Trạng thái của cô quả thật không tốt lắm, ăn một chút cháo trắng là lại quay về giường nghỉ ngơi.
Văn Yến cũng không đi ra bên ngoài mà ở bên cạnh cô làm việc.
Cô quay mặt về phía anh mà ngủ, dáng vẻ ngủ vô cùng ngoan ngoãn, ai có thể nghĩ tới hôm qua cô sẽ làm ra chuyện làm cho người ta kinh hãi vậy đâu?
Anh biết cô không cố ý, cô chỉ bị bệnh, cô cũng không muốn làm vậy.
Nhưng anh phải làm sao? Nếu có lần nào đó, anh không coi chừng, anh không thể kịp thời đến đó, anh nên làm gì đây?
Có một lọn tóc không nghe lời rơi xuống gò má cô, anh cẩn thận lấy ra.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy như đầm sâu.
Cô vừa sử dụng số lượng tinh lực không nhiều xử lý chuyện trên mạng, anh mở Weibo ra xem hướng đi bình luận ngay lúc này.
Hai bài Weibo mà cô và phòng làm việc đăng đều được quan tâm thảo luận, ban đầu mọi người quả thật không thể đón nhận, vẫn cảm thấy rất bất ngờ, nhưng may mà khi biết cô không tự sát, cũng không vào bệnh viện bởi vì tự sát, nhiệt độ cũng dần dần lắng xuống.
Nhìn thấy tên cô đi từ hot search thứ nhất đi xuống, anh mới yên tâm hơn, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở mấy chữ #Lương Âm Dạ trầm cảm#.
Nhìn thấy mấy chữ này mà giật mình.
Môi anh càng mím chặt.
Cũng đủ để che giấu tất cả đau đớn trong lòng anh.
Anh lướt xuống xem một lúc.
Phát hiện không ít người bàn tán người đàn ông trong tấm hình kia, có người đoán là trợ lý, đoán là nhân viên công tác, đoán là họ hàng, đoán là bạn bè, cũng có người căn cứ thân hình mà to gan đoán là… Văn Yến.
Không phải không có một chút căn cứ nào cả, là rất giống thật. Nhưng lý trí suy nghĩ thì lại cảm thấy căn bản là không thể.
Sóng gió đang lắng xuống, biết không có chuyện gì xảy ra, càng lúc càng nhiều người gia nhập vào suy đoán này. Mà trong số đó, người đoán là anh lại không ít. Người phản bác cũng không ít, nói bọn họ đẩy thuyền CP điên rồi, sao có thể là anh được?
Nhưng tất cả đều là đoán vui một chút mà thôi, dù sao cũng không có được câu trả lời.
Ánh mắt anh càng lúc càng sâu.
Không ít chuyện đang loạn lên, anh đành suy nghĩ chuyện giữa bọn họ một lần nữa.
Suy nghĩ hiện tại bọn họ nên đi về hướng nào.
Không biết là có phải gặp ác mộng không, người vốn ngủ trong bình yên đột nhiên nhíu giữa mày. Anh lấy lại tinh thần, giơ tay khẽ vuốt ở phía trên, lại cúi người in dấu môi lên đó.
“Không phải ban đêm vĩnh viễn không thấy được mặt trời.” Trái cổ anh nhẹ nhàng lăn, giọng nói nhàn nhạt: “Là Lương Âm Dạ của Văn Yến.”
Hàng mi đen đậm của cô nhẹ nhàng run lên, trong mắt ngậm nước mắt.
Mà anh đã hôn lên theo đó.
“Có thể nào đừng luôn bỏ anh lại được không?” Anh nhẹ giọng nỉ non: “Có thể nhớ tới anh một lần không?”
Trong lòng cô tràn đầy tan hoang, khắp nơi là thương tích, nhưng đất đai có cằn cỗi hơn nữa cũng sẽ vì anh mà bị cảm hóa, bị rung động.
“Coi như là vì anh mà thử đi tiếp xem.”
Cuối cùng nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi ở khóe môi cô, nắm tay nắm chặt rơi ở bên gối cô.
Chưa chắc cô thật sự muốn tổn thương bản thân, có thể là chứng bệnh phát tác, cô cũng không cách nào khống chế. Nhưng anh muốn khiến cho cô thử vùng vẫy một phen vào lúc đó, cũng chỉ là vì anh.
