Đế Đạo Vô Song

Chương 21 - Hoàng Minh

Trong vô số ánh mắt chết lặng của đệ tử đi ngang xung quanh, Đường Long lấy tay gãi mặt, không có ý tứ đứng đó ánh mắt tràn đầy ngại ngùng nhìn nằm trên như chó chết Hạo Long.

Cổ Huyền Thiên thở dài sau đó đứng lên.

" Trò nên chơi cũng đã chơi, cũng đã nên kết thúc, ai nấy về chỗ mình đi " Hắn nói với đệ tự trong tông sau đó không để ý tới đám người xung quanh, biến mất tại chổ.

" Tiểu Long, ngươi đi về trước " Thân ảnh biến mất sau khi để lại đợt thanh âm.

Đám đệ tử nghe âm thanh giật mình tỉnh lại, sắc mặt cung kính hướng về nơi thân ảnh vừa biến mất hơi nghiêng mình cúc cung hô

" Cung tiễn đại sư huynh — "

Đường Long đứng đó thấy vậy cũng cung kính cúi người sau đó dắt theo đám đệ tử đi. Đệ tử Thái Hư tông lúc này ngẩng cao đầu đắc ý cười trên nỗi đau của người khác đi ngang qua, phảng phất vừa rồi là bọn hắn xuất thủ.

— —

Trong một căn phòng gỗ, vật dụng trong không gian nhỏ hẹp này đơn sơ chỉ có một chiếc giường gỗ đã mục nát cùng với tủ quần áo, gian tròi bếp nho nhỏ.

Một cái thanh niên trông bình thường đến cực điểm mang theo hắc phát cùng với cặp hắc đồng u ám, xung quanh người hắn không khí lúc nào cũng luôn luôn âm trầm cùng u ám, lạnh lẽo, đang vũ động quyền cước trước gian nhà.

Đây là nơi dành cho đệ tử tạp dịch, thật sự cũng không phải đãi ngộ đệ tử tạp dịch tệ như thế, chẳng qua do hắn bị chèn ép, hắn chẳng qua chỉ là một cái trong tiểu nông thôn đi ra, may mắn được một vị trưởng lão đưa vào tông môn, ban đầu đãi ngộ cao hơn không ít một số đệ tử thông thường, chẳng biết làm sao vị trưởng lão kia mất tích, hắn bị đám đệ tử xung quanh ghét bỏ, chèn ép tài nguyên cùng thời gian tu luyện, dẫn đến việc tu vi tiến triển chậm chạp cực điểm.

Thanh niên trên mặt đầy giọt mồ hôi, quần áo lúc này đã ướt như vừa vớt từ trong sông ra, chẳng qua hắn không hề có cảm giác mệt, nếu không có thời gian như đám đệ tử khác, thì hắn cố gắng gấp mười, gắp trăm lần.

" Ta phải trở thành cường giả, ta phải bảo hộ gia đình cùng dân làng mình, ta muốn đạp lên đỉnh phong đại lục " Hoàng Minh cắn răng, liên tục múa những bài quyền cơ bản.

Hắn cứ mãi mê tập luyện mà không biết từ khi nào một cái thanh niên bạch y đứng sau lưng hắn không xa trong sân nhỏ.

Cổ Huyền Thiên ánh mắt phức tạp, nhìn bóng lưng Hoàng Minh.

Cường giả nào mà không phải bước đi lên từ xương máu, ai biết Cổ Huyền Thiên, Vô thượng đế chủ năm xưa là kinh lịch là như thế nào. Lại có ai biết hắn từng trèo chống như thế nào mới leo lên được đỉnh của vạn thế.

Năm xưa hắn cũng là một thân tu luyện, một mình đạp hồng trần, từng bước từng bước chinh phục đỉnh phong đại đạo. Năm xưa không phải nói hắn không có thế lực, trái lại thế lực của hắn kiến tạo vô cùng kinh khủng, cái địa phương kia chính là chư thần cũng không muốn nhúng chàm vào.

Nhưng hắn không muốn câu thúc, hắn muốn một thân một mình tiêu dao không bị ai kéo chân sau. Cũng nói đến hắn năm xưa quá ngạo. Cho dù năm xưa hắn là vô địch tinh không đại địa, bễ nghệ tam thiên đại thế giới, một thân bạch y trấn áp chư thiên vạn giới nhưng cuối cùng là bị người bỏ đá xuống giếng, lọt vào bẫy của kẻ thù, thiên đạo cũng thừa cơ không ngại hạn chế quy tắc cùng nhân quả mà hoá thân diệt sát hắn.

