Không biết tại sao khi nghe câu "giết không tha" thì Vương Hàm run lên, nàng cảm thấy sát ý tràn ngập lòng nàng. Nàng không dám nhiều lời, nhanh chân rời khỏi.
Tư Ức Cung cũ nát lắm rồi. Mặc dù Vương Hàm đã căn dặn phải dọn dẹp nhanh nhất có thể, thế nhưng vẫn cũ nát như vậy. Nàng sợ Lý Thất Dạ không hài lòng, thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề quan tâm mà cứ thế vào ở.
Sau khi Lý Thất Dạ vào Tư Ức Cung thì đuổi hết những người còn lại, ngồi xếp bằng một mình trong phòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Năm đó Cuồng Tổ đặt tên nơi này là Tư Ức Cung ngoại trừ bởi vì ngày thường tu luyện ở nơi này mà còn bởi vì một nguyên nhân khác, đó là hồi ức người thân cùng bạn cũ ở kỷ nguyên của hắn. Dù sao Cuồng Tổ không phải người của thế giới này, hắn có kỷ nguyên của hắn.
Lý Thất Dạ vào ở Tư Ức Cung đương nhiên không vì hồi ức bạn cũ như Cuồng Tổ. Hắn vào ở Tư Ức Cung là vì một nguyên nhân không muốn ai biết.
Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng im lặng, hắn vừa như nhập định, lại vừa như đã ngủ, vô thanh vô thức, cả tiếng hít thở cũng bặt im.
Thời gian từ từ trôi qua. Lúc mới bắt đầu không có dị tượng nào hết, thế nhưng theo thời gian trôi qua, Lý Thất Dạ đang ngồi xếp bằng dường như mờ dần, dường như sắp sửa hòa tan. Nhưng khi nhìn kỹ thì thứ hòa tan không phải Lý Thất Dạ mà là không gian ở chỗ Lý Thất Dạ.
Nếu lúc này có người ở trong phòng thì giác quan của người đó sẽ bị nhầm lẫn, sẽ nghe thấy tiếng gạch "răng rắc", sẽ nhìn thấy từng viên gạch dính lại với nhau, từ từ biến thành một tòa cung điện. Ảo giác này sẽ làm ngươi cảm thấy như vừa vượt qua thời gian đi tới một thế giới khác. Hơn nữa tòa kiến trúc này không ngừng biến hóa, lên lên xuống xuống, tựa như muốn xây mới lần nữa.
Trên thực tế, nơi đây không phải cung điện mà là bảo tàng, khi Lý Thất Dạ đứng dậy, dõi mắt quan sát, chỉ thấy bốn phía vứt đầy đủ loại bảo vật.
Bên trong bảo khố, từng hòm đựng bảo vật dàn hàng song song, điếm mãi không hết. Có thần kiếm dập dờn lửa đỏ, có lôi chùy sấm chớp uốn lượn, có chuông cổ chứa đựng nhật nguyệt tinh thần...
Ngoại trừ binh khí báu vật ra thì còn có rất nhiều tiên trân thần tài, có tinh thạch nhìn như chứa đựng tiên tâm, có ngọc thạch ấm áp như nắng xuân, có giếng nhỏ phun trào suối vàng...
Về phần bảo đồng tiên thiết thì chất chồng thành đống, nhìn như từng tòa núi nhỏ.
Nhiều bảo vật như vậy, kho báu lớn như vậy, đừng nói đệ tử bình thường ở Cuồng Đình đạo thống mà ngay cả đám lão tổ Cuồng Đình đạo thống cũng sẽ điên cuồng. Sợ rằng tài nguyên bảo vật tồn kho của Cuồng Đình đạo thống còn lâu mới bằng kho báu này.
Nhìn bảo vật chất chồng thành núi, Lý Thất Dạ không hề hồi hộp. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều bảo tàng trên thế gian này rồi. Năm đó khi còn ở Thanh Châu, kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ còn kinh khủng hơn thế này nhiều. - Lão đầu sinh nghi thành tính, không tin ai hết, giấu riêng một số thứ tốt. Có lẽ hắn muốn chừa một con đường lui.
Nhìn kho báu trước mắt, Lý Thất Dạ mỉm cười.
