Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 92

Lúc tin tức Lương Âm Dạ đoạt giải truyền ra, người hâm mộ trong giới sôi trào.

Bọn họ thật sự đã chờ đợi rất lâu rồi, rốt cuộc cũng đợi đến khi nhận được nữ chính của bọn họ.

Tất cả tiếc nuối của lần trước rốt cuộc cũng được viên mãn vào lần này. Lần trước công bố kết quả là tiếc nuối, đến bây giờ bọn họ còn khắc sâu.

Tối nay, có rất nhiều người hâm mộ tới hiện trường, bọn họ thét chói tai, vui mừng nắm tay nhau ăn mừng.

Mà cảnh tượng Lễ trao giải Hoa Quế của lần trước đến nay vẫn rành rành ở trước mắt.

Lúc kết thúc, cô bị phóng viên bao vây, cũng là khi đó, đoàn phim Văn Yến xuất hiện, hấp dẫn một bộ phận hỏa lực, mới để cho cô được thoát thân.

Lúc ấy, có rất nhiều người hiểu là do trùng hợp, nhưng giờ đây nhìn lại thì khác.

Nói chung là cố ý sắp xếp, anh kéo người trong đoàn phim của anh cùng đi ra giải cứu cô.

Lễ trao giải kết thúc, Lương Âm Dạ đi ra phía sau sân khấu, người quay phim còn đang đợi cô để chụp hình.

Chiếc váy cô mặc tối nay là váy voan màu ánh trăng, tầng tầng lớp lớp khiến cô hóa thân thành công chúa. Sắc đêm chiếu nghiêng xuống, cô như thể khoác lên mình ánh trăng, mơ hồ tỏa sáng. Mà cô tựa vào một chỗ, hình ảnh nhu hoà đứng nghiêng, toàn mạng xã hội nhất thời nổ tung, thay thế từ khóa cô trúng giải, vinh dự lên top hot search.

Lương Âm Dạ chỉ đang suy nghĩ công lao của chuyện này thuộc về cô đã cố gắng vào tối hôm qua.

Tối hôm qua, cô hao hết sức lực mới khiến anh không để lại bất cứ dấu vết gì ở chỗ hở da thịt, hôm nay mới có thể bày ra trạng thái hoàn mỹ như vậy.

Lúc mọi chuyện kết thúc, có người đến gõ cửa, Vu Vu chạy đi mở cửa thì phát hiện là một trợ lý của Văn Yến bên kia ôm một bó to hoa hồng xuất hiện, cười tủm tỉm nói: “Chị Dạ Dạ có ở đây không? Đạo diễn Văn nói, lần trước nhặt được hoa mà cô ấy đánh rơi, lần này dùng bó này để đền bù.”

Lương Âm Dạ hoảng hốt, rất dễ dàng hiểu được ngụ ý trong lời nói của anh.

Lần trước, nhặt được hoa mà cô đánh rơi ...

Chuyện anh nói là vào Lễ trao giải Hoa Quế trước đó, đầu ngón tay của cô đánh rơi hoa, được anh nhặt lên.

Đó cũng là một lần tiếp xúc hiếm có ở khoảng cách gần sau khi bọn họ xa cách đã lâu.

Lúc ấy, cô cho rằng một lúc lâu sau, bọn họ cũng đều sẽ quay lại là dáng vẻ không cùng xuất hiện.

Chưa từng nghĩ tới bắt đầu từ lần đó, mọi lần tiếp xúc nhau rồi dây dưa, chẳng qua là vừa được mở màn thôi.

Một bó hoa hồng đỏ to nở rộ được đặt vào trong tay cô, so với bó hoa hồng này, cô còn xinh đẹp hơn, vẻ đẹp càng tăng thêm ba phần.

Hai tay Lương Âm Dạ bưng nó ở trong ngực, gọi nhiếp ảnh gia vừa thu dọn xong lại chụp thêm mấy tấm ảnh nữa.

Lại qua một lát, Văn Yến xuất hiện ở cửa.

Vu Vu quay đầu nhìn, biết còn hỏi: “Đạo diễn Văn tới làm gì thế?”

Anh tựa ở cửa nhìn Lương Âm Dạ, cho dù biết là cô đã biết mà còn hỏi, vẫn trả lời, cười nhạt nói: “Đón người ta.”

