Tin nhắn của anh ấy oanh tạc quá mức, Văn Yến vốn đang bận việc, vẫn cầm lấy điện thoại di động lên xem.
Tiểu Trì trơ mắt nhìn anh nhẹ nhàng cong môi.
Văn Yến: [...]
Chúc Đào cười lạnh gửi tin nhắn ghi âm thoại: [Tôi còn nói sao cậu đột nhiên ngóc đầu dậy, chỉ chớp mắt đã tặng đồ vật rồi. Năm mươi tệ đúng không? Tôi chuyển cậu một trăm, tôi muốn hai sợi.]
Tiểu Trì không nhịn được trêu chọc: “Anh Chúc giống cô vợ nhỏ ghen tuông quá.”
Văn Yến còn chưa kịp trả lời, Chúc Đào lại gửi một tin nhắn đến: [Lâu như vậy mới trả lời tin nhắn của tôi, nếu là tin nhắn của người nào đó, chỉ sợ cậu sớm trả lời ngay rồi!]
Lần này, mùi vị ghen tuông càng nồng nặc.
Văn Yến từ chối cho ý kiến.
Chúc Đào: [Chẳng qua là chương trình giải trí kết thúc rồi, cậu chắc chắn cũng không được đợi tin nhắn của người nào đó, xời!!]
Văn Yến: [Cô ấy bận việc.]
Chúc Đào: [À, không tin.]
Chúc Đào: [Cô ấy cũng chỉ không để ý tới cậu!]
Văn Yến đưa văn kiện trong tay cho Tiểu Trì, ra hiệu cho cậu ấy đi ra ngoài trước.
Anh gọi điện thoại cho Lương Âm Dạ.
Quả thật đã hai ngày không xuất hiện.
Chúc Đào còn đang lải nhải, nhưng bên kia lại không trả lời, anh ấy không thể nhịn được nữa: [Người đâu!]
Cuộc gọi của Văn Yến đúng lúc được bắt máy.
Lương Âm Dạ nghe ra như vừa tỉnh ngủ, ngay cả cuộc gọi của ai mà cũng không nhìn cho rõ ràng: “A lô?”
“Tứ Tứ.”
Lương Âm Dạ rất buồn ngủ, cả người không thể vùng ra khỏi chăn được chút nào: “Ừ...”
Ánh mắt anh u ám hơn mấy phần: “Khi nào quay về?”
Lương Âm Dạ rất buồn ngủ, không cách nào suy tính. Cô “Ồ” một tiếng, hào phóng gửi lịch trình của mình đi, sau đó xoay người muốn ngủ tiếp.
Anh vừa mở ảnh ra, vừa hỏi cô: “Anh là ai?”
“Văn Yến.”
Giọng nói cô có chút yếu mềm, giống như mèo nhỏ vừa sinh ra, cào vào lòng anh.
“Sai rồi.” Anh không thay đổi sắc mặt: “Gọi A Yến.”
Cô dừng lại mấy nhịp: “A Yến.”
“A Yến là ai? Là chồng em à?”
“Ừ...”
Lương Âm Dạ không đề phòng. Mà đầu kia, người nào đó đã hài lòng, cúp điện thoại để cô tiếp tục đi ngủ.
Anh xem hành trình của cô xong… Cô sắp bắt đầu chạy đi tuyên truyền, hầu như không đặt chân tới thành phố Thân, chờ “Vĩnh Dạ” công chiếu mới có thể quay về, cũng sẽ đến đây để thảo luận cùng anh về các vấn đề liên quan đến phim mới, hơn nữa còn ký hợp đồng.
Lương Âm Dạ trở mình, một chút tỉnh táo thoáng quay về. Cô không thể ngủ tiếp, trong đầu đều là cuộc trao đổi vừa rồi.
Cô vừa... nói gì?
Chúc Đào chờ rất lâu mới chờ được người kia trả lời, anh ấy thậm chí không biết đối phương làm gì đi đâu, cũng không kịp mở miệng hỏi, Văn Yến nói thẳng: “Giúp một chuyện, người anh em.”
Chúc Đào: “...?”
Văn Yến gửi tin tức liên quan đến đá quý khảm trên cặp nhẫn mà đạo diễn Kỷ bên kia cung cấp cho anh ấy: “Lưu ý loại đá quý này giúp tôi, mau lên nhé.”