Lương Âm Dạ ngủ một giấc này đến hồ đồ, rõ ràng thời gian cũng không dài, nhưng cũng không thể ngủ một giấc an ổn, nửa đường không biết mờ mịt tỉnh dậy bao nhiêu lần.
Lần nữa tỉnh lại, cô không lập tức thức dậy, chỉ ngơ ngẩn nhìn trần nhà một lúc.
Gần đây cô cũng không có công việc gì. Vốn chỉ có một kỳ nghỉ ngắn hạn là mấy ngày, kỳ nghỉ cô cho đám trợ lý cũng qua một nửa, kỳ nghỉ sắp hết, nhưng bởi vì lần này bị thương, cô không thể nào đi lại, cho nên công việc kế tiếp đều bị Đường Vi hoãn lại vì lý do này.
Còn về chuyện lúc nào sẽ tiếp tục thì phải xem trạng thái và tình huống của cô.
Trước kia, quả thật như cô nói, cô không chậm trễ công việc, Đường Vi không đồng tình, nhưng cũng làm theo cô, cho đến lần này, Đường Vi không chịu làm theo nữa… Nghỉ ngơi thật tốt, đi khám bác sĩ, chữa bệnh thật tốt.
Lúc Văn Yến tới, nhìn thấy cô ngoan như vậy. Anh cũng không lên tiếng, chỉ đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.
Ánh mắt cô dao động nhìn anh, nhìn mấy giây thì ngồi dậy, chăn ngủ trơn mềm trượt từ trên người cô xuống, cô ôm cổ anh, ôm lấy anh.
Cô ôm mạnh, nhưng cũng không làm gì, chỉ yên tĩnh ôm.
Anh cười cười, mới cảm thấy bên môi hơi khô.
Văn Yến nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành cô uống thuốc.
Cô nhìn anh, trên gương mặt nghiêm túc của anh là vẻ không được thương lượng, cầm lấy ly nước ấm đưa tới miệng cô, ôn hòa nói: “Uống miếng nước trước.”
Trong lòng cô nhẹ nhàng than thở, không vùng vẫy nữa, dưới sự phục vụ có thể nói là chu đáo của anh, cô nhíu mày uống hết tất cả số thuốc nên uống.
Trong miệng đắng, cô còn chưa nói gì, anh cúi người hôn môi cô.
Cô ngẩn ra, ánh mắt vô thức run run, cái gì mà có uống thuốc hay không đều lập tức ném ra sau não, trong đầu trống không.
Mà nụ hôn của anh lâu dài dịu dàng như khen thưởng.
“Chờ một lát bác sĩ sẽ đến.” Anh nói với cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cánh môi còn đỏ, mà anh giống như biết cô kháng cự, cầm chặt tay cô, kiên nhẫn vô cùng, anh dỗ dành: “Em đã đồng ý anh, phải nghe lời, phải khám bác sĩ. Anh sẽ ở cạnh em. Anh ở điểm cuối, luôn chờ em đi ra.”
Hai hàng lệ im lặng chảy dọc mặt cô.
Anh nghĩ cô đóng phim mà khóc thì nhất định rất tiến bộ, ngay cả rơi lệ cũng có thể xinh đẹp như vậy, lại làm cho lòng ta người đau đến run sợ.
Bàn tay anh vòng ở eo thon cô, nụ hôn giống như có thể tạm ngừng cơn đau, vừa dỗ dành vừa hôn, vất vả lắm mới vuốt phẳng được chân mày nhọn đang nhíu chặt của cô gái mít ướt.
...
Mấy ngày qua, có anh trông chừng, Lương Âm Dạ quả thật ngoan ngoãn phối hợp chữa trị.
Khám bác sĩ, uống thuốc, không né tránh, cũng không tránh thoát.
Cô biết Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân mỗi ngày đều đến, nhưng cô không muốn gặp, anh không để cho bọn họ đi vào.
Nhưng mỗi ngày có một ít đồ vật, cô biết là bọn họ đưa tới. Một vài món ăn bổ máu, canh cháo bồi bổ cơ thể, còn có một vài món ăn có mùi vị rất quen thuộc. Đưa đến trước mặt cô, cô chỉ cụp mắt, im lặng ăn.
Chỉ có điều, cô ăn quả thực không nhiều.
Có thể là không muốn ăn, có thể là khẩu vị không tốt, mỗi một bữa ăn còn dư lại rất nhiều.
Chỉ vì lượng cơm ít ỏi của cô, không biết anh đã chau mày bao nhiêu lần.
