Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 96

Lương Âm Dạ vốn không muốn xin nghỉ.

Nhưng sáng sớm ngày đó, trời vừa tờ mờ sáng, cô mới bị anh thả cho đi ngủ. Đến giờ nên rời giường, trợ lý gọi tận mấy cuộc điện thoại, cô vẫn không bị đánh thức, vẫn là anh đi từ phòng tắm ra, nhặt điện thoại di động rơi trên đất lên trả lời Đào Đào, bảo Đào Đào xin nghỉ giúp cô.

Lúc Đào Đào nghe thấy giọng nói của anh, cũng ngớ người luôn rồi. Nghe anh nói xong, khó khăn trả lời: “A... Vậy, vậy xin nghỉ một ngày ạ?”

“Ừm.”

Đào Đào đang suy nghĩ, đây là dày vò thành dạng gì rồi, nên mới cần xin nghỉ cả ngày?

Nhưng cô ấy không dám hỏi, cũng không hỏi ra miệng, đành trả lời rồi đi xin nghỉ cho chị cô ấy.

Lúc Lương Âm Dạ mơ màng tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc ngủ trời hơi sáng, tỉnh dậy trời đã tối.

Cô còn ngơ ngác, tiềm thức chui vào trong lòng anh, tự tìm kiếm vị trí thích hợp ở trong ngực anh.

Người đàn ông ôm cô mà ôm rất quen thuộc, hơi lạnh trên người chui thẳng vào chóp mũi cô. Hơi thở rất bá đạo cũng rất cường thế, nhưng rất quen thuộc. Bị hơi thở bao bọc, cô suýt nữa lại ngủ nữa.

Cô giống công chúa bị anh nuôi trong tháp ngà, chỉ cho một mình anh thưởng thức.

Đột nhiên nhận thức được cái gì đó, Lương Âm Dạ mở mắt ra, ngẩn ra hai giây, vội vàng đi lấy điện thoại di động.

Váy ngủ lụa ở một bên bả vai trượt xuống, cảnh tượng bữa tiệc hoành tráng trước mắt khiến ánh mắt vốn thâm thúy của người đàn ông càng sâu đậm hơn.

Lương Âm Dạ mở điện thoại di động ra, nhìn thấy thời gian thì hai mắt tối sầm, vội vàng muốn xuống giường, nhưng bị người kia ôm về trong ngực: “Gấp cái gì.”

Cô dĩ nhiên gấp gáp rồi, vội vàng mở WeChat ra… không ngờ lại không nhìn thấy tin nhắn ùn ùn kéo đến như trong dự đoán.

“Xin nghỉ giúp em rồi.” Giọng nói trầm khàn của anh lướt qua bên tai.

Lương Âm Dạ dừng lại, ngay sau đó ném điện thoại di động đi, hỏi anh: “Anh xin nghỉ thế nào? Xin nghỉ bao lâu?”

Văn Yến nuông chiều mà hôn khóe môi cô: “Xin nghỉ đủ để em ngủ đủ mới thôi.”

Cô bị anh ôm chặt trong ngực, anh hôn mi mắt của cô.

Cho đến hiện tại, anh vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua đôi mắt này nhìn anh, hơi nước trong con ngươi là thứ duy nhất có thể khiến cho dục niệm của người ta càng sâu đậm hơn.

/

Hai ngày sau, chuyến quan sát lần này của họ Văn nào đó kết thúc, anh bay về thành phố Thân.

Anh có công việc phải làm, tất nhiên là không thể nào luôn ở chỗ này.

Sau này, cách mỗi nửa tháng, anh cũng sẽ xuất hiện một lần, ngắn thì hai ba ngày, dài thì bốn năm ngày.

Cô quay một bộ phim, anh cũng thân quen với đoàn phim này.

Ban đầu đạo diễn Tiêu còn không quá thân quen với anh, khách sáo mời đi ăn cơm. Đến sau này, đã có thể tiện đà kéo anh qua, nói một câu sao tên nhóc anh tại đến nữa rồi, sau đó dẫn đi ăn cơm.

Bộ phim này vừa được quay thì quay nửa năm dài, Lương Âm Dạ hầu như bị khóa ở bên này nửa năm.

