Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 124

Hôm nay, bên ngoài đổ mưa rất lớn.

Lúc Văn Yến quay lại nhà họ Lương, phát hiện mấy người Lương Tuấn đều không ở đây, anh xem thời gian, cùng tài xế đi đón Lương Âm Dạ.

Năm nay cô học lớp mười hai, việc học căng thẳng, đa số thời gian đều ở lại trường học, anh cũng ít khi quay về.

Anh đến sớm, bọn họ còn chưa tan học, phải đợi thêm một lát nữa mới lục tục có học sinh đi từ bên trong ra.

Văn Yến cầm dù đứng ở ngoài trường, lúc mấy chàng trai đi ngang qua, anh bỗng nhiên nghe thấy tên cô.

“Ôi, cậu lại thua bởi Lương Âm Dạ hả? Như tôi nói này, cậu ấy thật sự là đỉnh của chóp, xinh đẹp như vậy, thành tích còn tốt như vậy nữa.”

“Đừng nhắc nữa, thành tích của tôi lại bị cậu ấy áp chế.” Chàng trai mím môi, cũng không nhìn ra vẻ tức giận. Mặc dù bị áp chế, nhưng đã nhiều lần rồi, nên một chút xích mích này cũng sẽ khiến cho đáy lòng thiếu niên sinh ra một chút nhu mì. Cậu ta đè thấp giọng nói chia sẻ với những người bạn về một bức thư tình cậu ta viết cho cô, biết cô thường xuyên từ chối nhận thư tình, cho nên đã để ở trong ngăn kéo trong cặp táp của cô, mới dứt lời, bên tai đã đỏ ửng.

Ánh mắt Văn Yến tỉnh bơ rơi ở bên đó.

“Trời ơi, cậu làm thật á?”

“Ừ...” Ánh mắt thiếu niên trong veo: “Tôi rất thích cậu ấy, tôi hy vọng có thể cùng cậu ấy cùng nhau tiến bộ.”

“Ôi chao, vẫn là cậu thông minh, hôm nay tôi nhìn thấy Giang Tử Ngộ lớp 12-3 cũng đưa thư tình cho cậu ấy, chỉ có điều bị cậu ấy từ chối rồi, nhận cũng không nhận.”

“Tôi cảm thấy cậu có thể nghĩ ra một vài cách, ví dụ như mời cậu ấy đi xem phim gì đó... Không phải sắp được nghỉ rồi sao? Thừa dịp kỳ nghỉ, cố gắng một chút đi. Nếu không thì đợi sau này tốt nghiệp rồi là không có cơ hội nữa đâu...”

“Đúng rồi, tôi cảm thấy được đấy.”

“Cậu ấy xinh đẹp quá, người theo đuổi cậu ấy rất nhiều...”

Giọng nói của bọn họ dần dần đi xa, đến khi không nghe thấy được nữa mới thôi.

Văn Yến dần dần mím chặt môi mỏng, cằm cũng căng chặt, gương mặt nghiêng trông có vẻ sắc bén như dao.

Chàng trai cao ráo đứng ở đó, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, nhưng bởi vì vẻ lạnh lùng mà khiến cho tầm mắt người khác theo dõi quá đáng chùn bước.

Thư tình? Xem phim?

Anh nhớ cô từng giúp người khác đưa thư tình cho anh.

Lần đó, lúc nhìn thấy cô cầm đồ vật trong tay, anh còn cho rằng đó là cô...

Nhưng lời giải thích của cô rất nhanh đánh nát suy đoán của anh.

Sắc mặt anh rất nhanh xụ mặt, nói với cô là sau này không thể đưa giúp người khác nữa.

Có lẽ là sắc mặt anh thay đổi quá nhanh, cô khó hiểu ngẩn ra.

Chỉ có điều, nhìn thấy anh nghiêm túc, cô cũng chỉ đành đồng ý.

Tầm mắt anh cũng không dừng lại ở trên thư tình trên tay cô quá nhiều, hiển nhiên là không có hứng thú.

Giáo dục người ta xong, chuyện này bị bỏ qua.

Chỉ có điều, bây giờ, thư tình biến thành vấn đề xuất hiện ở trên người cô.

Ánh mắt Văn Yến sâu hơn.

Lương Âm Dạ rất nhanh đi ra rồi, cô đi chung với bạn học, lúc nhìn thấy anh, nghiêng đầu giải thích với bạn học rồi đi về phía bên này.

Anh không nghe thấy được cô giải thích thế nào, nhưng anh đoán chắc hẳn là nói với bạn học anh là anh trai gì đó.

Từ khi cô quay về lúc 15 tuổi cho đến nay, bọn họ dần dần thân quen với nhau hơn, chỉ có điều, ở trong mắt cô, có lẽ chỉ rất thuần túy xem anh là anh trai. Lại nào ngờ từ lúc ban đầu gặp mặt nhau, dường như anh chưa bao giờ muốn làm anh trai gì cả.

