Ở trên sân khấu, đối mặt với truyền thông và người xem, mỗi người trong số bọn họ đứng ở một chỗ khác nhau, không có quá nhiều tiếp xúc và trao đổi.
Lúc đặt câu hỏi, đến lượt bọn họ, bọn họ cũng là mỗi người trả lời.
Mọi chuyện trông có vẻ là bình thường.
Cho đến khi có một nhà truyền thông hỏi Lương Âm Dạ, nhưng đúng lúc xung quanh huyên náo, cô mất một lúc cũng không nghe rõ vấn đề. Văn Yến nghiêng tầm mắt nhìn cô, mà cô cũng cực kỳ tự nhiên đưa lỗ tai đến gần, nghe anh thuật lại với mình.
Anh thấp giọng nói chuyện với cô.
Mà hình ảnh này khiến rất nhiều truyền thông cho tại chỗ rối rít theo bản năng giơ máy chụp hình lên. Cho dù hôm nay là buổi họp báo của phim điện ảnh, không phải buổi họp báo công khai tình yêu giữa bọn họ.
Cô mặc một chiếc váy dài, cùng anh sóng vai mà đứng, mắt thường có thể nhìn thấy được hai người xứng đôi.
Thỉnh thoảng ánh mắt giáp nhau, cho dù trong sạch, cũng không có ý gì khác, cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy cảnh tượng này quá ngọt ngào.
Lương Âm Dạ đã giơ micro lên trả lời vấn đề của nhà truyền thông vừa rồi.
Tôn chỉ của cả bộ phim điện ảnh đều là “sống lại”. Bắt đầu từ cái tên, có lẽ mọi chuyện cũng đã bị định nghĩa.
Có truyền thông hỏi Văn Yến vì sao ban đầu muốn quay bộ phim này.
Đầu ngón tay Văn Yến vuốt ve micro. Anh đang suy tư có nên trả lời lời thật hay không.
Lúc đầu, anh là vì tìm về người anh yêu.
Nó sẽ là một cầu nối giữa anh và cô, cầu nối giữa bọn họ. Anh luôn biết chắc điều đó.
Cho dù khi đó anh cũng không biết cô bị bệnh, nhưng có lẽ ông trời đã ngầm có sắp xếp ông ấy.
Cuối cùng, anh vẫn giơ micro lên, chỉ nói: “Hi vọng tất cả người yêu nhau đã đi lạc nhau đều có thể gặp lại nhau.”
Đối mặt với mọi người, Lương Âm Dạ chỉ nhẹ nhàng chớp mắt.
Cô không nhìn anh.
Nhưng có lẽ là có thể biết được là những lời này đang nói về hai người bọn họ, phải không?
Trong số khách quý đông kịt.
Anh giấu nhẹm tình yêu trong lồng ngực anh, tất cả tình yêu nóng rực lại mịt mờ, rồi nói đến mức thoả thích nhất.
Mối quan hệ bất luận như thế nào thì cũng không thể để lộ manh mối trong quá khứ, càng không thể nói ra miệng, giờ đây, rốt cuộc cũng có thể được nói ra một chút ít.
Đến buổi họp báo, nam nữ chính, nam nữ phụ được kết hợp rồi cùng nhau tạo một trái tim mà chụp hình. Giống như biết được mọi người chuẩn bị chụp bốn người bọn họ, Văn Yến đi sang bên cạnh mà đứng, cầm micro trong tay, ánh mắt trầm tĩnh đứng xem.
[Quả thực là hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.]
[Chỉ với ham muốn chiếm làm của riêng của họ Văn nào đó đối với vợ thôi, giờ phút này đau lòng sắp không thở được!]
[Ai hiểu đây, rõ ràng tôi mới là chính cung, nhưng vẫn phải nhìn nam nữ chính của tôi đứng chung một chỗ thả tim, tôi vẫn không thể nói gì! Còn không thể đi chia rẽ!]
[Thương yêu Văn Yến một chút, chỉ xét việc “biết điều” thôi, thì tiền vé phim này tôi cũng phải cho ra rồi.]
[Ủng hộ “Phùng Xuân”, ủng hộ Đồ Khác, ủng hộ Âm Dạ, ủng hộ một họ Văn nào đó ghen mà không thể nói rõ.]
Gần như là lập tức.
