Lương Âm Dạ hoàn toàn không nhận thức được lời mình nói đang ám chỉ hình thái của bản thân vào thời khắc này, thuận miệng đáp: “Ở nhà.”
Cô rốt cuộc cũng lựa ra được đồ ngủ mình muốn, đầu ngón tay rơi trên kệ áo, lấy nó xuống.
Nghe âm thanh vải vóc mơ hồ va chạm nhau ở bên kia, Văn Yến hiếm khi không lên tiếng.
Yên tĩnh một lát, mới hỏi: “Về lúc nào?”
“Vừa về tới.”
“Sao gọi cho anh? Nhớ anh?” Anh hướng dẫn cô đi từng bước một.
Chuyện trong tầm tay được xử lý kha khá, anh nhìn sơ một chút, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi về.
“Không có.” Cô cũng không lo là có tổn thương trái tim người đối diện không, thẳng thắn nói: “Muốn tìm một người nói chuyện.”
Trái tim của Văn công tử bị đâm một cái, sau đó lại bị vuốt phẳng, anh cười, chỉ nói: “Em nói đi.”
“Thật ra thì không nói chuyện với anh lâu như vậy rồi, không phải là không nhớ anh, có rất nhiều lời muốn nói với anh.” Chỉ nhịn lại, che giấu trong lòng mà thôi.
Văn Yến dừng một chút: “Hiện tại có thể nói hết với anh.”
Lồng ngực anh có chút thoải mái. Chỉ nói về khoang tim tường đồng vách sắt của cô rốt cuộc cũng bị anh cạy ra một góc, khiến bản thân chui vào được. Không ngờ sẽ có một ngày, lại còn có thể nghe thấy lời nói êm tai như vậy.
“Sơ Tinh rất xấu xa, chủ của nó không tốt một chút nào.”
Cô tự thuật, anh lẳng lặng nghe, không ngắt lời.
“Anh ta cảm thấy không nâng đỡ em nổi, rồi bỏ cuộc, không phí thời gian trên người em nữa, nhưng cũng không vứt đi, chỉ lợi dụng em dẫn dắt người mới, đi làm mấy chuyện em không muốn làm, cứ như vậy kéo em, vĩnh viễn kéo đi xuống. Nếu em không phản kháng, có lẽ đến khi em già rồi, em vẫn vô danh ở trong giới giải trí. Nếu không muốn lăn lộn nữa, vậy thì rời giới giải trí rồi về nhà. Nhưng về nhà cũng đồng nghĩa em lại phải về sống với bọn họ, em không thể tưởng tượng ra tình hình sau này phải sống chung với bọn họ cho lắm. Còn phải làm việc với Lương Xán, tranh cái này tranh cái kia.”
Cô cởi áo choàng tắm ra, thay váy ngủ mềm mại trơn trượt, lúc đi vào phòng, muốn uống hết số rượu còn dư lại… Dù sao thì ngày mai không cần dậy sớm, buổi chiều mới đuổi theo lịch trình.
“Em không thích bị từ bỏ, em rõ ràng có thể mà. Mấy kịch bản đó vốn không tốt, em nói với anh ta rồi, nhưng anh ta không nghe. Em muốn nhiều cơ hội hơn, nhưng anh ta không cho. Em muốn huỷ bỏ hợp đồng, nhưng tiền huỷ bỏ hợp đồng quá nhiều, em không trả nổi.”
Lục tục nói xong, cô có chút kìm nén.
Sẽ nói những chuyện này, là bởi vì hôm nay thấy Địch Nguyệt, nhớ đến rất nhiều ký ức không vui.
“Trong tay em vốn rất dư dả, nhưng nếu phải trả khoản tiền này, thì sẽ lập tức rất túng quẫn, hơn nữa còn có một lỗ thủng to, cần đi mượn.”
