Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 21

“Ai có thể dựa vào tình yêu mà muốn độc chiếm núi Phú Sĩ...”

Dù rằng tràn đầy tình yêu, cũng không cách nào độc chiếm anh được.

Vào lúc này, Lương Âm Dạ nhớ đến một câu nói trong sách của Hayao Miyazaki: “Em và anh không tính là bạn bè thuần tuý, cũng không phải người yêu quang minh chính đại.”

Đột nhiên cảm thấy lời nói này rất thích hợp với cô và anh.

Không thuần tuý, không rõ ràng, cũng không quang minh chính đại.

Có lúc cũng thật muốn chải chuốt rõ ràng, nhưng sẽ phát hiện dây dưa giữa bọn họ quá nhiều, vốn dĩ không phân biệt rõ ràng được.

Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ kéo búa bao rất nhanh.

Ê kíp chương trình yêu cầu không cho phép thương lượng, nhưng không ngại bọn họ trao đổi ánh mắt, rất dễ dàng làm xong nhiệm vụ này.

Hoàn thành rồi, bọn họ phải chuẩn bị rời đi căn phòng nhỏ này, dù sao thì cũng không thể nào triển khai nhiệm vụ khác ở chỗ này, cũng không tìm được thẻ mới.

Văn Yến mở hé cửa ra một khe hở nhỏ trước để dò xét quan sát tình huống bên ngoài.

Lương Âm Dạ ở sau lưng anh nhúc nhích ngón tay, bóp lòng bàn tay, hàng mi đen nhẹ nhàng rũ xuống, tâm tư hiển nhiên không ở trên người người đuổi bắt gì nữa.

Nếu như có thể ghi âm... thì tốt rồi.

Người đuổi bắt đã sớm rời đi, Văn Yến cũng dẫn cô rời đi chỗ này, lại lần nữa vọt vào sân trò chơi.

Qua một vòng, ê kíp chương trình tuyên bố đội Văn Yến và Lương Âm Dạ chiến thắng… còn chiến thắng với thành tích nghiền ép, số điểm cao hơn nhóm thứ hai tám điểm.

Lúc nhân viên công tác tuyên bố kết quả, ánh mắt nhìn hai người bọn họ rất sâu kín, rất hiển nhiên là còn đang khiếp sợ bởi biểu hiện của hai người này trong toàn bộ hành trình.

Đạo diễn không thể tiếp nhận được việc hai người này thắng dễ dàng như vậy, bọn họ cũng không thể nào tiếp nhận được, hận không thể kêu bọn họ ra giải thích một chút trò đoán mấy từ vựng vừa rồi, hai người này đã chế tạo thành câu đố gì.

Tiếp theo là tuyên bố khen thưởng.

Trong lúc ghi hình mùa này, bốn cặp tình nhân phải tiến hành sinh hoạt trong thành phố này. Mà khen thưởng dành cho bọn họ chính là mức kinh phí khác nhau dựa trên thứ hạng, bọn họ có thể tự phân phối tiêu xài.

Ghi hình tổng cộng hai ngày, hạng nhất đạt được kinh phí tương đương một ngàn nhân dân tệ, hạng nhì năm trăm, hạng ba hai trăm năm mươi, hạng tư một trăm hai mươi lăm tệ.

Vòng chơi vừa rồi, tiếng thét chói tai và tiếng cười ầm của Biên Húc và Bối Y không ngừng vang lên, trò chơi khá náo nhiệt, nhưng cũng mất nhiều điểm, rất bất hạnh bắt được vị trí cuối cùng. Lúc nghe thấy nhân viên công tác tuyên bố số tiền, Biên Húc nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: “Cái gì? Anh nói gì? Anh lặp lại lần nữa xem?”

Tô Mộ Diên cười: “Nói thêm mười lần thì cũng là một trăm hai mươi lăm tệ.”

Đầu óc Biên Húc xoay chuyển rất nhanh, trả lời càng nhanh hơn: “Im miệng, anh cũng chỉ có hai trăm năm mươi tệ, còn cười nữa!”

Hiệu quả gây cười của anh ấy và Bối Y được kéo cao nhất, ngay cả Tô Mộ Diên cũng bị lây nhiễm, cũng không quan tâm hình tượng gì nữa, cười mà không ngừng được.

Biên Húc còn đang giãy đành đạch: “Không phải chứ, chơi lớn như vậy á? Hai người hai ngày, một trăm hai mươi lăm tệ?”

