Đế Bá (Dịch)

Chương 3952 - Chương 3952 - Hùng Hổ Dọa Người (2)

Chương 3952 - Hùng Hổ Dọa Người (2)
Chương 3952 - Hùng Hổ Dọa Người (2)

Lý Thất Dạ liếc bảy người:

- Liều mạng tu luyện đi, nếu như vậy mà vẫn không thể đánh thắng bọn họ thì sau này các ngươi đừng nhắc tên của ta, làm ta mất mặt.

Lý Thất Dạ xòe tay.

Ong ong ong ong ong!

Một không gian mở ra, Lý Thất Dạ ra lệnh:

- Đây là dị không gian tầng sâu, mười năm bằng một ngày. Các người ở bên trong liều mạng chút, không thì đừng hòng đi ra.

Đám Quách Giai Tuệ chưa phản ứng lại đã bị Lý Thất Dạ ném vào không gian, trong thời gian ngắn tiến vào kiểu tu luyện địa ngục.

Khi tu luyện trong không gian tầng sâu nhóm Quách Giai Tuệ mới biết tu luyện trong chiến trường cổ là hạnh phúc. Ty luyện nơi đây là sâu trong địa ngục, hành hạ vô cùng đau khổ. Nhưng vì không phụ kỳ vọng cao của Lý Thất Dạ, cả nhóm theo Quách Giai Tuệ dẫn dắt cắn răng khổ tu không nghỉ.

Trần Duy Chính nhìn nhóm Quách Giai Tuệ bị Lý Thất Dạ ném vào không gian tầng sâu tu luyện, gã vừa lo vừa mừng. Vì trải qua khổ tu địa ngục đạo hạnh của họ sẽ tiến bộ vùn vụt, có ngày sẽ độc lập cười ngạo thiên hạ.

Ném nhóm Quách Giai Tuệ vào không gian tầng sâu xong Lý Thất Dạ nhắm mắt lại như đang ngủ.

Sau đó không lâu thiếu nữ họ từng gặp ở lối vào chiến trường cổ cùng một đám nam nữ trẻ tuổi nổi giận đùng đùng chạy tới gần.

Thiếu nữ này là Chu Tư Tình, đệ tử của Trung Vực Thánh Địa mà nhóm Quách Giai Tuệ đã nói.

Chu Tư Tình hùng hổ như khởi binh hỏi tội, húc đầu gặn hỏi Trần Duy Chính:

- Bọn họ đâu?

Trần Duy Chính bình tĩnh hỏi:

- Không biết các hạ hỏi ai?

Chu Tư Tình vênh váo lạnh lùng nói:

- Là bảy đệ tử của Hộ Sơn tông các ngươi, nha đầu đội Thánh Hiền Quan.

Trần Duy Chính tiếp tục bình tĩnh nói:

- Thì ra các hạ tìm bảy đệ tử vô dụng của Hộ Sơn tông chúng ta, bọn họ đã ra ngoài tôi luyện.

Chu Tư Tình cười khẩy nói:

- Ra ngoài tôi luyện? Là chạy trốn đi? Bị bản cô nương đánh đến vỡ mật chó chữ gì?

Chu Tư Tình cao giọng ngạo nghễ nói:

- Ngươi là tông chủ của Hộ Sơn tông?

Trần Duy Chính đáp:

- Đúng vậy!

Chu Tư Tình cao cao tại thượng nói:

- Vậy thì tốt, ngươi nghe kỹ cho ta. Hừ, kêu đệ tử của các ngươi giao Thánh Hiền Quan ra, kẻ thua cuộc không nộp Thánh Hiền Quan đã muốn trốn, không dễ vậy! Nếu ả không giao Thánh Hiền Quan ra đừng trách ta không khách sáo! Trung Vực Thánh Địa chúng ta sẽ giết tới Hộ Sơn tông các ngươi, tự gánh lấy hậu quả!

Trần Duy Chính thầm bực mình, gã dù gì là tông chủ lại bị một tiểu nha đầu quát vào mặt.

Trần Duy Chính trầm giọng nói:

- Hộ Sơn tông chúng ta các đời không tranh với người, không thù không oán với ai...

Chu Tư Tình ngắt lời Trần Duy Chính, cười nhạt:

- Cái gì không thù không oán, cái gọi là tiên hiền của các ngươi đã thua trong tay ta, ả không có tư cách đội Thánh Hiền Quan. Từ hôm nay Thánh Hiền Quan là của Trung Vực Thánh Địa chúng ta!

Trần Duy Chính biểu tình cực kỳ khó xem, Chu Tư Tình hùng hổ dọa người, dù là tượng đất cũng có ba phần tính tôi.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Vậy sao?

Là Lý Thất Dạ lên tiếng:

- Ngươi chắc chắn có thể thắng được bọn họ?

Chu Tư Tình trừng Lý Thất Dạ:

- Ngươi là ai?