Văn Yến quả thật đã làm như anh nói, mỗi ngày đều ở chỗ này, gần như là hai mươi bốn tiếng ở cạnh cô. Thỉnh thoảng anh đi ra ngoài, hoặc là bác sĩ ở đây, hoặc là dì giúp việc ở đây, hoặc là mấy người Đường Vi ở đây.
Cô cảm giác được anh dè dặt thương yêu cô, như thương yêu một bụi cây non.
Cô nói lo lắng, quá nhàm chán thì làm thế nào?
Bị anh đè lại… “Anh có thể nghiên cứu kịch bản với em.”
Làm đạo diễn phim mới của cô, lời nói này của anh rất có sức thuyết phục.
Cô thở dài, đành bị ép buộc thuyết phục.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ chân cô bị thương, quả thật không tiện hành động, cho dù không muốn yên tĩnh thì cũng chỉ có thể yên tĩnh.
Có lúc cô chọn một bộ phim xem, anh sẽ ngồi bên cạnh cô xem chung với cô. Thời gian trôi qua rất nhanh, một buổi chiều chẳng mấy chốc có thể bị tiêu khiển mà trôi qua, hơn nữa còn là chậm rãi, rất thoải mái mà vượt qua nó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đang khám bác sĩ, uống thuốc, mà anh cũng là một loại thuốc.
Còn là một loại thuốc mấu chốt.
Nhàn rỗi ở nhà dưỡng thương, bình thường bận bịu quen rồi, lập tức được rảnh rỗi, ban đầu cô không quen lắm, nhưng dưỡng thương thì cũng từ từ thích nghi.
Mặc dù anh muốn ngày nào cũng ở đây với cô, nhưng có lúc khó tránh khỏi có việc bận. Ngày hôm nay cũng vậy, anh dặn dò dì Vương cho cô uống thuốc rồi ra cửa.
Anh đi chưa lâu, dì Vương bưng thức ăn tới để cô ăn, nhìn vết thương ở chân cô, yên tâm nói: “Cũng sắp lành rồi.”
Vết thương ở chân dễ lành, chỉ là tâm bệnh khó chữa khỏi.
Cô ăn xong, dì Vương đến lấy đồ đi, vào lúc này, Hà Chiêu Vân đến rồi, bà ấy đặt túi xuống, vừa cởi áo khoác vừa nhìn thấy dì Vương vừa bưng đĩa ăn đi ra ngoài, giữa mày nhíu lại: “Sao mới ăn được một chút đã thôi vậy?”
Sức ăn này sợ rằng còn ít hơn mèo con trong nhà.
Hà Chiêu Vân đưa hoa vừa mang đến cho dì Vương: “Bỏ nó vào trong bình hoa, chờ một lát mang vào phòng đi, để con bé nhìn thấy thì tâm trạng cũng tốt hơn một chút.”
Mà bản thân bà ấy đeo tạp dề đi vào nhà bếp.
Lúc trước, dì Vương chưa bao giờ gặp bà ấy và Lương Tuấn, nhưng khoảng thời gian này bọn họ hầu như ngày nào cũng đến. Ban ngày Hà Chiêu Vân tới nhiều, Lương Tuấn thì là buổi tối tan làm mới đến. Mà bởi vì hiện tại Lương Âm Dạ ở nhà, lại cần người chăm sóc, dì Vương hầu như ở chỗ này cả một ngày, bọn họ tới nhiều rồi, tất nhiên dì Vương cũng quen biết bọn họ.
Lương Âm Dạ ở bên trong nghe thấy tiếng nói của Hà Chiêu Vân.
Khoảng thời gian này, bởi vì cô không muốn nhìn thấy bọn họ, cho nên mặc dù mỗi ngày bọn họ đến, nhưng cũng không đi vào phòng, sợ chọc cô không vui.
Dì Vương cầm bình hoa tiến vào, cô đã nhận ra rồi, đây có lẽ là hoa trong vườn hoa trong nhà. Hà Chiêu Vân và Lương Xán tự mình trồng, trước kia đó là thứ bọn họ quý giá nhất, nhất là Hà Chiêu Vân, ngay cả cắt mấy nhánh đặt trong nhà mà cũng không nỡ. Không ngờ lần này mang tận mấy đóa hoa tới.
Dì Vương dò hỏi ý kiến của cô, Lương Âm Dạ do dự rồi bảo bà ấy đặt cạnh cửa sổ.
