Thế nhưng hiện tại Trương Nham không còn lựa chọn nào khác. Nếu như lúc này hắn cãi lời sư môn, không chỉ Lý Thất Dạ không bỏ qua cho hắn mà sư phụ của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn đại nghịch bất đạo, người bị liên lụy đầu tiên chính là sư phụ của hắn.
Trương Nham tái mặt, hai chân nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người, run giọng nói rằng:
- Đại... đại sư huynh... là... là ta vô tri... không nên tiết độc Trường Sinh cốc... ta đồng ý nhận tội... chấp nhận sự trừng phạt của Trường Sinh cốc.
Lúc này Trương Nham không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết rõ vận mệnh của mình, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Cho dù biết sẽ nhận lấy cái chết nhưng Trương Nham cũng không làm chuyện khiến sư phụ bị liên lụy, cũng không để lỗi lầm của mình liên lụy tới bạn bè người thân, vì vậy hắn phải đứng ra gánh chịu lỗi lầm của mình.
Rất hiển nhiên, mọi người biết, lúc này là thời cơ tốt nhất để Lý Thất Dạ dương oai. Nếu như giết chết Trương Nham, như vậy sẽ dựng được quyền uy cho hắn. - Thấy ngươi còn trẻ vô tri, nể mặt Đan vương, hôm nay ta tha ngươi không chết, trở về diện bích hối lỗi đi.
Lý Thất Dạ nhìn Trương Nham, nói bình thản.
Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn cái mạng của Trương Nham thì dễ hơn ăn cháo, cho dù Đan vương không xuất hiện thì Trương Nham cũng sẽ bị bóp chết như một con kiếng.
Lý Thất Dạ vừa nói xong, mình mẩy Trương Nham run như điện giựt. Hắn không dám tin lỗ tai của mình. Hắn luôn luôn chống đối với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chắc chắn rất muốn lấy mạng của hắn. Thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ lại tha thứ cho hắn, hắn thật sự không thể nào tin nổi. - Cám ơn đại sư huynh đặc xá, ta nhất định phục vụ hết mình vì Trường Sinh cốc.
Trương Nham tỉnh táo lại, dập đầu với Lý Thất Dạ, cảm kích muôn phần.
Cuối cùng Trương Nham lui ra phía sau môn chủ Bách Đan môn, đứng khoanh tay.
- Ngươi còn có ý kiến?
Sau khi Trương Nham lui ra, Lý Thất Dạ nhìn Hồ Thanh Ngưu đang chặn trước mặt.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cùng nhìn Hồ Thanh Ngưu. Trong những người trẻ tuổi có mặt ở đây thì Trường Sinh tam kiệt có sức hiệu triệu nhất. Trương Nham đã nhận tội, mọi người đều cảm thấy Hồ Thanh Ngưu cũng nên chịu thua.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hồ Thanh Ngưu lui ra phía sau một bước, sắc mặt khó coi. Thế nhưng hắn cắn răng, tiến lên một bước, ưỡn cao lồng ngực.
- Thái độ của ta không đại biểu cho tông môn của ta.
Hồ Thanh Ngưu ưỡn ngực, vẫn quật cường như cũ, nói rằng:
- Thái độ của ta vẫn không thay đổi. Trường Sinh cốc đại biểu cho Trường Sinh đạo thống, người thắp nén nhang thứ nhất phải là người đứng đầu Trường Sinh đạo thống. Người này nhất định phải để mọi người tin phục. Nếu như ngươi muốn đại biểu Trường Sinh đạo thống thì phải thể hiện bản lĩnh...
-... Trường Sinh đạo thống nổi tiếng hậu thế nhờ đan, dược, y. Hôm nay ta dùng y đạo khiêu chiến ngươi, nếu như ta thua thì mặc ngươi xử lý, nếu như ngươi thua thì ít nhất rằng trong lòng ta ngươi không có tư cách đại biểu cho Trường Sinh cốc thắp nén nhang thứ nhất. - So y đạo thì cần gì đại sư huynh ra tay, mình là ta đủ!
Lý Thất Dạ còn chưa lên tiếng thì Mục Nhã Lan đã nói lạnh lùng:
- Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách khiêu chiến thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc hay sao?
Bị Mục Nhã Lan khiêu khích, sắc mặt của Hồ Thanh Ngưu hết sức khó coi, mặt mày đỏ bừng không nói được câu nào.