Chu Tư Tình không biết Phù Khôn thua thảm, vì chuyện này rất mất mặt, Bát Quái Cổ quốc không tuyên bố ra ngoài.

Trần Duy Chính giới thiệu ngay:

- Đây là sư tổ của Hộ Sơn tông chúng ta.

Nghe Trần Duy Chính nói thế, Chu Tư Tình liếc Lý Thất Dạ một cái, coi khinh bảo:

- Đầu năm nay chó mèo gì cũng có thể làm sư tổ, tiểu môn tiểu phái đúng là tiểu môn tiểu phái, không có ai ra hồn. Một kẻ tàn phế cũng lấy ra lẫn lộn thật giả.

Chu Tư Tình buông lời khinh miệt làm Trần Duy Chính biến sắc mặt, sầm mặt xuống lạnh lùng nói:

- Chu cô nương, chú ý lời nói chút đi!

Tuy Trần Duy Chính không muốn chọc thị phi, không muốn đắc tội Trung Vực Thánh Địa, nhưng nghe Chu Tư Tình nhục nhã sư tổ của mình làm gã không nuốt trôi cục tức này được. Tượng đất cũng có ba phần tính tôi!

Đối với nhiều tu sĩ thì tôn nghiêm quan trọng còn hơn mạng sống.

Chu Tư Tình không thèm để bụng, khinh thường nói:

- Rồi sao? Bản cô nương không chú ý ngôn từ thì ngươi làm gì? Hộ Sơn tông các ngươi chỉ là một môn phái nhỏ cỏn con, dám đối địch với Trung Vực Thánh Địa chúng ta, một ngón tay Trung Vực Thánh Địa đủ diệt các ngươi!

Chu Tư Tình hừ mũi, ngẩng cao đầu, không thèm quan tâm lời cảnh cáo của Trần Duy Chính. Có thể nói bộ dạng của nàng là ‘ta nói chuyện với ngươi là vinh hạnh cho ngươi’.

Thanh niên tu sĩ đi cùng Chu Tư Tình cười khẩy nói, cũng xem như tốt bụng cho lời khuyên:

- Trần tông chủ biết điều thì kêu đệ tử của Hộ Sơn tông các ngươi giao Thánh Hiền Quan ra, ngoan ngoãn đi ra cho Chu sư tỷ xử lý, không thì Hộ Sơn tông các ngươi tự tìm đường chết.

Lòng Trần Duy Chính bốc cháy lửa giận, hừ lạnh.

Lý Thất Dạ không giận, hỏi:

- Sư phụ của ngươi là ai?

Hắn uể oải ngồi, không nhướng mí mắt, trông thật yếu ớt.

Chu Tư Tình khinh thường khóe mắt liếc Lý Thất Dạ một cái, cười nhạt:

- Sư phụ của ta? Phế vật như ngươi cũng xứng hỏi sư phụ của ta là ai? Cho dù ngươi thật sự là sư tổ của Hộ Sơn tông cũng không có tư cách hỏi. Ngươi nghĩ mình là ai? Hộ Sơn tông các ngươi là cái thá gì...

Bốp!

Chu Tư Tình chưa nói hết câu đã bị Lý Thất Dạ tát một cái bay đi. Chu Tư Tình té cái bịch xuống đất, ọc bãi máu, hàm răng rớt ra.

Lý Thất Dạ một bàn tay tát Chu Tư Tình rụng răng, gò má móp méo thịt bầy nhầy, bỗng chốc thành kẻ xấu xí.

Lý Thất Dạ vẫn ngồi đó không thèm nhìn Chu Tư Tình cái nào, không nhướng mí mắt lên.

Ở trong mắt Lý Thất Dạ thì người như Chu Tư Tình chỉ là một con muỗi.

Chu Tư Tình hét to một tiếng:

- Ngươi dám đánh ta!?

Chu Tư Tình bò dậy, hét to:

- Ta muốn giết ngươi!!!

Chu Tư Tình quát lớn một hơi đánh ra hơn mười món bảo kiếm.

Một chuỗi tiếng đinh đang vang lên, các thanh bảo kiếm đâm hướng Lý Thất Dạ, cực kỳ độc ác muốn cắt hắn thành bãi thịt.

Rầm!

Lý Thất Dạ không thèm nhìn, hắn búng nhẹ tay một cái, hơn mười cây bảo kiếm vỡ nát, bàn tay to vỗ nhẹ.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Chu Tư Tình bị đập té xuống đất, tiếng xương gãy răng rắc, máu tuôn như suối nhuộm đỏ quần áo. Người Chu Tư Tình đẫm máu.

Thấy Chu Tư Tình bị thương, mấy chục tu sĩ trẻ nam nữ đi theo nàng cùng trầm giọng quát:

- Dừng tay!

Bọn họ hoặc rút kiếm hoặc cầm trường đao hoặc lấy bảo tháp ra cùng ném hướng Lý Thất Dạ.

Bình Luận (0)
Comment