Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 20

Người đuổi bắt ép sát, bầu không khí hiện trường cũng dần dần căng thẳng lên.

Biên Húc và Bối Y đã bị ép đi vào phòng nhỏ không dám ra ngoài, nhưng bọn họ còn chưa hoàn thành một nhiệm vụ nào, gấp đến độ xoay vòng vòng.

Văn Yến và Lương Âm Dạ chạy về hướng có một căn phòng nhỏ, chuẩn bị chờ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, nếu không xong thì cũng có thể có chỗ trốn.

Người đuổi bắt đuổi bắt rất sát, bọn họ chạy một vòng, vất vả lắm mới thoáng cắt đuôi được bọn họ một lát, lại hoàn thành thêm hai tấm thẻ nữa.

Thời gian kéo dài đến bây giờ, nhóm bọn họ đã là nhóm có tiến độ nhanh nhất. Nhiều thẻ nhất, hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất. Lúc này, nhóm khác cũng đang điên cuồng chạy trốn.

Đạo diễn Kỷ chắp tay sau lưng lắc đầu, ông ấy không biết đây là một loại ăn ý như thế nào nữa.

Hôm nay, tài khoản chính thức của ê kíp chương trình sẽ bắt đầu phát một vài video ngoài lề, mà ông ấy có dự cảm nhất định khu bình luận sẽ bị fans CP của hai người này tàn sát.

Tốc độ của người đuổi bắt quá nhanh, mắt thấy bọn họ càng ép càng gần, Văn Yến và Lương Âm Dạ quả quyết từ bỏ tiếp tục nhiệm vụ, lựa chọn bỏ chạy. Lúc đi ngang một căn phòng nhỏ, động tác anh rất nhanh kéo cô đi vào trong, hai người thuận lợi ẩn núp.

Người đuổi bắt ở gần bọn họ nhất khó khăn lắm tay mới rơi trên cửa, im lặng một giây.

Chạy thế này cũng nhanh quá rồi phải không?

Bởi vì không xác định người đuổi bắt đã đi hay chưa, cho nên bọn họ tạm thời còn trốn ở bên trong, không đi ra ngoài. Mặc dù căn nhà này là chỗ ê kíp chương trình cung cấp để trốn, nhưng ê kíp chương trình hiển nhiên cũng sẽ không tốt bụng đến mức đấy. Căn nhà chiếm diện tích không tới một mét vuông, không gian nhỏ hẹp, khó khăn lắm mới chứa được hai người đang đứng, còn có chút chật chội.

Hai người mặt đối mặt, Lương Âm Dạ cảm giác khoảng cách giữa anh và mình rất gần, gần đến mức cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh. Thời tiết quá nóng, vừa rồi bọn họ lại tiến hành vận động kịch liệt, cho nên không khí trong không gian này giờ đây cũng chứa đầy hơi nóng. Cô cảm thấy hơi thở của anh lướt qua da, rất là nóng.

Tình cảnh và khoảng cách này quả thật có chút lúng túng, Lương Âm Dạ đành nghiêng đầu, hạ tầm mắt nhìn mặt đất, giả vờ hoàn toàn chú ý động tĩnh người đuổi bắt ở bên ngoài.

Dường như sự chú ý của cô để ở bên ngoài, nhưng anh thì không. Thậm chí tầm mắt rất trắng trợn, chỉ rơi trên người cô.

“Lương Âm Dạ.”

Lúc anh mở miệng, cô cho rằng anh muốn thương lượng chiến thuật gì đó với cô, hoặc là thương lượng người đuổi bắt bên ngoài còn ở đây hay không, nhưng cô không nghĩ tới…

Một bàn tay anh chống lên vách tường sau lưng cô, trong giọng nói nghe rất bất mãn, nhuốm không ít ý kiến: “Lương Tứ Tứ.”

Lương Âm Dạ khó hiểu nhìn anh.

Một bàn tay khác của anh rơi ở một bên đầu vai cô: “Em rất sợ nóng?”

