Đế Đạo Vô Song

Chương 64 - Đạo Tặc

Cổ Huyền Thiên đại não có chút vận chuyển không kịp. Hắn ngón tay chỉ mình.

" Đạo tặc, ngươi nói ta ? "

" Không nói ngươi chẳng lẽ ta nói ta a. Thật không biết xấu hổ, một đám ô hợp lần trước ăn đòn chưa đủ, còn dám đến địa bàn của ta hái trộm Tịnh Hồng Liên. Các ngươi cho Lạc Mộng Thường ta không dám phế bỏ các ngươi sao "

Lạc Mộng Thường mắt phượng híp lại, không thể không nói nàng rất đẹp, cái kia hồng y tuy rộng nhưng cũng không dấu được cái kia da như ngọc cùng dáng người ma quỷ của nàng.

" A a, làm sao. Phù Vân Cảnh không phải tất cả đều là tự do sao. Làm sao có phân chia địa bàn a, làm sao ta lại không biết " Cổ Huyền Thiên tay sờ trán, không rõ hỏi ra.

Nghe Cổ Huyền Thiên nói thế, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn cũng không dám làm ra vẻ, Lạc Mộng Thường dần bình tĩnh lại.

" Ngươi là người mới, mới lần đầu đến đây đi " Lạc Mộng Thường thái độ thay đổi, cười hì hì hỏi.

Cổ Huyền Thiên khoé miệng có chút co quắp, suy nghĩ một chút liền gần đầu.

" Ân, ta đúng thật là mới xuống đây " Cổ Huyền Thiên cũng không nói gạt.

Địa phương chỗ hắn ở cũng không được tính Phù Vân Cảnh, nhìn như ở Phù Vân Cảnh nhưng thực tế toà sơn hắn ở lại thuộc một không gian khác.

Nghe vào Lạc Mộng Thường bất quá cho rằng hắn mới đến Phù Vân Cảnh tiểu bạch thôi.

" Hì hì, vậy ngươi phải gọi ta sư tỷ rồi. Ta thế nhưng là rất lợi hại a, ta là người của Thanh Phong Hội, một trong Ngũ Cường thế lực "

" A... " Cổ Huyền Thiên dường như cũng không nghe nàng, a một tiếng sau đó bỏ mặc nàng, chậm rãi đi về giữa hồ.

" Ngươi...ngươi " Lạc Mộng Thường thấy Cổ Huyền Thiên phớt lờ mình, có chút tức giận dậm chân.

" Thanh Trì này thế nhưng là ta chăm sóc, khắp nơi đều là cấm chế. Nếu không có ta... "

Lạc Mộng Thường hô to, đang muốn nhìn xem Cổ Huyền Thiên nghe được cấm chế lại cầu xin mình thì im bặt.

Không biết khi nào Cổ Huyền Thiên đã đi đến giữa Thanh Trì, trên tay cầm lấy vài đoá Tịnh Kim Liên.

" Làm sao có thể. Ngươi làm sao có thể hái được Tịnh Kim Liên. Bọn chúng không công kích ngươi sao " Lạc Mộng Thường có chút kinh ngạc.

Tịnh Hồng Liên khu vực chiếm đại đa số Thanh Trì, đều là nàng chăm sóc, bất quá cái kia duy nhất một khóm Tịnh Kim Liên lại làm cho nàng không có cách nào.

Tịnh Kim Liên là thuộc về biến dị cực kỳ hiếm một chủng Tịnh Hồng Liên. Nó mang theo bản năng công kích khi có người đến gần nó, thậm chí điều khiển Tịnh Hồng Liên công kích.

Một đoá Tịnh Kim Liên không đáng sợ, nhưng nếu như nói nó điều khiển vô số Tịnh Hồng Liên xung quanh Thanh Trì công kích ngươi vậy thì phiền toái.

Thấy Cổ Huyền Thiên tựa như đi dạo một vòng hái một đống phổ thông liên nàng có chút tức giận cùng kinh ngạc.

