Kim Mãng Chân Đế hít sâu, cũng tỏ thái độ:
- Vậy thì chiến đến cùng, không chết không ngừng!
Kim Bồ Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần, Khắc Thạch Chân Đế đều có quyết tâm chiến tới cùng, nếu Kim Mãng Chân Đế một mình trốn thì về tình về lý đều không nói được.
Kim Mãng Chân Đế không xem như Chân Đế tầng lớp cao nhất nhưng cũng là quý tộc vô song, bảo gã trốn như chó cụp đuôi thì rất khó chấp nhận. Nhóm Kim Bồ Chân Đế đã muốn chiến tới cùng thì Kim Mãng Chân Đế cũng cắn răng quyết tâm không chết không ngừng.
So với nhóm Kim Bồ Chân Đế tâm tính hết sức trịnh trọng thì Lý Thất Dạ nhàn nhã hỏi:
- Các ngươi bàn bạc thế nào rồi?
Nhóm Kim Bồ Chân Đế liếc nhau, trịnh trọng gật đầu:
- Chúng ta không chết không ngừng!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tốt, có can đảm hơn ta đoán. Ta còn tưởng các ngươi sẽ bỏ chạy, nếu các ngươi muốn chết trận mới thôi thì ta thành toàn các ngươi.
Biểu tình nhóm Kim Bồ Chân Đế trầm trọng, không cảm thấy Lý Thất Dạ nói khoác, vênh váo gì.
Nhìn Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần vẻ mặt trầm trọng, nhiều học sinh bị rung động, biết sắp bắt đầu trận kịch chiến. - Phải chết mới ngừng sao?
Một học sinh nghiêm túc nói:
- Sợ là bốn người Kim Bồ Chân Đế có liên hợp cũng không đánh lại.
Trước đó nhiều người cho rằng Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần bắt tay nhau thì Lý Thất Dạ không đánh lại. Nay tình huống hoàn toàn trái ngược, nếu Lý Thất Dạ ra tay thì bốn người Kim Bồ Chân Đế có hợp tác cũng không đánh lại.
Trận chiến vừa rồi Lý Thất Dạ biểu hiện quá khủng bố, không cần một chiêu một thức đã hạ gục Kim Bồ Chân Đế, thực lực như vậy rất khủng bố siêu quần.
Vẻ mặt Kim Bồ Chân Đế nghiêm túc trang nghiêm nói:
- Tại hạ không biết tự lượng sức mình, chỉ có sư tôn để lại một đường đại đạo, sợ làm nhục sư môn. Nhưng hôm nay tại hạ vẫn nguyện liều một phen lĩnh giáo thuật vô thượng của đạo huynh!
Lý Thất Dạ cười thản nhiên nói:
- A, sư tôn Lan Thư Tài Thánh của ngươi? Cũng tốt, dạo này nghe người ta nói sư tôn Lan Thư Tài Thánh của ngươi tuyệt thế vô song, ta thật muốn xem sư tôn của ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.
Lý Thất Dạ hời hợt nói một câu làm người nín thở.
Nếu là trước kia nghe Lý Thất Dạ cuồng ngạo bàn luận về sư tôn thì Kim Bồ Chân Đế sẽ căm giận bất bình, nhất định đòi lại cách ăn nói cho sư tôn. Còn bây giờ khuôn mặt Kim Bồ Chân Đế nghiêm túc, trừ phi sư tôn đích thân đến, không thì gã không dám nói mạnh miệng.
Nghe Kim Bồ Chân Đế nói, nhiều học sinh rung động tinh thần, nghênh cổ trông mong.
- Lan Thư Tài Thánh!
Có học sinh lẩm bẩm:
- Thủ đoạn của Lan Thư Tài Thánh sao?
Lan Thư Tài Thánh là một trong hai Thủy Tổ đương thời, ít ai có tư cách gặp mặt một lần. Nếu hôm nay được thấy tận mắt thủ đoạn nghịch thiên của Lan Thư Tài Thánh thì không uổng chuyến đi này.
Kim Bồ Chân Đế xấu hổ nói:
- Hổ thẹn, là ta vô năng không học được một phần mười bản lĩnh của sư tôn, làm nhục sư môn. Trận chiến hôm nay ta không dám đại biểu sư môn, nhưng ta tâm cao khí ngạo, đại biểu chính mình chiến đến cùng với đạo huynh. Sử dụng thủ đoạn của sư tôn e rằng không phát huy bằng một phần mười thực lực thật sự của sư tôn.