Không biết vì sao, chột dạ không ngừng dâng lên trong lòng Lương Âm Dạ: “Ê kíp chương trình cung cấp quần áo, em chọn một bộ.”

Nhưng cô cũng không biết trong lòng cô chột dạ vì chuyện gì, anh là trưởng bối của cô hay là bạn trai của cô?

Giọng nói của anh từ từ áp xuống, cho đến khi áp đến bên tai: “Em biết không, anh rất muốn cho em mượn quần áo của anh.”

Lương Âm Dạ hơi mở to mắt.

Không biết anh có đang nghiêm túc hay không.

“Nếu không phải đang ghi hình chương trình, anh sẽ làm vậy.” Giọng nói của anh khàn khàn.

Ánh mắt rơi ở đầu vai cô.

Sử dụng ánh mắt ra hiệu cho cô, anh sẽ khoác một món lên chỗ này.

Lương Âm Dạ ngột ngạt, gương mặt ửng đỏ, có chút không thể nhịn được nữa mà đạp anh một cái: “Anh để tâm nhiều quá rồi.”

Văn Yến khẽ cười, đôi mắt hơi tối đi.

Anh chỉ phát tiết một chút cảm xúc vì mấy lần nhìn thấy cô mặc ít như thế, cũng thật sự muốn làm vậy.

Nhưng không thể làm vậy.

Bàn tay chống trên vách tường từ từ nắm chặt.

Cô đã muốn đẩy cửa rời đi, bị anh vịn cổ tay không cho đi.

“Qua ngày đó, bọn họ còn đi tìm em không?”

Cô lắc đầu, có thể vốn muốn đi tìm, nhưng cô chạy quá nhanh, chỉ chớp mắt là lại bay đi mất, cho dù muốn tìm, cũng không tìm được.

Giọng nói của anh vẫn ở bên tai: “Tứ Tứ rất dũng cảm.”

Ánh mắt của cô lặng lẽ tránh né.

Không nhìn anh.

Trong không gian thu hẹp, tất cả cảm quan đều có thể bị phóng đại.

Ví dụ anh chỉ cần cụp mắt, là có thể nhìn thấy bả vai trắng như tuyết của cô, đẹp không nói nên lời.

Dường như anh còn có nhiều lời nói muốn nói hơn, nhưng cô cũng đã rất rõ ràng muốn chạy trốn.

Trước lúc này, cô chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ đơn độc ở trong một không gian nhỏ với anh, thậm chí còn ở lâu như vậy. Anh muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể mặc cho anh làm.

Văn Yến cụp mắt, vẫn không vội đi ra ngoài, rút thẻ trong tay cô ra, nhìn một lần số nhiệm vụ chưa làm còn lại.

Anh lựa hai tấm trong số đó, một tấm trong đó là hát một bài cho đối phương nghe.

Còn một tấm là tiến hành kéo búa bao, cho đến khi có một người thắng liên tiếp năm lần thì kết thúc, điều kiện tiên quyết là không được phép tiến hành thương lượng.

Văn Yến nâng tầm mắt nhìn cô.

Chuông báo động trong đầu Lương Âm Dạ vang lên, chỉ nói câu: “Chỗ này không có máy ghi hình.”

Cũng chính là nói, làm rồi cũng không được tính.

Văn Yến nhướng mày, nhìn lên trên.

Lương Âm Dạ ngơ ngác nhìn theo động tác của anh.

Tiếp theo, cô nhìn thấy hai cái máy ghi hình ở phía trên.

“...”

Không phải, vậy bọn họ vừa…!

... Còn kịp ám sát ê kíp chương trình không? Cô không có ý khác, chủ yếu là muốn đi trộm đoạn phim vừa rồi.

Cô há miệng, cuối cùng im lặng.

Văn Yến cười một cái, chỉ đưa thẻ nhiệm vụ cho cô xem: “Muốn nghe gì?”