Chúc Đào và cửa hàng trang sức thường xuyên giao thiệp, nếu không thì lần trước, Văn Yến cũng không sẽ thông qua anh ấy hỗ trợ mua lắc tay đó.
Gương mặt Chúc Đào không có biểu cảm gì cả: [Cậu trả lời vấn đề của tôi]
Văn Yến: [?]
Chúc Đào: [Sau này tôi sẽ không lưu lạc làm nhà cung ứng độc nhất cho đồ trang sức của vợ cậu chứ?]
Văn Yến khẽ cười thành tiếng.
Khó che giấu tâm trạng vui vẻ.
Chúc Đào cạn lời, anh ấy đúng là nhịn tám trăm lần mới có thể nhịn mà không cho tên chỉ biết yêu đương này vào danh sách đen.
Văn Yến còn ở bên kia miêu tả về viên đá quý liên quan.
Anh ấy gào lên: [Không cần cậu nói! Biết rồi!]
Văn Yến bình tĩnh thong thả: [Cảm ơn.]
/
Lương Âm Dạ có một buổi quay quảng cáo, quay xong chương trình giải trí thì không quay về thành phố Thân, bay thẳng đến thành phố Nam.
Mấy ngày qua, cô xử lý xong công việc chất đống, lập tức đi vào kỳ tuyên truyền của “Vĩnh Dạ”.
Đây là tác phẩm thứ ba nặng đô tích lũy sau “Sương Khói” và “Viên Mãn”.
Bởi vì thành tích hai bộ này đều rất tốt, hiện tại, vô số cặp mắt trong vòng đều để ở trong bộ phim mới này, vô số người đang chờ thành tích một bộ tác phẩm mới của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hoặc lên hoặc xuống, hoặc thành công hoặc thất bại.
Liên tục hai bộ phim điện ảnh hot đã khiến cho không ít người ngồi không yên.
Thà nói là rất nhiều người đang chờ thành tích bộ phim thứ ba của cô, chi bằng nói là rất nhiều người đang chờ bộ phim thứ ba của cô thất bại.
Mà nếu ba bộ liên tục hot, ngắn ngủi một năm, vậy thành tích cô sáng tạo chỉ sẽ trở thành ghi chép mà người ngoài khó mà vượt qua.
Lúc tuyên truyền, Lương Âm Dạ tham gia dạ tiệc, vô tình gặp người của công ty Sơ Tinh.
Cô và Sơ Tinh làm việc không quá vui vẻ, phía sau thà rằng bồi thường một khoản kếch xù để huỷ bỏ hợp đồng mà cũng phải rời đi.
Mà Sơ Tinh buông tha cô, sau này, sau khi rời khỏi Sơ Tinh, hai phim điện ảnh liên tiếp hot, hiện tại bộ phim thứ ba còn sắp công chiếu, hơn nữa nhận đủ mong đợi.
So với Lương Âm Dạ ngồi trong khu vực trung tâm của dạ tiệc, vị trí của Sơ Tinh bị sắp xếp có chút hẻo lánh, người đến tham dự… rất không khéo, vẫn là người mới trước kia Sơ Tinh yêu cầu cô dẫn dắt sau khi từ bỏ cô.
Sau khi cô đi, người mới được Sơ Tinh cố gắng nâng đỡ, nhưng đến hiện tại cũng không nhìn thấy bọt nước gì.
Lương Âm Dạ và cô ta đi lướt qua vai nhau, không nhìn nhiều. Nhưng cô không trêu chọc, đối phương lại không định đi vòng qua cô.
“Hiện tại cô Lương rất lợi hại, quay bộ nào là hot bộ đó, ban đầu ở trong Sơ Tinh, tất cả đều là giấu giếm?” Địch Nguyệt khó che giấu mấy phần quái gở.
Từ lúc vừa bắt đầu, hình như giữa bọn họ đã không hợp nhau. Cho dù cô tự hạ thấp địa vị dẫn dắt Địch Nguyệt mấy lần, cũng không nhìn thấy đối phương cảm kích, ở trong đoàn phim, thậm chí bọn họ đều không tiếp xúc nhau.
