Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 70

Tối hôm qua về đến nhà, chân trời đã hiện ra ánh sáng ban mai.

Cô bảo bọn họ đi về nghỉ ngơi, nhưng không một ai chịu đi.

Lương Âm Dạ bất đắc dĩ.

Qua lâu như vậy rồi còn đến bệnh viện, cô cảm thấy bây giờ cô đã tốt rồi, nhưng bọn họ không tin.

Không ai tin tưởng lời bệnh nhân nói.

Bởi vì đó có thể là cái cớ dỗ dành bọn họ quay về, cô mới tiếp tục “ra tay” với bản thân được.

Vẫn là Văn Yến khuyên bảo Hà Chiêu Vân quay về, có anh ở chỗ này, Hà Chiêu Vân quả thật có thể yên tâm được một chút.

Nhưng dày vò cả đêm, tâm tư và sức lực của Hà Chiêu Vân quá mệt mỏi, mắt thường có thể nhìn thấy được vẻ tiều tụy, không chỉ là trên thân thể, còn là trong lòng.

Hà Chiêu Vân nhìn chằm chằm phòng ngủ dành cho khách của cô, trước khi đi, ánh mắt nhìn bên kia mấy lần.

Trên đường trở về, bà ấy gọi điện thoại cho Lương Tuấn.

Việc ở công ty nhiều như vậy, bà ấy vừa buông tay, Lương Tuấn lập tức tiếp tay. Nhưng ông ấy biết bà ấy muốn làm gì, cho nên không cản trở, chỉ lặng lẽ tiếp thu tất cả mọi chuyện.

Hà Chiêu Vân cũng không phải là người tâm địa sắt đá, mặc dù khoảng thời gian trước bọn họ cãi nhau gay gắt, nhưng hiện tại cũng đỡ hơn rồi. Không biết từ lúc nào, đã sớm qua rồi.

Lần này gặp phải chuyện như vậy, bà ấy không thể không nói với ông ấy.

Hôm qua, bà ấy vốn không đi được, nhưng quả thực muốn đi đến chỗ của Dạ Dạ, kết quả là Lương Tuấn ở công ty tăng ca đến đêm khuya, giờ này vừa ngủ, nhưng bà ấy hoảng hốt, nên đã sớm quên mất.

Chờ nghe thấy giọng nói ông ấy rõ ràng mang theo buồn ngủ, mới sửng sốt một lúc.

Lương Tuấn hỏi: “Sao thế?”

Hà Chiêu Vân vẫn luôn căng thẳng, chỉ đột nhiên không kìm được.

Lúc nói ra khỏi miệng, đã mang theo nghẹn ngào.

Lương Tuấn từ trên giường ngồi thẳng dậy, nhíu chặt mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Suốt một đêm, bà ấy kiên cường chống đỡ, vào giờ khắc này có chút tan vỡ.

Đầu tiên Lương Tuấn đứng dậy chuẩn bị đi qua đó, lại bởi vì bà ấy nói Lương Âm Dạ vừa ngủ mà dừng bước.

Ông ấy cũng ngẩn ra ngay tại chỗ rất lâu.

Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Đến hiện tại, Hà Chiêu Vân cũng không quên được vũng máu dưới đất. Là mức độ mỗi khi nhớ đến thì hai chân như nhũn ra.

Bà ấy và Lương Tuấn thương lượng, bà ấy nói bà ấy muốn đi để chăm sóc Dạ Dạ nhiều hơn.

Nếu vào đoàn phim thì bà ấy vào đoàn phim theo, nếu không vào đoàn phim thì bà ấy ở lại phòng ngủ dành cho khách. Lương Tuấn lẳng lặng nghe một lúc lâu, chờ bà ấy nói xong, mới chậm rãi trấn an cảm xúc của bà ấy.

Chờ lúc Lương Xán đi tìm ông ấy, ông ấy đã sớm biết.

Lương Xán có chút bất an hỏi phải làm sao, ông ấy chỉ nói: “Có thể gần đây mẹ sẽ thường xuyên đi đến chỗ của Dạ Dạ, chăm sóc nó nhiều hơn.”

Trước kia, bên cạnh bọn họ chỉ có Lương Xán, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Lương Xán, cô ta hưởng thụ đủ nhiều.

