ tới kết thúc.
Anh đau thương, trái tim đau đớn.
Anh cảm thấy bị cô yêu là chuyện rất khó khăn.
“Bởi vì thích em. Mặc kệ là chuyện gì thì cũng không ảnh hưởng.” Anh có chút cậy mạnh, không nói lý: “Cho nên em không cần suy nghĩ, suy nghĩ cũng là uổng phí công sức.”
Trái tim cô dao động, nhẹ nhàng mím môi, tựa như bạn nhỏ làm sai chuyện.
Tạ Hồi Chi vuốt ve tay cô, ánh mắt sâu hơn, bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, niêm phong miệng cô.
Đợt sóng lặng lẽ trào dâng.
Anh hôn càng lúc càng mạnh.
Không gặp nhau mấy tháng, anh vốn muốn cô, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi gặp mặt lại không thể thỏa mãn nỗi nhớ của anh.
“Nói yêu anh.” Ở giữa răng môi, giọng nói của anh hàm hồ không rõ xen lẫn trong đó.
Quả thực là quá khó cạy miệng của cô ra, không tới lúc quan trọng, giây phút vội vàng nhất, thì vốn dĩ không cạy ra được.
Nhưng anh vẫn hài lòng nghe được lời muốn nghe.
Cửa sổ đều bị đóng kín, người bên ngoài cũng không cách nào theo dõi được tình hình bên trong.
Mà tình hình bên trong suýt nữa mất khống chế.
Cô không biết có phải anh đang trừng phạt ý nghĩ vừa rồi của cô hay không, động tác có hơi mạnh.
Anh cắn vành tai cô, mấy nút áo trên chiếc áo sơ mi xốc xếch bị cởi ra, vóc người và bắp thịt mơ hồ nhìn thấy được, mà phía trên chiếc áo sơ mi và quần tây vốn được ủi ngay ngắn cũng có nếp nhăn, khắp nơi đều có vẻ kiều diễm xa xỉ. Anh hỏi cô: “Còn nói nữa không?”
Lúc này Văn Miên mới đến vừa nãy cô định nói chuyện, đến bây giờ còn chưa nói ra mà đã bị đủ loại chuyện cắt ngang.
Mà vốn định đứng đắn nghiêm túc nói chuyện với anh, lúc này hình như có làm sao thì cũng không đứng đắn được nữa.
Cô rút lui từ trên người anh, lại không yên tâm đi lui mấy bước, mái tóc dài rũ xuống ở trước ngực, càng lộ vẻ dịu dàng.
Ánh mắt Tạ Hồi Chi tối tăm hơn một chút. Cô không biết rốt cuộc bộ dáng này của cô muốn khiến cho người ta bắt nạt cỡ nào.
Trái cổ anh nhẹ nhàng lăn, nhớ đến đêm khuya lần trước. Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua.
Ăn mặn xong rồi còn bắt anh không nhớ tới nữa là một chuyện khó khăn.
Văn Miên nói thẳng: “Tạ Hồi Chi, nếu em nói với anh, thật ra thì cảm giác lạnh nhạt mà người ta cảm nhận được từ trên người em không chỉ là lạnh nhạt thông thường, mà là một căn bệnh...”
Ánh mắt anh chăm chú hơn.
“Không giống với người bình thường lạnh nhạt, em sinh ra là vô cùng lạnh nhạt trong phương diện tình cảm.” Cô cụp mắt: “Không hay để lộ cảm xúc là một mặt, cảm giác của em đối với tình cảm và hồi đáp cũng rất nhạt.”
Ánh mắt anh tạm dừng.
“Anh biết không, ba mẹ em rất yêu em, xung quanh có rất nhiều người đều rất yêu em, nhưng lúc ban đầu, em không yêu bọn họ giống bọn họ yêu em. Tình cảm em dành cho bọn họ rất nhạt rất nhạt, rất ít khi đáp lại, cũng rất ít khi quan tâm người khác, càng nhiều hơn chính là đắm chìm ở trong thế giới của mình.” Mặc dù đã qua rất lâu, nhưng trí nhớ của cô tốt, luôn cảm thấy khoảng thời gian đó còn sờ sờ ở trước mắt: “Sau này mới phát hiện là trời sinh mắc chứng lạnh nhạt.”
Cô nâng tầm mắt lên nhìn anh: “Tạ Hồi Chi, anh nghe thấy chưa? Em không bình thường. Em nhận biết tình cảm là rất khó, đáp lại cũng rất khó.”