Hoa đang nở rộ.
Dì Vương cũng hi vọng tâm trạng cô có thể tốt hơn, nhìn thấy cô thích hoa này, bèn cười: “Nếu con thích, chờ mấy đóa hoa này tàn rồi, dì cũng đi tập.”
Cô cầm kịch bản trong tay, cười một tiếng.
Dì Vương dọn dẹp việc nhà, nhìn thấy trong nhà có người, bèn vội vã đi đổ rác, bước chân rất nhanh, muốn đi nhanh về nhanh.
Mà Hà Chiêu Vân bưng mì ra, vốn muốn kêu dì bưng cho Lương Âm Dạ, nhưng không ngờ chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng. Bà ấy do dự một lát, nhìn qua cửa phòng mấy lần, vẫn đi sang đây. Nhưng cũng không đi vào, đứng ở cạnh cửa, nghĩ là cô vừa có dấu hiệu phản đối thì bản thân sẽ đi ra.
Lương Âm Dạ nghe tiếng thì nhìn sang, nhìn thấy Hà Chiêu Vân bưng tô mì, vẻ mặt cẩn thận lại lấy lòng cười, nhẹ giọng nói: “Bây giờ muốn ăn gì không? Mẹ nấu một ít mì, có muốn ăn một chút không? Ăn hai miếng cũng được nhé?”
Bà ấy không biết bây giờ Lương Âm Dạ không thèm ăn thật, không đói bụng, nhưng vẫn bưng chén mì tới để thử một chút. Dù sao thì cô ăn thật sự quá ít, một bữa cơm ăn mấy miếng, như vậy sao được?
Mấy ngày dưỡng bệnh đã qua, vốn gầy gò, còn tiếp tục gầy đi bằng tốc độ mắt thường thấy được. Cân nặng rơi xuống nữa thì cũng không có thịt để rơi nữa.
Lương Âm Dạ sửng sốt một lúc. Đầu ngón tay cô siết chặt kịch bản, muốn từ chối.
Nhìn thấy cô không sinh ra kháng cự có điều kiện với bản thân, Hà Chiêu Vân thở phào, lại tranh thủ nói: “Mẹ bưng qua cho con rồi để bên kia, con xem đi, nếu muốn ăn thì ăn một miếng nhé?”
Lương Âm Dạ bỗng nhiên có hơi không nói được là bản thân thật sự không muốn ăn.
Cô vẫn gật đầu.
Mắt thường có thể nhìn thấy Hà Chiêu Vân vui vẻ, được cô gật đầu, sau nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên bước vào căn phòng này, để mì ở bên cạnh cô.
“Nấu bằng nước luộc gà, dì Chương nấu cháo gà. Chắc hẳn vẫn rất thơm, có thể thử một chút.”
Hà Chiêu Vân có chừng mực, để mì xuống liền đi ra ngoài, không quấy rầy cô.
Lương Âm Dạ hạ thấp tầm mắt, ánh mắt rơi trên chén mì kia.
Dì Vương rất nhanh đã quay về, sau đó đi vào đưa thuốc, phát hiện cô lại ăn một chén mì nhỏ, có chút bất ngờ. Nhìn cô uống thuốc xong, dọn dẹp chén đũa đi ra ngoài.
Hà Chiêu Vân đang chờ, nhìn rõ ràng tình huống trong chén mới yên lòng.
Bằng lòng ăn một chút là được.
Thật ra thì Lương Âm Dạ cũng không biết rốt cuộc bà ấy lấy đâu ra thời gian. Bà ấy và Lương Tuấn một ngày bay nhiều nơi, rõ ràng ngày thường đều rất bận, nhưng cũng không biết bây giờ rút từ đâu ra nhiều thời gian như vậy, ngày nào cũng chạy đến chỗ cô.
Cho dù cô không gặp bọn họ, bọn họ cũng vẫn đang lãng phí thời gian này.
Cô tiếp tục đọc kịch bản.
Thôi vậy, không hiểu rõ bọn họ được.
...
Bắt đầu từ ngày đó, từ lúc Hà Chiêu Vân vào phòng cô một lần, hình như trở nên có một chút khác thường.
Hà Chiêu Vân thoáng thoải mái hơn rất nhiều, ít câu nệ một chút.
