Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Tốc độ tim đập của Lương Âm Dạ cũng tăng lên.
Nhưng điều khiến cho cô không ngờ tới là anh không làm gì cả, chỉ thúc giục cô đi rửa mặt trước: “Không phải ngày mai còn phải dậy sớm sao?”
Lương Âm Dạ không tin anh thật sự thanh tâm quả dục như vậy. Vừa rồi lúc ở trong phim trường, anh rõ ràng…
Anh nhìn thấy cô bất động, kéo cô qua, hôn hai cái xong, lịch sự đề nghị: “Muốn tắm chung không?”
Lúc cô mở to mắt, anh lịch sự nói tiếp nguyên nhân: “Tiết kiệm thời gian.”
Ha hả.
Cũng không cần tiết kiệm một chút thời gian này.
Cô lắc đầu, đi tìm đồ ngủ, lại nghĩ đến gì đó, quay đầu lại hỏi anh: “Hành lý của anh đâu?”
“Không đem theo.”
Cô hụt mất một hơi thở: “Vậy lát nữa anh mặc gì?”
...
Lương Âm Dạ tắm xong thì gọi một ít thức ăn, vừa đợi đồ ăn mang đến vừa nằm bò trên giường lật xem kịch bản của ngày mai.
Mấy ngày qua, nhiệm vụ quay rất nặng, anh lại rất biết chọn ngày, so ra thì hôm nay là một ngày coi như là khá rảnh rỗi.
Lúc này chưa tới chín giờ.
Lúc nghiêm túc ngồi dậy, thời gian trôi qua rất nhanh, bỗng nhiên phòng tắm truyền đến tiếng vang mở cửa.
Lương Âm Dạ ngẩng đầu lên.
Nhưng cũng là nhìn sơ qua thôi đã khiến cô ngẩn người.
Vừa rồi lúc cô tắm, anh kêu trợ lý đưa hành lý đến, rõ ràng anh có quần áo... Nhưng anh không mặc, chỉ mặc áo choàng tắm, hở một nửa.
Mặc như thế... thà rằng không mặc.
Cổ họng cô bị khô, tầm mắt luôn ngưng ở phía trên, biết rất rõ ràng là phi lễ chớ nhìn, nhưng về mặt tư tưởng lại đang đánh nhau, một lý trí khác đang nói với cô là cô hợp tình hợp pháp, đó là người đàn ông của cô, cô dĩ nhiên là được nhìn… Cho nên ngay cả một chút ý thức nên kín đáo tránh né cũng không có.
Mà không để ý là cơ thể mà cô một mực nhìn chằm chằm đã đi đến trước mặt.
Anh xoa nhẹ đuôi tóc cô ẩm ướt, vỗ mông cô, ra hiệu cho cô nhích ra cạnh giường tới chỗ anh.
Đối với đủ loại thói quen của cô, Văn Yến thật sự là hiểu quá đáng, thậm chí cũng không hỏi cô, mà cũng đã tự nhiên lấy máy sấy tóc ra cắm điện.
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng chớp mắt, ngoan ngoãn nhích qua đó ngồi.
Anh đứng, cô ngồi, độ cao chênh lệch càng thuận tiện cho tầm mắt của cô nhìn bậy. Lương Âm Dạ khó khăn khống chế, cổ họng bị khô nhiều hơn. Rất muốn ra tay, nhưng lại không thể… cũng không thể khống chế anh, ngược lại cô mê loạn.
Cô không hề biết tầm mắt của người đàn ông như có như không lướt qua mắt cô.
Anh sấy khô tóc cô mới để cô đi, bản thân cũng tùy ý sấy một chút.
Sắc đêm lặng lẽ dày đặc.
Buổi tối yên bình thuộc về đôi tình nhân xa nhau được một khoảng thời gian ngắn đã lặng lẽ tới mà không làm ra một tiếng động nào.
Chuông cửa vang lên.
Anh muốn đi mở cửa, bị động tác cô nhanh hơn ngăn lại: “Để em, để em.”
Anh nghi ngờ nhìn cô một ánh mắt: “Sao vậy?”