Hình chụp Văn Yến ở bên cạnh nhìn Đồ Khác và Lương Âm Dạ bị truyền lên trên mạng.
Dẫn đến một đống người thương xót cùng với đủ loại lời giải đối với ánh mắt anh, có thể nói là cặn kẽ.
Đều đang nói ánh mắt của anh quả thực là kéo sợi.
Một khắc ấy, trong lòng anh có vô số cậu nhóc đang đánh nhau, đều đang kêu gào anh tiến lên cướp người.
...
Buổi tối hôm đó, đoàn phim ở lại trong cùng một khách sạn.
Lúc 0 giờ, cửa phòng của Lương Âm Dạ bị gõ vang.
Cánh cửa vừa mở ra một kẽ hở, anh cũng đã cường thế xông vào. Chưa nói một chữ nào, đã chế trụ cô, giữ xương cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, rồi hôn mạnh cô.
Cô vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm, trên người còn mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, cứ như vậy, bị anh đột nhiên xông vào.
Cô đẩy người kia: “Phòng của đạo diễn Văn lớn như vậy mà cũng không ở...”
Ở trong nụ hôn của anh, Lương Âm Dạ cựa quậy thở hổn hển, vất vả lắm mới nói tiếp nửa câu nữa: “Chạy đến chỗ này của em để chen chúc để làm gì?”
Anh ngửa ra sau một chút, nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện, lại cắn cô.
“Anh thích chen chúc.”
Anh chạm vào dây lưng áo choàng tắm.
Kéo một cái là bung ra.
Tất cả cảm xúc của hôm nay rõ ràng nồng nặc như vậy, nhưng anh đều không nói một chữ nào, chỉ thông qua động tác để truyền đạt và thổ lộ.
Giống như, giống như... chú chó to xác tủi thân, điên cuồng vẫy đuôi.
“Văn Yến... Văn Yến?”
Áo choàng tắm vừa rồi còn sạch sẽ rớt xuống đất.
Ở trong đủ loại cuống cuồng thô lỗ, Lương Âm Dạ đột nhiên sửa miệng, có lẽ là ngay cả bản thân cô cũng không nhận thức được mà bật thốt: “Chồng?”
Đôi mắt nồng nặc như mực của Văn Yến nhẹ nhàng nhắm lại, động tác thu chặt, trong một chốc, anh dừng lại trong chốc lát.
Anh khàn giọng hỏi: “Kêu thêm một tiếng nữa?”
Đôi mắt cô mông lung như mây mù trong một chốc, tựa vào vai anh: “Chồng?”
Anh khen thưởng mà hôn cô gái của anh: “Kêu thêm một tiếng nữa.”
Nụ hôn nóng rực của anh sắp hòa tan cô.
Đến đêm khuya.
Anh một lần rồi một lần dụ dỗ cô: “Chỉ thích Văn Yến, có được không?”
“Ừ... Chỉ thích anh.”
“Sẽ thích người khác chứ?”
Khóe mắt của cô đều bị anh ép ra nước mắt sinh lý, lắc đầu: “Không đâu.”
“Nói... Lương Âm Dạ là của Văn Yến.”
“Ừ, Văn Yến là của Lương Âm Dạ.”
Cô tỉnh bơ thay đổi thứ tự. Anh khẽ cười, đưa tay ra nắm chặt tay cô, hôn nhẹ, mang theo chìm đắm nặng hơn: “Ừ, là của em.”
Sao Lương Âm Dạ không biết nguyên do anh tối nay khác với lúc trước được.
Cô chỉ nghĩ là đợi đến lúc đó, bộ phim cổ trang kia bắt đầu quay phim, nếu anh đến quan sát, nhìn thấy cái gì đó rồi... Vậy cô phải dỗ dành như thế nào nữa?
/
Trước khi “Gặp Xuân” công chiếu, thành tích vé đặt trước đã rất bắt mắt. Ngày đầu tiên, phòng vé lại càng trực tiếp tăng vọt.
Văn Yến là đạo diễn, Lương Âm Dạ đóng vai chính, tác phẩm cuối cùng của bọn họ không khiến cho bất cứ ai thất vọng.
Cách năm năm, bọn họ một lần nữa hợp tác với nhau, mang theo “Gặp Xuân” cường thế trở về.
