Ban đầu ê kíp chương trình cho rằng trên mạng chỉ là bày tỏ ý kiến và cách nhìn như bình thường, mặc dù thảo luận có chút kịch liệt, nhưng có người thảo luận cũng là chuyện tốt, có thể tăng nhiệt độ cho gameshow.
Nhưng không ngờ, sóng gió trên mạng càng dấy lên càng lớn, dần dần đến mức mất khống chế, nhiệt độ có thì có rồi, nhưng không khỏi quá cao rồi… Mắt thấy khu bình luận của các nơi đều bị tàn sát, sóng gió còn đang lan tràn, sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, ê kíp chương trình không thể không khẩn cấp suy tính đối sách.
Trước kia cũng không ai ngờ Văn Yến và Lương Âm Dạ tách ra rồi lập nhóm sẽ dấy lên phong ba và kháng nghị lớn như vậy.
Đạo diễn Kỷ trực tiếp gọi cho Lương Âm Dạ.
Ê kíp chương trình tạm thời tuyên bố tất cả khách mời của “Tối Nay Hẹn Hò Không” sẽ phát sóng trực tiếp.
Trọng điểm của lần phát sóng trực tiếp này chỉ vì để cho Văn Yến và Lương Âm Dạ cùng chung khung hình. Ê kíp chương trình chỉ muốn làm dịu cảm xúc kích động quá đáng của các phía, hi vọng bọn họ ra sân, có thể trấn an người hâm mộ.
Lương Âm Dạ vừa tan cuộc, đã quay về khách sạn mở phát sóng trực tiếp. Cô mới quay về từ hiện trường hoạt động, cũng không cần chuẩn bị cái khác, trang điểm và cách ăn mặc đều có thể trực tiếp tham gia phát sóng.
Đào Đào đang ở bên cạnh đặt hàng bữa ăn khuya, Lương Âm Dạ nghiên cứu xong thì thuận lợi kết nối với khách mời khác của ê kíp chương trình để phát sóng trực tiếp.
Trong phòng phát sóng trực tiếp đã sớm có mấy chục ngàn người xem nghe được tin tức mà tràn vào, hơn nữa số người còn đang đi lên cao. Phát sóng trực tiếp bị đưa lên hot search, Super Topic tương quan cũng đều đang thông báo lẫn nhau.
Lúc Lương Âm Dạ đang nghiên cứu, ống kính đánh ở bên cạnh cô, đợi kết nối xong, cô mới đưa ống kính ra xa.
[Cứu mạng, mở màn hình là mặt đẹp của vợ ập tới.]
[Má ơi, tôi suýt nữa hôn màn hình, ai hiểu thấu?]
[Hôn cái gì mà hôn! Chỉ có Văn Yến được hôn thôi! Mau nói với tôi là lúc chúng tôi không biết thì các anh rất thích hôn nhau đi!]
[Bình tĩnh một chút, tôi vừa vào, không muốn nó bị khóa đâu.]
Khách mời khác chào hỏi Lương Âm Dạ vừa tham gia, Bối Y hỏi cô đang làm gì, ban đầu mạng có hơi không ổn định, cô nghe cẩn thận, qua mấy giây mới trả lời, mới vừa quay về từ buổi họp tuyên truyền.
Bối Y vỗ tay: “Phim mới! Em biết! Cô Lương là chiến sĩ thi đua, năm nay em cũng xem hai bộ phim điện ảnh của chị rồi!”
Đã là cuối năm, từ đầu năm đến cuối năm, Lương Âm Dạ cũng không bỏ sót một chút nào.
Cô nhàn nhạt cười, nói lúc công chiếu, hoan nghênh mọi người đi xem.
Cô trang điểm tinh xảo, hơi tỏa sáng ở dưới ánh đèn, vừa nhíu mày vừa cười đều rất hút mắt. Mặc váy hai dây, bả vai trắng nõn.
Văn Yến chắc hẳn ở nhà, mặc quần áo mặc nhà, nói chung cũng là đột nhiên bị kéo tới đây. Anh rảnh rỗi chống tay lên mặt, không nói nhiều, phần lớn đều nghe bọn họ trò chuyện, nhưng nét mặt rất kiên nhẫn, có thể khiến cho người ta cảm giác được anh nghiêm túc nghe, không phải đang qua quít.
Mượn sự che giấu của mọi người, Lương Âm Dạ cũng lặng lẽ nhìn anh hai lần. Buổi tối đó, anh dày vò quá trớn, lúc cô ra cửa, chân cũng bủn rủn, phải cố gắng rất nhiều, thuộc về mức độ mấy ngày tiếp theo cũng không muốn gặp anh nữa. Sáng hôm đó, cô buồn ngủ đến mức vừa lên máy bay đã bắt đầu ngủ bù, đến khi máy bay hạ xuống, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi. Dáng vẻ kia của cô khiến Đào Đào hoảng hốt, không biết tối hôm qua cô đi trộm gà hay sao, Lương Âm Dạ có khổ mà khó nói ra.
Chẳng qua là mấy ngày tiếp theo, cô bận công việc, bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian liên lạc cũng không có, cũng quả thật là đã vài ngày không gặp được anh.
Lúc dời tầm mắt, hình như Lương Âm Dạ bắt gặp ánh mắt anh.