Nhân viên công tác: “Đúng vậy, chúng tôi cung cấp chỗ dừng chân, những thứ khác...” Dưới ánh nhìn nguy hiểm của Biên Húc, anh ấy ngại ngùng, nhưng vẫn nói hết câu: “Đành nhờ hai vị cố gắng sinh tồn ạ!”

Bối Y xoay mặt ôm Lương Âm Dạ, nhẹ nhàng cọ vào người cô: “Dạ Dạ nuôi em! Bảo bối! Chị yêu! Honey! Cầu xin được bao nuôi, em là cô bé ngọt ngào của chị mà.”

Có thể nói tốc độ phản ứng là số một.

Thông qua trò chơi, Văn Yến và Lương Âm Dạ bay vọt lên thành người giàu có nhất tại chỗ này.

Văn Yến ở một bên liếc nhìn cô ấy.

Đô Oánh cười híp mắt nhắc nhở, miệng nam mô, bụng bồ dao găm: “Không biết lần trước là cô bé ngọt ngào nào ngăn cản chị yêu của cô ấy nhỉ?”

Cơ thể Bối Y cứng đờ.

Lương Âm Dạ giống như mới bừng tỉnh, kéo tay cô ấy ra tránh sang bên cạnh.

Bối Y nghẹn ngào: “Mấy chị xấu xa quá, mấy chị ghen tị mối quan hệ giữa em và cô Lương!”

Cho đến khi cô hoàn toàn rời khỏi người Lương Âm Dạ, Văn Yến mới thu lại tầm mắt.

/

Hôm nay Lương Âm Dạ và Văn Yến đoán đúng mấy nhóm từ vựng. Ở trong trò chơi, bởi vì không khí căng thẳng mà không chú ý quá nhiều, chờ trò chơi kết thúc, sau khi bình tĩnh lại, mới chậm chạp nhận thức được vấn đề.

Lúc ấy, dường như giữa bọn họ có quá nhiều bí mật ngầm, chỉ có hai người bọn họ mới có thể lĩnh hội.

Lúc hồi tưởng lại bọn họ đã nói những gì, cô cũng nghĩ đến câu chuyện ẩn giấu sau lưng mấy từ vựng này.

Mấy chuyện cũ đã sớm qua đi rất nhiều năm, ban đầu cho rằng đã bị lãng quên.

Có một giai đoạn, anh rất thích uống một loại nước ngọt. Ngày hè năm ấy, tủ lạnh trong nhà chứa rất nhiều chai nước, mỗi lần anh đi ra ngoài, đánh bóng xong quay về, chuyện thứ nhất là mở tủ lạnh lấy một chai ra.

Thiếu niên tiện đà mở nắp chai, ngẩng đầu lên uống, cùng với mồ hôi, trái cổ chuyển động, một hớp chính là nửa chai.

Anh mặc đồ chơi bóng, trên người là cảm giác năng lượng với cảm giác bồng bột chỉ thuộc về thiếu niên, khiến thời gian giữa hè càng sôi trào nóng bỏng.

Sau này, mỗi khi cô nghĩ đến hình ảnh ấy, không cảm thấy nóng, chỉ nhớ nước ngọt lạnh như băng. Trong đầu rất dễ dàng hiện lên liên tưởng liên quan đến hai chữ: [Nước ngọt vị quýt và ngày hè].

Một chút lạnh lẽo giữa mùa hè nóng nực.

Là hai chữ sẽ khiến cho người ta rất vui vẻ.

Mà hàng dưới cùng trên kệ sách là trọn bộ truyện tranh hài hước. Lúc ấy, đó là bộ truyện rất thịnh hành giữa các bạn học, cô từng đọc được từ chỗ của bạn ngồi cùng bàn bên kia, đọc một chút là thích ngay. Chẳng qua Hà Chiêu Vân quản lý bọn họ khá nghiêm khắc, khi đó, bọn họ lại là học sinh bận rộn việc học hành, tất nhiên bà ấy cũng không thể nào cho phép loại truyện tranh không liên quan đến học tập tồn tại, bà ấy không cho phép, Lương Âm Dạ lại buồn phiền.

Vẫn là Văn Yến nghĩ cách, độ chú ý dành cho hàng dưới cùng trên kệ sách rất thấp, bình thường sẽ không ai nhìn nó, cô mua về thì có thể đặt ở đó. Lương Âm Dạ nghe xong ý kiến này, đôi mắt sáng lên, cũng cảm thấy chắc là được, ngày thứ hai tan học đi mua ngay một quyển. Quả nhiên, qua một tuần cũng không bị phát hiện, sau này cô lục tục mua trọn bộ.

Hàng dưới cùng trên kệ sách… cất giữ bí mật chỉ có bọn họ biết.

