Đế Bá (Dịch)

Chương 4141 - Chương 4141 - Ta Vô Địch Cõi Đời

Chương 4141 - Ta Vô Địch Cõi Đời
Chương 4141 - Ta Vô Địch Cõi Đời

Kim Bồ Chân Đế là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chẳng những không thể hút một chút xíu huyết khí của Lý Thất Dạ còn bị hút ngược lại.

Lý Thất Dạ cười hỏi, hờ hững nhìn nhóm Kim Bồ Chân Đế:

- Còn thủ đoạn gì không?

Lý Thất Dạ chỉ tùy ý liếc qua vẫn làm nhóm Kim Bồ Chân Đế nín thở, thụt lùi một bước.

Đám học sinh nổi da gà nhìn, hiện tại ai đều hiểu rằng Kim Bồ Chân Đế bát cung cũng không đánh lại Lý Thất Dạ.

Tưởng tượng xem trước đó đám học sinh này từng coi thường Lý Thất Dạ, giờ họ thầm run. Đặc biệt một số học sinh đã nhục mạ Lý Thất Dạ thì toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu hắn ghi hận là bọn họ tiêu đời, khó thoát cái chết.

Học sinh liếc nhau, mặt không chút máu.

Kim Bồ Chân Đế nhìn quang minh hoàng kim long, móng vuốt rồng đã mọc ra lại, thực lực vẫn rất mạnh.

Kim Bồ Chân Đế nhìn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần, ba người nhìn lại gã.

Lúc này ba người răm rắp nghe theo Kim Bồ Chân Đế, vì trong nhóm nếu tính thực lực Kim Bồ Chân Đế mạnh nhất, huống chi gã có quang minh hoàng kim long, mà quang minh hoàng kim long có thể điều khiển tất cả cự thú viễn cổ.

Lý Thất Dạ khoanh tay đứng, cười tùy ý:

- Bốn người cùng lên đi.

Nhóm Kim Bồ Chân Đế nín thở. Ba người Chân Đế, một vị Chân Thần, lúc này họ như con kiến trong mắt Lý Thất Dạ, hắn tùy tay nghiền là bọn họ dẹp lép.

Đây là đả kích lớn cho nhóm Kim Bồ Chân Đế, bọn họ xuất thân cao quý, càn quét bát phương, dù là Thủy Tổ như Lan Thư Tài Thánh cũng khen họ nức nở. Bọn họ đi đến đâu đều được tôn kính, nếu gặp tồn tại mạnh hơn cũng không dám khinh rẻ bọn họ như vậy.

Hôm nay Lý Thất Dạ không xem bọn họ ra gì, bộ dáng hờ hững như nhìn con kiến. Cả đời họ xem người ta như kiến, đã bao giờ bị người nhìn như con kiến? Loại cảm giác này khiến Chân Đế như họ rất ức chế.

Nhưng dù bọn họ thấy bực tức cũng bất lực, Lý Thất Dạ quá mạnh, họ chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng.

Bọn họ chợt hiểu bốn người hợp sức lại cũng không đánh thắng Lý Thất Dạ nổi.

Kim Bồ Chân Đế trầm giọng hỏi:

- Các vị đạo hữu có cao kiến gì?

Kim Bồ Chân Đế dứt lời, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần liếc nhau. Bọn họ không đưa ra thủ đoạn tuyệt thế gì được, vì thực lực của Lý Thất Dạ vượt xa tưởng tượng của họ.

Các học sinh nín thở nhìn bốn người Kim Bồ Chân Đế, thật ra họ bỏ chạy cũng không ai cười nhạo gì. Gặp kẻ địch mạnh khủng bố như Lý Thất Dạ, đổi lại các học sinh thì ý nghĩ đầu tiên trong lòng là chạy vắt giò lên cổ.

Đối diện kẻ địch khủng bố như vậy có chạy mất dép cũng không quá mất mặt.

Trong lúc nhóm Kim Bồ Chân Đế do dự, Bảo Nguyên Chân Thần trầm giọng nói:

- Nếu ba vị đạo huynh muốn đi thì tiểu đệ không biết tự lượng sức mình đoạn hậu cho.

Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế ánh mắt giao nhau, thật ra trong lòng họ cũng muốn chạy trốn. Nhưng ba vị Chân Đế bị người đánh chạy trốn như chó cụp đuôi thì mất mặt.