Một trấn chiến đó, ai cũng không biết như thế nào, chỉ có những vô thượng cự đầu biết Thiên Đạo tuyệt đối trọng thương, các loại pháp tắc cũng theo đó mà rối loạn, vũ trụ sinh ra vô số tinh không sụp đổ không phục hồi nổi.

" Ài...cần gì phải khổ thế chứ " Cổ Huyền Thiên nhìn Hoàng Minh thở dài, âm thanh tuy nhỏ nhưng Hoàng Minh cũng nghe được.

Hắn hoảng sợ không biết từ khi nào sau lưng mình đứng đấy một cái nam tử áo trắng.

" Cỡ nào vô thượng quý báu bảo thể, lọt vào mắt bọn đồ ngu kia lại là cái đệ tử tạp dịch, phế vật tu luyện " Cổ Huyền Thiên lầm bầm.

" Ngươi là ai ? " Hoàng Minh nhìn thấy Cổ Huyền Thiên cũng kinh diễm ngây người vài giây, bất quá lấy tính cách hắn cũng nhanh ổn định lại, cau mày đề phòng hỏi, người này từ khi nào đến sau lưng hắn mà không hay biết chắc tu vi không phải tầm thường. Phải biết tu vi hắn không cao nhưng hắn trời sinh ngũ giác mạnh phi thường.

" Không cần hoảng sợ " Cổ Huyền Thiên một thân bạch y, gió lộng phấp phới nhẹ nhàng đạo.

" Ngươi muốn hay không lực lượng thủ hộ cùng quét ngang hết thảy, đến đây theo ta đi, ta ban cho ngươi cơ duyên nắm giữ lực lượng " Cổ Huyền Thiên mỉm cười nhìn trước mắt Hoàng Minh.

" Lực lượng... " Hoàng Minh nghe thế ngẩn người ra, không biết tại sao hắn cảm thấy cái thanh niên trước mặt hắn có khả năng đưa cho hắn lực lượng, cho hắn cảm giác tín phục.

" Nhưng ta lại không có thiên phú " Hoàng Minh như tự nói với bản thân mình.

" Thiên phú ? " Cổ Huyền Thiên nhìn Hoàng Minh như chê cười, hắn nói tiếp.

" Người đi theo ta, thiên phú lại có đáng là gì, chỉ cần ngươi có một lòng ý chí cầu tiến, một tâm vững như bàn thạch...huống chi, ai nói ngươi thiên phú thấp ? "

Hoàng Minh nghe thế ngẩn người ra, thiên phú hắn không thấp ?

]

" Nếu ngươi có thể cho ta lực lượng, ta nguyện ý phụng ngươi vi chủ, đi theo ngươi suốt đời " Hoàng Minh cắn răng, hai tay nắm chặt. Hắn mưu cầu lực lượng hơn ai hết, hắn không muốn làm dế nhũi bị người khác khi dễ nữa.

Cổ Huyền Thiên không nói gì nhìn thật lâu Hoàng Minh. Sau đó trên tay không biết khi nào xuất hiện một cái hộp gỗ.

Hộp gỗ lúc này run rẩy như có đồ vật muốn phá phong lao ra. Chính là Huỷ Diệt Chi Tâm. Hắn mở hộp ra, chỉ thấy không khí xung quanh u ám lại, cây cối nằm gần đó hoá thành tro bụi, như bị lực lượng thời gian ma diệt.

Hoàng Minh tim đập thình thịch nhìn khoả hắc lôi kia, chỉ thấy cảm giác thân thiết cùng khát vọng.

Huỷ Diệt Chi Tâm tựa như tìm được chỗ dựa của mình, lập tức phóng xuất lao ra thẳng về phía Hoàng Minh.

Chưa kịp phản ứng, hắn đã thấy một cổ dòng liệt lao vụt khắp toàn thân mình, kịch liệt đau nhức, sau đó dần dần hội tụ ở vị trí trái tim hắn, từng dòng hắc lôi dung nhập vào trái tim như muốn xé nát tâm can hắn ra.

" A...a " Hoàng Minh không chịu được hét thảm vài tiếng, người mồ hôi ra như tắm, hai gối khụy xuống đất, hắn cắn răng, hắn phải chịu được, hắn biết nếu như lần này ngất đi sẽ mất đi cơ hội duy nhất đến từ người kia.

Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt nhìn hắn, hai tay chắp sau lưng, quan sát cơ thể hắn.

" Sau đợt thống khổ này, nó tẩy tuỷ căn cơ ngươi lại từ đầu, sau đó ngươi tốc độ tu luyện sẽ như phong bạo một đường thẳng tấp quét ngang hết thảy bình chướng... "

" Ta tứ cho ngươi lực lượng, ngươi cần phải cho ta sự trung thành tuyệt đối, đây là điều hiển nhiên. Ta sẽ cho ngươi thấy một phong cảnh mới. Sau khi xong việc, cứ như bình thường, gặp lại ở cuộc thi đấu, đến thời cơ ta sẽ mang ngươi đi... "

Thân ảnh biến mất, âm thanh vang vọng bên tai Hoàng Minh.