Đường Vi đến thăm Lương Âm Dạ, cô hỏi một chút về công việc, xác nhận tiếp theo công việc duy nhất của bản thân chỉ có “Gặp Xuân”, Lương Âm Dạ bất đắc dĩ đùa giỡn: “Chờ sau này không nuôi nổi đoàn đội thì làm thế nào đây?”
Hà Chiêu Vân đi vào đưa nước trái cây, không quấy rầy bọn họ, đặt xuống rồi lập tức đi ra ngoài.
Đường Vi còn bị nha đầu này hù dọa, đêm đó nhận được tin nhắn, linh hồn của cô ấy suýt bị dọa cho chạy mất. Nghe thấy vậy, lườm cô một cái: “Em không nuôi nổi thì chị nuôi, được chưa?”
Lương Âm Dạ cười, không dám cãi lại. Nhìn thấy cô ấy im lặng, lặng lẽ kéo kéo quần áo của cô.
Đường Vi kéo quần áo của mình lại, tiếp tục biểu đạt cảm xúc.
Mấy ngày qua, cô ấy luôn suy nghĩ, nếu nhẫn tâm cắt đứt công việc của Âm Dạ sớm hơn, cưỡng ép cô chữa trị, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?
Đều tại con nhóc này cả, suốt ngày nói với cô ấy là không sao, cả ngày dỗ dành cô ấy vui vẻ, không được trì hoãn công việc, hiện tại toàn mạng xã hội đều đang nói cô chuyên nghiệp, nhưng bệnh tình nào có phải là “không sao”?
Đường Vi nhìn ra cửa, đè thấp giọng nói: “Dì có chút khác với phiên bản dì mà trước kia chị biết.”
Hết sức tỉ mỉ chu đáo, thương yêu chăm sóc cô.
Trở nên rất kiệm lời.
Lương Âm Dạ suy nghĩ, chắc hẳn ngày đó đã khiến bà ấy hoảng sợ. Cộng thêm biết bản thân bị bệnh... Hai chuyện cộng lại, đủ để Hà Chiêu Vân bị dọa cho không nhẹ.
Dù sao thì bệnh tình này, ở trong mắt bọn họ, có lẽ là rất nghiêm trọng, cũng rất ghê gớm.
Trước kia cô cũng chưa bao giờ trải nghiệm Hà Chiêu Vân như vậy. Đừng nói là cô, dù là Lương Xán cũng chưa bao giờ trải nghiệm.
So với lúc trước, chênh lệch quá lớn, y hệt như đổi thành người khác.
Cô mím môi. Nếu không phải ngày đó bị Hà Chiêu Vân bắt gặp, cô cũng không định nói với bọn họ, cũng chưa từng nghĩ muốn bọn họ làm gì cả.
Đường Vi cầm tay cô, khẽ vuốt ve: “Như vậy cũng tốt.”
/
Khoảng thời gian Lương Âm Dạ ở nhà dưỡng bệnh, bước chân náo nhiệt ở thế giới bên ngoài không hề dừng lại.
Doanh thu phòng vé “Vĩnh Dạ” liên tiếp leo lên trên, còn đang không ngừng tạo ra kỷ lục mới, đã đột phá một trăm năm mươi triệu.
Trong một tập mới của “Tối Nay Hẹn Hò Không”, cô và Ô Tề lập nhóm, lượt xem không giảm mà lại tăng. Người hâm mộ cặp đôi ở trên mạng chiến tranh, trái lại khiến không ít quần chúng hóng hớt tràn đầy hứng thú đối với chương trình này. Mà cho dù là cô và Ô Tề lập nhóm, người hâm mộ cặp đôi vẫn cẩn trọng tìm sự tiếp xúc giữa cô với Văn Yến, không có kẹo thì tự đi tìm, không cho thì tự tạo ra… Dù sao thì bọn họ đã quen tự cung tự cấp từ lâu, trước giờ không than phiền hoàn cảnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người hâm mộ cặp đôi còn nghiêm túc hơn trước kia, cộng thêm quần chúng hóng hớt nghe danh mà đến, lượt xem tập này này còn cao hơn tập trước.
Mà người hâm mộ cặp đôi cũng không đi về tay không, đúng là có một ít thứ để bọn họ gặm.
Tập này không cạnh tranh nhiều bằng tập trước, hợp tác chiếm đa số, vào buổi tối cùng nhau bày sạp, người hâm mộ cặp đôi còn suýt lấy kính lúp soi mói.