Cô nhớ đến lời Hà Chiêu Vân nói. Hà Chiêu Vân hỏi cô, sao cô không đi tìm bọn họ, rõ ràng chỉ cần một câu nói, tất cả cảnh khốn cùng của cô sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng lúc ấy cô quả thật chưa bao giờ nghĩ tới. Cô nghĩ hình như cô vẫn luôn là một đứa con rất quật cường. Một người phân biệt rất rõ ràng thích và không thích. Không thích thì sẽ không nhờ cậy bọn họ.
Nhưng thích thì sao?
Cho nên, thích một người, cứ thích nhiều năm như vậy sao?
Cô kinh ngạc mà suy nghĩ.
Giọng nói của anh ổn định và dịu dàng như thường lệ: “Vậy sau này gom đủ chưa?”
Lương Âm Dạ lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng chớp mắt: “Gom đủ rồi, thành công hủy hợp đồng.”
Sau này cô tự do rồi.
Cô nhận “Sương Khói”, nhận “Viên Mãn”, “Vĩnh Dạ”.
Cô mất ràng buộc và gò bó.
Anh cong môi: “Vậy là được, Tứ Tứ của chúng ta tự do rồi. Sau này rất tốt, không phải sao?”
Lương Âm Dạ cảm thấy anh rất biết an ủi người ta. Cô ngồi trước cửa sổ, ôm chai rượu trong ngực, gật đầu: “Đúng rồi...”
Cô thỏa mãn cười một tiếng. Không phải là không vui, cũng không phải tâm trạng không tốt, chỉ là đột nhiên muốn nói chuyện với anh.
Bởi vì khoảng thời gian huỷ bỏ hợp đồng kia, thật ra thì cô rất nhớ anh, cũng rất muốn trò chuyện với anh, nhưng lúc đó cô không làm được. Mà tối nay, giống như bị dẫn về lúc ấy, cô rất muốn bổ sung mấy lời này.
Nói đến cuối, còn có thể được anh đáp lại, cô thỏa mãn rồi.
Có thể là nhận ra phản ứng cô có chút chậm chạp, anh hỏi: “Uống bao nhiêu rượu?”
Lương Âm Dạ bất ngờ: “Làm sao anh biết em uống rượu?”
Văn Yến nhướng mày.
Có lẽ từ khi cô gọi đến rồi nói câu đầu tiên, anh cũng biết rồi.
Anh còn muốn biết là lúc ấy có phải trên người cô không mặc gì không.
Cho dù không nhìn thấy gì, cho dù cách điện thoại, cũng không ngại dục niệm của anh bỗng nhiên sâu nặng.
Sợ rằng bản thân cô cũng không biết.
Cô chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay, cũng có thể làm anh xưng thần.
Dễ dàng và nhẹ nhàng như vậy đấy.
Xe anh lái ra bãi đậu xe.
“Không uống?”
Lương Âm Dạ suy tính, phủ nhận: “Không có.”
Anh khẽ cười. Vào buổi tối này, tiếng cười của anh có mấy phần trêu người.
Lỗ tai cô nghe mà ngứa ngáy.
“Vậy anh nghiệm chứng một chút nhé?”
“Được thôi.”
Cô thậm chí vừa uống cạn một ly rượu vừa nói lời nói này.
Thật sự là không chút kiêng kỵ.
Tuỳ tiện, không kiêng dè một chút nào.
“Nếu Tứ Tứ muốn đặt mật khẩu cho cửa nhà, sẽ đặt gì đây?”
Cô lẩm bẩm mấy con số: “0109.”
Nụ cười nhạt trên gương mặt của Văn Yến không nhìn thấy nữa, anh cầm chặt bánh lái, xương ngón tay trắng bệch.
“Vì sao.” Giọng nói của anh khàn khàn: “Không dùng sinh nhật của mình?”
“Anh xem em là đồ ngốc à, em là nữ minh tinh, lỡ như ngày nào đó bị người xấu biết được chỗ ở... Bọn họ thử sinh nhật của em, mở cửa ra thì làm thế nào?”
