Đã vào hè, nhiệt độ tại Hoành Điếm dần dần tăng cao.
Quần áo, trang sức và tạo hình của bộ phim này tinh xảo hoa lệ, xinh đẹp là chắc chắc rồi, nóng bức khổ cực cũng không tránh được.
Lúc Văn Yến đến nơi, bọn họ còn đang quay cảnh diễn hôm nay.
Cô mặc váy dài xán lạn vàng kim phết đất, trên búi tóc là hai nhánh bộ diêu (*) phức tạp đang tỏa sáng, càng tô điểm cho khuôn mặt cô.
(*) Bộ diêu là một loại đồ vật trang sức của phụ nữ Trung Quốc vào cổ đại.
Anh chỉ dẫn theo Tiểu Trì, không kinh động bất cứ người nào khi đến đây, đứng ở chỗ xa lẳng lặng nhìn, chỉ có mấy nhân viên chịu trách nhiệm sân khấu biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Vẻ đẹp của cô trước giờ là không thể nghi ngờ.
Bị những món quần áo và trang sức hoa lệ tuyệt đẹp làm nền, lại càng có thể hút tầm mắt của mọi người.
Tiểu Trì cảm khái: “Chị Dạ đóng phim cổ trang cũng đẹp thiệt.”
Y hệt như thiên kim thế gia nhận được muôn vàn nuông chiều.
Văn Yến lẳng lặng nhìn mà không nói chuyện, ánh mắt thâm thúy mà không thể đọc rõ được.
Nam chính và nữ chính nhìn nhau cười.
Anh ta tiến lên nửa bước để sửa sang lại bộ diêu của cô đang bị vướng vào tóc.
Ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, cũng chỉ là cử chỉ tiện đà, nhưng anh ta vừa nhúc nhích, chợt khiến nhịp tim của vị hôn thê chưa thành hôn khẽ run lên.
Đoàn phim làm việc đến hơn bảy giờ tối mới kết thúc công việc, ánh chiều tà ở chân trời đã dần dần không nhìn thấy nữa, dần dần đi vào buổi tối.
Lương Âm Dạ vừa tẩy trang tháo búi tóc vừa tập dượt cảnh phim ngày mai diễn với nam chính Tiêu Lạc.
Bên ngoài ồn ào, bọn họ ở bên trong cũng không để ý.
Cuộc gọi của Văn Yến bỗng nhiên vang lên, anh ra hiệu cho Tiểu Trì đi phát bữa khuya trước, bản thân đi sang một bên nghe máy.
… Là Chúc Đào.
“Không phải chứ, cậu chạy đi đâu vậy? Cậu không ở trong thành phố Thân hả?” Chúc Đào đến nhà anh mà vồ hụt, nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải: “Không đúng, gần đây chắc hẳn cậu đều ở đây chứ.”
“Đang ở Hoành Điếm.”
“Cậu đến chỗ đó...” Chúc Đào gãi giữa mày, đột nhiên hiểu rồi, được, hiểu rồi. Anh ấy khó khăn lắm mới dằn lòng không nói ra, chẹp một tiếng, anh ấy cũng nghe nói về bộ phim kia của cô: “Cô ấy có bộ phim tình cảm cổ trang phải không? Ôi, tôi biết đạo diễn này, nổi danh hà khắc đối với phim tình cảm. Một cảnh phim thôi mà cũng có thể bị nghiên cứu trăm ngàn lần, vừa cảm giác được không đúng thì sẽ dừng rồi quay lại. Không chỉ có bản thân anh ta ấp ủ ra tình cảm, mà làm như vậy, nam nữ chính cũng ấp ủ ra tình cảm.”
Chẳng qua được lợi là ở chỗ này, đạo diễn Tiêu này tự mình cầm dao mổ xẻ tuyến tình yêu, không lần nào là không làm cho người ta kinh động.
… Mà những tin tức này, anh ấy đều biết, Văn Yến là người trong nghề, sao lại không biết.
Chúc Đào nói rất lâu, chỉ được một tiếng “Ừ” của đối phương.
Văn Yến cúi đầu châm điếu thuốc kẹp ở ngón tay, một đốm đỏ thắm nửa sáng nửa tối chiếu vào mặt mũi anh.