Dạ Dạ nhận được luôn quá ít.

Mà lần này là một bước ngoặt.

Hai vợ chồng vừa thương lượng, Lương Tuấn bằng lòng đảm nhận tất cả mọi chuyện, để Hà Chiêu Vân rảnh tay, để bà ấy đến đó chăm sóc con gái. Ông ấy vừa có thời gian thì cũng sẽ đến đó.

Lương Xán đứng ở bên cạnh ba, im lặng một lát, bỗng nhiên nâng tầm mắt lên hỏi: “Ba và mẹ làm vậy là đang trừng phạt con sao?”

Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn nhẫn nhịn, cho đến hôm nay, vẫn không nhịn được hỏi câu này.

Hốc mắt Lương Xán ửng đỏ: “Rõ ràng trước kia chúng ta sống rất tốt, vì sao khoảng thời gian này ba mẹ đều là như vậy?”

“Lương Xán, bởi vì ba mẹ rất khó chịu, ba mẹ tạm thời không cách nào tiếp thu được con gái ba mẹ yêu mến sẽ ức hiếp em gái lúc không có ai như vậy.” Giọng nói và cảm xúc của Lương Tuấn đều rất ổn định, ông ấy giải thích cho cô ta nghe từng chút một: “Hiện tại Dạ Dạ bị bệnh rồi, con phải cùng ba mẹ chăm sóc em ấy thật tốt. Nhớ chưa? Trước khi Dạ Dạ về nhà, ba cố ý dặn dò con rồi, chắc hẳn em gái sẽ rất xa lạ với trong nhà, chúng ta phải cùng nhau chăm sóc cho nó thật tốt, nhưng con không làm được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đôi mắt Lương Xán ửng đỏ, nắm tay bên người nắm chặt, đang liều mạng khống chế cảm xúc.

/

Lương Âm Dạ không thể kháng nghị được, anh cùng cô cùng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ được một lúc rồi mơ màng tỉnh dậy, cô cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ biết là khi vừa cảm giác tỉnh lại, chóp mũi, bên cạnh đều là mùi vị quen thuộc. Chợt khiến cho người ta cảm thấy rất là yên tâm. Cô mở mắt ngẩn ra một lát, mới kịp phản ứng tình huống trước mắt.

Chuyện đã xảy ra tối hôm qua quay lại trong đầu từng chút một.

Cô nhắm hai mắt.

Hôm qua cô lại phát bệnh.

Cô kháng cự đi khám bác sĩ, liên tục hai ngày, dè dặt giống như ăn trộm, lo lắng bị người ta phát giác, thấp thỏm bất an, vả lại, cũng không uống thuốc.

Ngày đó, “Vĩnh Dạ” công chiếu, cô định tự đi xem từ lâu… Trước đó anh hỏi cô có thể mời anh xem phim hay không, cô cũng đã có ý định này.

Liên tiếp tuyên truyền mấy ngày, mùa tuyên truyền ùn ùn kéo đến, đã khiến đủ loại ký ức ban đầu quay về đầu cô. Cô nhớ lại câu chuyện kia, hơn nữa, khi buổi tuyên truyền càng dài, cô hình như lại đi vào nhân vật đã từng đóng vai kia. Ngày đó, cô bỗng nhiên rất muốn hồi tưởng một chút, muốn một mình thử quay về trong câu chuyện kia.

Ngày đó, cô đi theo dòng người đi vào rạp phim, thấy trong rạp không còn chỗ ngồi, thấy trước khi công chiếu, tất cả mọi người đều nhiệt liệt thảo luận chủ đề liên quan, thấy tới gần kết thúc, tất cả mọi người khó chịu khóc lóc.

Cô cũng chảy nước mắt, nhưng không lau đi. Vừa đúng lúc bên cạnh có một cô gái rất tỉ mỉ, chú ý được hai mắt trên khẩu trang đỏ bừng và không ngừng chảy nước mắt, lặng lẽ đưa hai tờ khăn giấy cho cô.

Phim điện ảnh là cả một mảng tối.

Người xem suýt nữa cho rằng đây chính là kết thúc, lúc chuẩn bị rời đi, màn ảnh đầy sao lại bất ngờ sáng lên.