Thì ra là như vậy.
Nhưng anh vẫn không cách nào bình phục đợt sóng trong lòng.
Bởi vì cô có thể tùy tiện chọn mấy con số, hoàn toàn không cần… sử dụng ngày sinh của anh.
Đối với anh mà nói, đây đơn giản là một lần tỏ tình hoàn toàn ngoài dự đoán, chưa từng nghĩ tới.
Bất ngờ tới nỗi anh im bặt một lúc lâu.
Mục đích ban đầu sớm bị quét vào trong góc xó, bây giờ, bởi vì phát hiện mới này mà lồng ngực anh mềm nhũn như một vũng nước mùa xuân.
Anh không biết vì sao cô có thể tốt như vậy, cũng không biết bản thân nên làm thế nào để đáp lại.
Đợt sóng đột nhiên đánh vào, lâu mà không giảm, anh sắp bị khuấy đảo nát nhừ.
Cô thật sự đang yêu anh.
… Ở những ngóc ngách mà anh không biết.
Mà anh giống như đi tìm bảo bối, nhặt từng mảnh tình yêu bị che giấu trong góc bí mật.
Lương Âm Dạ nói xong lời muốn nói, như nói tạm biệt với anh, chuẩn bị cúp điện thoại.
Đột nhiên đến mức anh cũng không có chuẩn bị.
Cô có mấy phần hoạt bát mà nói: “Là anh bảo em tuỳ tiện một chút.”
Văn Yến bật cười.
Giọng nói của anh dịu dàng, nhẹ nhàng nói tạm biệt với cô.
Anh thích cô ở trước mặt anh tuỳ tiện. Bất kể là trước khi uống rượu hay là sau khi uống rượu.
Mà anh sảng khoái nói “hẹn gặp lại” như vậy, nguyên nhân là bởi vì bọn họ sắp “gặp lại nhau”.
Lương Âm Dạ uống xong số rượu còn dư lại, dọn dẹp chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
… Là ba tiếng gõ quen thuộc.
Cô chớp mắt, hàng mi dài như lông quạ nhẹ nhàng chớp, nhìn về nơi cửa.
Một giây kế tiếp, điện thoại cô vang lên, ngay ở bên cạnh, nhưng cô không lập tức nghe máy, qua mười mấy giây, mới bừng tỉnh từ trong mộng.
“Vội tới đưa một thứ cho em.” Anh nói: “Mở cửa, có được không?”
“Là ai đến đưa?”
“Em nói xem?”
Cô dừng lại, đi qua mở cửa.
Bởi vì cô vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn đặt dưới đất. Trong ánh sáng mờ tối, anh bất ngờ nhiên xông vào đôi mắt cô, cô nhẹ nhàng chớp mắt, cũng đã bị anh mang vào trong ngực. Anh nâng cằm của cô lên, nụ hôn rơi ở bên môi cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Làn váy ngủ mềm mại và quần tây dưới chân va chạm nhau, rung động dâng lên, giống như vẻ nhu mì lập tức triển khai.
Lời nói dối của cô tùy tiện bị vạch trần, trừ mùi rượu rõ ràng, còn có ánh mắt nửa say mê của cô.
Anh đỡ gáy cô, tăng thêm lực, áp vào phương hướng của mình.
Trong lúc hôn môi nghiêm túc lại chăm chú, cô nghe thấy anh hỏi cô: “Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho anh, em đang làm gì?”
Cô chóng mặt, cố gắng hồi tưởng, không xác định nói: “Đang tìm quần áo để mặc.”
Ánh mắt anh u ám: “Vậy lúc ấy, trên người em mặc gì?”
Cô sửng sốt hé môi, chậm nửa nhịp nhận thức được vừa rồi bản thân là phát ra tín hiệu gì với anh. Gò má cô đỏ lựng, xấu hổ nói: “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Môi anh tràn ra nụ cười khẽ, không hề phủ nhận sự thật bản thân vốn cũng không phải là người tốt lành gì.
