Đế Bá (Dịch)

Chương 3951 - Chương 3951 - Hùng Hổ Dọa Người (1)

Chương 3951 - Hùng Hổ Dọa Người (1)
Chương 3951 - Hùng Hổ Dọa Người (1)

Lòng Trần Duy Chính rung lên:

- Là nàng? Đệ tử của Trung Vực Thánh Địa?

Trung Vực Thánh Địa là truyền thừa đại giáo số một số hai trong Tiên Ma đạo thống, ngang ngửa với Bát Quái Cổ quốc, thực lực siêu mạnh, xem như vật khổng lồ trong Tiên Ma đạo thống. Trung Vực Thánh Địa và Bát Quái Cổ quốc có quan hệ liên hôn.

Biểu tình Trần Duy Chính nghiêm túc hỏi:

- Các ngươi đắc tội nàng ở chỗ nào? Tại sao nàng đánh các ngươi nặng tay vậy?

Vương Học Hoành bực tức nói:

- Chúng ta làm gì đắc tội nàng!

Lý Kiến Khôn khẽ nói:

- Nàng muốn Thánh Hiền Quan của sư muội.

Trần Duy Chính nghe liền hổi. Bát Quái Cổ quốc tay trắng quay về trước mặt Lý Thất Dạ, nhưng họ không chết tâm. Bát Quái Cổ quốc và Trung Vực Thánh Địa có quan hệ liên nhna với nhau, giờ đệ tử Trung Vực Thánh Địa muốn cướp Thánh Hiền Quan của Quách Giai Tuệ cũng có lý.

Trần Duy Chính hỏi:

- Mấy người ra tay?

Lý Kiến Khôn xấu hổ nói:

- Chỉ một mình Chu Tư Tình.

Bảy người liên hợp mà không thắng một người, còn suýt chết đúng là đáng xấu hổ.

Trần Duy Chính thầm thở dài, Hộ Sơn tông so với vật khổng lồ như Trung Vực Thánh Địa có khoảng cách rất lớn, không thể vượt qua.

Trần Duy Chính do dự, hỏi ý Lý Thất Dạ:

- Phải làm sao bây giờ thưa sư tổ?

Trần Duy Chính không dám tự quyết định chuyện này, vì Hộ Sơn tông không chọc vào Trung Vực Thánh Địa nổi.

Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn, không mở mắt ra lạnh nhạt nói:

- Còn sao nữa, đánh trở lại, giết nàng.

Bảy người Quách Giai Tuệ nhìn nhau, không biết nên trả lời sao.

Trần Duy Chính dè dặt nói:

- Nhưng... nhưng mà... thưa sư tổ, Trung Vực Thánh Địa là một trong truyền thừa địa giáo mạnh nhất Tiên Ma đạo thống chúng ta, nghe nói bọn họ còn Trường Tồn Bất Hủ sống trên đời.

Không phải Trần Duy Chính nghi gừo thực lực của Lý Thất Dạ, gã rất tin tưởng hắn. Nhưng mới trước đó Hộ Sơn tông đã đắc tội Bát Quái Cổ quốc, giết nhiều đệ tử của Bát Quái Cổ quốc, phế Tuần Sử.

Giờ đắc tội cả Trung Vực Thánh Địa thì chẳng phải là Hộ Sơn tông một hơi gây hấn với hai truyền thừa đại giáo mạnh nhất Tiên Ma đạo thống sao?

Nếu là trước kia Trần Duy Chính không dám tưởng tượng. Nói câu khó nghe nếu lúc trước kêu Trần Duy Chính đối địch với Bát Quái Cổ quốc hoặc Trung Vực Thánh Địa thì gã sẽ hai chân run cầm cập, không có chút gan dạ, can đảm đối địch với vật khổng lồ như vậy.

Không thể trách Tuần Sử, cái này không phải tại gã nhát gan yếu đuối, ngược lại là hành động sáng suốt. So sánh với truyền thừa đại giáo như Bát Quái Cổ quốc, Trung Vực Thánh Địa thì Hộ Sơn tông chỉ như con kiến, bọn họ tùy thời lúc có thể tiêu diệt Hộ Sơn tông.

Nên trước kia Hộ Sơn tông ở chung với vật khổng lồ như Bát Quái Cổ quốc dù bị đối xử bất công cỡ nào chỉ đành nuốt uất ức vào bụng, nếu chọc Bát Quái Cổ quốc khó chịu là một hơi tiêu diệt luôn Hộ Sơn tông.

Giờ tưởng tượng đối địch với Bát Quái Cổ quốc, Trung Vực Thánh Địa khiến Trần Duy Chính sợ hãi.