Lúc Lương Âm Dạ và Ô Tề chuẩn bị sử dụng âm nhạc để mời chào khách hàng, chú ý góc độ một chút là có thể phát hiện lúc này Văn Yến cũng đang nhìn về bọn họ. Vả lại không chỉ là nhìn một lần, ánh mắt quả thực là nhìn liên tục.
[Ghen chết rồi, trong không khí đều là vị chua, chua quá chua quá.]
[Vợ không nhìn mình pha rượu, nhưng nhìn người đàn ông khác ca hát.]
[Cô ấy không chọn tôi, còn không nhìn tôi, còn chơi với người khác, tủi thân. jpg.]
Còn có một đêm mấy khách mời đánh bài…
Nửa vòng đầu, nhìn ra được Văn Yến thắng rất nhẹ nhàng, khách mời khác thua thảm thiết, đến nửa vòng sau, thay đổi người với nhau. Lương Âm Dạ vừa đến, ban đầu anh quả thật cũng đang thắng, nhưng đến phía sau, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh bắt đầu chuyển thắng thành bại. Cũng không chỉ là thua một nhà, là thua ba nhà, mặc dù cũng sẽ thắng, nhưng thế công rõ ràng không mạnh như trước. Dạ Yến để ý một chút thôi là rất dễ dàng phát hiện số lần anh thua bởi cô là nhiều nhất… Hai nhà khác như bị dùng để che mắt người xem, để khiến anh thua bởi cô thì không nổi bật như vậy nữa.
… Ai nói chuyện này là bình thường?
Rõ ràng không nỡ thắng cô quá nhiều, thắng cho có lệ xong thì bắt đầu thua bởi cô, được chưa hả!
Anh đâu chịu thắng kinh phí cuộc sống của vợ! Không móc hết tiền trong túi mình đưa đi coi như là tốt rồi!
Cho dù bọn họ không cùng nhóm, thua bởi nhóm của vợ thì anh cũng cam tâm tình nguyện, được chưa hả!
Ttập này phát sóng xong, lời bàn trên mạng bỗng nhiên đổi hướng gió.
Mặc dù Văn Yến và Lương Âm Dạ không phải một tổ, nhưng ai nấy tự có người cộng tác, nhưng vẫn có thể tìm thấy kẹo ở giữa bọn họ… Thật giống như có một chút kích thích, làm thế nào đây!?
Hình như còn kích thích trực tiếp đẩy thuyền ha!?
Số lượng người hâm mộ Lương Âm Dạ tăng nhanh như bay, phim điện ảnh của cô đang hút người hâm mộ, chương trình giải trí đang hút người hâm mộ, thành tích năm nay của cô đẹp đẽ đến mức làm cho người ta lé mắt. Không nói phòng vé “Vĩnh Dạ” còn đang đổi mới kỷ lục, cho dù bị cố định vào thời khắc này, thì cũng tuyệt đối đã là một thành tích rất tốt.
Yên lặng mấy năm, cô chỉ sử dụng một năm nay mà đã tàn sát rồi quay về đỉnh cao.
Nhiệt độ không ngừng tăng lên, đã sớm không còn là tiểu minh tinh không có một chút ảnh hưởng của hơn một năm trước.
Trong khoảng thời gian này, không ít người tìm kiếm phim điện ảnh hai năm đầu cô mới vào nghề ra xem vẻ linh động và hoạt bát của cô, ngay cả màn hình cũng không giấu được. Ngọn lửa của cô giống như là ngọn lửa của tự nhiên, chỉ là không biết mấy năm qua, sao lại biến mất đến hầu như không còn tung tích.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hình như rất nhiều người đều có thể hiểu rõ nguyên nhân bệnh trầm cảm của cô.
Con đường này đầy gai góc lận đận, có thể xông pha từ vô danh rồi đến khi ngóc đầu trở lại, trong thời gian này, cô trải qua chuyện gì, gặp phải chuyện gì, gánh vác bao nhiêu áp lực thì chỉ có bản thân cô biết. Dưới sức ép to lớn, sinh ra bệnh trầm cảm cũng là có thể hiểu được.
Nhưng may mà còn may mắn, cô đã lại quay lại tầm mắt của tất cả mọi người.
Quả thực là khiến cho hốc mắt người ta chất đầy nước mắt.
Dạ Yến cực khổ chịu đựng mỗi người bọn họ lập nhóm với khách mời khác hai tập này, rốt cuộc cũng chờ được tới lúc lập nhóm lần nữa.