Mặc dù trong phát sóng trực tiếp có tám khách mời, tám khung hình phát sóng trực tiếp, có thể là anh đang nhìn những người khác… nhưng không hiểu sao cô cảm giác một khắc kia, bọn họ đối mặt nhau. Nhịp tim của cô nổi lên, đập thình thịch, cơ thể vô thức lui ra sau một chút.
Tầm mắt anh từ đầu đến cuối không xê dịch. Trái tim cô nhanh chóng đập nhanh thêm mấy cái, bỗng nhiên nhận thức được mình ăn mặc hơi ít vải, lại trang điểm đậm... Cũng không biết thời khắc này có liên quan đến ánh mắt này của anh hay không?
Cô khẩn trương, khẽ cắn môi.
Ánh mắt Văn Yến càng sâu đậm hơn.
Xem ra cũng nhận ra rồi.
Mọi người tốp năm tốp ba trò chuyện, mấy khách mời sẽ trả lời câu hỏi trong khu bình luận, tương tác với người hâm mộ.
Mà trong bình luận rất nhanh xuất hiện chuyện đêm nay.
Từ phía đạo diễn Kỷ, Lương Âm Dạ đại khái biết được một vài chuyện, cũng biết mục đích lần này của đạo diễn Kỷ, cô là người đầu tiên mở đầu: “Lần này, chương trình ghi hình rất thuận lợi, chúng tôi ở cạnh nhau đều rất vui vẻ, sau khi trải qua mấy lộ trình, lúc đang làm việc thì cũng được thả lỏng, hi vọng mọi người đừng cãi nhau, hòa bình thân thiện xem gameshow là được.”
Đô Oánh nói theo: “Tình huống tạo nhóm đều rất bình thường, lúc ghi hình chương trình, chúng tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác hợp tác với khách mời khác nhau để thử nghiệm nhiều hơn.”
Bối Y: “Đúng vậy, chúng tôi chơi rất vui, thật ra thì chính là một lần trải nghiệm trò chơi.”
Dưới sự trấn an của khách mời này đến khách mời khác, cơn hấp tấp của người xem khơi dậy bởi chương trình tối nay đang được bình ổn từng chút một.
Dưới sự chủ trì của nhân viên công tác ê kíp chương trình, phát sóng trực tiếp tiến hành thuận lợi, nhìn thấy số người xem càng lúc càng nhiều.
Văn Yến và Lương Âm Dạ cũng có tương tác, mà đến lúc bọn họ tương tác, bình luận nhiều vô cùng, một giây là mấy bình luận, nhìn cũng nhìn không rõ.
Bối Y âm thầm nói xem thế là đủ rồi.
Liên tục phát sóng trực tiếp một tiếng rưỡi, tới gần lúc kết thúc, tám khách mời cùng nhau tạm biệt bọn họ, người chủ trì cười nói: “Mọi người hãy cùng đón chờ mấy tập kế tiếp nhé!”
Khó khăn lắm sóng gió tối nay mới lắng xuống.
Cho dù bàn tán trên mạng còn chưa dứt, nhưng tốt xấu gì cũng không phải là dáng điệu gần như muốn lật tung bầu trời như vừa rồi.
Đạo diễn Kỷ mạnh mẽ thở phào một hơi.
Mặc dù trước kia từng chuẩn bị tâm lý, biết người xem có thể sẽ có ý kiến, nhưng không nghĩ đến bọn họ phản nghịch sẽ có uy lực mạnh mẽ như vậy, đánh cho bọn họ không kịp ứng phó.
Nếu mặc cho sự việc cứ tiếp tục ầm ĩ, sợ rằng ê kíp chương trình sẽ bị bọn họ tàn sát.
Phát sóng trực tiếp kết thúc, ông ấy ở trong nhóm chat nói về chuyện đêm nay, nhân tiện gửi một xấp bao lì xì ăn mừng vì thành công giải quyết chuyện này.
Đồ ăn Đào Đào gọi mang đến rồi, bọn họ đem vào phòng khách sạn của Lương Âm Dạ, cùng ăn ở trong phòng khách. Vừa mở túi ra, mùi thơm ùn ùn kéo đến.
Lương Âm Dạ vốn đang lướt tin nhắn trong nhóm chat, cho đến khi tin nhắn của anh đột nhiên nhảy ra.
Cô thay đổi khung trò chuyện.
Y: [Bận xong chưa?]
Đào Đào đúng lúc bưng phần ăn của cô đến, cô chụp tấm ảnh cho anh xem.
Lương Âm Dạ tiện đà lướt tin nhắn, phát hiện mấy ngày qua bọn họ không ít khi chụp hình gửi cho đối phương, chụp chuyện mình đang làm rồi gửi cho đối phương.
Rất nhiều ngày không có thời gian trò chuyện, nhưng chụp hình như vậy, để cho đối phương nhìn thấy sinh hoạt của mình, hình như bọn họ cũng hòa vào cuộc sống của đối phương.
Cô đột nhiên nhận thức được ham muốn cô muốn chia sẻ với anh đang gia tăng.
Trong đầu nhớ đến lời nói đó: Ham muốn chia sẻ là lãng mạn cấp cao nhất.
Lúc ham muốn chia sẻ gia tăng, đồng thời, có lẽ cũng đang tỏ rõ cái gì đó.
Anh hỏi: [Cùng đám trợ lý của em?]
Cô nói đúng rồi.
Sau đó giao diện nhảy ra một thông báo chuyển tiền.
Lương Âm Dạ: [?]
Anh cười: [Mời bọn họ ăn khuya.]
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng mím môi.