Cô vội vã chạy đến anh, ngẩng mặt nói chuyện với anh.

Anh nhớ đến lời mà mấy chàng trai vừa mới nói, cũng chú ý được sự rạng ngời của thiếu nữ. Quả thật giống như hoa hồng kiêu ngạo đang nở rộ, luôn chọc cho bị mơ ước.

Khắp nơi đều là sự tín nhiệm và ỷ lại của cô dành cho anh.

Nhưng cô không biết ánh mắt anh rơi trên cặp táp của cô, tâm tư cũng rơi trên thư tình ở bên trong.

Một chút tâm tư mịt mờ của anh đang nổi dậy.

Lương Âm Dạ nhận ra được hôm nay anh không tập trung, cô hỏi anh có phải là có chuyện gì xảy ra hay không.

Anh nói: “Không sao hết.”

Anh hỏi vài câu về tình huống học tập của cô.

Lương Âm Dạ quả thật gặp phải một vài vấn đề, cô nói tối sẽ đi tìm anh làm bài tập.

Tâm tư anh dao động: “Được.”

Thành tích của anh tốt, cho dù đã thi đại học xong, năng lực cũng bày ra ở nơi đó, cho nên có lúc anh sẽ về nhà, cô thường xuyên sẽ đi tìm anh.

Mà cũng là một lần dạy kèm quen thuộc như vậy, cô cũng không biết lúc cô vùi đầu làm bài tập, thư tình bị lén lút để ở trong ngăn kéo cặp táp đã lặng lẽ biến mất.

Lương Âm Dạ đột nhiên muốn đi tìm anh, vừa quay đầu lại là nhìn thấy anh đứng ở đó. Cô khó hiểu, hỏi anh đang làm gì.

Cơ thể anh cứng đờ, nhẹ nhàng ho một tiếng, đi sang đây.

Sau lưng đã có một tầng mồ hôi lặng lẽ rịn ra.

Cô viết xong bài tập rồi đi về, Văn Yến mới một lần nữa lấy bức thư tình kia ra, không mở ra, chỉ không tỏ vẻ gì mà ngưng mắt nhìn nó.

Đây có lẽ là chuyện bí mật nhất mà anh từng làm cả đời này. Nếu trước kia nói với anh là anh có thể sẽ đi trộm thư tình của một cô bé, vậy sợ rằng anh chỉ sẽ khịt mũi coi thường, xem như trò cười mà nghe.

Một lúc sau.

Anh cất nó vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

Ngăn kéo đóng lại, bị ngăn cách tuyệt đối với ánh sáng, có một loại cảm giác là nó sẽ không còn được gặp lại ánh sáng mặt trời nữa.

Mà có thể cô vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật này.

Anh tìm được một lý do toàn vẹn cho bản thân.

Cô còn nhỏ, không cần thiết phải cân nhắc mấy chuyện này quá sớm.

...

Cũng không lâu sau đó, trường học của cô cho nghỉ đông.

Nhưng đối với một học sinh lớp mười hai mà nói, được nghỉ cũng chỉ là thay đổi chỗ học tập khác, cô vẫn chìm trong biển đề thi.

Anh cũng từ trường học quay về nhà họ Lương.

Văn Yến nhớ tới việc chàng trai kia nói muốn đi xem phim với cô. Mà sau khi anh ở nhà quan sát tình huống, hoặc là chàng trai kia không xuất hiện, hoặc là đã bị cô từ chối. Anh vui mừng.

Vào một ngày bình thường, anh nhận được một tin nhắn bạn học nữ gửi tới, nói nhà cô ấy cũng ở tại thành phố Thân, đúng lúc có hai tấm vé xem phim, muốn mời anh đi xem phim. Anh khéo léo từ chối, không do dự quá nhiều, có thể thấy được là không hề có ý định gì. Nhưng mở ứng dụng mua vé ra, kiểm tra xem gần đây có phim gì mới.

Anh tìm được một ngày nhà họ Lương đi ra ngoài xem phim, cũng dẫn một mình cô đi ra ngoài. Bọn họ đi đến một rạp chiếu phim khác, để tránh gặp phải mấy người Lương Tuấn.

Xen lẫn trong rất nhiều tình nhân, bọn họ cũng rất giống một đôi tình nhân, rất hòa nhập, không hề bất ổn chút nào.

Cứ như rất nhiều tâm tư u ám đều ẩn núp ở trong chỗ tối.

Chỉ là nhìn từ mặt ngoài là quang minh chính đại.

Cô không hề phát hiện, ôm một hộp bắp rang, cúi đầu nhìn điện thoại di động, đang trả lời lại tin nhắn của bạn học.

Đáy lòng anh có một chút cảm xúc vui vẻ đang nảy sinh. Vui vẻ vì có thể đi xem phim với cô, dù sao thì chàng trai kia là không thể.