Cô muốn thấy vẻ không tưởng tượng nổi và bất ngờ của anh, cũng muốn thấy anh vì vậy mà cho ra phản ứng và trả lời, nhưng anh không có, anh chỉ hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Văn Miên sửng sốt: “Cái gì?”
“Bọn họ có đang tiếp tục yêu em không?” Anh bắt đầu đau lòng thay cho bé Bông Vải của anh. Rất muốn đi xem thử cô chìm trong lạnh nhạt lúc còn nhỏ. Cô còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, ở trong phương diện tình cảm cũng đã là cánh đồng hoang vu, thế giới của cô nhất định cũng không rực rỡ nhiều màu sắc giống như Văn Đường.
Văn Miên bấm vào lòng bàn tay, cô cụp mắt, thấp giọng nói: “Ba mẹ em rất khó chịu, nhất là mẹ em, bà ấy muốn khiến cho em thích bọn họ hơn một chút, nhiều hơn một chút nữa, nhưng chính là không có được. Em giống như một đứa bé kỳ lạ, thu nạp hết thảy tình yêu, nhưng khiến cho chúng nó giống như đi vào lỗ đen, biến mất không nhìn thấy nữa. Đường Đường rất hoạt bát, cũng rất đáng yêu, lúc ấy, em luôn cho rằng bọn họ rất lâu cũng không có được đáp lại của em thì sẽ từ bỏ, bọn họ sẽ càng thích Đường Đường hơn, tất cả tình yêu cũng từ từ bị nghiêng lệch, cho đến khi em không có gì nữa. Nhưng em vẫn không có bất cứ thay đổi nào, lúc ấy cảm thấy hình như cũng không sao cả, không có thì không có thôi.”
Đúng là cô trời sinh lạnh nhạt, mới có thể thờ ơ với những chuyện này. Cho dù nhìn thấy mẹ rất khó chịu, cô cũng không muốn tranh giành bọn họ, cho dù cảm thấy bọn họ sẽ trở nên chỉ thích Đường Đường hơn, cô cũng chỉ lặng lẽ đón nhận, chờ đợi ngày đó đến.
Văn Miên cũng không phải là một người nói nhiều, chỉ là không biết có phải đối mặt với anh hay không mà bỗng nhiên muốn nói nhiều hơn một chút, kể cho anh nghe chuyện cũ sớm đã trở thành dĩ vãng.
Thật ra thì khi đó nghĩ đến sau này ba mẹ sẽ không quan tâm cô nữa, cô cũng khổ sở, nhưng cô không biết làm gì hết. Một đứa bé nhỏ, đối với thế giới này, cái gì cũng không biết, bao gồm đối với người thân của mình, cô cũng không hiểu gì hết.
Lồng ngực Tạ Hồi Chi mơ hồ co rút đau đớn.
“Cho nên, lúc chúng ta mới quen biết, em cũng cho rằng anh sẽ càng thích Văn Đường hơn, đúng không?”
Anh đáp đúng rồi.
Văn Miên nhìn anh, khẽ gật đầu.
Đúng, cô cho rằng rất nhiều người cũng sẽ như vậy. Cô biết người nhà của cô sẽ không, nhưng trừ người nhà, những người khác luôn khó tránh khỏi mà tự động có xu hướng đó.
Tiếp theo, Tạ Hồi Chi hỏi một vấn đề khiến cô rất bất ngờ: “Khi còn bé, lần đó bị té ở trong sân, cũng bởi vì như thế sao?”
Ánh mắt Văn Đường chấn động: “Sao anh biết?”
Anh không nói chuyện, chỉ hỏi: “Lúc ấy có đau không?”
Cô cũng không để ý, dù sao thì đoạn video phỏng vấn năm đó được công khai ở trong chương trình, người biết cũng là rất nhiều. Chỉ là đã quá lâu rồi, cô mới bất ngờ là anh cũng biết đến nó.
“Đau. Chỉ là khi nhìn thấy ba ôm Đường Đường vào phòng, em cũng không muốn nói, bởi vì cảm thấy không quá quan trọng. Sau này, mẹ nói với em, em tự ngồi ở đó chơi xích đu, cúi đầu nhìn mũi chân đung đưa, lúc bà ấy ở xa mà nhìn, hết sức đau lòng, chỉ muốn đi nhanh đến tham dự vào trong thế giới của em để đánh nát phần yên tĩnh đó. Lúc ba em nhìn thấy vết thương của em, cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy hình như mắt ông ấy ửng đỏ. Đêm đó ông ấy ôm em mãi không chịu thả ra, em cảm nhận được lòng ông ấy đau đớn và khổ sở, đó cũng là lần đầu tiên em cảm thấy hình như em sai rồi. Sau này vết thương lành rồi, nhưng trong lòng ba em vẫn không buông bỏ được chuyện này. Ông ấy rất áy náy, cũng cảm thấy rất mắc nợ, nhưng ông ấy như vậy, em cũng rất khó chịu. Chuyện này rõ ràng cũng là bởi vì em là một đứa bé kỳ quái.”