Thậm chí là ngay từ đầu đọc được kịch bản của cô, anh cũng đã biết những chuyện này.
Cho nên anh mới có thể vô cùng để ý đến nó, nhiều lần nhắc đến chuyện đó.
Mà cô cũng hiểu ý định trong lòng anh.
Chúc Đào tò mò: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác (*), Văn Yến, chuyện này mà cũng không thèm để ý, cậu hào phóng như vậy từ khi nào vậy?”
(*) Trích từ nhungnguoibanspsg.blogspot.com
Hào phóng?
Văn Yến nhìn lên, hỏi anh ấy: “Còn chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy đây.”
“Này! Tôi nói cậu này…”
Cúp điện thoại xong, anh không lập tức đi vào tìm cô, mà đứng ngay tại chỗ một lát. Vài lời nói vừa rồi của Chúc Đào không ngừng vang vọng ở trong đầu anh, giống như đang lặp đi lặp lại, nhấn mạnh hơn nữa với anh…
“Nam nữ chính cũng ấp ủ ra tình cảm”.
Vừa rồi anh đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, ước chừng xem hơn nửa cảnh phim.
Anh tiện đà tắt điếu thuốc ở đầu ngón tay, cất bước đi đến phòng trang điểm của cô. Mi mắt cụp xuống mà che lấp, ít nhiều gì cũng có mấy phần tẻ nhạt.
Lương Âm Dạ vừa tập dượt cảnh quay xong, hôm nay coi như là kết thúc công việc tương đối sớm, cô chuẩn bị tẩy trang xong thì tranh thủ về ngủ, trước khi ngủ còn có thể gọi cho anh.
Cô mở WeChat ra, kéo khung đối thoại của anh, tùy ý lướt lướt hai cái, nhưng chợt phát hiện…
Ừ?
Tại sao ngày tháng không đúng?
Cô cứng ngắc xoay đầu hỏi Đào Đào: “Hôm nay ngày mấy?”
Lấy được câu trả lời rồi.
Cô nhìn thêm mấy lần để xác nhận.
Mới lòng như tro tàn mà phát hiện ra một sự thật… Tiêu đời rồi, hình như cô bỏ qua một ngày mất rồi!
Hôm qua bị cô bỏ qua rồi! Cô không nhớ tới phải gửi tin nhắn cho anh, càng đừng nhắc đến là gọi video.
Đầu ngón tay cô bóp chặt điện thoại di động hơn một chút, quả quyết thật nhanh mà quyết định đền bù gọi video.
Không ngờ rằng.
Cô vừa lướt gọi, tiếng cuộc gọi đến ở sau lưng bản thân vang lên.
Giống như nhận thức được cái gì đó… Cô đột nhiên quay đầu lại.
Người không gặp mấy ngày cứ như vậy xông vào mi mắt.
Bóng dáng cao lớn rất thẳng, mặc một bộ quần áo đen, lạnh lùng đứng ở đó, một đôi mắt thâm thúy đen kịt giờ phút này đang nhìn chằm chằm cô.
Anh tiện đà cầm điện thoại di động, nhìn thấy cô nhìn sang, giơ điện thoại lên với cô, hé môi: “Tìm anh à?”
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, còn không dám tin.
Nhân viên công tác bên cạnh cô tháo nhánh bộ diêu cuối cùng trên búi tóc xuống, rồi để mặc cho cô xách làn váy đứng dậy chạy đến anh.
Tiểu Trì đi vào theo, cười mời mọi người đi ra ngoài ăn khuya.
Thợ trang điểm vỗ tay: “Người nhà đến quan sát mà còn mang theo bữa khuya?”
Văn Yến hé môi cười cười: “Mọi người vất vả rồi.”
Người trong phòng trang điểm lục tục đi ra ngoài, cười hì hì: “Không vất vả, không vất vả! Cảm ơn bữa ăn khuya của người nhà!”
Hai người này đã sớm công khai, giờ đây đến quan sát với thân phận quang minh chính đại.
Lương Âm Dạ nhào vào trong lòng anh, ôm lấy eo anh.
Cô còn chưa thay váy dài trên người ra, mặc quần áo và đeo trang sức cổ đại, mà anh mặc áo đen quần dài, thời hiện đại và thời cổ đại va chạm nhau, bọn họ giống đại tiểu thư thời cổ đại gặp phải quý công tử thời hiện đại.