Cạy mở môi cô, anh mơ hồ không rõ mà hôn cô, bàn tay anh cũng lướt tới dây váy mỏng manh của cô: “Vừa rồi chọn được cái này sao?”
“Rất đẹp.”
Giọng nói của anh đã đổi vị, khàn khàn nặng nề.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển: “Anh còn chưa nói, anh đến đưa cái gì?”
Anh dẫn bàn tay cô đi vào túi.
Anh không tha cho cô mà hôn môi, cô cũng không cách nào nhìn được, chỉ có thể dựa vào cảm giác lục lọi mà suy đoán…
Là một cái hộp vuông nhỏ có góc cạnh.
Đêm xuân ẩm ướt lần trước lan tràn vào tứ chi và một trăm chiếc xương, anh bị nhốt trong đó năm năm trời.
Tối nay, đêm xuân lại lần nữa hạ xuống.
Bóng dáng bọn họ dần dần giao nhau thành một đường.
Bàn tay anh dán vào mặt váy trơn mềm rồi đi xuống, nụ hôn dần dần tăng thêm.
Cô vốn chỉ say một nửa, nhưng trong lần đụng chạm này, dần dần cảm giác mình rất say.
Cô liên tưởng đến năm năm trước, không biết có phải cũng là như vậy hay không... Cho rằng thần trí bản thân tỉnh táo, nhưng thì ra đã sớm say khướt trong tình trạng hỗn loạn chung với anh.
So sánh với lần ghi hình chương trình, lúc ở trong căn phòng của cô, cảm giác lần này còn kỳ lạ hơn, cô liên tục bất lực muốn phải bắt được cái gì đó, để xoa dịu run rẩy và cảm giác không biết tên, nhưng cũng không bắt được gì.
Lương Âm Dạ nghẹn ngào giống như mèo nhỏ vươn móng vuốt.
Cô chỉ đang suy nghĩ, nếu quả thật cảm thấy chiếc váy này đẹp mắt, vì sao lúc cởi nó sẽ lưu loát như vậy, không chút do dự?
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy âm thanh túi đựng gì đó bị xé mở.
Trong đầu cô có một sợi dậy bị kéo căng. Vừa rồi suy tính được nửa đường thì bị anh cắt ngang, còn chưa cho ra kết quả, lúc này đột nhiên hiểu rồi.
Cô oán thầm, Văn Yến quả nhiên là Văn Yến, anh không thể nào phạm một lỗi sai hai lần.
...
Thời gian trở nên yếu ớt mà không thể phát giác, cứ thế trôi qua, cũng không biết qua bao lâu.
Người này giống như là muốn dò xét cực hạn của cô, từng lần một mà lặp đi lặp lại dò xét, thử một lần, rồi thêm một lần dò xét nữa.
Dù sao thì, cực hạn quả thật bị anh thử ra rồi.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết cực hạn của mình.
Tất cả cơn nghiện của anh dành cho cô hoàn toàn biểu lộ.
Nặng nề ghê người. Giống như có chứng đói khát da thịt.
Cô lên án anh, chỉ trích anh, nhưng anh khẽ hôn tai cô, vô tội nói: “Anh đã rất kiềm chế.”
Anh đã kiềm chế đến mức tận cùng.
Ngủ trễ đến mức không thể trễ hơn nữa, ngày kế, đương nhiên là cô dậy muộn.
Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, cô chỉ muốn giấu bản thân đi, tốt nhất bản thân là một thế giới, đồng hồ báo thức là một thế giới.
Cô quen thuộc mà muốn co rúc, bên cạnh đúng lúc có một lồng ngực… nên kết cục lại là cô rất tự nhiên lưu loát xoay người, nằm vào trong ngực anh.
Anh dán sát bên tai cô, tỉ mỉ hôn, duỗi bàn tay dài, mò qua rồi tắt đi.