Chỉ là cũng sẽ đang suy nghĩ là có một ngày nào đó bọn họ cũng giống những cặp tình nhân xung quanh không, lấy thân phận tình nhân mà cùng đi xem phim, mà không phải là thân phận anh em nữa.

Lúc bọn họ xếp hàng, có thể là bởi vì bọn họ không đứng gần lắm, có tầm mắt của mấy chàng trai chú ý tới trên người cô.

Anh im lặng di chuyển bước chân, ngăn cản tất cả tầm mắt.

Càng ngày càng có nhiều dấu hiệu đang nói với anh.

Cô càng lúc càng trưởng thành rạng ngời, cũng sẽ càng ngày càng có nhiều người nhớ nhung cô.

Anh không ở bên cạnh cô, luôn không được yên tâm.

Sắp mở màn rồi, Lương Âm Dạ cùng anh đi vào trong.

Cô không cảm giác được tâm tư của anh. Chỉ là một ngày đi xem phim này, đối với cô mà nói, ký ức cũng sẽ rất sâu.

Lúc này, cô không hề nghĩ tới sau này bọn họ sẽ xích mích tới mức đó, còn gặp nhau ở trong một chương trình hẹn hò, ở trong một trò chơi, hồi tưởng lại những mảnh vụn ký ức này.

/

Sau khi nhập học, mỗi người bọn họ trở lại trường học.

Ngày mà anh một lần nữa quay về, là ngày giỗ bà nội cô.

Cô luôn nhớ rất kỹ ngày này.

Mà sở dĩ anh cũng sẽ nhớ là bởi vì năm đầu tiên lúc cô vừa về, đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.

Ngày đó, cứ như không ai hiểu được nỗi cô đơn và khổ sở của cô, cô đơn độc ở bên ngoài.

Lại bị anh phát hiện.

Anh im lặng đi qua, ngồi xuống ở bên người cô. Cô bất ngờ nghiêng tầm mắt nhìn anh, nhưng không nói gì.

Anh nhìn ra được cô không muốn nói chuyện, cũng không định nói chuyện với anh, chỉ yên lặng ở cạnh cô.

Sau khi biết được câu chuyện của cô từ lúc nhỏ đến lớn, liền có thể biết được tầm quan trọng của bà cô đối với cô, cũng có thể biết được ý nghĩa của ngày này đối với cô là như thế nào.

Anh nhìn cô, nhìn ra được cô độc trên người cô, cũng cảm giác được cô sắp vỡ vụn.

Sắp vỡ vụn thành từng mảnh ở trước mặt mình.

Chỉ là bởi vì anh đến rồi, đã tạm dừng quá trình vỡ vụn đó, khiến cô miễn cưỡng dán mấy mảnh vụn dính lại với nhau.

Ngày đó, bọn họ cũng không biết đã ngồi ở bên ngoài bao lâu, lúc cùng đi về phòng, cô nhỏ giọng nói câu cảm ơn với anh.

Ban đầu bọn họ cũng không thân nhau, sự quen thuộc được tích lũy từng chút một ở trong mấy ngày qua.

Anh và cô quen thuộc nhau quá nhanh, tới nỗi Lương Xán từng than phiền với mẹ, vì sao rõ ràng là cô ta biết Văn Yến trước, nhưng mối quan hệ giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ là tốt nhất.

Anh vô tình nghe được. Nhưng anh cũng không biết nguyên nhân.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt nhau, anh cũng chỉ muốn thân thiết với cô.

Còn về người khác, anh không hề có cảm giác như vậy.

Anh chôn sâu cảm giác này ở trong lòng, chỉ có bản thân anh biết, trước giờ không nói ra với người ngoài.

Mà lần chôn giấu này chính là chôn giấu rất nhiều năm.

/

Sau này, anh cùng cô đi vào giới giải trí.

Hai năm mới bắt đầu, anh chỉ nghĩ là lại nhịn thêm một chút nữa.

Anh và cô cùng nhau xông pha, có một điểm tốt là cô bị anh dẫn dắt ở bên cạnh, bọn họ hợp tác mật thiết, từ đầu đến cuối đều ở bên nhau.

Thời gian bọn họ ở cạnh nhau còn nhiều hơn trước kia vô số lần. Bởi vì trước kia đến trường, dù sao cũng phải tách ra, nhưng bây giờ là ngay cả làm việc cũng là ở bên nhau.

Hai năm đó, anh cũng si mê.

Mà có anh ở đó, rất nhiều người ngoài sáng trong tối theo đuổi cũng rút lui.

Thật ra thì anh vô tình hay cố ý chắn được một tốp rồi lại một tốp người, chỉ là cô không biết thôi.

Anh giống như một ông phật hộ thân ở bên cạnh cô, ngăn cản tất cả những người đó ở bên ngoài.