Lấy thân phận gì… để mời đám trợ lý của cô ăn khuya...
Cô nhìn chằm chằm chuỗi số kia mấy giây, do dự hỏi: [Có thể không nhận không?]
Có câu hỏi này là cô tiến bộ rồi, cô sợ trực tiếp trả về thì sẽ chọc cho người ta tức giận.
Chẳng qua là, cô cũng đã rất nhiều năm chưa từng dùng tiền người khác rồi, có hơi không quen cho lắm.
Anh trả lời: [Không thể, mời bọn họ mà, ngoan nào.]
Lương Âm Dạ vốn muốn tự thanh toán cho bọn họ, nhưng anh chuyển tiền đến, cô cũng chỉ hơi, chỉ hơi nói bữa này là anh mời.
Vu Vu wow một tiếng: “Anh rể mời? Tốt vậy!”
Một tiếng “anh rể” trực tiếp khiến Lương Âm Dạ ngại trả lời.
Cô định dùng điện thoại di động che mặt.
Nhưng Đào Đào và Vu Vu đã rối rít sáp lại đây: “Chị, bây giờ bọn chị là tình huống gì? Nói với tụi em đi, để cho tụi em chuẩn bị tâm lý?”
Từ dạ tiệc lần trước, Lương Âm Dạ với Văn Yến cùng nhau rời đi, hóng hớt và tò mò của bọn họ cũng đã tràn đầy, biết được đại khái, nhưng không được người trong cuộc nói rõ ràng, nên trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.
Lần này bọn họ bắt được cơ hội, đã không định bỏ qua cho cô, hỏi sâu vào: “Định khi nào công khai vậy chị?”
Hai tay Lương Âm Dạ bắt chéo trước ngực, định bảo vệ bản thân: “Còn sớm, còn sớm.”
“Ây da, đừng qua loa như vậy mà, chị nói cụ thể một chút đi.”
“Đúng rồi á, tụi em xem xem khi nào thì tụi em nên sửa miệng?”
Lương Âm Dạ bị bọn họ kéo đi, chỉ có thể đưa ra câu trả lời: “Chờ xong đợt này, chị đi thương lượng với bác sĩ Cố một chút... Vẫn muốn chờ khỏi bệnh rồi bàn lại những chuyện này.”
Cô không muốn bị bệnh rồi mà còn ở bên cạnh anh. Trắng trợn công khai, khiến cho toàn thế giới đều biết chuyện giữa bọn họ, vậy sau này, nếu như có bất ngờ gì, cho dù cô muốn rút người ra, cũng không rút ra được.
Để phòng ngừa tình huống chẳng may…
Bản thân cô muốn đợi bệnh tình tốt hơn một chút nữa.
Chỉ là anh ép sát từng bước, tốc độ quá nhanh, cô lo lắng bản thân sắp bị khiêng đi mất.
Cảm xúc phấn khởi của Đào Đào và Vu Vu bị đè nén, bọn họ đồng loạt nhào tới ôm lấy cô, Đào Đào dỗ dành cô: “Dĩ nhiên sẽ tốt thôi, chị còn chuẩn bị cả đời làm bà chủ cho tụi em nữa kìa. Chị làm đại minh tinh cả đời, tụi em làm trợ lý nhỏ cho chị cả đời, có được không?”
Bọn họ nhỏ hơn cô một chút, nhưng độ ngọt phải nói là bùng nổ.
Vu Vu đẩy đẩy Đào Đào: “Chị ấy sắp bị cậu dỗ dành rồi, anh rể dỗ dành cái gì nữa?”
Đào Đào xoay đầu nhìn cô: “Đúng ha.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Âm Dạ: “...”
/
Mặc dù phát sóng trực tiếp đã kết thúc, nhưng thảo luận tương quan trên mạng chưa kết thúc.
Làn sóng đồn đãi trước kia đã lui đi, nhưng không ngại đề tài mới xuất hiện.
Lần phát sóng trực tiếp vừa rồi có số người xem đông đảo, xem xong thì thôi đi, nhưng còn chưa kết thúc, có người tiến hành soi phát sóng trực tiếp.
“ [Ảnh] kết hợp góc độ tầm mắt trên ảnh, tôi hợp lý nghi ngờ lúc này đạo diễn Văn đang nhìn lén vợ”
“Tầm mắt anh ấy vẫn là góc độ này, góc độ này ở bên kia của anh ấy chắc là hướng của cô ấy… Tóm lại, anh ấy luôn nhìn cô ấy. Cho dù hiện trường có rất nhiều người, cho dù những người khác đang nói chuyện, tầm mắt anh nhìn cô ấy cũng không di chuyển”
“Mượn phát sóng trực tiếp trắng trợn nhìn vợ? Khách mời khác chẳng qua đều là lớp ngụy trang của anh ấy thôi”
“Các Sherlock Holmes ơi, chúc mừng các cô đã phá án”
“Gần đây cô ấy luôn chạy tuyên truyền cho phim mới, bọn họ chắc đã có một dạo không gặp nhau rồi, không trách được anh ấy nhớ cô ấy như vậy”
“ [Ảnh] các cô thật sự không cảm thấy trong tấm ảnh này, hai người bọn họ đang nhìn đối phương sao? Góc độ của cô ấy thật sự giống với bên kia của anh ấy, vả lại cô ấy nhìn tận mấy giây, ánh mắt thật sự rất đặc biệt!”
