Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 95

Thợ trang điểm dặm lại lớp trang điểm cho Lương Âm Dạ rồi đi ra ngoài, chỗ này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Gần như là chỉ trong một giây cánh cửa đóng lại, cô bị anh kéo vào trong ngực, động tác nhanh chóng.

Anh cũng không làm gì, chỉ tựa vào đầu vai cô, nhắm hai mắt, định chậm rãi bình ổn tất cả cảm xúc.

Nhưng vẫn hết cách. Chúng nó quả thực quá ầm ĩ.

Đầu ngón tay anh rơi trên áo ngoài của cô, hoa lệ phức tạp, ngay cả hoa văn cũng để lộ vui mừng.

Trang phục lộng lẫy, lớp trang điểm đậm, đáng tiếc không phải vì anh, mà là vì một người khác.

Ánh mắt anh sâu hơn, mơn trớn gò má của cô: “Lát nữa phải quay cảnh gì?”

… Đêm qua anh đã hỏi rồi.

Từ đầu đến cuối Lương Âm Dạ không dám nói thẳng. Hoặc là nói mấy chuyện không quan trọng, hoặc là nói sang cảnh diễn khác để làm bia đỡ đạn.

Ánh mắt cô dao động rồi lóe lên, chủ động ôm anh, chỉ tựa vào trong lòng anh, không có gì để nói.

Cô ngồi trên đùi anh, giờ phút này, bọn họ thân mật nhất, nhưng chờ một lát nữa thì không phải nữa.

Cô phải quay cảnh phim như vậy cùng người khác.

Anh kề sát bên tai cô hôn một cái, ẩm ướt dính nhớp, sắp nóng rực giống mặt trời chói chang ở bên ngoài.

Chỉ có mấy chữ tràn ra từ giữa răng môi: “Nhất định phải quay à?”

… Dường như chuyện này cũng không phải là do cô quyết định.

Quay là nhất định rồi.

Cô vẫn không cách nào trả lời.

“Tứ Tứ.” Giọng nói của anh nặng nề, như sắt đá mà đè lên tim cô, ép lồng ngực cô đau đớn: “Nếu anh không thả em đi, thì thế nào?”

Người từ trước đến nay lý trí khắc chế nhất, vào thời khắc này, nói một câu không lý trí nhất.

Lòng cô cả kinh, lo lắng anh làm thật, vội vàng muốn đứng dậy.

Lại bị Văn Yến trở tay nắm càng chặt.

“Câu nói năm đó bị đồn đãi hot nhất không xem là vô căn cứ, không xem là suy nghĩ chủ quan bịa đặt, quả thật là thật.” Giọng điệu khàn khàn của anh rơi ở bên tai cô: “Ở trong phim của anh, em chưa từng có cảnh hôn, cũng sẽ không có cảnh hôn.”

Nếu không, nếu để cho anh tự mình là đạo diễn, anh sợ rằng sẽ giống ngày hôm nay, vào ngày quay cảnh phim ấy, anh sẽ giữ chặt cô, đánh đổ cảnh diễn ban đầu, thẳng thắn bảo người ta đổi cảnh phim khác.

Giống như bị điên rồi, ít nhiều gì cũng có mấy phần điên cuồng.

Nhưng không phải anh không làm được.

Phản ứng đầu tiên của Lương Âm Dạ là… quả nhiên anh đều biết.

Về những tin đồn trên mạng, anh không phải không nghe được một chút nào, chỉ là cô cho rằng anh không biết.

Đầu quả tim cô giống như bị anh nắm lấy, càng lúc càng run rẩy hơn, ngay cả bàn tay ôm anh cũng run rẩy.

Không biết làm sao mà lời nói này truyền ra, cũng không biết là từ chỗ nào nữa, quả thật đã ầm ĩ một dạo. Nhưng năm đó cô không hề xem chuyện đó là thật, cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ coi là trùng hợp.

Cho đến giờ đây, bị anh chính miệng kiểm chứng, cô mới biết được mấy chuyện đó đều là sự thật.

Không phải may mắn gì cả, chính là anh cố ý sắp xếp.

Mấy tin đồn CP trong giới sôi nổi bị truyền ra ngoài, nghe qua có vẻ là chuyện rất khó tin, nhưng quả thật là thật.