“Sơ Tinh nhận kịch bản không ra hồn, còn định đỡ một A Đấu không dậy nổi, đỡ không dậy nổi, cũng phải trách tôi?” Lương Âm Dạ nhàn nhạt nhìn cô ta.
Địch Nguyệt nhíu chặt mày.
Sau khi cô đi, diễn viên cũ trong Sơ Tinh coi như là hoàn toàn không ổn nữa, không thể đem ra ngoài, diễn viên mới còn chưa hot, sắp từ từ mai danh ẩn tích trong nghề này. Ngay cả bản thân Sơ Tinh khó mà bảo toàn, cho dù đổ toàn bộ tài nguyên vào người cô ta, thì cũng không có tác dụng gì.
Chắc Sơ Tinh cũng từng nghĩ tới từ bỏ cô ta, nhưng từ bỏ cô ta thì cũng không có người mới được lựa chọn, đành nâng đỡ cô ta. Nhưng cô ta cũng sắp đi từ diễn viên mới thành diễn viên cũ, cô ta vẫn chưa thể hot, ở trong vòng, không có tên tuổi gì hết.
Địch Nguyệt không thích cô, trời sinh đã không thích.
Cô ta không hiểu rõ sao ông trời thật sự có thể thưởng cơm cho cô ăn đến mức độ này? May mà sau này, dưới sự cố gắng của cô ta, Lương Âm Dạ cũng phải phối hợp cô ta.
Nhưng không ngờ, tiền làm trái hợp đồng cao như vậy, Lương Âm Dạ cũng có thể có, nói rời Sơ Tinh là rời Sơ Tinh.
Địch Nguyệt mím chặt môi, không có ý tứ yếu thế: “Cô thật sự cho rằng bản thân lợi hại lắm? Thiên phú dị bẩm? Nếu quả thật lợi hại như vậy, ban đầu cũng không có nổi một bộ hot? Công ty nhiều phim như vậy, đập bao nhiêu tiền vào người cô, một chút bọt nước cũng không nhìn thấy. Hiện tại quay chương trình giải trí kia xong, trên tay cô cũng không có kịch bản gì rồi nhỉ? Có lúc vận khí tốt mà thôi, nhưng đừng thật sự xem nó là thực lực của mình, vậy thì đúng là tự chuốc lấy trò cười.”
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng cong môi, không hề bị cô ta kích thích, chỉ cười nói: “Không biết cô Địch nhận được kịch bản gì, đắc ý như thế nhỉ?”
Dáng vẻ cô mây bay gió thoảng, càng làm cho người ta tức giận và không cam lòng.
Ánh mắt Địch Nguyệt nhẹ nhàng tránh né, đột nhiên không còn lời để nói. Với địa vị bây giờ của Sơ Tinh, còn có thể có kịch bản gì tốt? Cái gì cũng phải nhờ bản thân bọn họ tự đi tranh thủ.
Cô ta liếc nhìn Lương Âm Dạ một ánh mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Chu Nghê đột nhiên đi qua, khoác tay Lương Âm Dạ: “Thành tích bày ra ở đây, lưu lượng bày ở đây, cô còn bận tâm cho Âm Dạ chúng tôi không có kịch bản?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Địch Nguyệt nhíu mày.
“Ngại quá, đúng là có phim khủng đấy, sắp công khai rồi, chờ công khai thì cô sẽ biết thôi.” Chu Nghê ôm Lương Âm Dạ rồi dẫn cô đi.
Ngay cả bóng lưng bọn họ cũng thẳng như vậy.
Khí thế ngẩng cao.
Địch Nguyệt bóp mạnh lòng bàn tay.
Luôn không cam tâm.
Lương Âm Dạ và Chu Nghê không hề để tâm nhạc đệm này.
Thực lực Sơ Tinh vốn không mạnh, ban đầu nhìn thấy mấy bộ phim của cô thất bại thì trực tiếp từ bỏ cô, không đặt trọng tâm lên trên người cô nữa, chỉ lợi dụng cô, bắt đầu bảo cô dẫn dắt người mới.
Nhưng không ngờ tính tình cô cứng rắn như thế, nói hủy hợp đồng là huỷ hợp đồng.
Chờ cô đi rồi, Sơ Tinh không còn ai có thể đưa đi đóng phim nữa, hai năm qua, còn đang gắng gượng, nhưng cũng không dễ dàng.