“Em đang chờ bọn họ không thương em nữa, từ từ không để ý tới em nữa, trong mắt chỉ còn lại em gái, nhưng em không chờ được, mà cũng là bởi vì bọn họ còn yêu em như vậy, cho nên em tổn thương bọn họ rồi. Bọn họ rất yêu Đường Đường, nhưng bọn họ cũng rất yêu em, trước giờ không phai nhạt dù chỉ là nửa phần.” Cô nhẹ giọng nói ra, nhìn ra phương xa ngoài cửa sổ, ánh mắt rất sâu xa:“Cũng không lâu sau đó, bọn họ cũng biết được vấn đề nằm ở đâu rồi, biết là do chứng lạnh nhạt. Mẹ em rất là không dám tin, cũng khổ sở rất lâu, nhưng trạng thái đã nhanh chóng khôi phục lại, ở trước mặt em là khôi phục về dáng vẻ bình thường. Bọn họ không từ bỏ, cũng không thay đổi, vẫn thích em như vậy, chỉ là sẽ càng thường xuyên dẫn dắt em nói chuyện, đi biểu đạt yêu ghét, muốn dẫn em học được cách yêu tha thiết thế giới này.”
Cho nên khi đó, bọn họ đi theo mẹ làm rất nhiều việc, nhìn thấy đủ loại đủ kiểu thú nhỏ, tự mình dẫn chúng nó ra khỏi bẫy, cảnh khốn cùng, băng bó vết thương cho chúng nó. Bọn họ dẫn cô cảm giác được thế giới này, tiếp xúc thế giới này, một lần nữa khiến cho cô yêu tha thiết thế giới này, cũng yêu tha thiết thế giới này chính mình.
“Em không biết làm sao hết. Chỉ có điều, tình yêu đậm đà quá đáng tràn ra ngoài, tràn ra khôn xiết, cũng sẽ luôn chảy vào trong lòng em một chút.”
Từ từ ảnh hưởng cô, thay đổi cô. Cho đến bây giờ.
Văn Miên nói xong rồi.
Cô nhìn anh nói: “Cho nên, Tạ Hồi Chi, yêu em thật sự là rất khó.”
Bởi vì muốn có được tình yêu của cô là một việc không dễ dàng.
Cô không có cách nào đưa ra một lời đáp lại ngang hàng, có là tình yêu sâu đậm đến đâu đi nữa, đến chỗ cô có thể bị giảm bớt một nửa.
Cho dù yêu sâu hơn nữa, cứ như vậy mãi rồi cũng sẽ có lúc thất vọng, cũng sẽ bởi vì quá khó khăn mà bị khuyên bảo chùn bước.
Tạ Hồi Chi vươn tay ra, muốn kéo tay cô qua đây. Cô không nhúc nhích.
Anh tự vươn tay qua đó nữa, dẫn người vào trong lòng.
“Từ lúc vừa bắt đầu, anh đã cảm nhận được rồi, nhưng cũng không bỏ đi, cho nên em hẳn đã biết câu trả lời của anh.”
Cô còn muốn nói điều gì đó, bị anh ngắt lời: “Thời gian theo đuổi dài như vậy, em ra sao, trong lòng anh hiểu rõ, anh cứ thích đấy. Văn Miên, tình yêu sâu đậm quá đáng, không chỉ có người thân em có thể cho ra, anh cũng có thể, tràn đầy sâu nặng, luôn có thể chảy vào trong lòng em một chút, cũng sẽ càng chảy càng nhiều.”
“Anh muốn yêu em là cả đời, không phải một lúc nửa khắc. Anh vừa nói rồi, bất luận như thế nào đi nữa, em đừng nghĩ tới chuyện chia tay, bây giờ anh nói với em nhé, lời nói này vẫn không thay đổi. Anh sẽ không nghĩ tới chuyện đó, em cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.” Anh nói với giọng nói nặng nề. Ngón tay mơn trớn đuôi mắt cô ửng đỏ, có chút đau lòng.