Lương Âm Dạ khó xử, còn có thể sao nữa? Anh ăn mặc như vậy, dĩ nhiên là chỉ có thể cho cô xem thôi. Cô nhỏ nhen, không muốn để cho người ngoài nhìn thấy.
Cô mang dép, bước nhanh mở cửa, nhận lấy đồ ăn mang đi.
Cầm đầy cả hai bàn tay.
Nhìn thấy cô mua nhiều như vậy, ngay cả nét mặt anh cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
Lương Âm Dạ vừa đóng cửa vừa đem đồ vào: “Trên đường đi chắc anh không ăn no đúng không?”
Anh rảnh rỗi đứng dựa vào tường nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
“Đều là mấy món gọi cho anh đấy, nếu anh dỗ dành em vui vẻ, em có thể ăn một chút với anh.” Cô bày đồ vật trên tay lên bàn, mở từng món ra. Là thức ăn ngon mà ngay cả cô nhìn thì cũng không nhịn được sáng mắt.
Mùi thơm nhanh chóng lan tràn trong phòng.
Anh đi qua, cầm tờ khăn giấy lau khô một chút dầu dính trên đầu ngón tay cô, động tác dịu dàng làm cho lòng người ta rối loạn. Giọng khàn khàn rất thấp, không nhanh không chậm: “Dỗ dành thế nào?”
Gần như là cùng khoảnh khắc khi tiếng nói rơi xuống.
Nụ hôn của anh rơi xuống, hơi thở ập tới rất đột nhiên: “Như thế này?”
Văn Yến mổ cô từng cái một, từ bên môi đến sau tai, hầu như muốn châm ngòi sóng nhiệt, lúc đầu ngón tay di chuyển, mượn thế nắm lấy cái gì đó.
Sau lưng cô đột nhiên run lên, đột nhiên cầm bàn tay anh: “Ăn cơm! Chờ một lát nguội mất! Em ăn với anh!”
Tốc độ nói chuyện của cô hốt hoảng, giống như rất sợ một giây kế tiếp sẽ quấy nhiễu nước xuân.
Đối với quán ăn ở chung quanh, cô còn coi như là biết rõ như lòng bàn tay, gọi rất nhiều món ngon.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian đang từ từ trôi qua, cô cũng dần dần quên mất mình vừa ham muốn rồi có lòng bất chính với người nào đó.
Thu dọn đồ vật xong, Lương Âm Dạ quay lại trên chiếc giường, nâng kịch bản lên, anh đến bên cạnh giường, trông có vẻ cũng rất hứng thú đối với nó mà nhích lại gần cô.
Khoảng cách bị kéo gần, nhịp tim của cô không khống chế được tăng tốc, đầu ngón tay bóp chặt kịch bản.
“Ngày mai quay mấy cảnh này đúng không?” Văn Yến đọc nhanh như gió, nhìn sơ sổ kịch bản.
“Ừ...”
Tầm mắt anh khẽ nâng lên: “Cần diễn tập giúp em không?”
“Không cần.”
“Đừng khách sáo với anh, anh có thể đóng vai nam chính của em.”
Lương Âm Dạ ngượng ngùng: “Không hề khách sáo, thật sự không cần.”
“À, vậy à. Thì ra em chỉ muốn quay cảnh hôn với anh ta?”
Trái tim Lương Âm Dạ cứng đờ, đầu óc cũng cứng đờ. Mà một giây kế tiếp, quy trình vừa rồi ở phim trường còn chưa đi hết, đều bị trải qua hết.
Cô bị anh đè trên chiếc chăn mềm mại, kịch bản bị đẩy xuống đất.
“Chúng ta là bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận, cô Lương ở đây chơi kiềm chế lịch sự gì với tôi thế?” Anh không khách sáo mà vạch trần chỉ bằng một câu nói, giọng nói bị ngâm trong một chút dục vọng.
Anh đang nhắc nhở cô.
Nhắc nhở cô không cần kiềm chế.
Văn Yến lại than thở: “Trước kia đã thân mật như vậy, chỉ tới quay một bộ phim thôi, Tứ Tứ xa lạ với anh như vậy rồi sao?”
Lương Âm Dạ vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy em chứng minh đi.”