Đạo diễn Tiêu yêu cầu nghiêm khắc, bất luận là tình cảnh lớn hay là chi tiết nhỏ, anh ấy đều kiểm định hết. Vì một bộ phim nhỏ mà quay bốn năm ngày đều là chuyện thường có. Cho nên nửa năm này, mọi người cũng không ít lần bận rộn, hầu như không nghỉ ngơi gì nhiều.

Sau khi đóng máy, Lương Âm Dạ bay thẳng về thành phố Thân để ở cạnh người nào đó cho thật tốt một khoảng thời gian, lại quay về nhà họ Lương để đón bé Trăng.

Bởi vì tính chất công việc của cô với anh, bọn họ và con mèo nhỏ này đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Nghe nói cô phải về nhà một chuyến, Hà Chiêu Vân rất sớm đã quay về từ công ty, chui vào phòng bếp.

Đợi Lương Âm Dạ về tới nhà, bà ấy đúng lúc chuẩn bị thức ăn xong rồi, bỏ vào hộp giữ nhiệt rồi giao cho cô: “Làm một vài món con thích ăn, đem về ăn tối đi.”

Lúc này, Lương Xán cũng đúng lúc về đến nhà, đang đổi giày, nghe Hà Chiêu Vân nói lời này, động tác tạm ngừng một lát. Rất nhanh lại khôi phục bình thường, đi vào trong.

“Này, Dạ Dạ, chị con về rồi kìa.” Hà Chiêu Vân gọi một tiếng.

Lương Xán mặc tây trang nghiêm túc, trên người có mấy phần dáng vẻ sấm rền gió cuốn quả quyết.

Cô ta đi vào trong, đặt túi ở bên cạnh rồi nhìn bọn họ.

Hà Chiêu Vân bảo cô ta rửa tay ăn cơm, thức ăn đều đã được nấu xong rồi.

“Ừm.” Lương Xán nhìn Lương Âm Dạ: “Em không ăn ở đây à?”

Bọn họ đã lâu mới nói chuyện với nhau.

Lương Âm Dạ từ chối.

Lương Xán nhẹ giọng hỏi: “Khoảng thời gian dài như vậy đã qua rồi, có một số việc... Vẫn không thể để nó trôi qua sao? Không thể quay lại như trước kia?”

Trước kia, ít nhất mặt ngoài bọn họ thái bình, Lương Âm Dạ cũng sẽ giống một cô con gái bình thường mà ở lại trong nhà, ăn uống ở nhà, bầu bạn với ba mẹ.

Lương Xán không phải uy hiếp, cô ta chỉ dò hỏi.

“Tôi cảm thấy như bây giờ thì rất tốt.” Khoảng cách nhất định có thể khiến nhau đều cảm thấy thoải mái.

Hà Chiêu Vân bưng thức ăn ra, kéo cô ta: “Đang nói gì đấy? Được rồi, mau đi rửa tay đi. Bận một ngày cũng không đói hả?”

Hà Chiêu Vân lại kêu Lương Âm Dạ đang nói chuyện: “Dạ Dạ, có phải con với Văn Yến chuẩn bị làm hôn lễ không?”

“Còn chưa có ý định, chẳng qua là sắp rồi.”

Lương Xán chưa đi, vẫn ở bên cạnh nhìn.

Hà Chiêu Vân mất tự nhiên lau khô tay: “Đợi lúc các con có có ý định này, nhớ nói với mẹ, chúng ta có thể đến hỗ trợ các con một chút.”

Bà ấy chủ yếu lo lắng bọn họ lặng lẽ làm hôn lễ, cũng không chuẩn bị nói một tiếng với người trong nhà.

Hiện tại Âm Dạ càng ngày càng độc lập, độc lập đến mức đã không cần bọn họ. Mỗi lần nhớ đến, cũng sẽ khiến chóp mũi cay cay.

Nhưng bà ấy nói như vậy, trái lại Lương Âm Dạ không phản đối, chỉ gật đầu đáp lời: “Được.”

Cô lấy đồ xong thì muốn về, Lương Xán đuổi theo: “Chị tiễn em.”

Hà Chiêu Vân theo bản năng kéo cô ta lại, trên gương mặt khó tránh khỏi có mấy phần hốt hoảng: “Con...”

Bà ấy chắc chắn không cho cô ta đi. Có bà ấy ở đây, bà ấy lo lắng sẽ cãi nhau, càng không đề cập đến bà ấy không ở đó.