Lớp 12, năm ấy, việc học hành bận rộn, ai nấy không cần nói thì cũng biết điều này, cả người cô cũng chìm trong đó, không rãnh quan tâm chuyện khác, cũng rất ít khi giải trí.

Có lẽ là trong lòng cô rất rõ ràng, tương lai cô mong muốn và việc thi đại học, có quan hệ mật thiết với lớp 12 này, cho nên cho dù được nghỉ đông, thì hình như cũng không rảnh rỗi, lúc ấy là lúc áp lực vô cùng lớn.

Vất vả lắm Tết Âm lịch mới đến.

Một năm đó, phim điện ảnh Tết Âm lịch rất hot, đã lưu truyền giữa các bạn học từ lâu. Trong nhóm chat của lớp, có người hỏi có ai cùng đi xem hay không, cô chỉ đọc lướt, không đặc biệt để ý. Mấy ngày qua, việc học của cô vẫn bị xếp kín kẽ.

Lúc ăn cơm, Lương Xán cũng nói về chuyện này, nói là muốn đi xem, hỏi cô muốn đi chung hay không, cô cũng từ chối. Vì vậy, cách một buổi tối, Lương Xán và ba mẹ cùng đi xem phim, cô tiếp tục làm đề thi.

Lúc làm được một nửa, bên ngoài trời mưa. Tầm mắt cô bị cảnh tượng đùng đùng ngoài cửa sổ hấp dẫn, nhìn mãi, không khỏi ngơ ngác, nhớ lại câu giới thiệu bọn họ nói về phim điện ảnh kia.


Đột nhiên cảm thấy rất đơn điệu.

Cũng đột nhiên có hứng thú với bộ phim điện ảnh đó.

Trời mưa cực kỳ lớn, cô cười cười, chuẩn bị vùi đầu tiếp tục làm bài thi, Văn Yến cầm cây dù đến gõ cửa, hỏi cô muốn cùng đi xem phim điện ảnh đó không.

Cô xoay đầu nhìn anh, nhìn một lát, vui vẻ cong môi: “Được đấy!”

Cô vứt bỏ đống bài tập đơn điệu vô vị, ngày ưua ngày chiếm hết cuộc sống của cô, cùng anh ra ngoài xem phim điện ảnh.

Bọn họ chọn một rạp chiếu phim khác, không xem cùng mấy người Lương Xán, không muốn gặp bọn họ. Cho đến hiện tại, Lương Âm Dạ còn nhớ bộ phim hài đó, toàn bộ hành trình cô đều đang cười.

Còn về hoa trong bộ phim đầu tiên của bọn họ, vốn nên là một bó hoa cát cánh, nhưng ngày đó đến cửa hàng bán hoa kia thì đúng lúc không có hoa, tạm thời đổi thành hoa hồng trắng...

Cũng là lúc này cô mới phát hiện, thì ra bọn họ từng cùng có nhiều ký ức như vậy.

Chỉ thuộc về hai người bọn họ, chuyện cũ chỉ có bọn họ mới biết.

Từng sự việc từng sự vật, lúc nhớ lại đã rõ ràng ở trước mắt như vậy, thì ra cô chưa bao giờ quên, chúng nó cũng chưa bao giờ phai nhạt.

Quá trình vừa rồi là chuyện rất không thể tưởng tượng nổi trong mắt người bên cạnh, lúc bọn họ là người trong đó, lại không hề nhận ra bất cứ khác thường nào.

Nhưng không có khác thường mới là khác thường lớn nhất.

/

Mấy khách mời đi đến chỗ ở mà bọn họ tạm thời ở lại trong mấy ngày tới, đặt hành lý xuống rồi lại ra cửa.

Ê kíp chương trình ra tay, vẫn hào phóng như thường lệ, mỗi lần sắp xếp chỗ ở, hoàn cảnh đều rất tốt.

Biên Húc đứng trước mặt căn phòng lần này, nhìn máy ghi hình nói: “Có thấy ai ở biệt thự ăn mì gói chưa? Chưa thấy bao giờ cũng không sao, hôm nay các anh có thể thấy rồi!”

Đạo diễn Kỷ không hề cảm thấy có lỗi, cười rất vui mừng.

Nhân viên công tác cầm loa nói rõ: “Lần này, các khách mời sẽ trải qua hành trình cùng với đội nhóm các anh trong thành phố này. Lần này, vào lúc hành trình kết thúc, mọi người sẽ có cơ hội lựa chọn bạn đồng hành một lần nữa, chúc các vị vui vẻ du ngoạn.”