Trên mạng tua lại rồi soi cảnh phát sóng trực tiếp tối nay vô số lần, tìm được rất nhiều chứng cứ bọn họ không trong sạch từ trong đó.
Mặc dù không biết những phân tích này là thật hay giả, nhưng hình như cũng thật sự có một chút cảm giác ngọt ngào có thể gặm.
Cũng bởi vì một chút ngọt ngào này, mới đủ hữu hiệu bình phục cảm xúc nóng nảy của người hâm mộ cặp đôi.
/
Ở bên ngoài bôn ba tuyên truyền phim mới một trận, làm xong rồi Lương Âm Dạ mới quay lại thành phố Thân.
Cô chuẩn bị đi tới chỗ Văn Yến trước, thương lượng với nhau về công việc liên quan đến” Gặp Xuân”, lại ký hợp đồng, rồi quyết định chuyện này.
Chờ quay đầu chuẩn bị được kha khá, cô sẽ chuẩn bị vào đoàn phim.
Trước mắt, trừ mấy buổi quay quảng cáo, công việc trong tay cô cũng chỉ còn lại kịch bản này.
Không tính là nơi xa lạ gì, cũng không phải đi gặp người lạ gì, Lương Âm Dạ đi một mình, chỉ là sau khi đi vào cánh cửa thì đi đến quầy tiếp tân để hỏi vị trí phòng làm việc của anh.
Lễ tân vừa nhìn rõ là cô, lập tức tỉnh táo, vội vàng tự mình dẫn cô đến đó.
Cô cười cười, nói cảm ơn.
Lương Âm Dạ vốn cho rằng không có người nào, không ngờ còn chưa đi đến phòng làm việc của anh, đã nghe thấy âm thanh mơ hồ tranh chấp ở bên trong.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày, ra hiệu cho lễ tân có thể đi làm việc trước, tự cô đi vào là được.
Người lễ tân suy tư một chút, nói: “Vậy có việc gì thì chị gọi tôi nhé.”
Tất cả mọi người ở chỗ này không ai không biết Lương Âm Dạ.
Cô đáp lời, lại nói cảm ơn. Lại không lập tức đi vào, mà đứng ở bên ngoài chờ một hồi.
Người lễ tân gửi tin nhắn trong nhóm chat nhỏ của công ty: [Các cô tuyệt đối không đoán được hôm nay ai đến đâu!]
Đặng Toàn đã ở chỗ này giằng co được một lúc với Văn Yến.
Cũng không chỉ có Văn Yến ở đây, Tiểu Trì cũng ở bên cạnh. Cậu ấy vừa định ngăn cản người kia, vừa khuyên bảo vừa nói phải trái, đáng tiếc không có tác dụng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, “Gặp Xuân” chỉ mới là hình thức ban đầu, Đặng Toàn cũng biết về nó, cô ta cũng biết tiêu chuẩn và yêu cầu của Văn Yến đều rất cao, cho nên ban đầu cô ta cũng không dám mơ tưởng.
Nhưng sau lần hợp tác này, cô ta lại lấy nhân vật nữ chính xuất sắc nhất trong Lễ trao giải Hoa Quế, cô ta cảm thấy hi vọng của mình rất lớn.
Nghe vai nữ chính chậm chạp chưa được quyết định, đoàn đội bên kia của cô ta luôn tích cực tranh thủ, biểu lộ cô ta yêu thích nhân vật này, còn chuẩn bị cho công việc. Chỉ có điều, Văn Yến vẫn không bày tỏ thái độ.
Người muốn nhân vật này rất nhiều, cô ta vừa vô cùng sốt ruột, vừa không biết Văn Yến cụ thể là đang suy nghĩ cái gì. Chẳng qua là chỉ cần còn chưa quyết định, cô ta còn có cơ hội. Người quản lý cũng an ủi cô ta, không ai thích hợp nhân vật này hơn cô ta, cô ta có thực lực cũng có tư cách, lại vừa hợp tác với anh, cùng nhau cầm giải thưởng, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, cô ta đều là người có khả năng nhất, kêu cô ta đừng quá lo lắng.
Nhưng Đặng Toàn không ngờ, chỉ chớp mắt mà đã truyền ra tin tức nữ chính đã được quyết định. Cụ thể là ai, bên này còn chưa tiết lộ.
Cô ta nhờ người hỏi dò, vất vả lắm mới nghe ngóng được một chút tin tức riêng tư… Nữ chính được quyết định không là ai khác, lại là Lương Âm Dạ.
Đặng Toàn không ngồi yên được nữa, trực tiếp đến chỗ này.
Bọn họ đều đã không hợp tác năm năm, mặc kệ cô ta suy nghĩ nát óc, cô ta cũng không nghĩ ra nhân vật này sẽ rơi vào tay Lương Âm Dạ. Bất ngờ xong thì chính là không cam lòng nồng nặc, lúc này mới có cảnh tượng hôm nay.
Cô ta tức giận mà không nói ra được, thật sự là nuốt không trôi.
“Đạo diễn Văn, anh cứ như vậy chắc chắn cô ta có thể diễn dịch tốt “Gặp Xuân” sao? Đã rất lâu không cầm được kịch bản tốt như vậy, anh cứ như vậy chắc chắn cô ta có thể cầm chắc?” Đặng Toàn không cam lòng sự thiên vị của anh dành cho Lương Âm Dạ. Cô ta cảm thấy nhất định là anh trộn lẫn tình cảm mà đưa ra quyết định. Nếu công bằng, Lương Âm Dạ nhất định chẳng cạnh tranh lại cô ta.