Cảm nhận cô cho người khác là lạnh nhạt, cũng không biết cùng lúc đó cô dĩ nhiên cũng cho mình một vùng trời lạnh lẽo. Người vốn có tính cách lạnh lùng, lại làm sao biết được sẽ cho người khác một vùng trời lạnh lẽo, chính mình giữ lại một vùng nóng bỏng được.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ là người khác sẽ bị cô lạnh nhạt, nhưng chính cô làm thế nào đây, sao cô không bị lạnh nhạt cho được?
Anh hi vọng thế giới kia của cô có thể phong phú hơn một chút nữa, có thể nhiều sắc thái hơn một chút nữa. Cô lạnh nhạt với anh thì được, nhưng đừng lạnh nhạt với chính mình.
Anh ôm chặt cô, trấn an vỗ vỗ một cái, giống như muốn khiến cho tất cả đau lòng tan hết đi.
Ở trong ngực anh, Văn Miên chậm rãi bóp lòng bàn tay.
Hướng đi của sự việc và tưởng tượng cô cũng không giống nhau.
Mọi chuyện cũng không xảy ra như cô tưởng tượng.
Cô khó tránh khỏi sẽ luống cuống.
Cô thoáng nghĩ là bản thân cô không nhận ra, rõ ràng giờ phút này cô cũng đang trải qua một câu chuyện tình long trọng.
/
Cô bị anh thuyết phục, không nói chia tay với anh nữa.
Mà sau khi chuyện này được nói với cô xong, đáy lòng cô cũng không băn khoăn và có gánh nặng nữa.
Anh cảm nhận được cô rốt cuộc cũng bắt đầu cất bước đi về phía anh.
Tạ Hồi Chi sâu sắc cảm nhận được cảm giác không dễ dàng, lại rất là quý trọng.
Anh đứng ở một đầu khác, một mặt đi tới cô, một mặt lại dụ cô tiếp tục đi về phía trước.
Dũng cảm hơn một chút nữa đi, Văn Miên.
Anh vẫn luôn ở chỗ này dìu dắt em.
Rời đi mấy tháng rồi lại quay về, rõ ràng cảm giác được sự nóng lòng của anh.
Không được mấy ngày, anh cũng đã chuẩn bị xong đồ vật, chính thức tới nhà thăm hỏi Văn Yến và Lương Âm Dạ.
Biết được tin tức, ý nghĩ đầu tiên của Văn Yến là đóng cửa.
Ông ấy còn đang nói với Lương Âm Dạ: “Lúc này mới mấy ngày đâu? Bọn nó ở bên nhau còn chưa được hai ngày, nó vội tới thăm như vậy để làm gì?”
Ông cha già ruột thịt sợ là anh đến đây là để bàn chuyện kết hôn.
Mà Văn Yến không hề muốn bàn chuyện đó với anh.
Ông ấy cưỡng ép kìm lại xúc động muốn đóng cửa, vẫn còn một chút phép lịch sự đãi khách với Tạ Hồi Chi.
Văn Miên không ở nhà, hôm nay có việc phải ra ngoài, Tạ Hồi Chi đến nhà, quả thực là đột ngột.
Cô không ở đây, nhưng Văn Đường ở đây, cũng nói con gái giống ba, thái độ của cô ấy và Văn Yến quả thực là giống nhau như đúc.
Vì sao! Cô ấy vừa đảo mắt là người này đã vào trong nhà mình bắt đầu chinh phục chị cô ấy, vất vả lắm mới đợi được anh đi về, cô ấy lại đảo mắt, người này đã theo đuổi được chị cô ấy rồi! Cô ấy ngàn phòng vạn phòng, vốn không phòng được thủ đoạn của anh.
Văn Đường thật sự muốn giở trò: “Con không muốn để chị lập gia đình, bé Bông Vải rõ ràng là của con.”
Từ lúc còn trong bụng mẹ, cô ấy và bé Bông Vải đã nương tựa lẫn nhau, bé Bông Vải là của cô ấy.
Lương Âm Dạ nhìn hai cha con mà lắc đầu.
Hai người bọn họ, mỗi người giơ một lá chắn chặt chẽ ngăn Tạ Hồi Chi ở bên ngoài. Bà ấy rớt nước mắt thay cho con rể tương lai.
Bản thân Văn Đường quậy phá thì thôi, còn muốn quấn lấy mẹ: “Hu hu hu, mẹ ơi, con khổ sở lắm.”
