Đế Hoàng Tôn

Chương 154

Thanh âm ầm ầm chấn động tứ phương, cửa Nam thành đột nhiên mở ra, dường như cửa thiên giới mở ra, chấn động nhân tâm. Tất cả mọi người đều ngừng thở, bởi thời khắc được chờ đợi nhất đã đến.

Trước cửa nam thành, mặt đất rạn nứt, hướng hai bên trái phải lan ra, sau đó, một quang môn cực lớn chậm rãi hiện ra, cách cửa thành chừng một dặm, rõ ràng muốn tiến vào từ thành Nam này, phải đi qua đại quang môn này.

Đây là điều bắt buộc, tu giả tham gia thi đấu chỉ có thể tiến vào từ Nam môn, ba cổng còn lại chỉ dành cho người đến tham chiến mà thôi.

- Lại xuất hiện rồi, nhập môn tam quan khảo nghiệm tư cách!

- Không biết có bao nhiêu người có khả năng đi qua, chắc cũng phải được năm thành!

- Không, nghe nói nhập môn khảo nghiệm cũng vô cùng khắc nghiệt, có lẽ chỉ bốn thành, thậm chí ba thành thôi!

Theo tiếng bình luận của mọi người, Liên Sinh Liên cùng Nam Vấn Thiên dẫn đầu đám thanh niên tuấn kiệt xông tới quang môn đầu tiên.

Tách!

Một góc của quang môn bị phá thành một động lớn, Liên Sinh Liên thong dong bước qua, ngay sau đó vết rách lập tức lành lại, không cho người khác có cơ hội thừa hư mà nhập.

Những thiên tài khác trên Nam Phong bảng cũng nhanh chóng phá vỡ quang môn tiến vào bên trong, bộ dáng vô cùng dễ dàng. Nhưng không vì thế mà đám khán giả dám coi thường khảo nghiệm này, bởi có vô số tu giả bị quang môn chấn ngược ra sau, cả người nứt ra, miệng không ngừng thổ huyết.

- Ha ha, đa tạ đại thúc!

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai đạo nhân ảnh, là một gã trung niên cùng một thiếu niên cực kỳ anh tuấn, lúc này ã thiếu niên bị trung niên nam tử xách trên tay như một con gà, bay cực nhanh về phía này.

Bịch!

Khi đến gần thành môn, gã thiếu niên bị ném xuống, thân hình lộn một vòng trên không trung rồi hạ thân xuống phía trước quang môn.

- Việt tiểu tử, lần này ngươi may mắn đó, lần sau còn lạc đường thì tự về đi!

- Ha ha, thực sự đa tạ đại thúc!

Việt nhoẻn miệng cười, bộ dáng vô cùng thật thà dễ mến, kết hợp với gương mặt trắng trẻo, nếu ai không biết thực sự sẽ tưởng hắn là một tên tiểu tử ngây thơ mới vào đời. Hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, xoay người tiến về phía quang môn.

Trên đường đi, Việt cũng đã tìm hiểu tương đối kỹ về Thiên Nguyệt chiến, đương nhiên biết rõ ba khảo nghiệm nhập môn này.

Khảo nghiệm đầu tiên chính là khảo nghiệm lực công kích. Quang môn này tương đương với lực phòng ngự của một vị viên mãn giả chuyên về phòng thủ, có thể loại bỏ tới một phần năm số người tham gia.



Việt khoan thai bước tới, cũng không đánh ra bất kỳ công kích nào, trực tiếp bước qua quang môn, khiến không ít người tròng mắt rớt ra ngoài, đặc biệt là những kẻ đang sầu mi khổ não tìm cách vượt qua khảo nghiệm này.

- Gì vậy? Sao hắn làm được như vậy?

- Lẽ nào quang môn nơi đó có vấn đề sao? Hay lắm!

Không ít thanh niên tuấn kiệt vốn dĩ bất lực với sự kiên cố của quang môn, thấy vậy đồng loạt xông về phía này với hy vọng sẽ đục nước béo cò, dù sao thì chỉ cần qua được một vòng khảo nghiệm đã đủ hãnh diện với đời rồi.

Chỉ có điều họ đã mơ mộng hão huyền rồi. Máu lại tiếp tục đổ...

Vượt qua được quang môn, Việt tiến vào cửa thứ hai. Phía sau quang môn là một bình đài cực lớn mà trên đó có vô số những quang điểm đang không ngừng bay lượn với một tốc độ khủng khiếp.

Việt nheo mắt nhìn những quang điểm này, chỉ thấy bên trong là những tấm lệnh bài bằng gỗ, có thể coi là lệnh bài danh phận.

Hay nói một cách chính xác, đám thanh niên tuấn tài có thể tham gia Thiên Nguyệt chiến nhờ việc mạo danh đệ tử của thế lực cổ xưa kia.

Nếu như quang môn kiếm tra lực công kích của thí sinh, thì những quang điểm này đo lường tốc độ và khả năng phòng ngự. Mỗi quang điểm bay lượn đều mang lực lượng tương đương một kích toàn lực của viên mãn giả, phòng ngự của tu giả chỉ cần hơi kém một chút đều có thể trọng thương. Hơn nữa trước đó còn phải đủ tốc độ để bắt được chúng.