Mấy khách mời bắt đầu đi vào trong. Mà càng đi vào trong, Đô Oánh càng thích chỗ này, vui vẻ nói: “Ngôi nhà đẹp thật!”

Đi theo phong cách hiện đại, không đánh mất sắc thái mộng ảo.

Lương Âm Dạ thuận miệng đáp: “Đúng đấy, rất giống ngôi nhà trong mơ.”

Lâu đài nhỏ, còn có một vườn hoa trồng đầy hoa cỏ. Ở lâu trong thành phố đầy bê tông cốt thép, thì sẽ không khỏi thích chỗ như vậy.

Bọn họ không ở lại lâu, cất hành lý xong lại ra cửa. Màn đêm đã buông xuống, đêm nay, ê kíp chương trình không có bất cứ yêu cầu nhiệm vụ nào, chỉ dựa vào khách mời tự sắp xếp.

Sau khi ra ngoài, bốn nhóm khách mời tách ra, mỗi nhóm tự đi kiếm ăn. Muốn ăn cái gì cũng được, chỉ cần kinh phí trong tay đủ đáp ứng.

Đã lâu rồi Lương Âm Dạ không du lịch, mượn chương trình lần này đi thẳng tới thắng cảnh du lịch, bỏ qua mạch suy nghĩ ngổn ngang, không đề cập tới nữa là có thể thư giãn một lần cho thật tốt.

Cô với Văn Yến đi dọc theo một con đường, nhìn thấy đồ vật muốn ăn thì mua một ít. Nhờ phúc lành bọn họ thắng trong trò chơi, bỏ tiền mua cũng không cần tiết chế lắm, kinh phí rất đầy đủ.

Có một loại cảm giác mừng rỡ vì ban ngày không uổng công khổ cực.

Bọn họ không chỉ tìm nhà hàng có không khí tốt ăn bữa tối, lúc đi ngang một quán cà phê thì còn đi vào uống ly cà phê, nhàn nhã như đúng là đến để nghỉ dưỡng.

Chờ đến khi chương trình được phát sóng, sẽ thấy lúc này bọn họ hoàn toàn đối lập với nhóm của Biên Húc, tâm trạng của nhóm Biên Húc có thể gọi là sắp hỏng mất. Bọn họ đang hỏi giá cả, tính toán kỹ lưỡng, cố gắng hết sức tiết kiệm, nào giống như đi nghỉ dưỡng, rõ ràng là đến để chơi trò chơi sinh tồn.

Lúc uống xong cà phê đi ra ngoài, Lương Âm Dạ lại để mắt tới một cửa hàng trang sức, cô quay đầu tìm Văn Yến.

Cô vốn dĩ lo lắng cô và anh đi lạc nhau, nhưng vừa quay đầu lại mới phát hiện anh luôn theo sát sau lưng cô. Bất cứ lúc nào cô quay đầu... anh cũng sẽ ở trong tầm mắt của cô.

Cô ngẩn ra mới hỏi: “Đi vào xem thử không?”

“Ừm.” Anh thong thả: “Hôm nay còn có thể tiêu xài một trăm bảy mươi.”

Ngay cả ăn vặt, ăn bữa tối xong, uống cà phê xong, số tiền còn lại cũng nhiều hơn nhóm Biên Húc, Lương Âm Dạ nín cười.

Chỗ này có rất nhiều đồ trang sức nhỏ xinh, có lẽ không đủ tinh xảo đắt tiền, nhưng đều rất có nét riêng.

Cô đi dạo một vòng, phát hiện nếu như đi một mình, có thể sẽ dọn về một đống lớn. Đáng tiếc còn đang ghi hình chương trình, không thể tiêu tiền của mình. Mặt cô tỏ vẻ hơi tiếc nuối.

Đúng lúc này, Văn Yến đi sau cô, ánh mắt rơi trên một hàng đồ vật bên cạnh cô: “Đều thích sao?”

Chuyên viên quay phim: “...” Trông hai người này có vẻ rất thân thiết.

Lương Âm Dạ có chút phiền não: “Đúng vậy.”

Vừa định bảo anh chọn mấy cái giúp bản thân, ai ngờ anh nói một câu: “Vừa rồi anh đã chọn một cái, tốn năm mươi tệ, còn lại một trăm hai. Chừa lại một chút để bắt xe... Em có một khoản một trăm tệ để chi tiêu.”

Lương Âm Dạ nhướng mày. Ngược lại không phải là bản thân bá đạo, không cho phép anh tiêu tiền, chỉ tò mò sao anh sẽ nhìn thấy đồ vật anh thích trong cửa hàng trang sức này. Anh nhìn qua thật sự không giống người thích những món trang sức này.