Nhưng Lương Xán cố chấp, còn nhận lấy con mèo kia rồi hỗ trợ ôm nó giúp cô.

Tên nhóc mập mạp được nuôi rất tốt, so với lần trước Lương Âm Dạ nhìn thấy nó, nó còn nặng hơn không ít.

Lương Xán muốn ôm, ngược lại cô cũng không có ý kiến, đúng lúc đồ vật trên tay hơi nhiều.

Lương Xán không hề không hiểu chuyện giống Hà Chiêu Vân nghĩ, còn cố tình đuổi theo rồi cãi nhau với Lương Âm Dạ. Cô ta chỉ là tiễn cô đến bên cạnh xe, nói vài câu xong, bèn xoay người đi về.

Yên lặng hòa bình, không có chiến tranh.

Lương Âm Dạ cụp mắt đóng cửa xe lại.

/

Chuyện kết hôn như đang ở trước mắt, nhưng bản thân cô không sốt ruột lắm, luôn cảm giác chuyện đó còn rất xa vời.

Bọn họ chỉ tán gẫu vài câu trong lúc rảnh rỗi, cũng không có gì tiến triển, như vậy thì càng khiến cô an tâm hơn.

Năm nay, nhờ vào mấy bộ phim điện ảnh trong tay mà Lương Âm Dạ lọt vào vòng loại của hai giải thưởng, hơn nữa, còn thành công dọn về một giải thưởng ảnh hậu.

Bây giờ cô đang rảnh, kịch bản bay tới như bông tuyết, đang chờ cô chọn.

Nhưng cô nhìn chúng nó, luôn cảm giác mình còn rất nhiều chuyện muốn làm mà chưa làm được.

Đầu ngón tay cô lật một kịch bản mới xong, dưới ánh mắt mong đợi của Đường Vi, vẫn khép lại, chỉ nói một câu: “Chờ thêm nữa đi.”

Lần này, cô không muốn nhanh như vậy lại vào đoàn phim.

Trước kia, tiểu Lương liều mạng vào đoàn phim mà không có thời gian trống, có lẽ là bởi vì phương diện sinh hoạt không có quá nhiều ràng buộc, trừ công việc, cô cũng không có chuyện gì cả.

Mà hiện tại thì khác. Có quá nhiều thứ chen vào cuộc sống của cô, cô phải phân chia thời gian và tinh lực để xử lý và sắp xếp.

Đường Vi nhìn cô một lát, bỗng nhiên cười. Ở trong ánh mắt khó hiểu của cô, trả lời: “Vẫn là như bây giờ là tốt. Rất có sức sống.”

Trong cuộc đời, có nhiều thứ phong phú hơn một chút, có nhiều tình yêu hơn một chút, thì thứ níu kéo cô cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Như vậy cũng rất tốt.

Khoảng cách ngày bộ phim cổ trang kia đóng máy đã qua một khoảng thời gian, tài khoản chính thức thỉnh thoảng sẽ thả ra một vài đoạn teaser và hình ảnh, trong lúc đó, người xem lơ đãng bấm vào, không biết một cái xoay đầu của Lương Âm Dạ đã khiến bao nhiêu người bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô.

… Người xem chưa bao giờ thấy cô mặc đồ cổ trang. Càng đừng nhắc đến quần áo và trang sức của một bộ phim này phức tạp hoa lệ, lại như là dệt hoa trên gấm.

Một cái quay đầu yêu kiều, bọn họ như thật sự nhìn thấy quý nữ thời cổ đại, kiêu căng tự kiềm chế, dung mạo xinh đẹp vang danh khắp kinh đô. Vẻ đẹp đủ để lừa đi toàn bộ trái tim của thiếu nam trong kinh thành.

Lúc này, có người đưa ra nghi vấn: [Hình như đã rất lâu không nghe tin về CP Dạ Yến rồi, bọn họ đang bận rộn gì thế?]

Có Dạ Yến đáp:

[ lNào có rất lâu đâu? Lúc bộ phim này đang quay, ba hai ngày đầu còn đồn là đạo diễn Văn đến quan sát, đủ loại tình tiết, chỉ cần là có hình ảnh của Dạ Dạ, phần lớn còn sẽ có thêm một đạo diễn Văn.]

[Gần đây bọn họ đang nghỉ ngơi, Dạ Dạ không nhận công việc gì, chủ yếu đều là quay quảng cáo.]