Anh trải nghiệm một nguyên nhân “từ đây quân vương không tảo triều”, cùng với dục vọng sâu đậm “cả ngày hôm nay quân vương xem mà chưa đủ”.
Không biết là có phải bởi vì bóng ma năm năm trước hay không… vào sáng sớm ấy, anh còn chưa tỉnh, cô đã chạy mất tăm, lần này anh thức dậy rất sớm.
Nếu năm năm trước cô không đi, khi anh tỉnh lại, nếu cô vẫn nằm ở trong lòng anh giống hôm nay, thì hôm nay bọn họ có khác đi hay không?
Bọn họ sẽ rất sớm liền ở bên nhau rồi phải không? Không cách biệt năm năm, bọn họ có sống tốt hơn hiện tại rất nhiều không?
… Không thể nào biết được.
Ánh mắt anh dần dần ngưng tụ, có chút sâu xa.
Trên xương quai xanh cô lộ ra ngoài còn có nhiều đóa hoa đào mỏng, lúc anh hạ tầm mắt nhìn, đôi mắt hơi tối tăm, dừng lại ở trên đó mấy giây, nhìn mà đủ si mê.
Cái ôm này quá thoải mái, Lương Âm Dạ ngủ rất say, đến khi Đào Đào gọi đến, cô mới bị đánh thức.
Lúc này, cách đồng hồ báo thức cô đặt đã qua một tiếng rưỡi, nhưng may mà còn kịp. Ban đầu, cô chừa lại cho bản thân đủ thời gian để ăn diện, trang điểm, giờ phút này, chỉ có điều là phải giảm bớt vài thứ, đơn giản ra ngoài.
Lương Âm Dạ nghi ngờ anh nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, mới có thể bình tĩnh rảnh rỗi như vậy, nhưng điều này cũng nói rõ hiểu biết của anh đối với cô quá sâu, còn đến mức cô không dám nghĩ tiếp.
Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ vật, không có thời gian dọn hết, chỉ trang bị bản thân đầy đủ. Kéo vali vội vã chuẩn bị rời đi, anh tựa vào cạnh cửa nhìn, nhẹ nhàng thở dài nói: “Tứ Tứ, em như vậy, sẽ cho anh một loại…”
Cô quay đầu nhìn anh.
Anh không nhanh không chậm nói tiếp, giọng nói tràn đầy nhẹ nhàng: “Cảm giác em xách quần lên là chạy.”
Động tác Lương Âm Dạ cứng đờ.
Cô khó tin tưởng lời nói bản thân chính tai nghe được.
… Cô nghe thấy cái gì rồi?
Cái gì? Cái gì? Ai xách quần lên là chạy?
Cô lại lần nữa nhìn anh, chỉ nhìn thấy anh vẫn rảnh rỗi tựa ở đó, nhìn cô dọn dẹp rời đi, lại thật sự có cảm giác anh đang bị bội tình bạc nghĩa. Mà cô, tới lúc gấp rút rời đi, bỏ anh lại, cũng phủi sạch mối quan hệ với anh.
Không được.
Không giải thích được thật.
Ban đầu cô đã đi tới cửa muốn đổi giày, lại không thể không đi về, chủ động vươn tay ôm anh, lại hôn hôn đôi môi đỏ nhạt của anh: “Em làm xong sẽ quay về, quay về tìm anh.”
Anh nhìn lên.
Mà cô đã không có thời gian, xoay người kéo hành lý ra cửa.
Văn Yến nheo mắt, nhẹ nhàng bĩu môi.
Làm xong sẽ quay về, quay về tìm anh?
… Cảm giác càng nồng nặc hơn.
Như thường lệ.
Cô cũng không định chịu trách nhiệm.
/
Khoảng thời gian Lương Âm Dạ ở bên ngoài bắt đầu tiến hành tuyên truyền cho “Vĩnh Dạ”, “Hẹn Hò Không” cũng đang đúng kỳ hạn phát sóng.
Lúc phát sóng tập mới, ban đầu tình huống còn rất bình thường.