Ít nhiều gì cũng cảm thấy bỉ ổi và đáng xấu hổ, tựa như ban đầu giấu đi thư tình của cô. Nhưng anh không hề hối hận.

Trong năm tháng đó, tình cảm bị chôn sâu đang cuồn cuộn kêu gào, tình thế lớn tới nỗi anh sắp không đè ép được nữa.

Nhưng vẫn bị anh cưỡng ép nhịn lại.

Đợi thêm nữa.

Rồi lại đợi thêm nữa.

Một năm đó, bộ phim điện ảnh đầu tiên của bọn họ có được thành tích.

Dần dần là bộ thứ hai, bộ thứ ba.

Bắt đầu có người chú ý đến bọn họ, chú ý đến anh và cô.

Một năm đó, vụ tai tiếng bắt đầu xuất hiện, rất nhanh bay đầy trời vì không chịu được áp chế.

Bọn họ liên tiếp hợp tác với nhau, từ vô danh đến khi xông vào tầm nhìn đại chúng. Ở trong phim của anh, cô chưa từng có cảnh hôn.

Cứ như chỉ cần bọn họ đứng ở đó là có thể khiến cho bọn họ được ủng hộ, khắp nơi đều là manh mối, khắp nơi đều có thể gán ghép.

Một chút tâm tư không quá trong sạch, làm sao có thể giấu kín được? Nếu tồn tại, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người ta phát giác. Cho nên anh cũng không bất ngờ.

Bọn họ rất nhanh có người hâm mộ CP, Super Topic CP, CP tên là “Dạ Yến”.

Cũng không ai biết là anh từng bấm vào xem, tài khoản phụ cũng đã sớm theo dõi Super Topic.

Có lúc ở bên ngoài gặp phải bọn họ, lúc anh nghe thấy bọn họ đang gọi tên, cũng sẽ chú ý, gật đầu chào hỏi.

Bọn họ giống một phần dịu dàng độc nhất bị che giấu ở trong tim anh.

Làm một vài chuyện anh rất muốn làm.

Mầm lửa ẩn sâu trong năm tháng, sau khi thành tích của bọn họ hoàn toàn ổn định, cũng chiếm được một chỗ ngồi riêng ở trong giới giải trí, ngọn lửa hừng hực dấy lên, lại không kiềm chế được nữa.

Nhưng lúc anh chuẩn bị tỏ tình, biến cố xuất hiện.

Cả bầu trời như lập tức đen kịt, thoáng chốc mất đi tất cả ánh sáng.

Tất cả mọi người đều đang nói với anh là anh không có tư cách nữa.

Sau khi cô rời đi, anh không mấy rõ ràng là làm sao mà bản thân có thể vượt qua được.

Lúc đầu, buông bỏ công việc thường ngày mà trước giờ chưa bao giờ buông bỏ chỉ để uống rượu. Rượu cồn có thể tê liệt mọi thứ, mọi chuyện như thể có thể quay lại dáng vẻ chẳng có gì xảy ra.

Sau khi nghiêng lệch và suy sụp kết thúc, anh đối mặt với thực tế cô không bao giờ muốn đến gần anh nữa, nuốt vào trong tất cả khổ sở.

Dùng lời nói của Chúc Đào mà nói, anh giống như lập tức gầy đi, cả người mất đi tất cả sắc thái. Dường như thế giới của anh chỉ còn lại hai màu trắng đen.

Mấy năm qua giống một giấc mơ, mà bây giờ là một sớm tỉnh mộng.

Nhưng còn đẩy anh về lại cảnh tượng bọn họ mới bắt đầu một cách quá đáng hơn nữa.

/

Một lần nữa quay phim, ở chỗ quay phim có một ngôi chùa, nghe đồn hương khói cường thịnh, rất linh nghiệm.

Người trong đoàn phim nghe nói, nên lục tục chạy đến đó.

Người tuổi trẻ đương thời lựa chọn dâng hương vào lúc cầu tiến và đi làm. Vừa nghe nói rất linh nghiệm, người này phấn khởi tích cực hơn người kia.

Bọn họ bảo anh cùng đi.

Nhưng cũng chỉ thuận miệng gọi thôi, đạo diễn Văn nổi danh không thích náo nhiệt, rất nhiều lúc thích làm việc một mình, nghe nói trước kia không phải như vậy, chỉ có điều, khoảng thời gian gần đây chợt thích yên tĩnh, cho nên bọn họ cho rằng anh sẽ từ chối bọn họ.

Chưa từng nghĩ Văn Yến dừng lại hai giây, đứng dậy: “Đi thôi.”

Bọn họ sửng sốt, cho nên trái lại là anh đi ra phía trước, còn quay đầu gọi bọn họ: “Không đi?”

“Đi đi đi.” Mọi người lấy lại tinh thần, rối rít đuổi theo.