Hiển nhiên khó báu này là kho báu tư nhân Cuồng Tổ để lại, hắn chưa hề định truyền kho báu này lại cho hậu nhân, cũng chỉ có một mình hắn biết kho báu này.
Thế nhưng Lý Thất Dạ cũng biết là bởi vì bọn họ cộng hưởng ký ức. Vì vậy Lý Thất Dạ mới đi vào kho báu này thuận lợi như thế và cũng là lý do tại sao Lý Thất Dạ lại vào ở Tư Ức Cung.
Bên trong kho báu ngoại trừ rất nhiều bảo vật ra thì trên giá sách còn thu gom rất nhiều bí kíp, thể loại nào cũng có. Ngoại trừ công pháp Cuồng Tổ sáng tạo hoặc công pháp tu luyện của chính hắn thì còn có một số công pháp Cuồng Tổ thu thập được từ những đạo thống khác.
Có thể nói bí kíp ở nơi này bao la vạn trượng, không gì không có, thậm chí có rất nhiều công pháp là bí thuật mà Cuồng Đình đạo thống ngày nay đã đánh mất truyền thừa.
Lý Thất Dạ tùy tiện lật xem, trong biển ý thức của hắn chứa đựng tất cả công pháp của Cuồng Tổ, lúc này hắn chỉ tùy ý nhìn qua, không hề chăm chú. Dù sao hắn đã bước ra con đường của mình, công pháp của thế giới này... hay nói công pháp mà Cuồng Tổ sáng tạo chỉ là tham chiếu mà thôi. - Lão đầu, năm đó ngươi làm gãy xương ta, hôm nay ta cuốn hết bảo tàng của ngươi. Không biết ngươi nghe được tin tức này thì có chết ngất đi không nữa.
Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ muốn nhìn thấy nét mặt của lão đầu sau khi biết chuyện này. Nếu như Cuồng Tổ biết quỹ đen của mình bị Lý Thất Dạ cuốn sạch, nói không chừng hắn sẽ phát điên lên mất.
Lý Thất Dạ cũng không khách khí, cuốn sạch hết tất cả mọi thứ mà Cuồng Tổ để lại.
Lúc này, Lý Thất Dạ cười khẽ. Hắn có thể tưởng tượng ra nét mặt của Cuồng Tổ khi biết tin tức này.
Khi Lý Thất Dạ vào ở Tư Ức Cung thì Vương Hàm đã mời gặp mấy vị nguyên lão vì chuyện lão tổ phục sinh lần này. Hiển nhiên, mấy vị nguyên lão này là nguyên lão của Vương phủ, cũng là tâm phúc mà Vương Hàm tin tưởng. - Lão tổ bên dưới Tổ Uyên sống lại... chuyện này đồn ra, sợ rằng bất cứ ai cũng cảm thấy hoang đường, chư hầu các nơi sẽ cho rằng đây chỉ là cái cớ, người kia chỉ là một kẻ mạo danh mà thôi. Sợ rằng khi đó nương nương sẽ bị tấn công, quyền hành trong tay ngài càng bất ổn.
Một vị nguyên lão nghe xong chuyện này thì phát biểu.
Trên thực tế Vương Hàm làm sao không hiểu đạo lý ấy. Thế nhưng lúc này nàng đã bị Lý Thất Dạ chinh phục hoàn toàn, vô cùng tín tưởng Lý Thất Dạ.
- Ta biết chư hầu sẽ suy nghĩ như thế nào. Thế nhưng người này thật sự là tổ tiên sống lại. Những thứ khác có thể giả mạo thế nhưng oai vô địch thì không thể nào làm giả.
Vương Hàm nói:
- Tổ tiên sống lại chẳng phải là một chuyện tốt với chúng ta, với Cuồng Đình đạo thống hay sao? Ngày sau Cuồng Đình đạo thống có rất nhiều hy vọng quật khởi. Ở thời đại này, có một vị Chân Đế tọa trấn Cuồng Đình đạo thống chúng ta thì Cuồng Đình đạo thống chúng ta sợ gì không chấn hưng? - Người này thật sự là một Chân Đế? E rằng không thể. Chân Đế sẽ không ở lại hậu thế.