Đúng lúc Lương Âm Dạ tới vào lúc này, cô nghe rõ lời nói của Đặng Toàn.
Cô không ngờ tranh chấp bên trong lại liên quan quan đến bản thân, yên lặng nghe, cô chỉ nhếch môi.
Đúng là xem thường cô thật đấy.
Cô đi tới trước cửa gõ cửa một cái.
… Ngay cả tiếng gõ cửa cũng có thể nghe ra mấy phần không khách sáo.
Mi mắt Văn Yến nhuốm vẻ không kiên nhẫn, lời sắp nói cũng bị tiếng gõ cửa này ngắt lời, anh nhìn Tiểu Trì.
Tiểu Trì hiểu ý, chạy đi mở cửa, thầm nghĩ là nhân viên nào không có mắt như vậy, lúc này đến quấy rầy. Cậu ấy chuẩn bị bảo người kia đi, có chuyện gì thì chờ một lát rồi nói, nhưng không nghĩ đến sẽ nhìn thấy một người ngoài dự đoán.
Cậu ấy bất ngờ im bặt, một lúc không phát ra được tiếng nói, mà Lương Âm Dạ đã lướt qua cậu ấy, đi thẳng vào trong.
“Cô Đặng nói vậy là lời nói gì thế? Cầm một giải thưởng Hoa Quế, trong mắt cũng đã không có ai như vậy rồi?”
Lương Âm Dạ không hề chừa mặt mũi cho đối phương, vừa đi vào là trực tiếp chất vấn.
Cô không tỏ vẻ gì mà nhìn Đặng Toàn, ánh mắt không có nửa phần tránh lui.
Lần trước hai vị này tề tụ ở trong Lễ trao giải Hoa Quế, đều được đề danh là nhân vật nữ chính xuất sắc nhất, lần đầu đụng độ chính diện.
Đặng Toàn nhíu mày. Cho dù là ai nói xấu sau lưng người nào đi nữa, bị người ta bắt ngay tại trận, sợ rằng cũng không bình tĩnh nổi. Sắc mặt cô ta hơi đỏ lên, cô ta cũng không cố ý muốn đi nói xấu gì người khác, chỉ là trong lòng cô ta quả thật là suy nghĩ như vậy, đứng sánh đôi với Văn Yến, không phải là phải nói những lời nói thực này sao? Nhưng bất luận như thế nào thì cũng không ngờ sẽ bị Lương Âm Dạ nghe được ngay tại hiện trường.
Đặng Toàn khó tránh khỏi có chút khó chịu, mím chặt môi.
“Sao cô chắc chắn tôi diễn dịch không tốt? Tôi diễn dịch không tốt, cô có thể diễn dịch được không? Cô Đặng không khỏi quá tự tin.” Cô nhàn nhạt khẽ cười, lại khiến mi tâm đối phương càng nhíu sâu đậm hơn: “Xin lỗi, đối với nhân vật này, tôi rất có lòng tin, vả lại, tôi cảm thấy tôi rất thích hợp nhân vật này, nhân vật này cũng rất thích hợp tôi. Có thể diễn tốt hay không, cô nói thì không được tính, tôi nói mới được tính.”
Toàn bộ hành trình, ngay cả ánh mắt mà cô cũng không thèm rơi lên trên người Văn Yến, chỉ lo chiến đấu.
Không nhìn thấy nụ cười hiện lên ngay khóe miệng anh.
Anh rất quý trọng dáng vẻ tràn đầy tức giận của cô.
Ở hiện trường, sợ rằng chỉ có một mình Tiểu Trì là người đau khổ nhất, ngay cả hít thở mà cậu ấy cũng không dám.
… Đây rốt cuộc là Tu La tràng gì đây!
Đạo diễn Văn còn cười được nữa! Anh còn cười được nữa!
Đặng Toàn cũng không phải là người có tính cách ẩn nhẫn nhượng bộ, cô ta đối mặt với Lương Âm Dạ, nói: “Tôi có thể diễn dịch tốt hơn cô.”
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng nhếch môi: “Vậy thì chưa chắc.”
Hai bên không ai nhường ai, khói súng khắp phòng.
Đặng Toàn không tranh với cô nữa, chỉ nhìn Văn Yến: “Anh thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao? Cứ quyết định như vậy, anh nhất định sẽ hối hận.”
Vào thời khắc này, câu trả lời mà Văn Yến vừa muốn trả lời được đưa ra, anh chỉ hờ hững nói: “Sẽ không hối hận.”
Lương Âm Dạ cũng nhìn anh.
“Không dám giấu giếm, nhân vật này vốn chính là vì cô ấy mà sinh ra, cô ấy sẽ là người thích hợp Phùng Xuân nhất, không người nào có thể thích hợp hơn cô ấy.”
Đặng Toàn ngẩn ngơ đứng ngay tại chỗ. Cô ta khó tin lắc đầu, có lẽ là bất luận như thế nào thì cũng không ngờ anh sẽ hoang đường như vậy.
Lời nói này của anh có thể nói là đánh giá cao cấp nhất. Nhưng lại không có một chút căn cứ nào cả!
Ngay cả Lương Âm Dạ cũng lộ ra mấy phần bất ngờ. Rất hiển nhiên, cô cũng không biết chuyện này.