Lương Âm Dạ mặc một bộ sườn xám màu xanh biếc, khí chất lắng đọng trên người, tự tạo thành khí chất tao nhã. Bà ấy mặc cho con gái tựa vào người mình, vuốt ve mái tóc dài của cô ấy, bỗng nhiên đổi đề tài hỏi một câu: “Bé Kẹo Mềm của chúng ta thì sao? Hẹn hò chưa nè?”
Thật ra thì bà ấy cũng cảm thấy rất thần kỳ, trước giờ không ngờ bé Bông Vải sẽ đi trước bé Kẹo Mềm ở trong chuyện hôn nhân.
Bé Kẹo Mềm cứng đờ, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Mẹ, đây không phải là đang nói về chuyện của bé Bông Vải sao? Sao nói đến trên người con rồi...”
Động tác Văn Yến giơ ly trà tạm dừng lại.
Nước trà mới vào miệng lập tức không có mùi vị.
Lời nói này vừa ra, còn có gì là không hiểu nữa.
Được.
Hoặc là hai đứa đều ở cạnh, hoặc là hai đứa đều sắp bị lừa đi mất.
Ban đầu, cho rằng chỉ có một đóa hoa bị hái đi, còn có thể khiến cho ông ấy hòa hoãn hơn, đợi hoàn hồn, một lần nữa bàn tới đóa hoa còn lại, ông ấy cũng có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng không nghĩ đến hai đóa hoa cùng bị thất thủ.
Lồng ngực vốn buồn bực càng kìm nén hơn mấy phần.
Trước giờ Văn Yến chưa từng nghĩ tới hai chị em bọn họ sớm như vậy là đều đã có chốn về rồi.
Hôm nay, ông ấy vô cùng kiệm lời, bây giờ lại càng hay rồi, một câu cũng không nói.
Lương Âm Dạ vừa cầm bàn tay ông ấy an ủi, còn vừa muốn moi ra một chút tin tức từ trong miệng bé Kẹo Mềm.
Đáng tiếc lúc này Tạ Hồi Chi đến rồi, bà ấy đã không kịp nữa rồi.
/
Thẳng đến tối, Văn Miên mới biết hôm nay anh đến nhà mình.
Cô hỏi anh: “Anh đến nhà em làm gì?”
“Vẫn là nên lấy thân phận bạn trai em để chính thức thăm bác trai bác gái, lần trước thất lễ quá rồi.” Anh nói.
Dù sao thì lần trước anh đến với mục đích tiếp cận cô, lúc ở nhờ trong nhà cô là đang mải mê theo đuổi cô. Đổi lại anh là ba cô, chắc chắn trong lòng cũng không thoải mái. Lần này là chính thức tới thăm nhà, cũng là để xóa tan sự không thoải mái trong lòng trưởng bối nhà người ta.
Vả lại, lần trước là lấy mối quan hệ bạn bè giữa hai nhà, lần này, anh chính là lấy thân phận bạn trai chính thức của cô.
Người này quả thực là suy nghĩ thấu đáo.
Có thể lấy thân phận này mà đi dạo trước mặt hai trưởng bối trước, sau đó cũng có thể thuận tiện anh từ từ thân cận hơn, khiến cho mối quan hệ tốt hơn, cũng mới dễ bề cưới được con gái người ta.
Văn Miên cảm thấy cảm thán vì anh quả thực rất biết cách hành xử, tâm tư của anh như vậy, còn không theo đuổi người nào đây?
Cô quét tầm mắt nghiêng về phía anh.
“Anh Tạ.”
Tạ Hồi Chi nhìn lên. Rất tốt, ngay cả Tạ Hồi Chi cũng không kêu nữa, trực tiếp kêu một tiếng “Anh Tạ”.
“Em vẫn như cũ mà giữ thái độ kèm theo chút hoài nghi. Để xem thử liệu có một ngày nào đó em đột nhiên không tìm được anh, đột nhiên bị bội tình bạc nghĩa hay không.” Cấp bậc thủ đoạn của anh cao tới nỗi làm cho người ta nghi ngờ.
Tạ Hồi Chi cười thành tiếng rất thấp.
Anh nói: “Cô Văn, em đừng bội tình bạc nghĩa anh, anh đã rất vui mừng rồi.”
Văn Miên hừ nhẹ một tiếng.
Này ai biết được?
Cô hỏi tình huống cụ thể hôm nay anh đến nhà. Tạ Hồi Chi đơn giản trả lời, từ câu trả lời của anh, dường như không nghe ra độ khó gì, cứ như thể mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Nào biết.
Anh lại một lần nữa trải qua đủ loại đủ kiểu cửa ải khó khăn.