Giọng nói bình tĩnh của anh cất lên giống như tảng đá đập xuống mặt đất rồi nổ ra một cái hố.

Chỉ tiếc lần này không phải phim của anh, cô cũng không phải nữ chính của anh.

Lương Âm Dạ cũng nghi ngờ là anh muốn cố ý chọc cô mềm lòng khổ sở.

Anh hôn sâu cô, hoặc là dụ dỗ hoặc là mê hoặc: “Phải nhớ kỹ, em chỉ có một Văn Yến.”

Anh kẹp chặt cằm cô, muốn cô ngẩng đầu lên đón ý nói hùa, nhưng lại dường như không biết đủ trong nụ hôn này, bàn tay cũng bắt đầu lộn xộn.

Cô muốn ngăn cản, trong lòng hoảng sợ, trên người cũng đổ mồ hôi: “Sắp đến lượt bọn em rồi.”

“Không gấp, không nhanh như vậy đâu.”

Nhưng chẳng qua là hai ba phút sau, Đào Đào đến gõ cửa, chỉ gõ nhẹ hai cái, nhắc nhở: “Chị ơi, hình như bên kia quay được kha khá rồi, chưa tới mười mấy hai mươi phút nữa, hẳn sẽ đến lượt chúng ta.”

Cô sợ trong lòng bọn họ không biết, cố tình đến thông báo thời gian.

Nói xong lời này thì chạy mất.

Nhưng cơ trí và tri kỷ của cô ấy trái lại khiến cho vành tai Lương Âm Dạ bị nóng rồi đỏ hơn.

Cô để tâm, nhưng anh cũng không để tâm, chỉ ôn hòa nói: “Đã nói với em rồi mà, không nhanh như vậy đâu.”

Nhận ra cái gì đó, Lương Âm Dạ vội vàng lắc đầu: “Hai mươi phút sẽ đến rất nhanh thôi.”

Một chút thời gian như vậy nào đủ để cho anh từ từ cọ sát giống như bình thường?

Từ trong động tác của anh là có thể phát giác ra sự phản đối của anh. Anh tiếp tục hôn cô, áo ngoài cô vừa mới chỉnh lại lại bắt đầu rối loạn.

Cô muốn ngăn cản cơn hỗn loạn này, nhưng vốn dĩ khó mà chống cự được. Hôm nay, cảm xúc của anh rất tệ, mà cô biết rõ nguyên nhân.

Thời gian trôi qua, người trong phòng không cảm giác được chút nào, chỉ chớp mắt, sợi dây cung của cô bị anh đè lên, đuôi mắt đỏ như hoa hồng sáng sớm, còn dính mấy giọt sương, cũng là lúc này, Đào Đào đến gõ cửa: “Chị ơi, đến lượt chúng ta rồi.”

Chỉ là thời gian của một cái búng tay.

Tiếng nghẹn ngào của cô bị kẹp trong cổ họng, không lên được mà cũng không xuống được, cô khó chịu, đáng thương nhìn anh, muốn đẩy ra anh để cắt đứt mọi chuyện, nhưng ít nhiều gì cũng bất lực.

Anh thu chặt động tác nắm eo cô, đôi mắt u ám khó sáng lên: “Không đi được không?”

Đây là lời nói hoang đường gì đây?

Hiển nhiên là không được.

Hiện tại, tất cả mọi người đều đang chờ cô qua đó, cô nói gì thì cũng không thể tạm thời bỏ gánh được.

“Anh không muốn em đi đóng phim, làm thế nào đây?”

“Chỉ một lát thôi, đóng phim xong em về với anh.” Cô ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng không diễn tả được.

Sao cô không nhìn ra đủ loại tạm giam của anh? Rất rõ ràng là mỗi câu nói của anh cũng không giống như là chỉ là muốn thôi.

“Muốn anh ở đâu chờ em?”

“Ở chỗ này... Anh nghỉ ngơi một lát, chơi điện thoại di động một lát.”

Anh khẽ mỉm cười: “Không được, anh muốn đến hiện trường.”

Trái tim của Lương Âm Dạ bị xách lên, muốn từ chối, nhưng anh không cho cô từ chối.

Trên tay đã buông cô ra, lại đi qua một bên rút mấy tờ khăn ướt, bắt đầu sửa sang cho cô.

Gò má của cô đã hoàn toàn ửng hồng.