Tương phản thị giác mãnh liệt có thể nói là độc nhất.
Anh ôm người vào trong ngực, tiện đà ôm eo cô, đầu ngón tay bóp nhẹ lên đó, trông có vẻ chỉ là thuận miệng hỏi: “Gọi cho anh làm gì?”
Lương Âm Dạ tự giác chột dạ, không dám đáp lại, chỉ uyển chuyển trả lời: “Đột nhiên nhớ anh ấy mà.”
“Vậy à?”
Trong phòng đã không còn ai khác, lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Những người khác đã đi ra ngoài ăn khuya, cũng đều vô cùng thức thời, không tùy tiện đến quấy rầy bọn họ.
Anh tự mình cởi áo cho cô, nhẹ nhàng nhắm mắt bịt kín môi cô. Giữa lúc yên tĩnh, áo ngoài của cô rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ xíu.
Cảm giác quá nặng, chỗ này giống như cung điện động phòng của bọn họ.
Nụ hôn này tới một cách vừa thâm sâu vừa nặng nề, giống một cơn bão táp. Mây đen che trời, mưa đánh vào cây chuối.
“Anh còn cho rằng.”
“Tứ Tứ của chúng ta vui quên đường về.”
“Nghiêm túc quay phim, đã quên người chồng đang ở nhà.”
Anh nghiền ép khóe môi cô: “Hai ngày đóng cảnh phim gì?”
Anh rất kiên nhẫn, rất cố chấp với vấn đề này, dừng động tác lại, muốn đòi cho được câu trả lời.
Lương Âm Dạ nhẹ nhéo đầu ngón tay, ở trong ánh mắt sáng quắc của anh, rốt cuộc vẫn không nói dối được, cũng không cách nào uyển chuyển quanh co.
“Tình cảm giữa bọn họ đang nồng thắm trước đêm tân hôn.”
Chính là giai đoạn nhiệt tình yêu sâu đậm lúc đang nồng thắm, hai trái tim hứa hẹn với nhau.
Mà rất nhanh sẽ bước vào giai đoạn mới là tiệc tân hôn vui vẻ, thân mật khăng khít với nhau.
Nhận thức được cô đang nói lời nói này với bạn trai mình, bên tai Lương Âm Dạ chợt đỏ lên.
Dung mạo của người phụ nữ vốn lộng lẫy như mẫu đơn nở rộ, lúc này lại là nét mặt hồng hào như hoa sen.
Nhưng môi mỏng của anh mím chặt.
Đầu ngón tay mơn trớn vành tai hồng hào của cô, trông có vẻ giống như không tức giận, chỉ thuận miệng hỏi một chút: “À? Cho nên Tứ Tứ cũng quên gọi video cho anh.”
Tim Lương Âm Dạ đập thình thịch.
Chỉ kêu rên một tiếng, chắc chắn tên này đã biết rồi, sao không biết được? Nói không chừng cũng là bởi vì chuyện này nên mới đột nhiên xuất hiện ở đây.
Cô kéo kéo tay anh: “Không đâu không đâu, hôm qua quay xong thì muộn quá, lúc kết thúc cũng sắp 0 giờ, vừa mệt vừa buồn ngủ, em không nhớ ra mà. Vừa rồi phát hiện rồi, vừa muốn gọi cho anh đây nè.”
Văn Yến hơi cười. Giống như nam phụ đáng thương chịu hết tổn thương, nhưng lại cam nguyện bị tổn thương.
“Thì ra là vậy.”
Sắc mặt của anh rất đứng đắn, lời nói cũng rất đứng đắn.
Ai có thể nghĩ đến bàn tay anh đã sớm không đứng đắn.
“Ngày mai phải quay cảnh gì?”
Cô định bắt lấy bàn tay anh, nhưng bàn tay anh không chỉ lớn mà còn rất có sức lực, động tác của cô chỉ là phí công, ngược lại khiến cho mình mệt mỏi đổ mồ hôi.
Lương Âm Dạ ngoan ngoãn đáp: “Vẫn là cảnh trước khi cưới, sau đó sắp đám cưới rồi.”
“Cặn kẽ thêm một chút nữa.” Anh đã đọc kịch bản của cô ba lần.