——

" Đế thượng — " Đang ngồi bắt chân chéo Đường Long trên ghế dựa, thưởng thức Anh Đào Tửu bỗng dưng thấy thân ảnh Cổ Huyền Thiên xuất hiện lập tức đứng dậy hành lễ.

Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt nhìn hắn đạo

" Ngươi cũng thật là nhàn nhã lắm "

Đường Long hắc hắc cười ngại ngùng.

" Đế thượng, ngươi có dự định tham gia cuộc tỷ thí này không ? Nếu như có thì cũng quá bắt nạt người đi " Đường Long lái qua chuyện khác.

" Tham gia cái gì, một đám tiểu thí hài. Ta lần này thân chinh đến đây là thu một cái người, ngươi sau này có huynh đệ " Cổ Huyền Thiên nhàn nhã ngồi xuống ghế lấy một chung trà vừa thưởng thức vừa đạo.

" Vậy muốn hay không, để ta tham gia nha, tư vị dạy dỗ nhưng là không tệ " Đường Long mặt cười bỉ ổi, hai tay chà sát lại với nhau, nhớ đến tư vị đánh đập hành hạ người khác, hắn bỗng dưng sướng run người.

Cổ Huyền Thiên thở dài, không có thiên phú, hắn có thể cho, lực lượng yếu, hắn có thể đưa cho ngươi lực lượng. Riêng chỉ có tiện nhân cái tính của thằng này là hắn vô sách thúc thủ.

" Ta đây là gây nên tội nghiệt gì "

——— Hạo Minh Tông, một chỗ đường phủ

" Ô ô, Lạc ca, ngươi nhưng là phải trả thù cho ta, hắn là dùng gốc đại thụ nện ta a, là nện đó ngươi biết không... Ai, đau quá " Hạo Long cả người băng bó, nằm trên giường, mồm liên tục kêu gào.

" Ngươi không biết, tên kia là tiện đến như thế nào, gặp hắn nên trực tiếp động thủ, không được động khẩu... A...a..ta muốn giết hắn "

Ngồi ngay gần đó có một cái thanh niên gần hai mươi tuổi, mày kiếm mục sao, một thân lam bào, bên hông có dắt trường kiếm. Thanh niên này chính là ca ca của Hạo Long, đệ nhất nhân ở trong đệ tử hạch tâm, một thân tu vi khó lường.

" Hừ, ngươi cái phế vật, ta cho ngươi ngoan ngoãn ở viện tu luyện, không hảo hảo chạy ra ngoài ăn đòn xong lại chạy về báo. Đợi phụ thân xuất quan ta phải bàn giao như thế nào " Hạo Lạc một mặt khó chịu nói, hắn có trách nhiệm trông nom đệ đệ hắn, nhưng giờ đệ đệ hắn lại rơi vào tình cảnh này. Mặc dù hắn hay đánh đập Hạo Long, nhưng đấy là đệ đệ hắn, giờ đây bị người khác đánh, hắn vô cùng khó chịu.

" Thi đấu, bọn hắn tốt nhất không nên gặp đến ta, nếu không...Hừ " Hạo Lạc hai mắt sát ý lẫm liệt. Hạo Long nằm một bên thấy thế vừa sợ vừa vui.

——— Đến ngày tỷ thí.

Diễn ra ở một quảng trường cực kỳ rộng lớn, giữa quảng trường có một võ đài khổng lồ.

Lúc này xung quanh đã tụ tập người, đầy đủ các tông môn cùng cao tầng, đệ tử tập trung đông đúc, từng tông đều có khu vực riêng của mình.

Vô số đệ tử thanh nam nữ tú giao lưu, liếc mắt đưa tình, khoe khoang tu vi.

" — Ho khan " Một cái lão giả hôi y, tóc muối tiêu, dùng thủ đoạn khó lường không biết khi nào xuất hiện trên võ đài thi đấu.

Ông lão này tu vi cao thâm, hắn ho khan một cái quảng trường mấy chục vạn người yên tĩnh lại.

Có trưởng lão cao tầng tông môn khác nhìn về hắn hai mắt sợ hãi, than đáng sợ tu vi.