Thành tích phòng vé đi lên đỉnh hot search, hai người bọn họ cũng bị kéo lên hot search, treo trên đó một lúc lâu.
Dạ Yến cũng là lực lượng chính đóng góp cho phòng vé lần này, bọn họ không thể không đi xem bộ phim này.
Còn có vô số người qua đường đã hóng hớt về bọn họ lâu như vậy rồi, tất nhiên cũng cần phải đi xem bộ phim điện ảnh này để cống hiến một phần sức lực cho phòng vé.
Cộng thêm thành tích nên có được của phim điện ảnh ban đầu... vào ngày xuân này, “Gặp Xuân” lấy một thái độ quyết tuyệt mà làm vô số người rung động.
Có người trong nghề tiên đoán về phòng vé, nhưng nhìn thấy thành tích của nó còn đang không ngừng điên cuồng tăng lên, bọn họ cũng rối rít ngạc nhiên.
Vào mùa xuân năm nay.
Vào năm thứ mười bốn bọn họ quen biết nhau, sau khi xa cách năm năm, gặp lại vào mùa xuân thứ ba, bọn họ bày ra cảnh tượng “sống lại” trước muôn người.
Người yêu lạc mất nhau, chung quy sẽ gặp lại nhau.
Phần tình yêu còn sót lại, chỉ cần một đốm lửa nhỏ thôi là có thể một lần nữa dấy lên, cháy lan ra cả đồng cỏ.
Đêm xuân khó mà vượt qua được, ngày xuân chung quy sẽ sống lại.
Bên phía Sơ Tinh, ban đầu phí sức trâu để đẩy Địch Nguyệt đi thử vai, chính là nhìn trúng tiềm lực của bộ phim này, cảm thấy nó nhất định sẽ hot. Cho nên cho dù là lấy được một vai phụ thì cũng tốt, tốt xấu gì cũng có thể khiến cho tình huống đã ngã tới đáy cốc có thể thoáng chuyển biến tốt.
Nhưng không nghĩ đến phí thời gian dài như vậy mới đi cửa sau được, Địch Nguyệt vẫn không thể lấy được vai phụ.
Bọn họ đành cầu nguyện, tốt nhất là thành tích của bộ phim này không ra làm sao, như vậy thì bọn họ cũng không đến mức quá tiếc nuối.
... Cho đến khi tiền phương truyền đến tin tức: Nó hot rồi.
Mặc dù có cảnh tình cảm, cũng lấy tuyến tình yêu của nam nữ chính để dẫn dắt người xem, nhưng từ cái tên là có thể nhìn ra rốt cuộc “Gặp Xuân” vẫn là một bộ phim tập trung vào nữ chính, Lương Âm Dạ đóng vai chính.
Một năm này, trước đó đã có mấy bộ phim “Sương Khói”, “Viên Mãn” và “Vĩnh Dạ” làm nền, lần này, “Gặp Xuân” trực tiếp khiến cho Lương Âm Dạ bùng nổ.
Trước kia bị kẹp ở giai đoạn nằm ngang, luôn thiếu một chút độ hot, mà lần này, độ hot đủ rồi... trực tiếp đẩy cô lên đỉnh.
Sau khi “Gặp Xuân” nổi lên, nam chính Đồ Khác, ở trong phim ảnh cũng có khá nhiều cảnh diễn nam nữ phụ, thậm chí nam ba nữ ba, tất cả đều được ăn lời một khoản nhất định.
Tiếp theo sau bộ phim điện ảnh “Nguy Nguyệt”, Văn Yến một lần nữa bị đẩy lên đàn tế thần cao hơn. Thành tích của anh đã cố định địa vị, tất cả thực lực bày ra ở trước mặt, không cho bất kỳ ai nghi ngờ nữa.
Mùa mới nhất của Lễ trao giải Hoa Quế, vạn chúng đang mong đợi nó mở màn.
Năm nay vẫn là chúng tinh tụ tập, ánh sao sáng chói.
Lương Âm Dạ và hai người còn lại đã vào vòng giải trí nhiều năm, cũng ưu tú giống tiền bối, lại lần nữa lọt vào đề cử nữ chính xuất sắc nhất.
Lần này, so sánh với lần trước, nhiều ánh mắt rơi trên người cô hơn.