Hiếm khi đạo diễn Văn bằng lòng góp vui với bọn họ một lần.

Chỉ có điều, có thể là anh cũng có tâm nguyện rất muốn ước nguyện.

Ngày đó, sau khi người trong đoàn phim góp vui xong rồi tan đi, anh ở lại.

Trong điện thờ lớn như vậy chỉ còn lại một mình anh.

Anh giống chúng sinh, cũng có thỉnh cầu.

Chỉ có điều, không giống với thỉnh cầu của bọn họ cho lắm, không phải tiền cũng không phải lợi ích, chỉ có một chuyện.

Duy nhất mong cho Lương Âm Dạ có thể vui vẻ.

Với cô mà nói, vui vẻ là khó khăn nhất, mà anh cũng chỉ muốn cô vui vẻ.

Tất cả chuyện khác đều không quan trọng, cho dù là gánh nặng đè đầy trên vai, cho dù là khoản nợ rất mệt mỏi, cũng đều không quan trọng bằng chuyện này.

Nếu ông trời có mắt, thì hãy cho phép ước nguyện này của anh trở thành sự thật.

Anh đã đủ rộng lượng, anh có thể không oán hận ông trời tăng thêm đủ loại chuyện trên người anh, nhưng cô phải bình yên.

Bọn họ nói chỗ này linh nghiệm, nhưng anh không biết là thật hay là giả nữa.

Đi ra tiền điện xong, anh quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt trầm tĩnh tới nỗi sâu thẳm, cũng không người nào biết được bên trong viết đầy bao nhiêu lời nói chưa bao giờ được nói ra.

Trong lúc anh chuẩn bị rời đi, không ngờ sẽ gặp phải một lão hòa thượng.

Có lẽ là sinh lòng thương hại, không đành lòng nhìn thấy chúng sinh đau khổ, lão hòa thượng nói vài câu với anh, giải thích với anh một ít chuyện lầm đường lạc lối.

Lão hòa thượng nói với anh không nên quá bi quan, có lẽ là duyên phận chưa hết.

Thật ra thì chưa nói tới chuyện anh tin tưởng cho lắm, chỉ nhẹ nhàng hé môi, nói cảm ơn rồi rời đi.

Đáy lòng của anh đã hoang vu, mới có thể đánh mất hết tất cả mong đợi và tin tức đối với sự sống lại.

Duyên phận chưa hết...

Vậy sao?

Anh không biết.

...

Mặc dù bọn họ cách nhau rất xa, nhưng anh luôn chú ý tới chuyện của cô.

Bên cô đã xảy ra chuyện gì, anh căn bản có thể nắm hết.

Chỉ tiếc, mấy năm đầu anh chìm sâu trong vũng bùn, thân mình còn lo chưa xong, cho nên anh cũng không cách nào chiếu cố quá nhiều.

Chỉ là ở trong vô số đêm khuya, anh cũng sẽ nhớ đến cô, khó mà tự kiềm chế được. Không biết anh đã từng làm vậy bao nhiêu lần, tự mình điều tra tin tức của cô, mua vé máy bay bay đi, đứng ở chỗ xa không bị cô phát hiện để nhìn một chút. Ngày kế, chính anh sẽ đúng lúc xuất hiện ở trong phim trường, một lần nữa tập trung vào công việc. Từ mặt ngoài, không ai nhìn ra được chút manh mối nào, cũng chỉ có bản thân anh biết đáy lòng anh đã sắp vỡ nát, chỉ là đang mượn chuyện này để được an ủi.

Những năm qua, anh ẩn núp ở trong chỗ tối mà cô không biết, không biết đã từng lặng lẽ gặp mặt cô bao nhiêu lần.

Ở trong thị giác của cô, năm năm qua, bọn họ không hay gặp mặt, rất là xa lạ. Ở trong thị giác của anh, anh chưa bao giờ rời khỏi cuộc sống của cô, bọn họ vẫn còn giống như trước kia, mọi chuyện trước giờ không thay đổi.

Làm sao anh sẽ nỡ thật sự không có một chút tiếp xúc nào với cô trong suốt năm năm cho được?

Chỉ có cô tin là thật thôi.

Sau này, biết được cô quyết định muốn huỷ bỏ hợp đồng, gom tới gom lui vẫn thiếu một khoản tiền.

Khi đó, trong tay Văn Yến đúng lúc có một khoản tiền, đó cũng là anh gom góp được, chuẩn bị trả một khoản nợ. Chỉ muốn trả nó cho xong, đến đó anh sẽ nhẹ nhàng, không bao giờ bị khoản nợ liên lụy nữa.

Anh chịu đựng ba năm, chỉ vì khoảnh khắc này.

Nhưng khi biết được tin tức, anh trăn trở tìm được Chu Nghê, thông qua Chu Nghê cho cô mượn khoản tiền này, để giải quyết việc gấp của cô.