Tâm tư Lương Âm Dạ dao động.

Ý anh là để anh hát cho cô nghe? Cô cho rằng anh sẽ để cho cô lựa chọn, không ngờ sẽ lưu loát ôm đồm nhiệm vụ như vậy.

Trên thế giới này, luôn có vài người bất tri bất giác sẽ làm người ta động tâm.

Cô biết anh hát rất dễ nghe, nhưng lại rất ít khi hát. Nhiều lần bạn bè tụ họp, mọi người đẩy anh, bảo anh đi hát, anh cũng chỉ cười từ chối, hoặc là thỉnh thoảng hát một hai bài.

Cô không hùa theo, nhưng cô cũng rất thích nghe.

Chỉ trong một lúc, Lương Âm Dạ không nghĩ ra có bài gì muốn cho anh hát, trong đầu đột nhiên trống trải.

Chỉ là vào lúc này, đột nhiên rất mãnh liệt nhớ lại bài hát lần trước Bối Y mở ở trong xe…

Đột nhiên rất muốn nghe anh hát nhạc tiếng Quảng.

Cô tỉnh bơ siết chặt lòng bàn tay: “Dưới Núi Phú Sĩ, được không?”

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều là thâm thúy như vậy, Lương Âm Dạ không cảm giác được tầm mắt anh có thay đổi hay không. Văn Yến chỉ gật đầu: “Được.”

Trong tay bọn họ có điện thoại di động ê kíp chương trình cung cấp, anh dùng nó tìm lời bài hát.

Lương Âm Dạ cụp mắt.

Chẳng biết tại sao, từ trong một tiếng này của anh, cô nghe ra được đôi chút… ý vị mặc cho cô sai bảo.


Cứ như mặc kệ cô nói gì, anh cũng sẽ nói được, cũng sẽ gật đầu, cũng sẽ đồng ý.

Một khắc ấy, Lương Âm Dạ không thể dằn lòng mà nghĩ rất nhiều, những ý nghĩ ấy không dễ để có thể sử dụng ngôn ngữ để miêu tả.

Tay cô càng nắm càng chặt, giống như đang mượn hành động này kiềm chế cái gì đó.

Mà đợi một lát nữa, cô cảm thấy có thể cô cần kiềm chế nhẫn nhịn nhiều hơn nữa.

Bởi vì cô phải ở chỗ này, ở nơi không có bao nhiêu khoảng trống và khoảng cách giữa bọn họ, nghe anh hát một bài nhạc tiếng Quảng cho cô.

Còn là một... bài hát không hề đơn giản thuần tuý.

Với cô mà nói, đây là một chuyện hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được, lực công kích đủ mãnh liệt.

Bí mật to lớn nhất trong cả thời thanh xuân đang xao động.

Cô cũng đang suy nghĩ, có phải cô chơi hơi lớn rồi không?

… Không phải là với anh, mà là với bản thân cô.

Anh vừa tìm, vừa nói với cô: “Nếu sau này muốn nghe, thì nói với anh.”

Cũng không phải là chỉ có lúc chương trình yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ, anh mới có thể hát cho cô nghe.

Anh không hề để tâm chuyện hát cho cô nghe thêm bao nhiêu lần nữa.

Lương Âm Dạ không trả lời, cũng giả vờ không hiểu.

Đã tìm được lời bài hát, anh chỉ nhìn cô một ánh mắt, chuẩn bị bắt đầu hát.

Trước máy theo dõi, đạo diễn nắm chặt hai bàn tay, kích động đến mức cổ cũng nổi gân xanh.

Hai người này, hai người này đúng là...

Nhìn từ mặt ngoài, người này còn trong sạch hơn người kia, lúc chơi thật, thì lại là sự mập mờ hết lần này đến lần khác mà bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi.

Bảo Văn Yến hát Dưới Núi Phú Sĩ cho cô nghe trong căn phòng nhỏ ấy.