Còn muốn vùng vẫy, không cho anh đi, nhưng anh nắm tay cô đi ra ngoài: “Đi, dẫn em đi dặm lại lớp trang điểm.”

...

Tin tức Văn Yến xuất hiện ở trong phim trường của Lương Âm Dạ không được che đậy nhiều lắm, tối hôm qua, trên mạng cũng bắt đầu có một chút phong thanh. Không nói rõ, nhưng nhìn thấy mấy từ hình dung, thì cũng không khó đoán được câu trả lời là Văn Yến và Lương Âm Dạ.

Hôm nay, phong thanh rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.

Thậm chí là vào lúc vừa rồi, dựa theo lời nói của người biết chuyện, hôm nay Lương Âm Dạ có tràng cảnh phim thân mật, mà đạo diễn Văn đang ở hiện trường.

Hôm qua, người kia còn khá hiền hòa, vừa rồi sắc mặt âm trầm, không cách nào miêu tả được, lời nói cũng ít đến đáng sợ. Mọi người cũng thức thời, không đến gần anh, cũng không bắt chuyện với anh, cho anh một chút thời gian để tiêu hóa mấy cảm xúc đó.

[Nghĩ cũng biết thôi, hôm nay bình giấm của chúng ta bị lật rồi.]

[Ai hiểu cho được, không sắp xếp cho vợ cảnh phim thân mật ở trong phim của mình, nhưng vợ chạy đi chỗ của người khác để quay phim.]

[Lầu trên, cô như vậy sẽ khiến cho tôi cho rằng vì cảnh phim thân mật mà Dạ Dạ mới “chạy trốn” đấy.]

[Đau lòng đạo diễn Văn, thương xót đạo diễn Văn. Mình nói rồi mà, cảnh phim này hôm nay, mình cứ phải ở trong hiện trường hả?]

[Tu La hay quá, tôi rất yêu, rất muốn đến hiện trường xem! Hâm mộ tất cả những người có thể ở tại hiện trường!]

Cái gọi là “người biết chuyện” đổi mới tin tức ngay tức thì…

Không biết Dạ Dạ đi đâu rồi, một lát mới cùng đạo diễn Văn cùng nhau khoan thai tới muộn.

Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, đạo diễn Văn vẫn không đi, toạ trấn ngay tại chỗ, không phải là muốn chính mắt xem, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Đối với chuyện này, trên mạng không ngừng bàn tán, càng bàn tán càng náo nhiệt, không có ý định nguội xuống dù chỉ là nửa phần.

Thậm chí dần dần nổ tung nồi.

[Có ai biết bộ phim tiếp theo của đạo diễn Văn là gì không? Dạ Dạ đóng tiếp không? Đến hiện tại tôi cũng còn vì tên của hai người bọn họ xuất hiện ở trong cùng một phần mở đầu mà cảm thấy kích động.]

[Sợ là phải cho đạo diễn Văn kích thích quá sức rồi, bắt vợ về thôi, chỉ cho phép đóng phim của mình thôi (không phải đâu)]

[Tò mò tối hôm nay hai người này quay xong đi về sẽ là cảnh tượng gì! Xem dáng vẻ, đạo diễn Văn đã ngâm trong lu giấm rồi.]

Mà người ở hiện trường càng dày vò.

Đào Đào và Vu Vu nhìn nhau một ánh mắt, bọn họ đã từ bỏ ý định khuyên anh rời đi.

Nhưng trơ mắt nhìn cảnh tượng này, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khó chịu.

Trong lúc đó còn NG (*) hai lần… cũng đồng nghĩa còn phải quay lại từ đầu.

(*) NG là cảnh quay bị lỗi.

Biểu cảm của Văn Yến từ đầu đến cuối không có chập chờn gì, chỉ lẳng lặng nhìn. Cũng không người nào biết anh thỉnh thoảng hơi rũ mắt, trong đôi mắt thâm thúy u ám là đang suy nghĩ gì.

Ở dưới ánh nắng chói chang, mọi người vô cùng sốt ruột chờ đợi, lần đầu cảm thấy thời gian trôi qua mà dằn vặt như vậy.

… Rốt cuộc lần thứ ba cũng xong rồi.

Tất cả mọi người đều bận bịu.