Lương Âm Dạ: “Không được, em là sao nữ, phải cùng anh tránh hiềm nghi.”

Vu Vu không hổ danh là trợ lý của cô, quả thực bị cô dẫn dắt mà giống nhau như đúc.

Văn Yến cúi đầu cười một cái: “Cùng về với đoàn phim thì cũng không có vấn đề gì.”

Đầu ngón tay Lương Âm Dạ vuốt ve lắc tay kim cương trên cổ tay, vẻ mặt viết rõ cố mà làm: “Vậy được thôi.”

Anh mặc một bộ tây trang phẳng phiu, đi qua chìa tay với cô đang ngồi ở đó.

Vào một khắc tay cô đặt lên đó, lại cúi người tới bên tai cô nói: “Anh rất muốn ôm em đi ra ngoài.”

Ôm cô công chúa mặc váy voan trong ngực, trước muôn vàn ống kính thản nhiên rời đi.

Lương Âm Dạ suýt rút tay về, nhưng đã bị anh vững vàng nắm lấy: “Chỉ là “rất muốn”, đừng sợ.”

Không phải anh không làm được chuyện anh “rất muốn”.

Lương Âm Dạ nhìn chằm chằm anh, mới đứng dậy cùng anh rời đi.

Mọi người đều đang bàn tán.

Tối nay đã biến tiếc nuối lần trước Lương Âm Dạ không thể nhận phần thưởng thành hiện thực, biến tiếc nuối của những người hâm mộ thành hiện thực.

Nhưng không ai biết.

Tối nay cũng biến rất nhiều tiếc nuối lần trước của anh thành hiện thực.

Tiếc nuối rõ ràng cô đang ở trước mắt, nhưng chỉ đành khắc chế tất cả hành động và ánh mắt, không thể đến gần cô, cũng không cách nào cùng cô nói chuyện. Vì cô mà nhặt cánh hoa đã là chuyện duy nhất anh có thể làm. Tiếc nuối ấy của anh đã thành hiện thực.

Vào khoảnh khắc công bố kết quả, tiếc nuối rõ ràng rất muốn cùng cô nói chuyện, rõ ràng rất muốn ở bên cạnh cầm tay cô, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng anh vẫn không cách nào làm được. Tiếc nuối ấy của anh đã thành hiện thực.

Tiếc nuối rõ ràng muốn nằm tay cô cùng cô rời đi, nhưng vẫn đành nhìn cô bị những người khác vây quanh rời sân, mà bản thân đã được định sẵn là không cách nào đi cùng cô. Tiếc nuối ấy của anh đã thành hiện thực.

Lần này.

Rất nhiều tiếc nuối của anh cũng đã thành hiện thực.

Được mọi người đón xem, anh cũng có thể cùng cô có tiếp xúc đụng chạm tầm mắt, anh cũng có thể vì cô mà tặng một bó hoa tươi, anh cũng có thể cùng cô cùng rời sân.

Bọn họ cùng đi ra, trường thương đoản pháo lập tức nhấn chìm bọn họ.

Nhưng những thứ này đều không sao cả.

Anh rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại cùng cô đồng hành.

... Ở trước ánh mắt của tất cả mọi người, trước chứng kiến của ống kính ngay tại chỗ.

Cô đang ở cạnh anh.

/

Cũng không lâu sau đó, Lương Âm Dạ nghe Đường Vi nói với cô tin tức Sơ Tinh tuyên bố phá sản. Cô hoảng hốt sửng sốt, mới nâng tầm mắt nhìn Đường Vi. Bọn họ không tiếng động đối mặt nhau, cũng nhìn ra được cảm thán của đối phương.

Năm đó, công ty ít nhất có tên tuổi ở trong giới rốt cuộc vẫn lặng lẽ hạ màn trong lúc không người biết.

Kết cục bị viết ngoáy, nhưng ngược lại cũng không ai chú ý.

Năm đó, bọn họ hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn, tập trung tất cả tinh lực vào trên người Địch Nguyệt, nhưng không ngờ Địch Nguyệt không thể nổi tiếng, không thể trở thành Lương Âm Dạ thứ hai, mà Lương Âm Dạ lại quả quyết huỷ bỏ hợp đồng ra đi, trực tiếp khiến cho nguyên khí của bọn họ bị tổn thương nặng nề.