" Ta chính là phó tông chủ Hạo Minh tông, năm nay Long Phượng Bảng tỷ thí diễn ra tệ tông may mắn được làm chủ nhà, các quý tông đến tham dự thật là vinh hạnh cho bản tông. Thay mặt tông chủ xin đa tạ mọi người nể mặt, mọi người có thể gọi ta Ngô phó tông chủ... " Sau đó Ngô phó tông chủ của Hạo Minh tông này một đường thao thao bất tuyệt, nói xong mọi người ở dưới vỗ tay hò hét.

Ở Thái Hư Tông vị trí, các đệ tử cùng trưởng lão, phó tông chủ dẫn đội đã tập trung đầy đủ. Đường Long cũng có ở đây, chỉ có Cổ Huyền Thiên không biết vì lý do gì không tới.

Đường Long thay một thân hắc y, viền kim, phong thái tuyệt mỹ nam tử cùng khí chất hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét của nam nữ đệ tử các tông khác.

Đường Long đang đứng nói chuyện với La Phong cùng đám đệ tử, không biết hắn nói gì, liên tục vỗ vỗ vai La Phong, dùng lực đạo mạnh vỗ bôm bốp, nếu không phải hắn tu vi kha khá, e rằng phải lăn mười mấy vòng. Hắn cắn răng mồ hôi lạnh chảy ròng, ha hả cười đáp lại, mà nụ cười này kiểu nào con mẹ nó cũng không dễ coi.

Mấy đệ tử xung quanh ánh mắt thương hại nhìn La Phong, kiểu gì cũng biết La Phong đây là bị cái tiện nhân kia...Ài...

" Đường Long huynh, Đại sư huynh không tới hay sao a, gần thi đấu rồi nha " một cái đệ tử hỏi.

" Hừ, một đám tiểu thí hài, đáng giá cho đế thượng xuất thủ sao, đế thượng xuất thủ nhưng là huỷ thiên diệt địa, đảo ngược thương khung, ngũ hành phá diệt... " Đường Long làm ra dáng già dặn gõ đầu tên đệ tử kia một cái, hai tay chấp sau lưng, ánh mắt thâm thuý một tràng thuyết giáo siêu cao thổi phồng.

Âm thanh hắn không nhỏ, dẫn đến một số người xung quanh tông môn khác nghe được.

Nghe hắn nói thế, mấy đám người xung quanh cười lạnh cùng khinh bỉ.

Có một cái đệ tử tông môn khác đứng ra. Tu vi cũng xếp hàng trung thượng trong cuộc tỷ thí lần này khinh bỉ nhìn đám đệ tử Thái Hư Tông đạo.

" Chó má huỷ thiên diệt địa, một đám phế vật rác rưởi mà thôi "

Hắn cất tiếng lên, đám đệ tử xung quanh bỗng dưng yên tĩnh, vô số ánh mắt thương hại nhìn hắn. Đám đệ tử Thái Hư Tông không tức giận trái lại còn có một tia đồng cảm nhìn tên đệ tử kia.

Đường Long đang tâng bốc Cổ Huyền Thiên bỗng dưng bị một đạo chặt ngang, khuôn mặt hắn cứng đơ ra.

Xì xầm, xì xầm.

" Xong, xong ! Ngươi lại đi chọc đến cái tiểu ma vương " Một cái đệ tử chứng kiến cảnh Đường Long đại phát " tiện uy " lầm bầm.

Tên đệ tử vừa chửi Thái Hư Tông không hiểu, nhìn mọi người xung quanh.

Hắn không biết, Hạo Minh tông một cái thiên tài chuẩn bị tham gia thi đấu vô tình chặn ngang Thái Hư Tông, bị Đường Long cái tiện nhân này một nện lại một nện, nhân gia nhưng là đang còn nằm trên giường đây.

Đường Long hai mắt phát lạnh, híp lại, miệng kéo lên một nụ cười hoà ái nhìn về phía tên đệ tử kia.

Tên đệ tử kia bỗng dưng thấy lạnh mình, đám người xung quanh cũng thế, thấy bao xa tránh bao xa. Một số người không hiểu nhưng nghe tiếng xì xầm cũng sơ sơ hiểu chuyện, tránh xa ra.

——

Một chỗ đường phủ nào đó, một cái thanh niên băng bó toàn thân nằm trên giường.

" A, bỗng dưng sinh ra cảm giác thiên địa đồng bi a, đồng cảm a, đây là sao đây. Bất quá cảm giác thấy rất vui nha. " Hạo Long ngu ngu nằm trên giường cười không hiểu cảm giác này xuất hiện từ đâu. Nếu như hắn lúc này chứng kiến thì hắn sẽ hiểu cảm giác đồng cảm này từ đâu ra. Tin tưởng cho dù ở suối v...à không, ở trên giường, hắn cũng mãn nguyện nhắm mắt.

——

Bình Luận (0)
Comment