Buổi tối, mấy khách mời trò chuyện hàn huyên xem có người mình yêu thầm hay không, Lương Âm Dạ nói không có, Văn Yến nói có.
Chiếu đến chỗ này, thật ra thì người xem đã có chút không kềm chế được. Câu trả lời này hoàn toàn ngược lại dự đoán của bọn họ, ai cũng không ngờ sẽ là câu trả lời này, nhưng lại không nhịn được suy nghĩ, người trong miệng anh yêu thầm là ai? Còn nữa, cô ấy... thật sự không có sao?
Ai trong bọn họ cũng cảm giác được cơn sóng ngầm mãnh liệt vào thời khắc này, cũng sẽ không tránh khỏi khiến cho người ta nghi ngờ, người anh vừa nói yêu thầm, giờ phút này đang ở bên cạnh.
Bình thường mà nói, lúc đã tham gia đủ chương trình, cho dù có người thích, minh tinh cũng sẽ cho ra câu trả lời phủ nhận. Dù sao thì bọn họ là nhân vật công chúng, người hâm mộ đông đảo, cũng phải rất chú ý lời nói cử chỉ, không thể ăn ngay nói thật trong loại trường hợp này. Nhưng Văn Yến trả lời rất thản nhiên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho người ta một loại cảm giác cho dù giờ phút này muốn anh công khai, anh cũng có dũng khí đó.
Đến cao trào nhỏ là thêm WeChat.
… Văn Yến và Lương Âm Dạ lại không phải bạn tốt trong WeChat?
Nhìn thấy như vậy, người hâm mộ cá nhân cười khẩy nói:
[Đã nói bọn họ không có gì mà, không biết một vài người ngày nào cũng tự suy diễn cái gì? Nhìn thấy chưa? Bọn họ ngay cả WeChat cũng không có!]
[Mặt ngoài mà chúng ta thấy có thể cũng chỉ là công việc yêu cầu, cá nhân bọn họ quả thật không tiếp xúc nhiều, nhìn là biết!]
[Gặp dịp thì chơi thôi, chỉ có các cô xem những chuyện này là thật.]
Người hâm mộ của cặp đôi nín thinh. Mặc dù không biết nguyên nhân, chẳng qua là trước giờ bọn họ sẽ không nghe mấy lời nói của người hâm mộ cá nhân.
Gameshow tiếp tục phát sóng.
Đến trò chơi hồ bơi.
Mấy khách mời rối rít đi vào hồ bơi, cả màn hình đều thét chói tai.
Bọt nước văng lên, thuỷ triều trong lòng cũng có bọt nước bay lên.
Ống kính cố định cách ở chỗ Văn Yến vừa nói chuyện với Tô Mộ Diên, ánh mắt vừa nhìn “đồng đội” ở xa.
Ánh nắng nóng cháy, ánh mắt anh cũng nóng bỏng giống ánh nắng.
[A a a có Dạ Yến gặp được lần ghi hình này, từng thét chói tai ở trong Super Topic, rốt cuộc cũng tới hôm nay, rốt cuộc cũng nhìn thấy rồi!! Đây là mức độ tôi ở hiện trường cũng sẽ muốn thét chói tai!]
[Nhìn thấy chưa! Các cô nhìn thấy chưa! Ánh mắt của anh ấy như thể kéo sợi kìa, dính nhớp chi chít, là cảm giác nhìn thấy người yêu.]
[Ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy không trong sạch, hết sức trần trụi, không che giấu chút nào.]
[! Thì ra không chỉ một mình tôi cảm thấy như vậy! Vả lại, bắt đầu từ lúc bọn họ trò chuyện có người yêu thầm hay không, tôi đã cảm thấy như vậy rồi! Lúc ấy, tôi cảm giác một giây sau anh ấy lập tức muốn nói người yêu thầm chính là Lương Âm Dạ!!]