Mấy năm qua, bọn họ thu không đủ chi, vốn cũng đã đang khổ cực chống đỡ. Gần đây, mấy lần chiến lược tự cứu liên tiếp thất bại, càng trở thành một cọng rơm đánh sập nó.

Lương Âm Dạ cũng chỉ ngẩn ra trong một chốc, tiếp tục thoa son, chỉ thuận miệng hỏi: “Địch Nguyệt thì sao?”

“Không biết. Mấy năm qua, cô ta vốn không có sức ảnh hưởng gì, ngay cả nhân vật được nhớ đến ở trong giới cũng không được tính, tình huống bây giờ càng kém hơn nữa...”

Ý tứ của Đường Vi rất đơn giản, cô ta đã không đủ để khiến cho bọn họ nghĩ tới nữa.

Lương Âm Dạ cười cười, ngược lại cũng đúng.

Tin tức này giống như một hòn đá bị ném vào biển khơi, gợn sóng nhỏ dấy lên rồi không còn dấu vết nữa.

Đường Vi bảo cô tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai cô ấy đến đón cô vào đoàn phim.

Lương Âm Dạ gật đầu, thoa son xong thì định ra cửa.

Đường Vi hỏi: “Đi đâu?”

“Nhóm Văn Yến đang tụ họp, bảo em đi đón anh ấy.”

Đường Vi sửng sốt: “Em đi đón anh ấy?”

Mi mắt Lương Âm Dạ lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Đúng rồi, khó tin mức nào ha.

Nhưng hết cách, bạn trai quá dính người.

Đường Vi bật cười. Bọn họ hẹn hò và yêu đương là vô cùng khác người.

Lúc Lương Âm Dạ đến địa chỉ Văn Yến cho, đúng lúc nhìn thấy Đặng Toàn đi từ nhà vệ sinh ra. Hai người đụng mặt, Đặng Toàn nhíu mày.

Lần trước bọn họ gặp mặt là ở trong công ty Văn Yến.

Cô ta muốn tranh thủ nhân vật Phùng Xuân, hơn nữa chắc chắn Lương Âm Dạ không đủ thích hợp.

Hiện tại phim điện ảnh được công chiếu, thành tích quá rõ ràng, ngay cả giải thưởng Hoa Quế đều bị Lương Âm Dạ bỏ vào trong túi, có thích hợp hay không, nhìn một ánh mắt là rõ ràng.

Lương Âm Dạ cũng không vội đi vào trong, nếu gặp rồi, vậy thì sẽ ở chỗ này nói vài câu.

Đặng Toàn cũng có ý này.

Cô ta còn cầm khăn giấy trong tay, tiện đà lau tay mới rửa xong: “Còn chưa nói tiếng chúc mừng với cô.”

... Cô ta ám chỉ Lương Âm Dạ đoạt giải.

“Cảm ơn.” Lương Âm Dạ rất thản nhiên nhận lấy chúc phúc, cong môi: “Tôi nói với cô rồi, tôi sẽ rất thích hợp Phùng Xuân.”

Đặng Toàn im lặng một lát rồi gật đầu.

Không ai phủ nhận là quả thật cô đóng phim rất khá.

Đặng Toàn cũng từng đi xem, lúc ấy, cảnh tượng nào đó xuất hiện, cô ta mới cảm giác được rung động, cô ta cũng đã thừa nhận sự thật này.

Bọn họ cũng không có quá nhiều giao tình, nói đến đây, đề tài kết thúc rồi. Đặng Toàn mím môi, hỏi cô: “Bây giờ... muốn đi vào trong không?”

“Ừm.”

Hai vị nữ diễn viên cũng đủ kiêu ngạo, lúc đụng phải nhau, ai cũng sắc sảo, không ai thua ai.

Lúc đẩy cửa ra, người ở bên trong nâng tầm mắt nhìn sang, đều kinh ngạc một chốc.

Rối rít hòa giải: “Hai nữ chính cùng vào không?”

Lương Âm Dạ lịch sự cười cười.

Thật ra thì cô không quá quen những người này, chủ yếu là đến đón anh.

Văn Yến chìa tay với cô, rất quen thuộc dẫn cô tới bên cạnh.

Anh quả thật đã uống rượu nên ngà ngà say.

Bị anh cầm tay, Lương Âm Dạ không yên lòng suy nghĩ.

Không chỉ là anh.

Đối với anh, cô cũng muốn chiếm làm của riêng.