Lý Thất Dạ cười khẽ:

- Vậy ngươi sẽ làm sao? Chẳng lẽ ngươi chịu thua thì bọn họ từ bỏ ý đồ sao? Hoặc ngươi nhường Thánh Hiền Quan cho Bát Quái Cổ quốc, Trung Vực Thánh Địa, để bọn họ lập tiên hiền?

Trần Duy Chính im lặng trước câu hỏi của Lý Thất Dạ. Trong lòng Trần Duy Chính trăm phần trăm không muốn nhường Thánh Hiền Quan, càng không muốn truyền thừa đại giáo khác nâng lên tiên hiền. Nếu Hộ Sơn tông muốn vùng lên, xác lập lại địa vị trong Tiên Ma đạo thống thì phải có Thánh Hiền Quan. Sau này Hộ Sơn tông mạnh hơn, có tiên hiền thì địa vị hoàn toàn khác hẳn trong Tiên Ma đạo thống, họ là chính thống của Thủy Tổ.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi không thể nhường bước thì chỉ còn cách đánh trở lại. Ngươi đánh cho kẻ địch không dám hé răng, đánh bọn họ run rẩy thì người ta mới bỏ lòng tham.

Lý Thất Dạ hời hợt nói:

- Hơn nữa chỉ là một thánh đại, không phải đối địch với một đạo thống. Dù là đối địch với đạo thống cũng chẳng sao cả.

Trần Duy Chính cắn răng quyết tâm, lạy dài hướng Lý Thất Dạ:

- Toàn nghe sư tổ quyết định!

Tục ngữ nói hay, có gan mới làm giàu, Hộ Sơn tông không dám đối diện mạo hiểm như thế, không chịu phiêu lưu gì thì tương lai nói chi vươn lên, huống chi có mặt Lý Thất Dạ ở đây.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Thế nào? Các ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nhưng các ngươi phải tự làm, các ngươi đánh trở lại, giết nàng mới khiến mình mạnh hơn.

Cả nhóm nhìn nhau.

Quách Giai Tuệ dõng dạc nói:

- Chúng ta sẽ đánh trở lại! Nhưng chúng ta còn cần tu luyện nữa!

Trong bảy người đại sư huynh là Lý Kiến Khôn, nhưng Quách Giai Tuệ đạo tâm kiên định nhất, có quyết đoán nhất thành lãnh tụ tinh thần của nhóm.

Triệu Trí Đình ngần ngừ nói:

- Chu Tư Tình có mấy món báu vật rất mạnh, chúng ta tu luyện thêm một thời gian thì có cơ hội đánh nàng ta.

Lý Thất Dạ không nhướng mí mắt lên, ném ra vài báu vật siêu mạnh:

- Chỉ là báu vật chứ có gì.

Các món báu vật thích hợp sở trường của từng người, khi cầm báu vật trong tay, đám Quách Giai Tuệ cảm nhận rất tiện tay như đặc biệt làm ra dành cho họ.

Trần Duy Chính trợn mắt há hốc mồm nhìn các báu vật nhấp nháy thần quang, ngây người thật lâu. Vì Lý Thất Dạ ban cho báu vật đẳng cấp Chân Đế, Bất Hủ Chân Thần, uy lực tuyệt luân.

Khi Hộ Sơn tông chưa xuống dốc từng có báu vật như vậy, còn có rất nhiều. Ngày nay Hộ Sơn tông khó lấy ra được, dù có cũng là báu vật trấn núi, để lại lưu giữ tông môn. Đừng nói đệ tử bình thường, dù là Trần Duy Chính cũng không thể mang báu vật như vậy ra ngoài.

Lý Thất Dạ tùy tay ban báu vật vô cùng quý trọng cho nhóm Quách Giai Tuệ khiến Trần Duy Chính mắt tròn mắt dẹt, lòng vô cùng rúng động.

Đối với Lý Thất Dạ thì báu vật như vậy không đáng gì, hắn có bảo khố vô cùng phong phú, báu vật nhiều đến hù chết người.

Đám người Quách Giai Tuệ ngẩn ngơ nhìn các binh khí, báu vật trong tay. Bọn họ lớn như vậy lần đầu tiên thấy báu vật quý giá mạnh đến thế, làm họ rung động là trong tay đang cầm những báu vật đó. Nếu là trước kia bọn họ không dám tưởng tượng, giờ thật sự nắm giữ binh khí, báu vật cực kỳ quý giá. Giống như nằm mơ nhưng không phải mơ, là hiện thực hết sức chân thật.

Trần Duy Chính phản ứng lại trước tiên, thúc giục:

- Không mau tạ sư tổ ban ơn, sư tổ ơn nặng như núi với các ngươi!

Đám Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, lòng rung động mạnh, tất cả thứ này là Lý Thất Dạ ban cho họ.

Đám Quách Giai Tuệ ba quỳ chín lạy:

- Đa tạ sư tổ, công tử ban ơn.

Bình Luận (0)
Comment