Phía sau Văn Yến và Lương Âm Dạ có một chút tiếp xúc tứ chi, tất cả người hâm mộ của cặp đôi lại càng đập bàn, không ngừng kích động thét chói tai. Khí thế vừa bị người chỉ hâm mộ cá nhân ngăn chặn, bây giờ bắn ngược càng tăng lên, sau một lúc cũng không nén được.
Tình thế không có bất cứ người hâm mộ cặp đôi nào có thể chống lại bọn họ, sự nhiệt tình của bọn họ chỉ cần một ngọn lửa là có thể đốt cháy, giờ đây lại là bốc cháy thịnh vượng, khí thế to lớn.
[Tình nhân nhỏ giết chết tôi rồi! Có cần ngọt như vậy không! Tôi tuyên bố! Các anh kết hôn ngay tại chỗ cho tôi!!]
[Tôi chỉ thích xem các anh liên thủ tàn sát chó con, hi sinh Bối Y cũng không sao, hu hu hu (xin lỗi Bối Bối) (cúi người) (nhưng tôi còn dám)]
[Anh ấy ướt rồi! Toàn thân anh ấy ướt rồi! Sao em còn có thể nhịn được mà không nhìn thêm mấy lần hả! Trái tim sao còn nhịn được không nhảy loạn! Tại sao ánh mắt em không dính ở phía trên đó, em thật sự rất kỳ lạ đấy!!]
[Anh ấy định sử dụng cơ thể để dụ dỗ vợ, anh ấy rất biết cách đấy, anh ấy thật sự siêu yêu cô ấy!]
[Anh ấy ôm cô ấy, anh ấy ôm cô ấy, trời ơi, đụng mấy lần mà còn đều là ướt! Anh ấy dịu dàng quá, anh ấy dịu dàng quá, em không gả, tôi thật sự muốn gả đấy!]
[Các chị em trên lầu... Kiềm chế, thu liễm... Cẩn thận bị khóa mỏ...]
Tiếp theo, mấy khách mời đi tới khu chợ náo nhiệt, chia nhóm tìm thẻ hoàn thành trò chơi.
Văn Yến dỗ dành cô rõ ràng có chút mệt mỏi: “Đến lúc đó còn dư lại kinh phí, có thể mua mấy đồ trang sức lần trước em nhìn trúng mà không mua được.”
Tối nay, nhiệt độ lại rẽ vào một tầng cao mới.
Mắt cô sáng lên, mà anh dịu dàng hạ tầm mắt nhìn cô.
Hình ảnh kia bị định hình, hình chụp màn hình bắt đầu bay loạn xạ ở trên mạng.
Mà tiếp theo, hình ảnh khiến cho bọn họ thét chói tai còn ở phía sau…
Cô cố gắng ăn mì, không biết anh lấy từ chỗ nào ra một sợi dây cột tóc nhỏ, đi ra sau lưng cô, gom tóc tai của cô lại.
Nhịp tim của vô số người xem nữ đập hụt một nhịp.
“Muốn tết tóc không?”
“Anh còn biết tết tóc?”
“Không biết.”
Anh khẽ cười.
… Các anh thật sự không màng sống chết của người ta mà rải đường!!!
Đẩy thuyền mà muốn điên mất! Là ai đẩy thuyền mà muốn điên mất rồi!!
Nhiệt độ không ngừng tăng lên, bình luận trực tiếp bị người hâm mộ của cặp đôi spam sắp nổ tung.
[Không hiểu thì hỏi, đây là một đôi vợ chồng son ân ái ngọt ngào?]
[Tình nhân nhỏ nhìn thẳng, cảm giác đập vào mặt mà đến, ai hiểu được đây!! Vả lại, còn ngọt hơn nhiều mấy cặp đôi trong cuộc sống hiện thực nữa kìa!!]
[Sợ là bọn họ không làm gì, chỉ tùy tiện nói mấy câu, tôi cũng cảm thấy tôi sắp điên mất rồi!]