Đang muốn hỏi rõ ràng thì bỗng dưng một âm thanh chói tai vang lên.

" Ca ca, chính là cái nữ tử này. Nàng là người Thanh Phong hội, chính nàng không những độc chiếm Thanh Trì mà còn đã thương bọn ta "

Một cái nữ tử có chút xinh đẹp dẫn theo một đám người, đi cạnh bên nàng là một cái thanh niên tuấn tú, gương mặt như đao khắc, mang theo vẻ kiên nghị cùng cương mãnh.

" Lại là ngươi cái này tiện nhân. Hừ, Thái Tử Minh đám mặt hàng này ta cũng không xa lạ. Thanh Trì là Thanh Phong Hội thắng cược sau đó đưa ta quản hạt địa bàn, ngươi dựa vào đâu muốn chiếm "

Lạc Mộng Thường sắc mặt băng lãnh, hoàn toàn không còn bộ dáng lúc nãy. Cho dù đối mặt một đám người nhưng nàng không chút nào yếu thế.

Thanh niên cương mãnh có chút cao to kia cũng không lên tiếng. Trong đám người một cái thanh niên có chút gầy, mắt có chút híp lại mang theo tia sáng nham hiểm bước ra.

" Lạc sư tỷ đại danh nghe đã lâu. Không hổ được xưng là Lạc Phượng, một trong Tứ Tượng của Thanh Phong Hội "

" Bất quá sư tỷ ngươi hình như có chút nhầm lẫn ở đây a. Thanh Trì vốn là Phù Vân Cảnh cộng hưởng bảo địa, nơi nào lại có đưa ra đánh cược. Tất cả mọi người phải cùng chia nhau cho công bằng a " Mắt híp thanh niên âm thanh lanh lãnh nói ra.

" Hừ, vô liêm sĩ. Tuy nói là bảo địa cộng hưởng, nhưng Ngũ Cường Thế Lực cùng Ngũ Tuyệt đặt ra quy tắc, mặc dù bất thành văn, nhưng cũng không phải mới mẻ. Nếu như ngươi nói phải cộng hưởng, vậy tại sao không lấy đầu kia Linh Tuyền của Thái Tử Minh cho cái khác Tứ Cường cùng dụng "

Lạc Mộng Thường không có chút nào chịu thua, cười lạnh đáp trả.

" Hắc hắc. Vậy thì không giống. Dù sao đầu kia Linh Tuyền là chính thức Thái Tử Minh Minh Chủ chiếm được. Còn Thanh Trì chỉ là ngươi một cái Tứ Tượng chiếm được. Ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau "

" Ngươi như có gan, đến Thái Tử Minh vị trí đầu kia Linh Tuyền lấy đi, không ai dám cản a "

Mắt híp nham hiểm thanh niên âm thanh lanh lãnh mang theo đe doạ.

" Ngươi cho là ta Thanh Phong Hội dễ ức hiếp sao "

" Đừng quên Thanh Phong Hội Minh Chủ cũng là một trong Ngũ Tuyệt, hoàn toàn không thua vị kia Thái Tử Minh Minh Chủ "

Lạc Mộng Thường hai mắt lạnh lẽo nói ra.

Nghe đến Thanh Phong Hội Minh Chủ, mắt híp nam tử trong mắt loé lên một vẻ thật sâu kiêng kị, bất quá cũng nhanh chóng biến mất.

" Ha ha ha, Lạc tỷ đừng làm ta sợ a. Tần Thanh Phong tên kia ngươi tưởng ta không biết hắn đang trọng thương sao. Bị hai cái Ngũ Tuyệt vây công còn thoát ra được, chậc chậc, đáng sợ a "

Lạc Mộng Thường nghe đến đây sắc mặt đại biến.

]

Tần Thanh Phong cũng chính là Thanh Phong Hội Minh Chủ, bị hai cái khác Ngũ Tuyệt vây công bị trọng thương. Bất quá tin tức này là tuyệt mật, không nghĩ đến tin tức bị lộ ra nhanh như vậy.