Đồ ngủ trên vai cô trượt xuống theo động tác, để lộ làn da bắt mắt trắng như tuyết, ánh mắt anh u ám.
Mấy ngày không gặp nhau, ban đầu cô còn không quen, một chút khó thích ứng rất nhanh đều bị khuấy bể, cô bị anh cưỡng ép kéo về lúc bọn họ thân mật nhất.
Không để ý thời gian, nhưng lúc tắt đồng hồ báo thức, Lương Âm Dạ rõ ràng cảm giác được bản thân không ngủ đủ.
Cô nằm bò trên người kẻ đầu sỏ, bàn tay nhỏ dạo chơi trên người anh, đợi bị người ta bắt được, cô lại mở đôi mắt vô tội, ngẩng gương mặt hôn trái cổ của anh, hôn khóe môi anh. Trêu ghẹo người kia một lần xong, chậm chạp đứng dậy: “Em phải đi làm rồi.”
Anh cầm chặt cổ tay cô, sáng sớm tỉnh lại, tất cả rối bời đều bị thanh lọc hết.
Lương Âm Dạ cưỡng ép vùng ra để đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Văn Yến thở ra một hơi thở hỗn loạn, nhắm chặt mắt một lúc rồi cũng ngồi dậy theo.
Cô rửa mặt: “Anh không ngủ thêm một lát nữa à?”
“Em đi làm, bỏ anh ở chỗ này.” Anh dừng lại, lúc cô nhìn anh, không nhanh không chậm bổ sung: “Sẽ cho anh cảm giác như trai đẹp bị giấu trong nhà lầu.”
Động tác Lương Âm Dạ dừng lại, cô khó tin nhìn anh.
Cô giấu trai đẹp trong nhà lầu? Giấu anh!?
“Đi cùng em.” Anh trấn an cô mà véo má cô.
Để cô ở đây một mình lâu như vậy, anh không yên tâm.
Lần này là lần đầu tiên đến quan sát, nhưng không phải là lần cuối.
“Tứ Tứ.” Văn Yến nghiêng tầm mắt nhìn cô: “Sau này nếu chúng ta có bé cưng rồi, anh dẫn nó đến quan sát em, thế nào?”
Lương Âm Dạ ngẩn ra.
Mà anh không hề dừng lại, ngược lại tiến thêm một bước mà đề xuất: “Đợi em đóng bộ phim này xong, chúng ta kết hôn đi.”
Anh đang dẫn cô đi về phía con đường kết hôn sinh con.
Cô không yên tâm hỏi: “Liệu có nhanh quá rồi không?”
“Em nói xem, mười năm rồi.”
Lương Âm Dạ hoảng hốt.
Đúng rồi, mười năm rồi...
Không, đâu chỉ là mười năm.
Cô vội vã cúi đầu, tiếp tục rửa mặt, chỉ hàm hồ trả lời.
Văn Yến đứng im ở bên cạnh nhìn cô, cong môi.
Sao nhanh được?
Đã rất chậm rồi.
/
Hôm qua, Văn Yến đến là lúc công việc sắp kết thúc, cũng không làm ầm lên, chỉ đem bữa ăn khuya cho mọi người.
Hôm nay trời vừa sáng, anh và cô cùng nhau xuất hiện, hấp dẫn chú ý gấp mấy lần hôm qua, mọi người sôi nổi trêu chọc, nhất là một vài nhân viên bình thường tiếp xúc Lương Âm Dạ tương đối nhiều, tương đối thân quen.
Mà bình thường ở trong tin tức, trong video, cảm giác mà anh cho người ta đều là cao ngạo và lạnh lùng, không dễ thân cận, nhưng hôm nay vừa gặp mặt, phát hiện thật ra thì anh vẫn rất hiền hòa.
Đa số thời gian ánh mắt đều rơi trên người cô, người ngoài đến bắt chuyện, anh cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe.
Đạo diễn Tiêu cũng nghe được tin tức, nói là đợi rảnh thì muốn cùng ra ngoài anh uống một chầu.
… Hôm nay quả thật là bận bịu.
Cảnh phim quan trọng bày ra ở đây, tất cả mọi người không hết sức bận rộn thì đã coi như là tốt rồi, bọn họ đâu thể phân tâm để hóng hớt, đúng thật là rất không dễ dàng.