[Cứu mạng, động tác thường ngày như vậy, trao đổi đơn giản, sao bị tôi soi ra được cả màn hình đều là kẹo thế này!!!]
Bởi vì lần này là ở trong khu chợ tấp nập, trong nhóm người vây xem đã xuất hiện người hâm mộ Dạ Yến thần thông quảng đại.
Sau khi nghe thấy Dạ Yến kia gào lên: “Cửa hàng đó á! Đạo diễn Văn mau dẫn vợ anh đi đi”, tất cả mọi người trước màn ảnh đều cười điên mất rồi.
[Dạ Yến không gì là không thể, Dạ Yến không chỗ nào là không có mặt!!]
[Chỉ muốn nói là người chị em gái ơi, đẩy thuyền hay lắm! Ngay trước mặt mà kêu “vợ anh”, cô thật là dũng cảm, hí hí hí, Dạ Dạ cũng sửng sốt, ha ha ha ha]
Nhưng không ai ngờ niềm vui vào giờ phút này sẽ rẽ vào khúc cua kết thúc nhanh như vậy.
Lúc kết quả chia nhóm mới một có rồi, sau khi nghe thấy Văn Yến và Lương Âm Dạ tách ra, mỗi người tự lập nhóm, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Chia nhóm kết thúc, tập này cũng đến đây là kết thúc, bắt đầu chiếu dự đoán mùa sau.
Tất cả mọi người sững sờ như bị sóng lớn đập vào người, mãi đến khi đoạn phim dự đoán chiếu hết, mới lục tục lấy lại tinh thần.
Không phải chứ, cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Tách ra rồi? Không thể lập nhóm?
Ai tách ra rồi???
Phản ứng của người xem còn mãnh liệt và nằm ngoài dự đoán của ê kíp chương trình hơn gấp mấy lần, giống như dấy lên một trận bão cát, một trận bão cát không thể nắm giữ trong lòng bàn tay.
Trên hot search nhanh chóng xuất hiện mấy từ khóa tương quan, thực ra thì độ thảo luận không ngừng lên cao, rất nhiều người đổ bộ vào phía dưới trang chính thức của ê kíp chương trình, lượt bình luận tăng vọt, tất cả đều đang hỏi đây là tình huống gì.
Chuyển biến tới mà quá đột nhiên, người xem mất một lúc cũng khó mà đón nhận.
Giống như bọn họ đã đi sâu vào rồi đón nhận tồn tại của sự thật nào đó, chắc chắn đến mức không thể chắc chắn hơn nữa, nhưng vào lúc này, toàn bộ bị phủ định. Đó là cảm giác chấn động khi thế giới quan bị đẩy ngã nghiền nát. Nhất là đối với người hâm mộ Dạ Yến.
Vừa rồi có bao nhiêu ngọt, bây giờ bạo kích lại mạnh bấy nhiêu, thuộc về mức độ lập tức đánh cho bọn họ ngu ngơ. Ngay cả phía dưới Weibo của mấy khách mời cũng không cách nào may mắn tránh khỏi chất vấn, đủ loại thảo luận tương quan bắt đầu rối rít xuất hiện.
Các tài khoản tiếp thị ngửi được nhiệt độ, bắt được thời cơ này, nhanh chóng cắt đoạn video kia rồi tung lên các trang web video lớn để dẫn tới thảo luận, trực tiếp ấp ủ rồi khiến cho cơn gió lốc này sinh trưởng nhanh hơn.
Lương Âm Dạ vừa làm xong công việc quảng cáo hôm nay, chuẩn bị quay về khách sạn, đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của đạo diễn Kỷ.
Vừa rồi cô luôn ở trong chỗ làm, bận tương tác với ký giả, trả lời đủ loại vấn đề, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi giọng nói sốt ruột của đạo diễn Kỷ truyền từ trong micro ra: “Âm Dạ à, nào nào nào, mở phát sóng trực tiếp, cứu mạng cứu mạng!!!”