Một miếng đất nhỏ chỗ anh đứng giống như bị khoanh vòng mà ra, một mình trông nom vùng đất yên lặng.

Vắng vẻ giống như không ăn nhập với thế gian.

Văn Yến hạ tầm mắt nhìn lòng bàn tay.

Anh lẳng lặng đợi cô đi ra.

Cảnh phim này hao phí toàn bộ buổi chiều, mặt trời dần dần rơi ở phía tây.

… Đây cũng là cảnh phim cuối cùng của cô vào hôm nay, kết thúc rồi thì cô có thể quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Đợi hơn nửa tiếng, Lương Âm Dạ mới làm xong, đi từ bên trong ra ngoài, lại đi tẩy trang dọn dẹp, làm xong mọi chuyện thì mặt trời đã sắp lặn.

Lúc Lương Âm Dạ đến tìm anh, sau lưng của anh được ánh nắng chiều còn sót lại bầu bạn, mấy tia sáng làm nền cho anh, tô điểm cho vẻ lạnh lùng cao ngạo của anh càng nồng nặc hơn.

Cô chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy hốc mắt cay cay.

Anh cũng không cần làm gì cả, chỉ cần xuất hiện ở chỗ này, khiến cô nhìn một cái như vậy thôi, thì cũng đã có thể dùng sức kéo cô ra khỏi bộ phim.

Căn bản không cần lo lắng cô đắm chìm nhập vai.

Lúc anh nhìn lên, cô đang bước nhanh rồi chạy đến anh, xông vào trong ngực anh, đánh nát vẻ lạnh lùng đó.

Anh sợ rằng còn chưa kịp phản ứng, động tác quen thuộc nâng cô lên.

Cô quay lại trong ngực anh.

Lại là Lương Âm Dạ của anh.

… Mọi chuyện đều kết thúc rồi.

...

Anh dẫn cô quay lại khách sạn.

Một ngày này, khí áp thấp hơn, mây đen ép tới nặng hơn, dự cảm bão táp đánh tới càng rõ ràng hơn.

Có một loại cảm giác một giây kế tiếp sẽ có mưa to.

Dường như mọi chuyện đều đang biểu thị là không bình thường.

Anh nghiền qua môi cô, bàn tay đỡ lấy gáy của cô, hận không thể dán cả người cô vào trên người mình.

Rất rõ ràng là vô cùng khác với ngày xưa, trên người có thêm mấy phần khí thế tàn bạo, động tác cũng thô lỗ hơn.

“Quay xong rồi.” Anh nói một tiếng nhỏ, lại hỏi cô: “Quay phim ổn không?”

Dường như cô không cách nào trả lời được.

Vốn dĩ không cho ra một đáp án chính xác được.

Cho dù anh khen ngợi cô là một cô gái thông minh, sao không trả lời được... Cô vẫn không đáp được.

“Tứ Tứ của chúng ta luôn đang tiến bộ, chắc hẳn là kỹ thuật biểu diễn đã phát triển không ít so với lần trước.” Văn Yến nhàn nhạt cong môi, hơi thở nóng rực, nhưng lại trộn lẫn lạnh giá: “Cho nên nhất định đóng rất giỏi.”

Động tác của anh lập tức chuyển sang nặng nề, giọng nói cổ họng cô phát ra cũng bể tan tành: “A, không có, không có.”

Cô nghĩ tới là anh sẽ ghen.

Nhưng lúc đối diện với bão táp thật, mới phát giác là cho dù từng chuẩn bị tâm lý, cũng vẫn không cách nào chịu đựng được.

Cô hầu như sử dụng suốt một đêm để nói rõ cõi lòng. Đến rạng sáng, không biết lần thứ bao nhiêu cô nói ra một tiếng: “Em yêu anh.”

Anh nghe mà không biết chán, nghe vô số lần đều rất hưởng thụ.

Trái lại khổ cho cô. Cô đã nói phát chán từ lâu rồi nhưng vẫn phải nói.

...

Lại nghe người biết chuyện nói.

Lương Âm Dạ rời phim trường thật sớm, buổi trưa ngày kế có cảnh phim, nhưng trợ lý đến xin nghỉ, cô biến mất cả một ngày.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ủ một lu giấm là có thể cho toàn bộ đoàn phim ăn nửa năm ~

Bình Luận (0)
Comment