Đặng Toàn nhíu chặt mi tâm, cũng suýt thay đổi giọng điệu: “Cho nên trước kia chậm chạp chưa quyết định là do anh luôn chờ cô ta?”
Dường như không cần phải hỏi lại nữa.
Quả nhiên là anh gật đầu.
Đặng Toàn không cam lòng hỏi: “Vậy nếu cô ta vẫn không tới thì sao?”
“Đoànphim sẽ công khai chiêu mộ, tìm diễn viên thích hợp khắp cả nước, cho dù là người bình thường, chỉ cần gần sát nhân vật này, thích hợp nhân vật này.”
Đặng Toàn vẫn cảm thấy khó tin: “Anh chưa bao giờ cân nhắc tôi?”
“Cô không phải Phùng Xuân.”
Năm chữ thẳng thắn bình định mọi chuyện.
Đặng Toàn có chút buồn cười mà thở dài, lắc đầu, xoay người rời đi, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Tiểu Trì đưa cô ta rời đi, để lại chỗ này cho Văn Yến và Lương Âm Dạ.
Vừa rồi hai vị này đụng độ, cuối cùng cũng không ai nhường ai, hồi tưởng một chút, vẫn khiến cho người ta căng thẳng nín thở.
Trong nhóm chat nhỏ nội bộ công ty cũng đang náo nhiệt, nhất là sau khi bọn họ ép hỏi người đến là ai từ trong miệng người lễ tân xong, đó phải gọi là một cuộc nóng hổi.
[Trời ơi, Tu La tràng này đủ kích thích!]
[Thật muốn đứng ở bên cạnh xem quá, a a a, tôi muốn hóa thân thành bình trà trên bàn ông chủ!]
[Cô Lương vừa đến đã nhìn thấy người phụ nữ khác, đổi là tôi thì tôi cũng sẽ ầm ĩ!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Lúc này không phải ông chủ rất là xu cà na sao? Đặng Toàn không phải là đèn cạn dầu, nếu là cô Lương, lại là... Chậc, sao đúng dịp như vậy chứ? Sớm không tới muộn không đến, hai người cố tình đuổi kịp nhau.]
[Cũng không biết cô Đặng và cô Lương vừa xông lên, ai thắng đây?]
[Tôi sốt ruột muốn chết rồi, Tiểu Trì, cậu mau đến đây một chuyến đi!]
Lương Âm Dạ nhìn Văn Yến, có lẽ là cơn tức vừa rồi còn chưa đi xuống, giọng điệu cũng có chút gay gắt: “Em đến để ký hợp đồng.”
Văn Yến nhìn cô hai giây, bỗng nhiên khẽ cười: “Còn đang tức giận?”
Lương Âm Dạ quả thật bị chọc tức. Bị người ta khinh thường ngay trước mặt, không ai không tức giận cho được.
Anh vươn tay với cô, nhưng cô không nhúc nhích. Anh nhướng mày, cũng không gấp, chỉ giải thích: “Cho dù em không đến, anh cũng sẽ nói mấy lời nói vừa rồi. Đều là lời thật, cô ta không thích hợp bộ phim này, nhân vật này, anh chưa bao giờ cân nhắc cô ta.”
Rút đi tất cả tình cảm, bình tĩnh công bằng suy tính, đáp án anh muốn cho ra cũng là đáp án này.
Cho dù cô không đóng, anh cũng không tìm được diễn viên thích hợp, nhân vật này cũng không rơi vào tay Đặng Toàn. Không có cảm giác Phùng Xuân trong Đặng Toàn.
Lương Âm Dạ đột nhiên nảy sinh ham muốn nồng đậm muốn thăm dò nhân vật này. Cô rất muốn đi vào “cô ấy”, đi sâu vào để tìm hiểu “cô ấy”, muốn biết “cô ấy” trong mắt anh là như thế nào.
Cô từ từ bình tĩnh lại, gật đầu.
Cô chỉ bày tỏ bất mãn đối với thái độ của Đặng Toàn.
Trước kia, trong Lễ trao giải Hoa Quế, thành tích của cô thua thì cũng không có cảm xúc gì, đánh giá công tâm, thua rồi thì cùng lắm là lần sau làm lại.
Nói xong việc chính, anh cũng nhàn hạ hỏi: “Đến tìm anh chỉ để ký hợp đồng?”
“Nếu không?” Cô dĩ nhiên nói: “Em rất rõ ràng việc công và việc tư.”
Văn Yến nhìn lên, thuận theo cô mà nói tiếp: “Cho nên, anh là… việc tư?”
Lương Âm Dạ cau mày, cô đang suy tư anh hiểu theo kiểu gì. Nhưng anh không cho cô thời gian suy tính, chỉ khoanh tay tựa vào lưng ghế, giọng nói nhàn nhạt: “Lần trước lúc cô Lương đi rồi nói quay về tìm anh, thì ra là cách tìm này?”
Lần này cô đi chính là mấy ngày, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy được. Một đêm lần trước trôi qua như một giấc mơ, không để lại dấu vết.
Anh giống như một người chồng níu kéo vợ mình.
Nghe thấy như vậy, cô tạm dừng.
Lúc lại nhìn anh, mi mắt anh là vẻ xa cách nhàn nhạt, quả thật vô cùng giống người bị cô ngủ một đêm rồi bị phản bội.
Lần trước, vào buổi sáng lúc rời đi, cô không quên việc bị anh lên án, nhưng vừa cãi nhau với Đặng Toàn thì quên hết những chuyện này.