… Cho dù bản thân ở trong bóng tối vĩnh hằng, cũng không nên hoàn toàn tuyệt vọng đối với cuộc sống. Phải vững tin bóng tối vĩnh hằng sẽ qua đi, bầu trời đầy sao rồi sẽ lóe sáng.

Cuộc sống luôn sẽ có ánh sáng, không thể nào vĩnh viễn là bóng tối.

Bầu trời đầy sao trong phim sáng rồi, nhưng trong lòng của cô lại không sáng nổi nữa.

Cô im lặng rời rạp phim. Không hề có cảm giác tồn tại như lúc tới, rồi khiêm tốn rời đi.

Cô quay về nhà, mở bình rượu vang cho bản thân.

Lúc trong lòng bực bội khó chịu, cô luôn gửi hi vọng vào rượu, hi vọng rượu có thể mang bản thân thoát khỏi bể khổ, hoặc là tạm thời đông cứng khổ sở trong lòng.

Chai rượu chất đống, lúc cô dọn dẹp vô tình làm vỡ một chai.

Cô nhìn chằm chằm mảnh vụn dưới đất một lúc.

Đột nhiên rất muốn đạp lên chúng.

Mặc cho mảnh vụn đâm thủng làn da trắng nõn hoàn hảo của mình, dục vọng dưới đáy lòng như muốn xé nát một con búp bê vải hoàn hảo.

… Nhưng cô nhanh chóng nhận thức được suy nghĩ này quả thực quá đáng sợ.

Chợt lấy lại tinh thần, cô vội vàng lắc đầu, không nhìn nữa, cũng không nghĩ nữa.

Nhưng sau đó Văn Yến đến rồi, cô đi chân trần, chung quy vẫn đạp lên đó.

Ký ức quay về, cô tỉnh dậy lúc ở trong ngực anh. Cô nhớ đến tối hôm qua xử lý vết thương xong, anh nâng chân bị thương của cô lên kiểm tra, kiểm tra xem đã được xử lý xong, băng bó kỹ hay chưa.

Dáng vẻ kia quá mức trân trọng, giống như đang đối xử với bảo bối nào đó mà mình nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng bảo bối mà anh để ý như vậy, cô không hề để tâm, mặc cho nó bể tan tành, mặc cho nó chảy máu.

Một khắc đó, cô rất áy náy.

Không phải bởi vì bản thân đau, mà bởi vì anh đau lòng nên mới đau lòng.

Lương Âm Dạ nghĩ hình như cô thật sự không biết yêu bản thân.

Anh còn chưa tỉnh dậy, cô nâng bàn tay lên, đầu ngón tay chợt đụng phải râu của anh.


Hôm qua, anh từ bên ngoài bôn ba quay về rồi vội vàng lại đây, lại ở chỗ này của cô bị dày vò đến khi trời sáng, cô nghĩ cô thật sự chơi đùa anh không nhẹ.

Cô vừa muốn thu tay lại, thì bị anh nắm lấy cổ tay.

Lương Âm Dạ giật mình, vừa nâng tầm mắt lên, phát hiện anh quả nhiên đã thức dậy, đôi mắt đen nhánh đang rũ xuống nhìn chằm chằm cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Dậy rồi?”

Cô gật đầu.

Còn giống ngày hôm qua lúc ở trên xe, ở trước mặt anh, cô giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

Anh thở dài, ôm chặt cô vào lòng.

Cũng biết bản thân sai rồi sao?

“Muốn ngủ nữa không?”

Cô lắc đầu.

Cô đã ngủ đủ lâu rồi.

Cô hỏi anh: “Hôm nay anh có việc gì không? Cần đi công tác không?”

Văn Yến lành lạnh nói: “Anh cho rằng em hẳn là biết, sau này anh cũng phải ở bên em, không thể nào để cho em ở một mình được.”

Lương Âm Dạ: “...”

Chuyện hôm qua khiến cô đánh mất tự do.

Người này không dám để cô ở một mình nữa.

Nhưng cô đuối lý trước, cô đang chột dạ, mấp máy khóe miệng, vẫn không cách nào nói chuyện.