Mọi người đều nhìn thấy tình cảnh này nhưng không ai cảm thấy lời nói này có vấn đề. Y đạo của Mục Nhã Lan chưa chắc đã yếu hơn Hồ Thanh Ngưu, hơn nữa thanh danh của Mục Nhã Lan tốt hơn Hồ Thanh Ngưu rất nhiều. Nếu như người ở đây phải lựa chọn thì chắc chắn phần lớn sẽ đứng về phía Mục Nhã Lan. - Nhã Lan, để cho ta đi. Y đạo, đối với ta chỉ là tiểu thuật mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn Hồ Thanh Ngưu, nói hời hợt:
- Ngươi muốn đấu cái gì? Ngươi cứ mở miệng, ta sẵn sàng tiếp đón.
Hồ Thanh Ngưu hít sâu, cuối cùng hai mắt nghiêm lại, ưỡn ngực tự tin, nói rằng:
- Chúng ta đấu cứu chết, ngươi dám đấu không?
Nhất thời, mọi người cùng nhìn Lý Thất Dạ. Y thuật của Hồ Thanh Ngưu ai nấy đều biết, rất nhiều người đều nói rằng Hồ Thanh Ngưu có thể cứu chết thành sống, y thuật kinh thiên. Đừng nói thế hệ trẻ mà khắp toàn bộ Vạn Thống Giới cũng ít ai sánh bằng. - Có gì không dám. Ngươi hãy bắt đầu trước đi, mắc công ngươi không có cơ hội thể hiện.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Hồ huynh, chúc ngươi mã đáo thành công. Với y thuật của ngươi, không có bất luận kẻ nào có thể sánh bằng.
Hoàng Quyền Uy cổ vũ Hồ Thành Ngưu.
Còn những người khác thì không dám tỏ thái độ. Dù sao tông môn của bọn họ đứng về phe nào cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể định đoạt.
Lúc này Hồ Thanh Ngưu bắt tới một con ếch, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ nghe "xuy", đao của hắn rớt xuống chặt đứt chân tay của con ếch, chớp mắt cắt con ếch thành tám miếng lớn. Sau đó chỉ nghe "đốc, đốc, đốc", tám miếng cóc lớn bị Hồ Thanh Ngưu băm thành thịt nát. - Ta bắt đầu đây.
Hồ Thanh Ngưu quát lớn. Hắn ra tay như thiểm điện, rắc một loại thuốc bột chỉ có mình hắn có lên thịt nát.
Đồng thời, Hồ Thanh Ngưu vận chuyển tinh lực, chân khí của hắn truyền vào thịt nát. Chỉ nghe "tư, tư, tư", thịt nát bắt đầu dính lại.
Khi thịt nát bắt đầu dính lại thì Hồ Thanh Ngưu ra tay như thiểm điện, ngân châm như ánh sáng đâm vào thịt nát. Thủ pháp của Hồ Thanh Ngưu cực kỳ nhuần nhuyễn, ra tay điêu luyện.
Chỉ trong chớp mắt, Hồ Thanh Ngưu dĩ nhiên khâu lại con ếch bị băm thành thịt nát. Ngoại trừ vẫn còn miệng vết thương, ngoại trừ con ếch này vẫn còn thoi thóp thì cả người con ếch đã được khâu lại vô cùng hoàn mỹ, không hề có sai lầm nào. - Chữa ---
Lúc này, Hồ Thanh Ngưu gầm lên, mở ra một bảo bình, đổ ra một loại nước thuốc sền sệt. Nước thuốc này chảy lên mình ếch, nháy mắt bao trùm con ếch, nước thuốc lan tỏa một mùi hương như xạ hương. - Lên ---
Sau khi nước thuốc gói con ếch lại thì Hồ Thanh Ngưu trầm quát, hai tay chụm ếch, từng luồng chân khí như những cây kim của hắn đâm vào mình ếch, chảy xuôi theo máu trong cơ thể ếch. "Tư, tư, tư"
Lúc này miệng vết thương trên mình ếch từ từ khép lại, trong giây lát, tất cả miệng vết thương đều đã khép lại, hơn nữa không để lại dấu vết, da dẻ của con ếch vẫn trơn bóng như cũ. - Ộp ---
Lúc này, con ếch sinh khí dồi dào, tinh thần phấn chấn, bật nhảy rất cao.
- Ta xong rồi.
Hồ Thanh Ngưu thở dài một tiếng, ưỡn ngực nhìn thẳng Lý Thất Dạ, vẫn rất ngạo khí. Hồ Thanh Ngưu rất tự tin về y thuật của mình, có lẽ ở những phương diện khác thì hắn không bằng người khác, thế nhưng về mặt y thuật thì hắn có thể khinh thường tất cả mọi người. Đây chính là thứ mà hắn kiêu ngạo. ---------------