Thái độ của Bảo Nguyên Chân Thần kiên quyết nói:

- Nếu ba vị đạo huynh còn muốn tái chiến thì tiểu đệ xin tiên phong huyết chiến đến cùng, không chết không ngừng! Hôm nay tiểu đệ đổ máu mất mạng tại đây cũng quyết chiến một trận! Tiểu đệ không biết tự lượng sức mình, dùng mạng báo ơn của Đặng lão!

Thái độ của Bảo Nguyên Chân Thần hết sức kiên định, gã muốn đấu với Lý Thất Dạ đến chết mới thôi. Nếu Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế muốn trốn thì Bảo Nguyên Chân Thần nguyện đoạn hậu, nếu ba người muốn chiến gã sẽ là người thứ nhất xung phong lao lên.

Thái độ của Bảo Nguyên Chân Thần khiến Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế cười khổ. Ba người không biết nên kính nể gã hay thấy bất đắc dĩ.

Biết rõ mình không đánh lại, chết chắc, Bảo Nguyên Chân Thần vẫn muốn huyết chiến đến cùng, dùng mạng trả ơn.

Chỉ tính điểm này Bảo Nguyên Chân Thần đáng giá họ tôn kính, ba người chống đối Lý Thất Dạ đều vì ích kỷ của mình. Bảo Nguyên Chân Thần đối địch với Lý Thất Dạ vì muốn báo đáp ơn lớn của Đặng Nhâm Sâm. Mặc dù Bảo Nguyên Chân Thần làm như vậy là rất ngu muội, nhưng khiến người kính.

Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Kim Bồ Chân Đế do dự. Trong tình huống này ai đều thấy rõ tốt nhất là trốn chạy mới là thượng sách.

Nói câu khó nghe, lúc này họ trốn thoát được đã là siêu may mắn, đương nhiên khiến họ không còn đế uy, mặt mũi quét rác.

Nhìn nhóm Khắc Thạch Chân Đế do dự, Bảo Nguyên Chân Thần trầm giọng quát:

- Ba vị đạo huynh đi trước đi, để ta đoạn hậu cho!

Tuy ban đầu là Bảo Nguyên Chân Thần xúi giục ba người đối địch với Lý Thất Dạ, nhưng phút giây sống chết gã xem như một nam nhân có đảm đương gánh vác trách nhiệm.

Dù có thế nào Bảo Nguyên Chân Thần đều sẽ huyết chiến đến cùng, không chết không ngừng với Lý Thất Dạ, nên gã nguyện đoạn hậu cho Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế.

Kim Bồ Chân Đế trầm ngâm nói:

- Sư tôn của ta truyền thủ đoạn xuống như chính lão nhân gia đến, không biết ba vị đạo huynh có muốn thử một lần?

Nghe Kim Bồ Chân Đế đề nghị, ba người Khắc Thạch Chân Đế lòng rung động:

- Tài Thánh đích thân đến!

Nếu thủ đoạn này tựa như Lan Thư Tài Thánh tự mình đến thì nó mạnh cỡ nào, Thủy Tổ ra tay san bằng vạn cổ, vô địch cõi đời.

Kim Bồ Chân Đế trầm giọng nói:

- Nếu ba vị đạo huynh đồng ý liều một phen vậy ta cần ba vị hỗ trợ.

Kim Bồ Chân Đế có quyết tâm chiến, gã cực kỳ không cam lòng thua trong tay Lý Thất Dạ.

Kim Bồ Chân Đế khổ tu cả đời, dày dạn kinh nghiệm, từng gặp Thủy Tổ, đây là lần thua thảm nhất của gã. Không thấy Lý Thất Dạ dùng công pháp chiêu thức gì mà suýt làm gã mất mạng.

Với Chân Đế bát cung như Kim Bồ Chân Đế thì xem như nhục nhã lớn, gã không tin muốn chiến lại, dù không đánh thắng Lý Thất Dạ cũng muốn lay động một chút.

Bảo Nguyên Chân Thần là người thứ nhất tỏ thái độ, trầm giọng nói:

- Ta đồng ý, không chết không ngừng!

Khắc Thạch Chân Đế cắn răng nói:

- Chiến một trận có ngại chi! Thất bại như vậy thật là không rõ ràng, lại chiến một trận, thua cũng phải thua cho rõ, ngại gì chết!

Khắc Thạch Chân Đế biết mình không đánh lại Lý Thất Dạ, nhưng bị hắn quét qua như gió thổi lá rụng, gã thấy rất nhục nhã. Thua trong tay Lý Thất Dạ như vậy khiến Khắc Thạch Chân Đế rất bức bối, dù gã sống rời đi thì Lý Thất Dạ sẽ trở thành ác mộng của gã, như bóng ma bao trùm gã cả đời.

Bình Luận (0)
Comment