Nhưng bọn họ có chút thấp thỏm, lo lắng lần lập nhóm chỉ sợ cũng không được như ý cho lắm. Dù sao thì trước kia thái độ của Dạ Dạ đã bày ở đó, khả năng cô chủ động chọn Văn Yến là không lớn.
Vừa khổ sở, nhưng vừa không thay đổi được gì.
Người hâm mộ cá nhân cũng đang chờ đợi, dù sao thì cho dù Dạ Dạ lập nhóm với ai đều được, đừng với Văn Yến là được.
Oán hận giữa bọn họ và Dạ Yến cũng chất chứa đã lâu.
Nhất là từ khi chương trình giải trí này mở màn chiếu cho đến nay, song phương đánh nhau thảm thiết.
Lương Âm Dạ vừa có thêm người hâm mộ, vừa có thêm người hâm mộ cặp đôi, người hâm mộ mới gia nhập cũng biết được mâu thuẫn song phương.
Đừng nói người hâm mộ, ngay cả người qua đường nghe được tin tức thì cũng không nhịn được muốn xem kết quả.
Chương trình này rất đặc biệt ở chỗ, nó hấp dẫn người hâm mộ cặp đôi của các nhóm, người hâm mộ cá nhân của các phe phái, còn có vô số người qua đường muốn đến xem náo nhiệt mà sinh ra nhiều hứng thú, bởi vì muốn xem mâu thuẫn giữa bọn họ.
Còn đến mức mỗi lần vừa có đề tài gì thì cũng rất dễ dàng bị đưa lên hot search, hấp dẫn nhiều người muốn xem náo nhiệt hơn nữa.
Ví dụ như lần trước, vừa truyền ra tin tức Ô Tề và Lương Âm Dạ, Văn Yến và Đô Oánh lập nhóm, Dạ Yến quả thực suýt phải lật tung trời, không ít người qua đường cũng chen một chân.
Dọa cho ê kíp chương trình tạm thời tổ chức phát sóng trực tiếp, ngay trong đêm cắt ghép rồi tung ra video siêu ngọt ngào ngoài lề.
Người qua đường nhìn thấy cũng vui lây.
Trước khi kết quả lập nhóm lần tiếp theo của tập này được đưa ra, trên mạng đều là đủ loại đoán mò. Không ít người qua đường cũng gia nhập, độ thảo luận tương quan cao hơn.
Cho dù có Dạ Yến thấp thỏm, cảm giác lần này vẫn không lập nhóm được với nhau, nhưng không ngại bọn họ mạnh miệng, kiên định ủng hộ khả năng có thể lập nhóm, đánh nhau khẩu chiến với người hâm mộ cá nhân.
Mà ở trong đủ loại bàn tán, một tin tức nặc danh đột nhiên bất thình lình xuất hiện…
[Vào ngày kết thúc, thợ săn ảnh nặc danh sẽ có một tin hot lớn.]
Nhiệt độ của gameshow bày ở chỗ này, ngày kết thúc nhất định rất hot.
Cũng sẽ có người muốn chia một chén canh, châm thêm một ngọn lửa vào nhiệt độ vốn đã rất cao.
Thợ săn ảnh tung tin hot Lương Âm Dạ bị bệnh trầm cảm vừa được kiểm chứng, lúc tin này bị tung ra ngoài, không ít người thật sự có chút lo lắng.
Nhưng suy nghĩ một chút, bây giờ còn tin gì có thể gọi là tin hot đây?
Vả lại, khoảng thời gian trước cũng đã có người tiến hành “dự đoán”, kết quả cũng không xảy ra gì sao? Mọi người dần dần bắt đầu thả lỏng cảnh giác, rồi chểnh mảng.
[Tin hot? Trừ phi anh nói với tôi là Văn Yến và Lương Âm Dạ ở bên nhau rồi, vậy tôi sẽ tin.]
[Tan cuộc đi, lại thêm một người câu view thôi, lời nói này nghe tám trăm lần rồi, tôi cũng có thể sao chép rồi dán đấy.]
[Nếu anh nói với tôi bọn họ đã làm vào ngày kết thúc… Được tôi lui một bước, nói với tôi bọn họ hôn nhau rồi, vậy anh là vị thần của tôi!]
Mọi người không để ý lắm, xem xong thì rối rít tan cuộc, tiếp tục thảo luận kết quả chia nhóm.