Chu Nghê nói: “Nếu tớ là chủ cũ của cậu, tớ cũng hối hận chết mất. Không ôm được cây chiêu tài chân chính, cứ thế để nó chạy mất.”
Những ngày đó có chút xa xôi, nhưng khổ sở của lúc đó cũng rành rành ở trước mắt.
Cô nói cảm ơn Chu Nghê. Đó không phải là một số tiền nhỏ, nếu như lúc ấy không có Chu Nghê giúp cô, cô vốn dĩ không huỷ hợp đồng được, cũng không được tự do.
Cô khó có thể tưởng tượng cuộc sống phía sau còn đang tiếp tục làm nền cho Địch Nguyệt. Bản thân là vai chính cũng không quan trọng, chỉ cần có thể khiến cho Địch Nguyệt hot mới là quan trọng nhất.
Con đường nghệ thuật của cô hầu như đã bị cắt đứt.
Chu Nghê cười cười, bảo cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, dời đề tài đi.
Quả thật là một khoản tiền rất lớn.
Lúc ấy, cô ấy lại có thể lấy được từ chỗ nào chứ.
Ôi.
Buổi tiệc đêm nay kết thúc, Lương Âm Dạ mới có thể tranh thủ quay về nhà.
Mỗi lần vừa đi là rất lâu, cô hầu như không thể ở nhà.
Lương Âm Dạ và Đào Đào xác nhận công việc ngày mai xong, đồng hồ báo thức chiều mai cũng được đặt xong, mới yên lòng thả lỏng một chút.
Cô lấy rượu vang ra, vừa tắm vừa nghe nhạc êm dịu.
Lương Âm Dạ vùi bản thân vào trong nước, lại đi ra, rồi lại vùi vào.
Cô cảm thụ cảm giác hoàn toàn đắm chìm.
“Vĩnh Dạ”, đêm dài, hoàn cảnh xã hội với bóng tối dài dằng dặc.
Quan điểm chính nặng nề mà bi thương, ý nghĩa cũng rất khắc sâu. Việc công chiếu chắc sẽ rất tốt, bước lên một trình tự mới, cũng rất dễ dàng không ai hỏi han.
Hành trình lúc đầu của cô không có thành phố Thân, chỉ đột nhiên tranh thủ thời gian, muốn về nhà một chuyến.
Lần sau quay về, chính là tới khi tuyên truyền xong. Khi đó, cô sẽ có một kỳ nghỉ ngắn.
Trừ trợ lý, không ai biết cô quay về.
… Anh cũng không biết.
Nửa chai rượu vang hoà vào ban đêm, cô uống vào trong bụng.
Cô có chút say rượu.
Sắc hồng xinh đẹp hiện lên trên gò má.
Lương Âm Dạ đi ra khỏi bồn tắm, đi thay quần áo, nhân tiện gọi điện thoại.
Thời gian này hơi trễ, cô không biết có quấy rầy đối phương hay không.
Nhưng hình như cũng không lo lắng như vậy.
Chắc là cho dù biết là quấy rầy, cũng vẫn quấy rầy nhỉ?
Cô chọn đồ ngủ, đầu ngón tay lướt qua một hàng đồ ngủ.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Cô gọi cho người này, hình như đều không cần chờ đợi lâu.
“Lương Âm Dạ.”
“Nhớ đến gọi cho anh rồi?”
Văn Yến đảo trang giấy trong tay, xác nhận số liệu phía trên, khóe môi khẽ giơ lên.
“Anh vẫn chưa ngủ?” Cô có mấy phần ngoan ngoãn hỏi.
“Ừ.” Anh còn chưa phát giác cái gì khác thường, không đề phòng hỏi: “Đang làm gì?”
“Đang mặc quần áo.”
Ánh mắt Văn Yến tạm dừng: “Cái gì?”
“Tìm quần áo mặc.” Cô lẩm bẩm.
Anh nâng tầm mắt, rốt cuộc cũng dừng động tác trên tay.
Nghĩ ngợi xong, anh hơi nhắm mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ ở trên mặt bàn, dịu dàng hỏi: “Em ở đâu?”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý cô nào đó, cô biết không, cô thế này là đang thầm ám chỉ, quấy rầy đêm khuya đó, ư ư ư!