Thật ra thì không cần cô nói cặn kẽ thêm một chút nữa, mấy ngày qua anh cũng đọc được kha khá rồi, tới nỗi sắp thuộc nằm lòng rồi.
Lương Âm Dạ lòng như tro tàn, từ bỏ vùng vẫy: “Thì thì thì nam chính trèo tường đi tìm nữ chính, rất nhiều ngày không gặp nhau, sau đó tâm tình một xíu.”
“À? Tâm tình thế nào?” Đầu ngón tay anh lật thứ kia lên, một chiếc váy trên người cô lại đáp đất.
Cũng sắp rơi xuống rồi.
Mà anh cũng không khách sáo với cô, làm động tác thực tiễn “tò mò” dò hỏi: “Là thế này phải không?”
Cô nghẹn ngào, định bỏ chạy khỏi tay anh: “Không phải không phải.”
Nhưng nào thoát được lưới sắt này. Vừa có suy nghĩ này thì bị người kia bắt về, không gặp nhiều ngày, anh bị nghiện hôn môi, giữa răng môi khó khăn tiết ra một chút âm thanh, dò hỏi: “Đến khách sạn chỗ em nhé?”
Ý định trong lời mời nồng nặc quá mức.
Giờ này.
Tình huống này.
Muốn làm gì, làm sao Lương Âm Dạ không biết.
Cô khước từ: “À, nếu không thì chờ một lát nữa... Sớm quá.”
Anh vừa đem đồ đến, bọn họ lập tức về khách sạn...
Người sáng suốt cũng có thể đoán được là tình huống gì.
Cô thuận tiện nhắc nhở anh: “Bảy giờ ngày mai em phải có mặt...”
Anh không nhanh không chậm nhắm mắt, trên tay đã bao bọc một mảng đầy đặn.
Anh đắm chìm, khẽ cắn nghiền mài môi cô.
Lương Âm Dạ sắp không chịu nổi hơn anh. Cô kéo nhăn vạt áo chỉnh tề không dấu vết của anh, lại cắn vào đầu vai anh, đôi mắt mây mù dập dềnh ánh nước, giống như bị ngâm giữa con sông trong suốt.
Người này quả thực là hung hãn...
Cô đành kéo anh đi từ cửa nhỏ ra ngoài, tránh né mọi người mà rời đi, dẫn đường cho anh… đến khách sạn.
Anh hình như cũng không kịp đợi chút nào.
Có thể miễn cưỡng kiềm chế đi đoạn đường này đã là rất không dễ dàng.
Lương Âm Dạ thỏa hiệp nhanh như vậy, nguyên nhân là sợ một lát nữa ngay cả một chút thời gian đi đường mà anh cũng không muốn chờ, trực tiếp ở trong đoàn phim...
Cô không biết là phải ôm tâm tư gì nữa, vờ như vô tình hỏi một tiếng: “Gần đây anh bận việc không? Có công việc gì không?”
Văn Yến vô cùng vô tội lắc đầu.
“A, vậy... Vậy anh chuẩn bị khi nào về?”
“Không gấp.”
“...”
Cô gấp.
Sớm biết thì hôm qua cô cũng không nên quên chuyện đó, phải nhắc Đào Đào Vu Vu nhắc nhở cô, cho dù mí mắt cô cũng khép lại rồi, cũng phải kéo cô đi gọi video rồi mới để cô đi ngủ. Như vậy thì không đến mức dẫn anh đến đây ngay tại thời điểm mấu chốt.
Cho dù thời gian sớm hay thời gian muộn thì đều tốt, cố tình chính là vào giây phút mấu chốt này...
Cô còn phiền muộn, nhưng phiền muộn cũng vô dụng, đã muộn rồi.
Chỉ nói mỗi việc mấy ngày qua anh ở lại đây, còn không biết sẽ là tình huống gì.
Văn Yến thong thả thưởng thức đủ loại biểu cảm xoắn xuýt tự mâu thuẫn của cô, không vạch trần, cũng không dò hỏi, vô cùng bình tĩnh rảnh rỗi. Nhịp chân thản nhiên đón ánh trăng, cùng cô quay về phòng cô.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Yến: Anh không gấp.
Lương Âm Dạ: Em gấp qaq tại sao anh còn chưa đi nữa qaq