Lương Âm Dạ bên này trang điểm xong, những nhân viên công tác khác cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Lúc cô xách váy muốn đi qua, kéo bàn tay anh, ít nhiều gì trong lời nói cũng có một chút ý định dỗ dành: “Đợi em quay xong rồi đến với anh nha.”
Những người khác trông có vẻ bận bịu, nhưng vào lúc này, sự chú ý đồng loạt tụ tập ở một chỗ.
… Này này này.
Trước kia đành ở trên mạng ăn một chút dưa, lần này hai vị chính chủ ở ngay trước mặt bọn họ, bọn họ có thể đẩy thuyền tại hiện trường luôn!
Đối với cảnh diễn phải quay hôm nay, trong lòng Đào Đào cũng hiểu rõ, hai tiếng trôi qua, đoán chừng cũng sắp đến cảnh đó rồi, cô ấy đến khuyên bảo Văn Yến đang đứng xem: “ Anh, cần đi vào trong nghỉ ngơi một lát không? Ngồi máy điều hòa, uống một ít đồ uống? Chờ một lát nữa lại đến đây, hôm nay còn nhiều cảnh quay lắm.”
Ánh mắt anh không dời đi: “Không cần.”
Đào Đào bất chấp tất cả mà tiếp tục khuyên nhủ: “Hình như sắp đến giờ cơm trưa rồi, anh muốn ăn không? Cần gọi cơm hộp trước không?”
Anh rốt cuộc cũng nhìn cô ấy, vẫn là câu nói kia: “Không cần, cô đi làm đi.”
Đào Đào vô cùng khó xử.
Cô ấy dĩ nhiên biết là phải khuyên bảo anh đi chỗ khác, có thể không cho xem thì không cho xem, nhưng không ngăn được, anh không muốn, cứ muốn tọa trấn ngay tại chỗ.
Thậm chí.
Người vừa rồi còn chỉ đứng ở chỗ xa xem, đứng dậy đi sang bên kia.
Chuẩn bị kéo gần khoảng cách tầm nhìn.
Đào Đào hận không thể lấy cơ thể ngăn cản, nhưng lại cảm thấy quá mức đột ngột, đành đi ở bên cạnh, định khuyên bảo nữa.
... Không phải chứ, anh à, anh cứ muốn tự ngược vậy hả?
Thời tiết nóng như vậy, anh đi vào trong nghỉ ngơi một lát cũng tốt mà.
Những người khác trong đoàn phim cũng cảm giác được kỳ lạ.
Buổi sáng, bọn họ còn không nghĩ nhiều, hiện tại suy nghĩ kỹ hơn một chút... Rốt cuộc cũng phẩm ra được kỳ lạ.
Hôm nay, lần quan sát này... Không đơn giản à nha.
Vừa lúc là lúc này, hình như hiện trường xảy ra vấn đề gì, đạo diễn Tiêu thông báo… Nghỉ ngơi giữa giờ.
Đào Đào không biết có nên thở phào hay không. Chẳng qua là cô ấy đã vội vàng đem đồ đi đón Lương Âm Dạ.
Hôm nay, cảnh quay vừa mới bắt đầu thuận lợi hơn trong tưởng tượng, không thường xuyên diễn lại, nghỉ ngơi giữa giờ cũng là vì đồ dùng biểu diễn đã xảy ra vấn đề.
Đạo diễn Tiêu thông báo là sẽ quay cảnh phim của nhóm khác trước, bảo nam nữ chính đi sang bên này nghỉ ngơi một chút, trước tiên, trang điểm gì đó cũng được sửa sang lại một lần nữa.
Lương Âm Dạ xách váy đi nhanh bên người Văn Yến, ngẩng mặt nói chuyện với anh: “Sao anh không đi vào trong nghỉ ngơi?”
Anh hạ tầm mắt nhìn chằm chằm cô, tầm mắt nhìn lướt qua lớp trang điểm dày công của cô, chỉ khàn khàn nói: “Hôm nay rất đẹp.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giữa hàng chữ đều là cơn ghen tuông bị khắc chế.