Còn về bên anh, tiến độ trả nợ có thể chậm hơn nữa, cũng không vội.

Lúc này anh đã có dư sức lực, cũng có thể phân tâm chú ý đến cô một chút.

Anh không nói với người khác công dụng của khoản tiền kia. Đám Chúc Đào nói anh điên rồi, đợi lâu như vậy rồi, vất vả lắm mới có thể trả hết nợ, nhưng lại dùng khoản tiền kia vào việc khác, lại một lần nữa gom tiền trả nợ.

Mấy năm qua, anh đã đau khổ như thế nào rồi? Vì để trả hết mấy khoản nợ này, bây giờ còn thiếu một chân nữa bước vào cửa rồi, nhưng lại anh tự rút lui quay về.

Anh không nói gì.

Chỉ lặng lẽ chú ý, khi biết cô thành công huỷ bỏ hợp đồng mới thở phào.

Khôi phục tự do xong, Lương Âm Dạ bắt đầu tìm kịch bản tốt, cô nhìn trúng “Sương Khói”. Chỉ có điều, đạo diễn kia cũng nổi danh là bắt bẻ trong phương diện chọn diễn viên, mà mấy năm nay Lương Âm Dạ không có nhiệt độ, nếu muốn nhận được phim tốt ở trong giới thì cũng sẽ bị cản trở đôi chút, luôn không dễ dàng, cũng sẽ không thuận lợi là bao.

Trước khi chuyện đó xảy ra, Văn Yến thông qua mối quan hệ của mình mà đơn độc gặp đạo diễn Chung để nói chuyện với ông ấy.

Anh hết lòng tiến cử Lương Âm Dạ, anh chắc chắn cô có thể nắm giữ tốt nhân vật kia. Vả lại, đây là tác phẩm đầu tiên sau khi cô huỷ bỏ hợp đồng, đối với cô mà nói, gần như là đập nồi dìm thuyền, nếu cơ hội bày ra ở trước mặt cô, bản thân cô chắc chắn cũng sẽ nắm lấy cơ hội, tuyệt đối sẽ không đối đãi với nó sơ sài. Anh hi vọng đạo diễn Chung có thể vứt bỏ đủ loại tin tức của thế giới bên ngoài trong mấy năm qua, nghiêm túc xem kĩ cô có thể gánh nổi nhân vật này hay không.

Đến tiếp sau này, tin tức truyền đến… Lương Âm Dạ thành công đóng phim “Sương Khói”, đây đúng là lần đầu tiên cô nghênh đón chuyển biến từ lúc đường ai nấy đi với anh.

Sau này, trong lúc quay phim, có một lần anh nhận được tin nhắn của đạo diễn Chung, cảm ơn anh đã hết lòng tiến cử, nói với anh rằng mình cũng không chọn sai người, cô chính là nhân vật nữ chính thích hợp bộ phim này nhất.

Ngày cô đóng máy, không ai biết anh cũng đến hiện trường. Không lại gần, chỉ đứng ở bên ngoài, âm thầm ở bên cạnh cô.

Đây là một bộ phim có kết cục BE, cảm xúc hôm nay sẽ bùng nổ và tiêu hao nhiều cỡ nào, trong lòng anh từng có chuẩn bị. Anh không dám đến hiện trường xem, chỉ dám đứng gần chỗ cô để bầu bạn đôi chút.

Cứ như vậy, năm năm trôi qua.

Anh giống tên trộm ở trong bóng tối, lén lút xen lẫn trong cuộc sống năm năm của cô.

Cho đến ngày đó, gặp nhau ở trong Lễ trao giải Hoa Quế.

Thật ra thì anh đã sớm chú ý tới cô, ngay cả việc đi về phía cô thì cũng là đã sớm có dự đoán.

Anh nhặt hoa của cô lên, trả lại cho cô, ánh mắt kiềm chế cộng thêm nội liễm, anh nghĩ là có lẽ là bình tĩnh.

Văn Yến không xác định được sau hôm nay, bọn họ còn tiếp xúc nhau nữa hay không. Mà ngày đó, thật ra thì anh đã rất khó nén nỗi nhớ của mình.

Chỉ có điều, mọi chuyện đều là cưỡng ép bị khống chế, lại bị ngụy trang mà thôi.

Mọi chuyện về sau cũng không thoát khỏi anh chuyên tâm tìm cách, mưu đồ đã lâu.

“Tối Nay Hẹn Hò Không” chỉ có hai khách mời là chưa từng được công khai, đúng lúc chính là anh và cô.

Nhưng trên đời này ở đâu ra đủ loại trùng hợp được, mọi chuyện cũng chẳng qua là do con người mà thôi.

Ở trong chương trình giải trí đó, lần đầu tiên anh nhận được lá thư tay đến từ cô.