Từ lúc mới bắt đầu, bầu không khí là nhẹ nhàng, đến phía sau, anh nói thẳng là chuẩn bị cùng cô bước vào hôn nhân, biểu lộ ý định xin cưới xong, lập tức đột ngột thay đổi, đột nhiên trở nên gay gắt.
Các câu hỏi của Văn Yến sắc bén hà khắc, không có một cửa ải nào là nhân từ và nương tay.
Mà anh cũng không buông lỏng, ngồi thẳng người, trả lời từng câu hỏi với biểu cảm nghiêm túc.
Sắc mặt Văn Yến không đổi, không nhìn ra là thái độ gì. Nhưng nhìn thấy từng đề mục được tiến hành tiếp, ngược lại cũng có thể đoán được anh cũng coi như là thông qua cửa ải trước mặt.
Chỉ có điều, tuy nói rất sắc bén, nhưng những vấn đề kia ngược lại cũng thực tế, sau này bọn họ luôn phải đối mặt. Bây giờ anh có thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, rất hiển nhiên Văn Yến hài lòng với chuyện này.
Có thể nhìn ra thái độ của anh là nghiêm túc, trước đó đều đã sớm cân nhắc hết nhiều câu hỏi như vậy. Anh quả thật là thành tâm thành ý suy nghĩ về tương lai cùng cô.
Vả lại.
Câu trả lời anh cho ra đều là nghiêng về cô, cô là yếu tố quan trọng, rất nhiều việc đều là đứng ở góc độ của cô mà cân nhắc, cũng tương đối có lợi cho cô, Văn Yến vốn dĩ không thể có thêm ý kiến gì nữa, trái lại còn phải hỏi một câu là nếu làm như vậy thì bên anh có vấn đề gì không.
Biểu hiện của anh tốt hơn Văn Yến tưởng tượng nhiều, đến cuối cùng, bầu không khí lần nữa quay về hài hòa.
Văn Yến còn giữ anh lại cùng ăn tối.
Tạ Hồi Chi không nói với cô là ăn cơm xong, Văn Yến còn đơn độc nói chuyện với anh một lần nữa.
Tất cả đều là đau lòng, lo lắng, cùng với dặn dò anh một số việc với cương vị là một người ba có tình thương sâu sắc dành cho con gái.
Ông ấy nói từ lúc cô còn nhỏ, bọn họ luôn không khỏi dụng tâm hơn một chút, cũng càng đau lòng hơn một chút.
Ông ấy cũng nghĩ tới từ rất sớm rồi, muốn tìm một người chồng cho cô hẳn là không dễ, không ngờ duyên phận giữa bọn họ là ở đây, đến cuối cùng, Tạ Hồi Chi tự xuất hiện.
Tạ Hồi Chi nói chuyện với ông ấy rất lâu, đi quanh vườn hoa một vòng rồi lại một vòng.
Mà lần viếng thăm này, anh cũng thắng được sự thừa nhận của Văn Yến.
Còn về Văn Đường, người này luôn đề phòng anh giống như sói dữ, nhưng vẫn để cho anh trộm được người trong nhà người ta rồi, nghĩ cũng biết là có ý kiến với anh.
Anh khẽ cười, bắt được vấn đề cô ấy chú ý nhất, lại không để lộ ra, chỉ vờ như vô tình nói vài câu, cố tình đúng lúc đạp trúng tâm tư của cô ấy, lập tức hóa giải được hòn đá mâu thuẫn lớn nhất.
Văn Đường nghe anh nói là sau khi bọn họ cưới thì sẽ không quay về thành phố Bắc định cư, Văn Miên vẫn sẽ ở trong thành phố Thân, trước khi cưới là dạng gì, sau khi cưới cũng vẫn sẽ là như vậy, ý kiến đã tiêu mất hơn phân nửa.
Bất đắc dĩ lại ngồi cạnh ba mẹ và anh một lúc, nghe anh từ từ cùng ba trả lời câu hỏi cùng với bảo đảm, cảm xúc không tình nguyện cũng bị rút đi.
Ôi.
Thôi vậy.
Lúc tiễn anh rời đi, Văn Đường nói với anh: “Em chỉ có một đóa hoa là bé Bông Vải, từ nhỏ chị ấy đã là của em, biết không hả?”
Tạ Hồi Chi cảm thấy lời nói này của cô gái còn khá bá đạo. Sao là của cô ấy rồi?
Anh nheo mắt nhìn cô ấy, không lên tiếng đáp lại.
Mặc kệ trước kia có là của cô ấy hay không, dù sao thì sau này là của anh rồi.