[Má ơi, các cô nhắc nhở tôi rồi, sẽ không phải là đang chuẩn bị trước khi mang thai chứ?]

[Đậu xanh, có thể lắm á! Tiểu Dạ vào đoàn phim mà không có thời gian nghỉ ngơi đột nhiên dừng lại, dừng lại chính là mấy tháng... Nói không chừng á!]

[Hu hu hu, cầu xin thức ăn, lướt xem “Tối Nay Hẹn Hò Không” N lần rồi, cũng lướt xem cuộc sống về sau N+1 lần rồi, ai hiểu được nỗi khổ thiếu lương thực của trẻ con đây.]

[Tôi quen nhân viên nội bộ trong “Hẹn Hò Không”, nghe nói còn một buổi phỏng vấn chưa được tung ra, không biết vì sao không tung ra nữa.]

Cùng lúc đó, một món đồ mà Văn Yến nhờ Chúc Đào để ý gần ba năm rốt cuộc cũng có manh mối.

Gần như là vừa hiện thân ở trong bộ mặt thành phố, thì bị Chúc Đào chặn lại, cướp về với tốc độ nhanh đến mức Chúc Đào kinh hồn bạt vía. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, lập tức về nước, tung tăng dâng hiến đồ vật đến trước mặt Văn Yến.

… Anh ấy biết thằng nhóc này luôn chờ nó, đúng là chờ quá lâu rồi.

Anh ấy chấm từng cái vào cái hộp, rất là đắc ý đối với chiến tích của mình: “Các cậu kết hôn, có sắp xếp tôi ngồi bàn chính không? Cậu nói đi, hai người các cậu ấy, không có tôi thì phải làm sao đây!”

Tầm mắt của Văn Yến chỉ rơi trên cái hộp gỗ đỏ kia, ánh mắt sáng rực.

“Cậu biết tôi làm thế nào để cướp được đồ vật từ một đám chó sói không? Đúng là đoạt thức ăn trong miệng cọp, trái tim tôi cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.”

Chúc Đào dương dương đắc ý mở hộp ra, bên trong là một viên kim cương lớn có hào quang lấp lánh.

Là một viên kim cương hiếm có bị vô số người truy đuổi.

Chúc Đào đột nhiên nghĩ đến… anh ấy cũng không phải là lần đầu cướp đồ về cho Văn Yến. Nhớ đến chuyện đã trải qua, mặt anh ấy biến sắc, nhanh chóng đậy nắp hộp lại, cảnh cáo anh: “Cậu còn nói nó mua được với giá năm mươi tệ, tôi và cậu tuyệt giao!”

Văn Yến không nhẹ không nặng nhìn lướt anh ấy, ngón tay dài lấy cái hộp qua. Anh đã tự tay thiết kế ảnh thiết kế, chỉ đợi nó xuất hiện thôi, cũng đã chờ nó lâu rồi.

Anh lấy đồ xong là đi, vẫy tay một cái, trong lúc Chúc Đào sắp giậm chân, bồi thêm một câu: “Cô ấy không ngốc như vậy đâu.”

Chúc Đào ngẩn ra hai giây, mới kịp phản ứng ý trong lời này là…

Lần trước, lúc anh nói năm mươi tệ, cô cũng không tin rồi, cô biết giá trị của sợi lắc tay đó.

“Chờ đã, chờ đã, cậu còn chưa nói với tôi là cậu định cầu hôn khi nào? Cậu định cầu hôn thế nào?” Chúc Đào sắp điên rồi. Dùng xong là đá, qua cầu rút ván, trên thế giới này, không ai quá đáng hơn Văn Yến nữa!”Tôi phải là người ngồi bàn chính đấy nhé!”

...

Cách hai tháng.

Trên mạng lan truyền một đoạn phỏng vấn đơn với khí thế hừng hực bị phía chính chủ của “Hẹn Hò Không” che giấu, nhân viên công tác nhận được thông báo, đưa ra thời gian phát sóng cụ thể.

Chỉ cần đúng hạn đúng giờ, đúng lúc tung ra vào thời điểm đó là được.

Lương Âm Dạ không hay biết gì cả.

Chỉ vào một ngày nọ, cô nhạy bén phát giác ra một chút khác thường.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Người nào đó rốt cuộc cũng đợi đến lúc có thể cầu hôn được rồi!

Bình Luận (0)
Comment