Năm đó, lúc cô đưa thư tình giúp người ta cho anh, thật ra thì đã mờ mịt ám chỉ là đưa thư giúp người ta, cô cũng đã viết một lá thư cho anh. Anh tức giận vì cô đưa thư tình thay người khác cho anh, theo đuổi anh thay người khác, anh và người khác ở bên nhau, đồng thời, sự trừng phạt này ít nhiều gì cũng có chút ý vị sâu xa.

Bình thường mà nói, sự trừng phạt gì cũng có, nhưng nào có phạt viết thư tình đâu? Viết để làm gì? Còn không phải là bởi vì người nhận muốn thôi sao… Còn không phải là bởi vì anh muốn cô viết thư tình cho anh thôi sao.

Đáng tiếc cô chưa bao giờ biết đến ý nghĩa sâu xa của năm đó.

Tất nhiên sau đó cô không dám đưa giúp người ta nữa, anh tất nhiên cũng không bao giờ lấy được thư tình của cô.

Nhưng không ngờ sau nhiều năm, ở trong chương trình giải trí này, anh nhận được lá thư tay đến từ cô.

Mấy lá thư đó là thứ mà anh quý trọng rất nhiều năm sau này, đến khi về hưu rồi, cũng thường xuyên lấy ra đọc. Trong lúc tình cờ, anh phát hiện ra mỗi một lá thư anh viết cho cô cũng đều bị lưu giữ hoàn hảo, cho dù là bầu không khí lúc viết lá thư đầu tiên không hài hòa, thì cô cũng không tùy tiện vứt bỏ lá thư đó. Dường như tất cả mọi chuyện đều là viên mãn. Hai chữ mà anh vốn cho rằng là không bao giờ liên quan đến anh nữa, sau này cầu được may mắn, rốt cuộc cũng bao vây lấy anh.

Dù sao cũng phải làm một vài chuyện oanh liệt lúc còn trẻ, đợi đến lúc già rồi mới có thể nhớ lại. Mà anh nghĩ là tất cả oanh liệt của anh lúc còn trẻ, tất cả đều có liên quan đến cô. Tất cả trù tính của anh đều được sử dụng ở trong tâm tư muốn gặp lại cô, muốn cô yêu mình.

Tâm tư đã sớm không trong sạch.

Tất cả mọi chuyện đều là mưu đồ đã lâu.

Đúng như bài đăng mập mờ công khai của anh trên Weibo đã nói: [Chung tình nhiều năm, mưu đồ đã lâu.]

Bốn chữ cũng không phóng đại một chút nào. Đó là đánh giá thật sự chính xác mà lại chân thật.

/

Ngày kết hôn, anh ngẩn ngơ rất lâu.

Chỉ là đang suy nghĩ rốt cuộc ông trời vẫn không tàn nhẫn với anh như vậy.

Ngôi chùa trước kia từng gặp phải quả thật rất linh nghiệm, lời mà lão hòa thượng kia đã nói cũng không phải là giả.

Duyên phận giữa anh và cô chưa hết, người nên gặp lại nhau sẽ gặp lại nhau.

Chỉ là hôn lễ này tới quá muộn, muộn hơn một tí xíu mà thôi. Người mà anh chỉ muốn vào thuở thiếu thời, từ khi đó, chưa từng nghĩ là sẽ trì hoãn lạc mất nhau rất nhiều năm, giờ đây cũng đã trở thành một trong số nỗi tiếc nuối ẩn giấu dưới đáy lòng anh.

Bọn họ lãng phí năm năm, ở bên nhau trễ năm năm.

May mà sau đó, bọn họ lãng không cách biệt nữa.

Có ấn tượng sâu đối với hôn lễ, mãi đến hai mươi mấy năm sau, ở trong hôn lễ của con gái lớn, anh cũng vẫn nhớ sâu sắc ngày ấy.

Chỉ có điều, chỉ chớp mắt thôi, Văn Miên cũng sắp kết hôn rồi.

Mà sau khi Văn Miên kết hôn, thời gian Văn Đường chạy về nhà cũng ít hơn. Ban đầu, Văn Yến và Lương Âm Dạ còn chưa phát giác ra là có gì khác thường, cho đến khi bắt đầu từ năm sau, từ từ có tin đồn truyền ra.

… Hư hư thực thực Văn Đường hẹn hò.

Người hâm mộ khịt mũi coi thường chuyện này, chỉ nói là tài khoản marketing đừng lại đến cọ nhiệt độ của bé Kẹo Mềm của bọn họ. Đầu năm nay, không có chuyện gì đáng để nói nữa, chỉ biết bịa đặt người ta hẹn hò thôi.

Văn Yến và Lương Âm Dạ cũng không muốn tin tưởng cho lắm. Nhưng năm đó chuyện tình giữa bọn họ cũng giống như vậy mà đi tới, nghe như là tin đồn, trên thực tế, tất cả đều là sự thật.