Văn Đường làm gì phát giác được trong lòng con sói đuôi to này đang suy nghĩ gì, còn đang nghiêm túc nói hết lời nói của mình: “Từ nhỏ chúng em đã ở bên nhau, em thích chị ấy nhất. Anh đã cướp chị ấy từ bên cạnh em đi mất rồi...”
Cô ấy nén lại cảm xúc, hốc mắt trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn không nhịn được ửng đỏ: “Vậy anh cũng phải đối xử với chị ấy cho thật tốt. Không thể cướp đi rồi còn không chăm sóc đối đãi cho tốt được. Nếu không, em sẽ dẫn chị ấy về, chị ấy vẫn là của em.”
Tạ Hồi Chi chỉ cảm thấy ham muốn chiếm chị làm của riêng của cô ấy còn khá mạnh.
Anh đồng ý từng chuyện một.
Cũng đi tới cửa rồi, Lương Âm Dạ cũng không cho bọn họ làm khó dễ người ta nữa, hôm nay, tiểu Tạ cũng coi như là đã vượt năm ải, chém sáu tướng (*) rồi, bà ấy cười, ra hiệu cho anh có thể lên xe về rồi.
(*) Vượt năm ải, chém sáu tướng đề cập đến sự tích Quan Vũ vượt năm ải, chém sáu tướng trong Tam Quốc diễn nghĩa.
Tạ Hồi Chi nói cảm ơn với bà ấy.
Tạm dừng lại, rồi lại quay đầu nhìn Văn Đường, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Anh rất yêu cô ấy, xin em hãy tin tưởng.”
Văn Đường méo miệng, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Nhưng xe lái đi rồi, cô ấy im lặng quay về phòng.
Đóng cửa phòng lại, cô ấy nhào vào trong chăn thật dày, không kiềm chế được khóc to một trận.
Ôi, bé Bông Vải của cô ấy, là bé Bông Vải của cô ấy.
Lương Âm Dạ đứng ở cửa nghe.
Nhớ đến đoạn phỏng vấn quay lúc năm ấy bọn nó cùng ba tham gia chương trình giải trí trông con.
“Bé Kẹo Mềm thích chị không?”
… “Thích ạ! Con thích bé Bông Vải nhất! Bé Bông Vải cũng thích bé Kẹo Mềm nhất!”
Hốc mắt của Lương Âm Dạ không khỏi ướt át.
Bà ấy có thể hiểu rõ cảm xúc vào lúc này của bé Kẹo Mềm, cũng bị lây nhiễm cảm xúc khổ sở và luyến tiếc rất sâu.
Bà ấy không đi vào quấy rầy cô ấy, chỉ ở bên ngoài đến khi tiếng khóc bên trong dần biến mất mới yên tâm đi vào, trên gương mặt còn treo nước mắt, nhưng bảo bối đã ngủ say đắp kín chăn, lại đi đến khăn lông ướt nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt trên mặt cô ấy.
Chỉ không để ý thôi mà hai đứa nhóc đã lớn hết rồi.
/
Vào mùa xuân năm sau, Tạ Hồi Chi và Văn Miên cử hành hôn lễ.
Tốc độ của anh quá nhanh, từ lúc bắt đầu đã bất ngờ xâm phạm vào cuộc sống của Văn Miên.
Chớp mắt là hẹn hò rồi kết hôn.
Trước khi anh xuất hiện, cũng chẳng ai từng nghĩ tới Văn Miên sẽ bước chân vào trong hôn nhân nhanh như vậy.
Thật ra thì cô cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy, đều là bị anh đẩy đi, không cẩn thận đi vào lễ đường kết hôn.
Ở trong hôn lễ, cô rõ ràng là cô dâu, là một trong số nhân vật chính của hôm nay, nhưng thật ra thì cô vẫn có chút hoảng hốt, không biết đây có phải là một giấc mơ hay không.
Mọi chuyện đều rất không chân thật.
Sao cô... đã kết hôn rồi?
Văn Miên nhìn Tạ Hồi Chi đang ở chỗ không xa nói chuyện với khách khứa. Anh rất gấp, cuống cuồng muốn danh phận, cuống cuồng muốn quyết định mọi chuyện, giống như sợ cô chạy mất. Không cẩn thận bị anh đẩy tới bước đường này, mọi chuyện hoàn toàn ngã ngũ.
... Nhưng rõ ràng ban đầu là cô cảm thấy anh không đáng tin, giống như kẻ lừa gạt trong tình trường, bất cứ lúc nào cũng có thể rút người bỏ chạy.