Nói như vậy thì Thanh Phong Hội nguy hiểm, một khi Thái Tử Minh cùng cái khác thế lực liên hợp lại vây công Thanh Phong Hội vậy thì hậu quả khó lường.

Tuy thực lực nàng không hề thấp, hơn nữa còn là Tứ Tượng một trong, trụ cột của Thanh Phong Hội. Nhưng bên đối phương không hẳn kém Tứ Tượng bên nàng.

Quan trọng là đỉnh phong chiến lực là Minh Chủ. Đó chính là nhân tố quan trọng quyết định hướng đi của một cuộc chiến.

Bình thường Ngũ Tuyệt cùng Ngũ Cường thế lực vẫn kiềm chế lẫn nhau. Đây là lần đầu tiên hai cái Ngũ Tuyệt xuất thủ đối phỏ một người. Điều này dẫn đến mất cân bằng trong Ngũ Cường.

" Nếu đã vậy, các ngươi là không có ý ra tay cướp đoạt Thanh Trì rồi " Lạc Mộng Thường cười lạnh, cũng không hề sợ hãi.

Đám người tuy đông, nhưng chân chính làm cho nàng để mắt chỉ có thanh niên cương nghị từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc.

Nàng cảm nhận được thực lực của hắn không hề kém gì nàng.

" Ai nha, làm sao có thể. Lạc sư tỷ nói thế nhưng là không đúng. Bọn ta chỉ mượn dùng tạm mà thôi " Nữ tử đứng cạnh thanh niên kia mỉa mai.

Lạc Mộng Thường mặt thu liễm cười lạnh, không nói không rằng lập lức không biết khi nào trên tay nàng xuất hiện một thanh kiếm.

Kiếm khí lập tức tung hoành ngang dọc bổ ra.

" Keng — "

Nữ tử kia lập tức sắc mặt cuồng biến. Tuy nói nàng hận trước mắt cái này nữ tử, nhưng trước đó đã giao thủ qua.

Nữ tử trước mắt này hoàn toàn có thể miểu sát nàng. Dù sao cả hai khoảng cách quá lớn.

Nàng chỉ là hội viên bình thường mà thôi. Còn Lạc Mộng Thường lại là Tứ Tượng, chỉ đứng sau Minh Chủ, cả hai khoảng cách có thể nhanh chóng nhìn ra.

Theo kiếm khí huy động, đám người lập tức tản ra.

" Hừ, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt " Mắt híp na, tử lập tức hoành không nhảy lên, một trảo vồ tới.

Một trảo hoá cương, có thể liệt thạch, thế không thể đỡ tiến tới Lạc Mộng Thường.

Lạc Mộng Thường chỉ thấy sắc mặt như thường, một kiếm không nhanh không chậm huy động ra, một kiếm này chỉ điểm phá ngay chỗ yếu hại.

" Phanh — "

Thanh niên mắt híp kia bị kiếm khí dư kình đẩy ra, sắc mặt có chút trắng bệch lui về sau.

" Hừ, không hổ Lạc Phượng một trong Tứ Tượng của Thanh Phong Hội. Bất quá ngươi có lợi hại đến đâu cũng chỉ có một người. Mọi người, lên ! "

" Khai Sơn Quyền — "

" Băng Châm Quyết — "

" Tồi Tâm Chưởng — "

Đám người cùng lúc xuất thủ, lúc này chỉ có cái kia thanh niên là im lặng đứng đấy, hoàn toàn không để đám người vào mắt.

" Điêu trùng tiểu kỹ " Lạc Mộng Thường khinh thường cười lạnh. Một kiếm hoành ra, không mang theo bất kỳ kiếm kỹ, chỉ đơn thuần một kiếm cùng vô tận quang mang.

" Phốc — "

" Phốc — "

" Bộp — "

Một kiếm này quang mang như lạc vũ, cuồng bạo lại dày đặc trong nháy mắt hoá làm vô hình kiếm khí bộc phát ra.