Đối mặt tồn tại khủng bố như Lý Thất Dạ dù có thủ đoạn của sư tôn thì Kim Bồ Chân Đế vẫn lo âu, nên đánh tiếng trước.
Trận chiến này Kim Bồ Chân Đế chỉ đại biểu cho bản thân, không đại biểu đạo thống của họ, càng không đại biểu sư tôn của mình. Vì lỡ gã thua dưới thủ đoạn của Lý Thất Dạ sẽ làm tổn thương uy phong của sư môn, Kim Bồ Chân Đế sẽ thấy rất tội lỗi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cũng được. Yên tâm, dù ngươi dùng thủ đoạn của sư môn ngươi thì ta sẽ không tìm sư phụ ngươi tính sổ.
Các học sinh nghe thế quay sang ngó nhau, chưa ra tay mà Lý Thất Dạ nói như đã đánh bại thủ đoạn của Lan Thư Tài Thánh, hắn nói thản nhiên, không thèm để Lan Thư Tài Thánh vào mắt. - Giọng điệu đúng là kiêu căng lớn lối.
Tuy mọi người đều biết thực lực của Lý Thất Dạ khiến người sợ hãi nhưng dửng dưng không thèm để Lan Thư Tài Thánh vào mắt thì hắn cuồng thật.
Dù sao Lan Thư Tài Thánh là Thủy Tổ, thực lực mạnh mẽ đám vãn bối như nhóm Kim Bồ Chân Đế không thể so sánh.
Kim Bồ Chân Đế hít sâu, trầm giọng quát:
- Vậy xin đạo huynh chỉ giáo. Ba vị đạo huynh, chúng ta không chết không ngừng!
Kim Mãng Chân Đế bất chấp, quát to:
- Được, không chết không ngừng!
Khắc Thạch Chân Đế từ tốn nói:
- Con người ai cũng sẽ chết một lần, làm Chân Đế chết trận sa trường xem như chết có ý nghĩa.
Bảo Nguyên Chân Thần thét dài:
- Lấy mạng báo ơn! Được cùng chiến sa trường với ba vị Chân Đế, cùng huyết chiến chịu chết xem như vinh hạnh cả đời của Vương Vĩ Nguyên ta!
Bốn người Kim Bồ Chân Đế hào khí ngút trời, uy Chân Đế tràn ngập trong thiên địa, có thế khí nuốt sơn hà.
Nhìn bốn người Kim Bồ Chân Đế hào khí ngất trời, có người khen nức nở:
- Nam nhi là đây!
Trước đó ba người Khắc Thạch Chân Đế bị càn quét như gió thu thổi lá rụng, Kim Bồ Chân Đế bị đánh bại trong chớp mắt làm uy Chân Đế tan nát hết, khiến người quên mất bọn họ là các Chân Đế. Lúc này lời thề huyết chiến đến cùng của họ, mặc cho kẻ địch mạnh đến đâu họ cũng không nhường một bước, khiến người nghiêm nghị vì họ. Đặc biệt họ toát ra đế uy Chân Đế hùng hồn, khiến người kính nể.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, quang minh hoàng kim long đứng sau lưng Kim Bồ Chân Đế. Khi cánh quang minh của nó giương rộng tựa như vinh quang vô thượng chiếu rọi Kim Bồ Chân Đế.
Quang minh hoàng kim long gầm lên:
- Grào!
Thanh âm vang vọng thiên địa, tất cả cự thú viễn cổ có mặt cùng đứng sau lưng quang minh hoàng kim long thành hình cánh quạt, đại thế cự thú.
Tất cả cự thú cùng rống:
- Hú!
Tiếng rống vang trời, hơi thở thú cuồn cuộn như có thú triều ức vạn con xuất hiện trước mắt mọi người.
Hơi thở thú vô cùng khủng bố, đám học sinh rùng mình. Hơi thở thú như sóng ập đến cuốn sạch cả thiên địa.
Lúc này mọi người mới nhớ tới quang minh hoàng kim long có thể điều khiển tất cả cự thú viễn cổ:
- Còn có thủ đoạn cuối cùng này nha!
Nếu tất cả cự thú viễn cổ hình thành chiến trận, uy lực sẽ rất lớn, thực lực cao hơn nhóm Kim Bồ Chân Đế. Mới rồi nhóm Kim Bồ Chân Đế thua trận làm mọi người suýt quên đòn sát thủ cuối cùng này.
Giờ thấy quang minh hoàng kim long mang theo tất cả cự thú viễn cổ thành trận, nhìn hơi thở thú vô cùng hoang mãng nhấn chìm thiên địa, tất cả học sinh lòng dấy lên hy vọng.