Mà hôm nay, anh rốt cuộc cũng được như mong muốn.
Cô nhìn thấy hôm nay anh cười hết sức nhiều, nụ cười trên mặt cũng chưa lui đi.
Tiếp nhận được tầm mắt của cô, Tạ Hồi Chi nhìn qua bên này, đáy mắt cũng còn ấp ủ nụ cười.
Kết thúc cuộc trò chuyện với khách khứa ở trước mặt xong, anh đi đến chỗ cô.
“Sao thế?” Anh thấp giọng hỏi.
Mà khoảng cách giữa bọn họ gần tới nỗi không thể gần hơn được nữa.
Anh đối xử với cô là bất cứ lúc nào và bất cứ chỗ nào cũng không nhịn được thân mật.
“Đừng nói với anh là hối hận rồi nha?” Anh cười khẽ: “Không kịp nữa rồi, bà Tạ.”
Văn Miên mới không như vậy.
Xưng hô này quá xa lạ, cô mím môi thích ứng.
Lại hỏi anh: “Anh còn chưa nói với em đấy, sao anh biết biệt danh của em?”
Cô và Văn Đường đều không nói với anh, cũng không bị người nhà kêu ở trước mặt anh.
Lần đầu tiên anh kêu cô “bé Bông Vải”, cô rất là bất ngờ, nhưng anh úp mở, không trả lời.
Anh cong môi, nhìn lớp trang điểm tỉ mỉ của cô, nở nụ cười minh diễm có lúm đồng tiền.
“Anh nói với em rồi, anh nghiêm túc mà, chỉ là em không tin.” Anh giả vờ nhẹ nhàng thở dài.
Khi còn bé, anh sống và trưởng thành ở nước ngoài, chưa bao giờ xem chương trình giải trí trông con rất hot ở trong nước, sau này chú ý dành cho giới giải trí cũng không nhiều.
Mà sớm vào lúc anh quen biết cô, không lâu sau, phát giác bản thân động tâm rồi, anh chủ động do thám rồi tìm hiểu rất nhiều chuyện có liên quan đến cô.
Xem chương trình giải trí kia từ đầu tới đuôi một lần, còn xem hết tất cả chương trình giải trí, gameshow, phỏng vấn, quảng cáo mà cô từng góp mặt. Rất nhiều, cũng cần thời gian rất lâu, nhưng anh như ăn mật mà ở trong đó hưởng thụ, anh rất thích, cũng rất muốn hiểu về quá khứ của cô thêm một chút nữa, tham dự nhiều hơn trong câu chuyện của cô thêm một chút nữa.
Cho nên anh cũng biết cả rồi, biệt danh của cô là “bé Bông Vải”, còn từng nhìn thấy tất cả dáng vẻ đáng yêu linh động của cô lúc nhỏ.
Anh thích cô, thích mọi thứ của cô.
Bao gồm quá khứ, bây giờ và tương lai của cô, anh đều thích.
/
Tham gia hôn lễ của chị xong, Văn Đường phải đến một thành phố khác bởi vì phải đi công tác.
Đêm nay, bận việc xong, cô bị nhân viên công tác vây quanh mà chuẩn bị rời đi hiện trường hoạt động. Nhưng cũng là vào lúc này, cô nghe thấy sau lưng có từng đợt sóng thanh cao hơn đợt sóng trước.
Văn Đường quay đầu nhìn.
Người ở trên sân khấu cũng nâng tầm mắt lên nhìn về hướng này chính vào lúc này.
Ánh đèn vung vẩy xuống dưới, tiếng nhạc chấn động và đám người như biển người.
Rất bất ngờ và không kịp đề phòng.
Tầm mắt của cô và người trên trên sân khấu va vào nhau.
Cách một khoảng cách rất xa, giáp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi tách ra ngay.
Anh cầm micro, tiếng hát trút xuống, tối nay sân khấu là của anh.
Tóc rơi ở trước trán, một đôi mắt hẹp dài hờ hững như không có nhiệt độ, vừa nãy lúc đối mặt nhau, ánh mắt anh cũng rất bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nào.
Ánh đèn lóe lên, người hâm mộ dưới sân khấu đang thét chói tai, anh ở trên sân khấu lấp lánh tỏa sáng.
Cảnh tượng long trọng này xen lẫn với nhịp trống hiện trường, dường như cũng xen lẫn với nhịp tim.
Văn Đường thu lại tầm mắt, cất bước rời đi.
Dần dần biến mất khỏi mảnh sân này.