Thái Tử Minh đám người trong nháy mắt bị một kiếm này đánh bay thổ huyết, trên người vô số vết thương.

Lạc Mộng Thường đạp không đứng đó, hồng y như hoả vũ, nhất kiếm phi tiên tư thế.

" Ngươi — " Nữ tử bên kia hai mắt trừng to, một bộ dáng khó có vẻ tin. Nàng mặc dù biết Lạc Mộng Thường cường đại, nhưng không nghĩ nàng lại cường đại đến mức có thể một mình miểu sát hết một đám người mình, không, trừ một người.

Nghĩ đến đây nữ tử ngẩng đầu lên nhìn thanh niên có chút cao lớn kia.

" Ba ba ba — " Tiếng vỗ tay vang lên, thanh niên cao lớn kia im lặng từ đầu đến cuối bỗng dưng nở nụ cười.

" Không hổ một trong Tứ Tượng, tốt lắm, ngươi...đầy đủ giá trị để cho ta xuất thủ "

" Phá Lang, một trong Tam Vương, Thái Tử Minh "

Phá Lang thân hình cao to bỗng dưng từng đợt xích kim sắc quang mang hiện lên.

" Thái Dương Kiếm Khí " Lạc Mộng Thường nheo mắt nói ra.

" Xem ra ngươi là cái kia người thần bí đạt được Hoàng Đạo Thái Dương Kinh " Nàng có chút trầm trọng nói ra.

Hoàng Đạo Thái Dương Kinh là một cái kinh thư trong một cái tiểu bí cảnh truyền thừa. Tất nhiên tiểu bí cảnh là nằm trong Phù Vân Cảnh.

" Ân, cũng không phải bí mật gì. Mặc dù chỉ là tàn thư Hoàng Đạo Thái Dương Kinh, bất quá đã đủ "

Phá Lang lúc này trên thân xích kim sắc càng dày đặc, từa hồ một cái tiểu thái dương sắp bạo tạc.

" Hoàng Đạo — Thái Dương Kiếm ! "

Phá Lang quát lớn, song chỉ hợp nhất hoá làm kiếm, một kiếm bổ ra mang theo kiếm khí sắc bén kèm nhiệt độ kinh khủng tràm về hướng Lạc Mộng Thường.

Lạc Mộng Thường sắc mặt kịch biến, nàng không nghĩ đến Phá Lang lại cường đại đến như vậy. Hay nói đúng hơn là Hoàng Đạo Thái Dương Kinh lại cường đại đến như vậy.

Nàng lập tức lui về phía sau, nhanh chóng hạ xuống Thanh Trì né qua cái này một kiếm.

Một kiếm này mặc dù vô cùng nhanh, hơn nữa một dạng làm cho người khác hữu kinh vô hiểm. Uy lực của nó không thể nghi ngờ.

Mặc dù không thể trảm trúng Lạc Mộng Thượng, nhưng lướt ngang qua cũng làm cho Thanh Trì bốc lên hơi nước một mảng, Hồng Liên dưới đó cũng trong nháy mắt bị thiêu rụi một đám lớn.

" Ngươi — " Thấy Tịnh Hồng Liên bị thiêu huỷ, Lạc Mộng Thường trong lòng đau xót. Dù sao Thanh Trì cũng là một tay nàng chăm sóc. Bây giờ thấy Tịnh Hồng Liên bị huỷ hoại nàng thế nào không nộ.

" Hừ, đã ngươi không chia sẻ. Vậy chỉ bằng để ta huỷ diệt nó. Dù sao cũng không phải công sức ta trồng " Phá Lang cười gằn đạo. Trong tay trường kiếm lập tức liệt mang đại dũng, nhiệt độ cao đến gần đó hơi nước trong hồ cũng liên tục bốc hơi.

" Vô liêm sỉ " Lạc Mộng Thường ngực kịch liệt hô hấp, tức giận đến run người.

Đang lúc này nàng muốn phản công bỗng dưng một cái thanh âm đột ngột vang lên.