Lần trước, một bộ “Sương Khói” đã khiến cô quay về tầm nhìn đại chúng, nhưng rốt cuộc chỉ là vừa trở về, nhiệt độ có hạn, người chú ý cô cũng có hạn. Mà lần này, cô là sao nữ nổi tiếng xứng danh, bốn bộ phim điện ảnh khiến chứng thực địa vị của cô, nhiệt độ dâng cao, độ chú ý, độ thảo luận, tất cả đều đạt tới tột cùng.
Cô là nữ chính trong lòng vô số người.
Văn Yến không bị sắp xếp cùng cô, ngồi nghiêng ở phía trước cô.
Đúng lúc bên cạnh cô cũng là người quen, đợi các hạng mục giải thưởng được trao tặng, giữa chừng, bọn họ thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện, không nhàm chán như vậy.
Một loạt giải thưởng được trao tặng, rốt cuộc cũng đến một khắc công bố nữ chính xuất sắc nhất.
Người bên cạnh đúng lúc kề sát nói chuyện, Lương Âm Dạ sợ không nghe rõ, kề sát lỗ tai qua đó. Cô cầm đóa hoa hồng champagne, trên gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như muôn vàn chuyện trần tục đều không thể lọt vào mắt cô, cũng không thể lọt vào lòng cô.
Mà cũng là vào thời khắc này, hình ảnh trên sân bị cố định, ống kính đặt trên người cô.
Tầm mắt của tất cả mọi người tề tụ nhau.
Dưới sự nhắc nhở của người bên cạnh, cô chậm nửa nhịp ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn lên sân khấu.
Người chủ trì cười tủm tỉm công bố người tối nay đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất... Lương Âm Dạ.
Hàng mi đen khẽ run, đầu ngón tay cô cầm cánh hoa cũng run run.
Cô giống đóa hoa hồng ở đầu ngón tay cô, ngạo nghễ nở rộ, đẹp không thể tả. Tối nay thu hoạch vô số ống kính, hình ảnh của cô đã sớm điên cuồng tàn sát ở trên Weibo.
Lương Âm Dạ đứng dậy chuẩn bị đi lên sân khấu.
Lúc ánh mắt quét qua hàng ghế của anh, đối diện với đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy của anh. Trong mắt anh ẩn chứa ý cười, che giấu đủ loại muôn vàn tình cảm, giống như tất cả lời nói đều bị hòa tan trong đó, chờ cô giải đọc.
Nhưng một câu đơn giản nhất chắc hẳn là “chúc mừng”.
Cô cong môi mỉm cười, xách làn váy đi lên sân khấu.
Sau đó, cô và nữ chính lần trước đánh bại cô đi lướt qua vai nhau.
Trong Lễ trao giải Hoa Quế mới nhất, cô mang theo tác phẩm mới, một lần nữa quay về, không thể nghi ngờ là sẽ bỏ vào trong túi vinh dự này.
Của cô.
Nữ chính xuất sắc nhất.
... Cũng là nữ chính xuất sắc nhất của anh.
Trong lúc đọc cảm nghĩ nhận giải, Lương Âm Dạ vẫn cảm thấy hoảng hốt không chân thật.
Cô nhìn xuống dưới sân khấu, không biết đang nhìn về hướng nào, nhưng cư dân mạng chắc chắc cô nhất định là đang nhìn anh.
Đầu tiên, Lương Âm Dạ tiến hành đơn giản lý giải và bày tỏ đối với bộ phim này: “Cây khô gặp xuân, như em gặp anh. Ngày xuân đó chứa đầy tình yêu, mà tình ý đó đủ để làm “Phùng Xuân” phục hồi và sống lại.”
Cô biết, giờ phút này, anh nhất định đang nhìn cô. Nhẹ nhàng tạm ngừng một lát, cô nói tiếp: “Từng có người nói với tôi: Sao em nỡ lòng nào để cho vầng trăng đầy thương tích một mình chết chìm giữa sông lớn rét lạnh. Mà nay, ngàn thương tích đã đang khép lại, vầng trăng kia sáng chói giữa bầu trời sao, vĩnh viễn treo trên đó mà không rơi xuống.”
Tất cả ống kính đều đánh vào trên người cô.
Khoác ánh sao trên người, cô không bao giờ nhìn thấy màn đêm lâu dài nữa.