Toàn bộ nội dung trong Super Topic của CP Dạ Yến trở thành sự thật trong từng đêm một.

Đêm đó, Lương Âm Dạ tra hỏi Văn Đường.

Mà ở trước mặt tiền bối, Văn Đường vốn chỉ chống lại được ba chiêu.

Đều là ở trong cùng một vòng tròn, nói không biết là không có khả năng cho lắm. Vả lại, cô vào giới giải trí sớm, đã sớm nghe nói về anh.

Chỉ có điều, chân chính tiếp xúc nhau cũng là chuyện trong hai năm qua.

Lần đó, trước biểu diễn kia, cô đã từng gặp anh.

Sau lần đó, bọn họ bất ngờ hợp tác với nhau một lần, lúc này tiếp xúc dần dần gia tăng.

Lương Âm Dạ hỏi: [Vậy bây giờ ở bên nhau chưa? Hay chỉ là truyền thông bắt gió bắt bóng thôi?]

Văn Đường nói quanh co, ấp úng nói: [Còn chưa chắc chắn đâu.]

Một giọng nói ở sau lưng vang lên: “Vậy à?”

Văn Đường sửng sốt quay đầu lại, không biết anh đi từ phòng tắm ra ngoài từ khi nào.

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo hé mở, tóc tai xõa tung, đuôi tóc hơi ướt, mi mắt vẫn là cảm giác uể oải như thường lệ. Bị hai tròng mắt màu hổ phách của anh nhìn lướt qua, nhịp tim của Văn Đường không khỏi tăng tốc.

Anh cụp mắt, quét mắt qua màn hình cô chột dạ tắt đi, khom người đè ở trước người cô, giơ tay đắp lên tay cô đang cầm điện thoại di động, nhẹ nhàng hé môi nói: “Còn chưa chắc chắn sao?”

Văn Đường chỉ không muốn chiếm tiện nghi của anh.

Nhiệt độ trên người anh mơ hồ truyền đến, cô ấp úng nói: “Vẫn nên thận trọng hơn chút nữa.”

Người đàn ông khẽ nhướng mày, giọng nói giống nước mưa trong trẻo lạnh lùng, có giọng điệu lạnh lẽo đặc thù: “Vậy à, cô Văn còn khá thận trọng đấy chứ.”

...

Chưa tới hai tháng.

Nhiệt độ của “việc hẹn hò hư hư thực thực” của trước kia đã dần dần tan đi, chỉ trong một đêm khuya, biến thành sự thật.

Toàn mạng xã hội trực tiếp bùng nổ.

Trong đêm khuya, máy chủ Weibo cũng bị chết máy.

Phía sau hot search “Văn Đường hẹn hò” có thêm chữ “hot”, mấy hot search liên tiếp cùng nhau đi lên trên, sự tình nhanh chóng lên men.

Trước đó, người hâm mộ còn đang nói là không tin tin vịt, không lan truyền tin vịt đều đồng loạt sửng sốt một lúc.

Ngay cả người qua đường không rõ lý do cũng cảm thấy kỳ lạ, tình cảnh phô trương này... có phải hơi lớn rồi không? Hình như còn ghê gớm hơn tình huống một nữ minh tinh bình thường công khai hẹn hò hơn một chút, giống thả một quả bom xuống biển sâu vậy.

Chỉ khi bấm vào xem phía còn lại trong câu chuyện hẹn hò xong mới bừng tỉnh.

… À, hai người này kết hợp, chẳng trách bùng nổ như vậy.

… Chờ đã, cô nói là ai?!

Sự việc ầm ĩ cả đêm, nhiệt độ khó tan đi, từ đầu đến cuối đều không rút đi. Bây giờ, toàn mạng xã hội đều đang bàn tán chuyện này, không ai là không biết.

Chuyện tình đột nhiên bị vạch trần, lúc mọi người cho rằng hai nhân vật chính sẽ để cho chuyện này từ từ nguội lạnh, nam chính trong sự kiện đột nhiên đăng một bài Weibo.

Đều đang bảo anh khiêm tốn một chút, thường ngày cũng là người kiệm lời lạnh nhạt nhất, nhưng thái độ lần này là khác thường.

Máy chủ vừa đỡ hơn một chút thì một lần nữa chết máy.

Có thể nói là một lần hẹn hò oanh liệt.

Có mấy người hâm mộ cũ đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí cảm thấy hình như cảnh tượng này rất là quen mắt.

Đúng rồi, năm đó, lúc Văn Yến và Lương Âm Dạ chính thức công khai chính là tình cảnh như vậy.

… Tình huống rầm rộ ấy gần như là mang tính bùng nổ, sóng lớn liên tiếp sôi trào mấy ngày, khó lắng xuống được, màn công khai thế kỷ oanh oanh liệt liệt.

[Kết thúc cả bộ truyện.]

Bình Luận (0)
Comment