“Anh mua gì?”

Khóe miệng Văn Yến khẽ nhếch lên: “Cô Lương.”

“Ừm?”

Cô cho rằng anh định nói câu gì đó rất lợi hại.

“Đây là việc riêng tư của mỗi người.” Anh cười phóng túng: “Xin thông cảm cho.”

Lương Âm Dạ: “...”

À.

Việc riêng tư của mỗi người.

Được rồi.

Nhưng có thể đừng nói nghiêm túc như vậy được không? Cô cũng không phải là nhất định phải can thiệp thì mới được.

Lương Âm Dạ tiếp tục xoắn xuýt vấn đề lựa chọn của cô, Văn Yến nhìn hai lần, chọn giúp cô: “Ba cái này đi, đúng lúc một trăm lẻ một, cho em thêm một tệ.”

Lương Âm Dạ vất vả lắm mới nặn ra được một câu: “... Vậy thật sự cảm ơn thầy Văn.”

Chẳng qua số học của anh quả thật tốt, nhìn lướt một ánh mắt là có thể tự động tính ra.

Lương Âm Dạ nhớ lúc anh thi đại học, điểm số học rất cao, có một lần sau này, cô gặp phải đề không biết làm, đầu tiên là nghĩ tới anh. Có một thì có hai, tìm mấy lần, càng tìm càng thường xuyên.

Nhưng trước giờ anh không hề bực mình, cứ như anh vẫn luôn kiên nhẫn như vậy.

... Cũng dịu dàng như vậy.

Dịu dàng, hết sức dịu dàng...

Cô quyết định lấy ba món đó, cầm đi tính tiền. Cũng vào lúc tính tiền, mới phát hiện vừa rồi anh đã thanh toán rồi… Cho nên cô vẫn không thể nhìn thấy anh rốt cuộc đã mua cái gì.

Đi ra cửa hàng trang sức, bọn họ bắt đầu đi về đường cũ. Nhưng vừa đi mấy bước, trời đột nhiên đổ mưa.

Từ mưa nhỏ dần dần thành mưa lớn, sắc trời tối đen đáng sợ.

Thời tiết biến hóa quá đột ngột, bọn họ không hề chuẩn bị cho cơn mưa này, đành chạy vào một mái hiên trú mưa gần đó.

Thời tiết này thật là không nói lý, ê kíp chương trình cũng không có chuẩn bị, nhân viên công tác tạm thời gọi điện thoại bàn bạc.

Thoáng một cái, hơn nửa tiếng đã qua, mưa càng ngày càng lớn, không hề có dấu hiệu sẽ ngớt.

Nhân viên công tác cũng đi sang một bên gọi điện thoại bàn bạc, giữa hai người bọn họ rất yên tĩnh.

Lương Âm Dạ cũng cảm giác đứng một mình như vậy có chút lúng túng, cô cầu nguyện cơn mưa này mau tạnh.

Trên cổ tay đột nhiên chợt lạnh lẽo, cô thuận theo nhìn sang, phát hiện lắc tay trong tay anh.

Giống như biết được sự khó hiểu của cô, anh trả lời: “Vừa mua được, năm mươi tệ, tặng em.”

Ánh mắt Lương Âm Dạ khẽ run.

Anh chuyên tâm đeo lắc tay cho cô, mà cô thừa dịp giờ phút này, ánh mắt rơi trên mi mắt anh rũ xuống.

Nhàn nhạt cụp mắt, mơ hồ chán ghét thói đời, nhưng cứ làm nhịp tim người ta rối loạn.

Giọng nói cô có chút khàn khàn: “Sao lại tặng em?”

“Cảm thấy khá đẹp, tiện đà mua luôn.”

Rốt cuộc anh cũng đeo xong rồi, hài lòng thưởng thức thành phẩm.

Lại không rút tay về, mà xoay cổ tay cầm lấy tay cô.

Cơ thể Lương Âm Dạ cứng đờ, quả thực không biết người này lại muốn làm gì.

Chỉ nghe anh nói:

“Có thể hỏi em chuyện này không?”

Giọng nói anh nhàn nhạt khiến cô cảm thấy có lẽ là không nguy hiểm gì, khiến cô thoáng tháo xuống một chút phòng bị, dò xét nói: “... Anh nói xem?”

Anh đột nhiên nâng tầm mắt lên, một giây chiếm lấy tầm mắt cô, giọng nói bỗng nhiên không còn vô hại nữa.

“Ngày đó, vì sao bỏ đi?”

Bình Luận (0)
Comment