Chờ bọn họ thức dậy, mới phát hiện sóng gió trên mạng đã sớm mãnh liệt.

Người quản lý và phòng làm việc của cô sắp bị ép cho điên mất rồi, tất cả mọi người đều đang hỏi một đáp án.

Lương Âm Dạ nhìn thấy hình ảnh thợ săn ảnh tung ra ngoài, đầu ngón tay phóng lớn lên.

Tối hôm qua quá hỗn loạn, cô cũng quên mất hình ảnh và tình hình đó.

Trạng thái của cô vào ngày hôm qua... thật sự rất tệ.

Cô nói rồi mà... sẽ bị chụp trúng. Quả nhiên bị chụp lại.

Cô nói mà, sao có thể nhiều lần có thể may mắn tránh thoát thợ săn ảnh như vậy được? Sẽ bị lật xe, sớm muộn mà thôi.

Cô gửi tin nhắn dặn dò Đường Vi, phòng làm việc Lương Âm Dạ rất nhanh đăng bài thanh minh.

Cô không giấu giếm sự thật bị bệnh, nhưng cũng không nói nó nghiêm trọng cỡ nào, chỉ bình thường hóa, nói bây giờ áp lực của người tuổi trẻ đều rất lớn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút vấn đề tâm lý, cô cũng không cách nào may mắn tránh khỏi được.

Mây bay gió thoảng mà làm cho lòng người ta an tâm hơn rất nhiều.

Sau đó còn nói cô sẽ đón nhận chữa trị thật tốt, cũng không sẽ bởi vì bị bệnh mà ảnh hưởng công việc, mong mọi người đừng quá chú ý chuyện này.

Bài thanh minh của phòng làm việc hời hợt miêu tả chuyện này.

Gió bão trên mạng ban đầu bị dấy lên, còn có nỗi sợ hãi và lo lắng từ trước đó đến hiện tại của mọi người đều được trấn an.

Cô nói đây là việc nhỏ.

Vậy không phải nói rõ bệnh của cô không quá nghiêm trọng sao?

Những người hâm mộ muốn thở phào, nhưng vừa nghĩ đến mấy vũng máu, thì trong lòng nghi ngờ.

Sau đó, Lương Âm Dạ tự đăng Weibo, chụp vết thương bị băng bó kín đáo: [Vô tình đạp phải mảnh vụn, khiến mọi người lo lắng rồi ~]

Một lần nữa đánh nát tin đồn mấy băng gạc dính máu là bởi vì cô tự sát.

Những người hâm mộ hoàn toàn yên tâm.

Lại không khỏi quan tâm, bảo cô dưỡng thương cho thật tốt, chữa trị thật tốt.

Chưa bao giờ thấy trong bài đăng thanh minh của ai đang bị bệnh mà còn không quên nhắc bản thân sẽ không chậm trễ công việc, cô quả thực là chuyên nghiệp khiến cho người ta rơi lệ.

Còn về một vài vấn đề nhỏ bên lề, ví dụ như thân phận của người đàn ông trong hình là gì, cô không giải thích, cũng không để ý, mọi người cũng không quá để ý.

Văn Yến ở bên cạnh đọc cả bài thanh minh, ánh mắt lạnh lùng.

Không biết nên vui vẻ yên tâm hay đau lòng.

Cô quả thật rất chuyên nghiệp, đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt, cũng không khiến bất cứ ai lo lắng.

Rõ ràng bệnh tình nghiêm trọng như vậy, nhưng có thể bị cô nhẹ nhàng đẩy qua, dễ dàng như thể cô chỉ mắc bệnh trầm cảm mức độ nhẹ thông thường.

Anh thở một tiếng thật dài, nhưng lại bó tay với cô.

Lương Âm Dạ cho rằng anh không có ý kiến, nhưng ít nhiều gì cũng vẫn có chút lo lắng bất an.

Mà trong lúc anh bưng cháo trắng đến cho cô, anh không lập tức rời đi, ngón tay dài mơn trớn gò má cô, trong giọng nói mang theo chút uy hiếp: “Em nói với bọn họ là không sao, nhưng em đừng nói mà không giữ lời, cẩn thận đến lúc đó anh vạch trần em.”
Bình Luận (0)
Comment