Đạo diễn Kỷ đã muốn ấn huyệt nhân trung (*) … đơn thuần là kích động. Khó có thể tưởng tượng được, đến lúc chương trình chiếu đoạn này, sẽ dấy lên gió bão thế nào.

(*) Theo Y Học Cổ Truyền, nhân trung là huyệt nằm ở vùng môi trên, ở chính giữa của vùng rãnh lõm nối liền sống mũi và môi. (theo vinmec.com)

Hai người này còn nhớ là bọn họ đang ghi hình chương trình không?

Còn nữa, sao ông cảm giác những nhiệm vụ trên thẻ của ông đều là thiết kế riêng cho hai người này nhỉ?

… Rõ ràng là nếu nhiệm vụ này rơi vào nhóm khác, cậu tùy tiện hát một bài là được! Ngôi sao nhỏ gì đó, thậm chí hát chúc mừng sinh nhật cũng được mà! Có nhà ai tốt tính, rảnh rỗi muốn ở đây xem cậu nhìn khách mời nữ rồi hát một bài nhạc tiếng Quảng triền miên lại thâm tình đâu!?

Đạo diễn Kỷ đã bắt đầu chê bai nhân viên công tác: “Sao một phòng chỉ đặt hai cái máy ghi hình thôi vậy? Không biết lắp thêm mấy cái hả? Hai cái sao đủ?”

Nhân viên công tác: “...”

Bọn họ cũng không ngờ hai con quỷ cơ trí này còn có thể ở trong đó hoàn thành nhiệm vụ.

Lương Âm Dạ vẫn đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình, tiếng hát của anh ở bên tai xen lẫn lưu luyến và thâm tình, căn bản không phải thứ người bình thường có thể tiếp nhận.

Vả lại, hình như anh thật sự rất quen thuộc với lời bài hát, thời gian nhìn lời bài hát... không nhiều bằng thời gian nhìn cô.

So ra thì, có vẻ cô còn không chơi nổi trò này.

Tâm tư không trong sạch lắm, luôn tiết lộ từ trong ánh mắt và động tác, cả người cũng chẳng vô tư như vậy nữa.

Trong lòng cô thở dài.

“Không muốn nói trắng ra trong Lễ tình nhân, chỉ dám vỗ nhẹ đầu em, có lẽ tâm trạng này sẽ càng làm lòng em cay đắng.”

“Ai có thể dựa vào tình yêu mà muốn độc chiếm núi Phú Sĩ.”

“Trước kia cứng rắn như hòn đá, theo duyên phận mà vứt bỏ rồi bỏ chạy.”

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều đang lưu luyến gò má cô.

Mà phần lớn thời gian ánh mắt cô đều đang né tránh.

Văn Yến hát rất hay, nhưng thời gian cô hưởng thụ chẳng được bao nhiêu giây, trái lại, cô vượt qua toàn bộ hành trình trong đau khổ. Lòng bàn tay của Lương Âm Dạ đã bị bản thân bấm vào cho có vết móng tay.

Nhưng anh hát xong lại còn muốn tương tác với cô, hỏi cô: “Thích không?”

Lương Âm Dạ bất chấp mọi thứ: “Thích.”

Cô cũng không thể nói, cô không dám nghe cho lắm.

Anh cong môi, cuối cùng, trong ánh mắt cô trông đợi đã lâu, anh lật tấm thẻ nhiệm vụ lại, bỏ xuống, bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích: “Không muốn nói trắng ra trong Lễ tình nhân, chỉ dám vỗ nhẹ đầu em, có lẽ tâm trạng này sẽ càng làm lòng em cay đắng / Ai có thể dựa vào tình yêu mà muốn độc chiếm núi Phú Sĩ / Trước kia cứng rắn như hòn đá, theo duyên phận mà vứt bỏ rồi bỏ chạy.”... “Dưới Núi Phú Sĩ” của Eason. Nghe đi nghe lại bài hát này vô số lần, siêu yêu nó!

Bình Luận (0)
Comment