Một vị nguyên lão khác hoài nghi:
- Cho dù thật sự có Chân Đế ở lại hậu thế thì hắn cũng ở lai Tiên Thống giới, cớ gì phải đi xuống Vạn Thống giới.
- Chuyện này...
Trong nhất thời, Vương Hàm không thể trả lời chính xác. Nàng không biết nên hình dung Lý Thất Dạ như thế nào. Trên người hắn không có bất cứ đạo hạnh nào, thậm chí rất có thể chỉ là một tu sĩ bình thường.
Thế nhưng, khi hai mắt Lý Thất Dạ phát lạnh thì làm con người ta không thể chống lại, đến nàng cũng bị chinh phục ngay tức khắc.
- Tuy không biết đạo hạnh của vị lão tổ này như thế nào, thế nhưng hắn tuyệt đối không yếu, sợ rằng còn mạnh hơn các vị lão tổ còn sống trên đời.
Vương Hàm nói.
- Nếu thật sự là lão tổ sống lại thì đúng là chuyện tốt.
Vị nguyên lão lên tiếng đầu tiên nói:
- Thế nhưng lúc này đế vị của Cuồng Đình đạo thống còn trống, lòng người hoang mang. Lúc này bỗng dưng có tổ tiên sống lại... thời gian không khỏi quá trùng hợp. - Chỉ sợ người này là người của đạo thống khác.
Một vị nguyên lão khác cũng rầu rĩ:
- Lỡ như một vị Chân Thần của đạo thống khác chạy tới Cuồng Đình đạo thống mạo danh tổ tiên sống lại. Như vậy chẳng phải chúng ta dâng Cuồng Đình đạo thống cho người khác sao.
Vương Hàm không khỏi trầm mặc một hồi. Tuy nàng bị Lý Thất Dạ chinh phục thế nhưng không thể không thừa nhận vị nguyên lão này nói rất có lý. Lúc này mọc đâu ra một tổ tiên phục sinh... cũng quá khéo rồi. - Để người này vào đạo nguyên kiểm tra một lần thì chẳng phải rõ ràng hay sao.
Vương Hàm lớn mật đề nghị:
- Nếu như không phải là tổ tiên Cuồng Đình đạo thống thì sẽ bị vạch trần ngay tức khắc.
- Không thể, tuyệt đối không thể!
Vị nguyên lão lên tiếng đầu tiên lập tức lắc đầu:
- Nói không chừng người này có ý đồ khác. Nói không chừng hắn tới đây vì đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống chúng ta. Nếu như thế thật thì chẳng phải chúng ta bị trúng kế hay sao? - Việc này cần bàn bạc kỹ lại.
Một vị nguyên lão khác nói:
- Dù sao chuyện này có liên quan tới sự hưng suy của Cuồng Đình đạo thống, thậm chí liên quan tới sự tồn vong của Cuồng Đình đạo thống. Cho dù nương nương muốn vị tổ tiên sống lại này vào đạo nguyên kiểm tra thì chúng ta đồng ý thôi chưa đủ. Đạo nguyên rất quan trọng, Vương phủ chúng ta không thể định đoạt.
Nghe vậy, Vương Hàm không khỏi thở dài. Nàng cũng biết chuyện này không hề dễ dàng thế nhưng nàng tin tưởng Lý Thất Dạ tuyệt đối là tổ tiên của Cuồng Đình đạo thống. Nàng tin tưởng trực giác của mình. Trực giác nói với nàng, nàng phải tin tưởng người đàn ông này!
Theo Vương Hàm, một tổ tiên mạnh mẽ sống lại là chuyện tốt không thể tốt hơn. Chuyện lần này sẽ giúp Cuồng Đình đạo thống quật khởi.
Vấn đề là, phải để Cuồng Đình đạo thống thừa nhận vị tổ tiên này. Bằng không, Cuồng Đình đạo thống sẽ bị chia năm sẻ bảy.
- Đây là thời cơ ngàn năm một thuở. Nếu như chúng ta không lôi kéo một vị tổ tiên mạnh mẽ như thế, nếu lỡ như hắn đứng về phe người khác thì Vương phủ chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này. Ngày sau không chừng Vương phủ sẽ sa sút, từ đó tách khỏi trung tâm quyền lực của Cuồng Đình đạo thống.
Cuối cùng, Vương Hàm nói trịnh trọng.