… Người vừa rồi còn sống chết không chịu đi qua, giờ phút này đi qua đó, kéo chiếc ghế đối diện anh ra rồi ngồi xuống, cười làm lành nói: “Dĩ nhiên là không phải.”
Cô bày tỏ lòng chân thành: “Mấy ngày tiếp theo em đều ở tại thành phố Thân, không có công việc gì cả.”
Nhưng nhìn thấy sắc mặt anh vẫn không hoà nhã.
Lương Âm Dạ đang nghi ngờ, anh nhàn nhạt nói: “Anh phải đi công tác mấy ngày.”
Cô nhướng mày.
Chẳng trách sắc mặt âm trầm nặng nề như ngọc đen.
Cô giả vờ đáng tiếc thở dài: “Vậy thật là đáng tiếc.”
Văn Yến không nhìn thấy vẻ đáng tiếc gì từ trên gương mặt cô. Anh cũng không so đo, chỉ lấy hợp đồng mà cô muốn ra, nhắc tới kịch bản với cô.
Bọn họ mặt đối mặt mà ngồi, ở giữa cách nhau cái bàn làm việc, nhìn qua thì ngược lại giống như đang cẩn thận bàn việc kinh doanh.
Có thể cùng đạo diễn đi sâu vào kịch bản trò chuyện là chuyện tốt, cũng có thể nhìn ra ở trong lúc tìm hiểu nhân vật thì bọn họ có va chạm hay không, hoặc là có thể mài giũa hay không.
Mà hai người bọn họ tất nhiên không tồn tại va chạm không cách nào hóa giải.
Ở trong rất nhiều quan điểm và cách nhìn, bọn họ thậm chí có thể đạt được độ nhất trí cao.
Mấy tiếng trôi qua, không ai cảm thấy lâu.
Đợi trò chuyện xong, Lương Âm Dạ đứng lên vươn tay ra với anh: “Đạo diễn Văn Yến, sau năm năm … “hợp tác vui vẻ”.”
Cô bày tỏ lần này cô là thật lòng muốn đóng phim.
Trước giờ cô sẽ không tùy tiện nhận phim, nếu nhận rồi, vậy cô sẽ đóng phim cho thật tốt.
Giống như lời nói vừa nói với Đặng Toàn.
Anh cũng đứng lên nắm lấy tay cô: “Hợp tác vui vẻ.”
Lương Âm Dạ như tắm gió xuân, nụ cười đầy mặt. Bàn công việc xong, cô chuẩn bị rời đi.
Nhưng bàn tay anh lại không định buông ra, vẫn cầm rất chặt.
“Làm gì?”
Chỉ một câu này, giọng điệu biến hóa, chính là bước ngoặt bọn họ chuyển từ công sang tư.
““Vĩnh Dạ” sắp chiếu, cô Lương không mời anh cùng đi xem?”
Lời nói này rất quen thuộc, lần trước “Viên Mãn” công chiếu, anh cũng nói như vậy.
Nhưng lần này cô lại không đồng ý, mà từ chối: “Chắc là không được, ngày đó em có việc.”
Anh hỏi: “Có việc thật?”
Cô gật đầu.
Văn Yến cũng không cố chấp nữa, chỉ gật đầu, nói với cô: “Lần này anh đi công tác mấy ngày, hẳn sẽ quay về vào ngày công chiếu, em bận xong thì nói với anh.”
Bọn họ giống như đang ngầm đọ sức, trao đổi thời gian với nhau, định xếp đối phương vào khe hở hiếm khi có thể có được. Nhưng công việc của cả hai đều bận rộn, có tính chính xác hơn nữa thì cũng vô dụng, không chỉ khó mà sắp xếp, còn có thể có biến động bất cứ lúc nào.
/
Mặc dù anh đi công tác, nhưng gửi không ít tin nhắn cho cô.
Mà gần đây cô rảnh rỗi ở nhà, cũng có lúc sẽ nhắn lại.
Trong lúc nói chuyện phiếm, mặc dù anh không ở đây, nhưng cũng nắm giữ được cơ bản mỗi ngày cô đều đang làm gì.
Chủ yếu là ở nhà gặm nhấm kịch bản, cô đã bắt đầu chuẩn bị công việc, muốn hiểu rõ nhân vật này, muốn đọc rõ nó.
Sẽ đi khám bác sĩ, cũng sẽ xem thử phim điện ảnh trước kia rất muốn xem nhưng chưa có thời gian xem.
Trong lúc nói chuyện phiếm, anh lại có chút bị nghiện. Cảm giác bọn họ giống như vợ chồng bình thường đang cùng nhau sống qua ngày.
Anh không hề khinh thường cô bị bệnh, hỏi han cô gần đây bác sĩ nói như thế nào, cô bảo anh đừng lo lắng, mọi chuyện đều khá tốt.
Anh tin tưởng.
Ngày Văn Yến đi công tác trở về, là ngày “Vĩnh Dạ” chính thức công chiếu.
Trước đó tuyên truyền tạo thanh thế đã lâu, trên mạng ùn ùn kéo đến, đều là tin tức tương quan về bộ phim này.
Hai bộ phim trước của Lương Âm Dạ thu hoạch vô số người mê phim, tất cả bọn họ đều mong đợi bộ phim này của cô.
Thích bộ thứ nhất, rất khó không thích bộ thứ hai, cho nên hiện tại lòng tin của bọn họ đối với bộ phim thứ ba cũng là mười phần.