Cũng có một chút tâm tư bí ẩn không muốn ai biết.

... Vào Lễ trao giải Hoa Quế lần trước, nhìn thấy nữ chính của anh thắng được giải thưởng của cô ta, cô cũng từng hụt hẫng và khổ sở.

Không liên quan đến lý trí, không liên quan đến ai.

Cô chỉ đang khổ sở cô không còn là nữ chính của anh.

May mắn thay, may mà bọn họ còn có sau này.

/

Thời gian Lương Âm Dạ vào đoàn phim đã sớm được quyết định, trước ngày đó, yêu cầu anh vô cùng nhiều, cũng rất dính người.

Ước chừng một hai tuần lễ, Lương Âm Dạ đều ở cạnh anh.

Cho đến khi ngày vào đoàn phim, anh vẫn còn chưa bỏ.

Nhíu mày đứng ở cửa nhìn cô kiểm tra hành lý một lần nữa rất lâu.

“Nhớ anh thì gửi tin nhắn cho anh.” Anh dặn dò không biết lần thứ bao nhiêu: “Anh đến thăm em.”

Đào Đào oán thầm, cho dù Dạ Dạ không nhắn, sợ rằng bản thân anh không nhịn được đến thăm cô ấy.

“Mỗi ngày một cuộc gọi video, đừng quên.”

Lương Âm Dạ đồng ý từng chuyện, đẩy hành lý ra ngoài, cũng không muốn anh tiễn, bọn họ trực tiếp đi sân bay.

Ở trên đường đi, cô nhận được WeChat của anh: [Qua mấy ngày anh sẽ đến đó.]

Cô nhìn thấy mấy chữ này thì cong môi.

Cô còn chưa kịp nhớ anh, chỉ sợ anh cũng đã nhớ cô mấy lần.

Cô cất điện thoại di động, trò chuyện với Đường Vi về bộ phim này.

Là một bộ phim cổ trang, cách trang điểm và tạo hình gì đó, đạo diễn đã cùng cô trao đổi, nói chung là sẽ rất dụng tâm. Lần đầu tiên cô đọc lướt, cô đã nghĩ xong cách đóng phim.

Thời gian quay cả bộ phim cũng rất lâu, nhiệm vụ quay rất nặng nề. Mấy tháng này, sợ rằng cô không thể thường xuyên gặp mặt anh.

Đường Vi quay đầu nhìn cô: “Các em định khi nào tổ chức hôn lễ?”

Lương Âm Dạ vuốt ve điện thoại di động, đáy lòng bị ngâm trong chi chít sợi dây mang tên luyến tiếc.

“Đợi quay xong bộ này đi.”

Đường Vi cười: “Anh ấy còn chưa biết?”

“Còn chưa nói.”

“Trời ơi, tụi em còn biết trước nam chính?” Vu Vu hài hước trêu chọc.

Lương Âm Dạ mở điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho anh: [Em nhất định sẽ ngoan ngoãn nhớ anh.]

...

Lúc này Văn Yến còn vui vẻ yên tâm.

Nhưng chưa từng nghĩ tới lời mà người nào đó đã nói cũng không làm được.

Sau khi mở máy, cô đi vào thời kỳ bận rộn quay phim, nhiệm vụ của mỗi ngày nặng nề, Lương Âm Dạ không rảnh để nhớ anh.

Ban đầu còn đang nói sẽ nhớ anh, nhưng sau này bận bịu, vừa dậy là trang điểm, đóng quay phim xong, quay về là nằm xuống ngủ, đã sớm quên mất chuyện này.

Ngay cả mỗi ngày gọi video một lần, cô cũng lực bất tòng tâm mà hoàn thành, Đào Đào ở bên cạnh, cũng không nhịn được nói: “Chị, chị qua loa thật á.”

Lương Âm Dạ vừa đóng phim xong, lúc này còn đang tẩy trang, nhưng cô đã mơ màng buồn ngủ, chỉ tùy tiện gật đầu.

Ngày thứ hai, bên cô lại không thấy bóng dáng.

Từ hai mươi ba giờ năm mươi phút, Văn Yến nhìn chằm chằm thời gian đến lúc không giờ, bên cô vẫn không có tin nhắn gì. Anh rốt cuộc nghiến răng: “Nhóc lừa đảo.”

Bình Luận (0)
Comment