" Ây a, các ngươi đánh thì đi địa phương khác đánh đánh được không a. Tịnh Hồng Liên chúng nó là vô tội " Cổ Huyền Thiên trong tay cầm bó lớn Tịnh Hồng Liên, ánh mắt quan sát mấy cái kia tro cặn tiếc nuối đạo.

" Ngươi mau..." Lạc Mộng Thường sắc mặt biến hoá. Có chút lo lắng cho Cổ Huyền Thiên.

Tuy nói hắn lần đầu mới gặp, hơn nữa cũng không phải Thanh Phong Hội. Nhưng nàng cũng là người thiện lương, chưa kể Cổ Huyền Thiên một bộ dáng tiếc nuối Tịnh Hồng Liên, làm cho Lạc Mộng Thường có một tia thiện cảm.

Nàng sợ Cổ Huyền Thiên bị dính dáng vào cuộc chiến này, đang dự mở miệng khuyên hắn đi chỗ khác thì bị Phá Lang cắt ngang.

" Tiểu tử, ngươi là Thanh Phong Hội người " Phá Lang âm thanh có chút lạnh hỏi.

Cổ Huyền Thiên nghe vậy, suy nghĩ một chút gật đầu, lại lắc đầu.

" Ý ngươi là thế nào tiểu tử, nói cho rõ, không lão tử chụp chết ngươi " Phá Lang ánh mắt híp lại nguy hiểm quan sát Cổ Huyền Thiên.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được gì từ thanh niên trước mắt này. Thanh niên này tựa hồ như một cái phàm nhân.

Bất quá phàm nhân có thể hỗn vào Phù Vân Cảnh sao ? Đáp án tất nhiên là.

Không thể !

Vì vậy hắn có chút đề phòng. Nếu không đắc tội thì hắn cũng sẽ không đắc tội. Hắn cũng không phải một cái ngu ngốc.

" A, nói thế nào nha. Ta không phải người của Thanh Phong Hội " Cổ Huyền Thiên sờ đầu nói ra.

" Vậy ngươi là người của thế lực nào " Phá Lang nghi ngờ đạo.

" Ta không phải người của thế lực nào. Ngược lại... " Cổ Huyền Thiên lười biếng âm thanh đạo.

" Ngược lại các ngươi cái gì ngũ đại ngưu xà, Ngũ cái gì Tuyệt đều là người của Phù Vân Cảnh. Lại nói Phù Vân Cảnh lão tử. Ân, là vậy " Cổ Huyền Thiên gật gật đầu nói, một bộ mặt hiển nhiên.

Lạc Mộng Thường một bên mặt mộng bức.

Phá Lang đại não cũng có chút không kịp chuyển, nghệch mặt ra sau đó lúc trắng lúc xanh, hắn phẫn nộ.

" Ngươi đùa giỡn ta "

" Ta nói thật " Cổ Huyền Thiên vẻ mặt nghiêm túc.

" Phốc — " Lạc Mộng Thường phì cười, không nghĩ đến Cổ Huyền Thiên còn làm ra bộ dạng này. Không biết còn tưởng hắn nói thật đây

" Đừng nói ngươi chỉ là cái vô danh tiểu tốt. Cho dù ngươi là Thập Nhị Thiên Kiêu, Ngũ Tuyệt loại này nhân vật cũng không dám nói Phù Vân Cảnh là do bọn hắn quản " Phá Lang cười gằn nói ra.

Ban đầu hắn còn kiêng kị, bây giờ hắn xem ra, đây không phải cái gì lợi hại Thiên Kiêu. Đơn giản là cái tâm thần lường gạt.

Không suy nghĩ nữa, hắn lập tức một kiếm huy trảm về Cổ Huyền Thiên.

Lạc Mộng Thường không nghĩ đến Phá Lang lập tức xuất thủ, nàng ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp.

Cổ Huyền Thiên ngước mặt lên nhìn một kiếm kia mang theo kinh khủng quang mang cùng nhiệt độ áp xuống.

Bình Luận (0)
Comment