Anh một đường bôn ba vội vã quay về, đến thành phố Thân thì tương đối trễ, hôm nay phim điện ảnh đã chiếu mấy lần, đã có một nhóm người xem đã xem qua.
Trên đường đi từ sân bay rồi ngồi xe trở về nhà, anh luôn xem đánh giá tương quan trên mạng, không biết là vượt quá tưởng tượng hay là sao, giữa mày của anh hơi nhăn lại, sắc mặt cũng không trở lại vẻ bình tĩnh ngay từ đầu.
Văn Yến nhìn thời gian, thời gian đã rất khuya, anh vẫn quyết định ngày mai lại đi xem, hôm nay về tìm cô trước.
… Nhưng tin nhắn anh gửi cho cô từ lúc lên máy bay đến hiện tại vẫn không nhận được phản hồi.
Rõ ràng cô nói mấy ngày qua không có chuyện gì, hôm qua và mấy ngày trước cũng quả thật là như vậy, đều trả lời rất kịp thời.
Lúc sắp đến nhà, anh gọi cho cô.
Điện thoại đang đổ chuông, nhưng không được nghe máy.
Văn Yến không tiếp tục gọi đi, lại gọi cho trợ lý của cô.
Anh hỏi hành tung của cô, Đào Đào đáp: “Không biết, tôi không ở chung một chỗ với Dạ Dạ, gần đây không có công việc gì, chị ấy cho tôi nghỉ một tuần rồi bảo tôi về nhà, tôi còn đang ở nhà.”
Trước giờ Lương Âm Dạ luôn đối xử với bọn họ rất tốt, tiền lương phúc lợi bảo hiểm gì đều có đủ mà không cần phải nói, bình thường đối xử với bọn họ cũng rất tốt. Giống như loại kỳ nghỉ này cũng sẽ thả bọn họ về nhà hoặc là đi chơi.
Mạch suy nghĩ của anh rất rõ ràng, lấy được câu trả lời này, thoáng hiểu được một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy cô biết mấy ngày qua cô ấy có chuyện gì cần làm không?”
“Chủ yếu là đi đến chỗ bác sĩ Cố, mỗi ngày đều phải đi, chị Đường đã thông báo tôi chuyện này.” Đào Đào cũng giúp anh suy nghĩ: “Có phải đi xem phim rồi không? Hôm nay “Vĩnh Dạ” công chiếu, tôi nhớ chị ấy nói muốn đi xem.”
Văn Yến nghĩ ngợi, chỉ hỏi: “Cô về mấy ngày rồi?”
“Ba ngày ạ.”
“Cô chắc chắn sau khi cô đi, cô ấy đều đi khám bác sĩ?”
Đào Đào sửng sốt: “Không chắc chắn...”
Văn Yến: “Tôi biết rồi, cảm ơn. Tôi lại thử liên lạc cô ấy.”
Đào Đào: “Được, tôi cũng đi hỏi những người khác, anh đừng vội, có thể Dạ Dạ đúng lúc không xem điện thoại di động.”
“Ừm.”
Anh không nói nhiều, chỉ là trong lòng chợt gấp gáp. Đầu ngón tay bấm vào ghế ngồi trong xe, tần số đang tăng nhanh.
Rốt cuộc cũng đến dưới lầu, xe còn chưa dừng lại, Văn Yến đã nhìn thấy Hà Chiêu Vân đứng bên ngoài.
Anh không tránh né, theo lẽ thường xuống xe.
Hà Chiêu Vân nhìn thấy anh thì cũng sửng sốt, hỏi: “Con đến tìm Dạ Dạ?”
Văn Yến chỉ gật đầu: “Sao dì ở đây?”
Bà ấy cười khổ: “Lúc dì không có chuyện gì thì thích đến đây đi tới đi lui.”
Chỉ nghĩ có thể là ngày nào đó sẽ bắt gặp Dạ Dạ.
Mặc dù hi vọng mong manh có chút buồn cười, hành động của bà ấy cũng rất ngu xuẩn, nói ra chỉ sợ cũng không ai tin, nhưng lúc này đây là chuyện mà Hà Chiêu Vân bà ấy làm được, nhưng dù sao thì, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, không bằng đến chỗ này để đi tới đi lui, khiến bà ấy yên tâm hơn một chút.
Hà Chiêu Vân hỏi: “Bây giờ nó có ở nhà không?”
Văn Yến không biết.
Bây giờ anh cũng không có tâm tư nói quá cặn kẽ, chỉ muốn lên lầu xem thử.
Muốn cắt đuôi Hà Chiêu Vân rất dễ dàng, chỉ cần tùy tiện lấy cớ, nhưng anh không làm như vậy, mà lễ phép hỏi: “Dì muốn cùng con đi lên xem thử không?”
Bà ấy dĩ nhiên không thành vấn đề, còn có chút vừa mừng vừa lo, không ngờ anh vẫn như thường lệ, không bởi vì chuyện xưa mà tràn đầy oán hận hoặc là lạnh nhạt.
Lúc đến cửa nhà Lương Âm Dạ, căn cứ câu trả lời lần trước hỏi được, Văn Yến nhập mật khẩu mở khóa.
0109.
Đầu ngón tay anh chợt dừng lại.
… Mật khẩu bị sai.
Gần như là ngay lập tức, anh cũng đã nhận thức được chuyện gì đó, anh gõ cánh cửa, khẽ cất cao giọng nói: “Tứ Tứ, mở cửa.”