Rõ ràng độ khó gia tăng rất nhiều, đã có tới trăm người bị quang điểm công kích hôn mê bất tỉnh, số còn lại thì đang loay hoay không biết làm sao mà tiến lên, chứ đừng nói gì đến chuyện bắt lấy lệnh bài. Rõ ràng lệnh bài bay đầy trời, số lượng căn bản không thiếu, nhưng lại không thể nào đoạt đến tay, quả thực khiến tâm tình người ta trở nên rất tệ.

- Tên kia muốn làm gì vậy?

Không ít người bắt đầu chú ý đến Việt, cũng không phải họ quá rảnh mà do hắn quá nổi bật, chói mắt theo hướng tiêu cực. Khi mà mọi người còn đang tối tăm mặt mũi đối phó với những quang điểm, đột nhiên thấy một tên tiểu tử lơ ngơ tiến về phía trước, bộ dáng không có chút quan tâm đến nguy hiểm xung quanh, làm sao mà không giật mình cho được?

- Tên này ngu ngốc quá vậy?

- Ta muốn xem hắn làm sao chống lại những quang điểm này!

- Chống lại? Hay hắn là một luyện thể giả siêu cường? Ta trông không quá giống nha!

Chỉ có điều mọi người đều đã uổng công chờ đợi, tên tiểu tử phía trước vẫn lững thững bước đi, xung quanh hắn những quang điểm bay vùn vụt với tần suất dày đặc, nhưng không bay sượt qua tóc thì cũng suýt chạm thân thể, thậm chí y phục cũng bị cắt đứt vài chỗ nhưng da thịt vẫn hoàn hảo.

- Cái quái gì vậy? Ta không nhìn nhầm chứ? Cứ như vậy đi qua?

- [email protected]#$%^&! Vận khí của hắn nghịch thiên sao? Hay do ăn ở quá tốt?

- Hắn đi đến cuối bình đài rồi kia? Vẫn không bị hào quang đánh trúng? Ta kháo!

- Chỉ có điều không lấy được lệnh bài, căn bản không có tư cách bước lên thành Nam, vận khí nghịch thiên cũng vô...

Nói đến đây thanh âm đột nhiên ngưng lại, bởi trong ánh mắt của mọi người, tên tiểu tử đầy may mắn kia quay người lại quơ tay về khoảng không trước mặt, nhìn thì rõ ràng là quơ bừa, nhưng không ngờ lại có một đạo quang ảnh chủ động bay tới bàn tay hắn, lập tức bị bắt lấy, trông mới nhẹ nhàng làm sao.

- Ta kháo! Con mẹ nó!

- Trời ơi, đấy là khí vận sao? Không thể tin nổi!

Thanh âm kinh hãi, hốt hoảng, ghê tởm...của mọi người lọt vào tai của Việt, hắn chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Cũng không có gì đáng lưu ý, bọn họ thích xem thì hắn phối hợp diễn một chút cho vui cửa vui nhà.

Lúc này ở cuối bình đài đã tập trung rất đông người, mặc dù phía trước đã là thiên đường nhưng ai cũng tỏ ra thận trọng, bởi giữa bọn họ và cửa thành Nam vẫn còn một chướng ngại vất nữa, cũng chính là cửa khảo nghiệm thứ ba.

Nếu như cửa đầu tiên là khảo nghiệm lực công kích, cửa thứ hai là khảo nghiệm tốc độ và năng lực phòng ngự, thì cửa cuối cùng chính là khảo nghiệm tâm trí.

Từ bình đài đến cửa thành Nam được ngăn cách bằng một vực sâu chỉ rộng chừng hơn chục trượng, cường giả Bước thứ nhất dù chưa thể phi hành nhưng vẫn thừa sức nhảy vọt qua, chỉ có điều khảo nghiệm tư cách cuối cùng này hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Vù!

Có một người lên rồi, thân hình hắn hơi nhoáng lên trên không trung, trầm ổn tiến về phía Nam môn.

Những người khác cũng lục tục tiến lên, mỗi thời khắc đều có hơn mười người cùng nhau phóng tới cửa Nam thành, thế nhưng chỉ có một phần ba đi qua, đa số đều bị rơi rụng giữa đường, cũng có một vài người cách cửa Nam thành chỉ có mấy thước, vô cùng đáng tiếc rơi xuống, khiến kẻ khác tiếc hận.

- Ngay cả cửa Nam thành cũng không lên được, còn muốn tham gia so tài?

Trên cửa Nam thành có người cười nhạt.

Rất nhanh đến lượt Việt lên sàn diễn. Hắn lùi lại, sau đó nhảy một bước như tên bắn lao về phía cửa Nam. Khi đến giữa chừng, từ bên dưới vực sâu chợt có vô số thanh âm yêu ma rống lên, thanh âm vào tai, không gì không xâm nhập, đảo loạn tâm thần, chiều rộng thâm uyên bỗng chóc kéo dài ra cả ngàn dặm.

- Hừ!

Việt nở một nụ cười nhạt, phương thức công tâm này rất chuẩn xác về mặt thời điểm, lại có tác động rất mạnh, thiếu một chút kiên định thôi cũng có thể rơi xuống bên dưới. Nhưng tiền thì hắn thiếu chứ kiên định thì quá thừa thãi rồi.

Thân hình không chút dao động, bay qua khe vực, đạp vào cửa Nam thành, ánh mắt quét tới những thiên tài đang ngạo nghễ đứng trên tường thành, bắt đầu đánh giá những đối thủ cạnh tranh của hắn.
Bình Luận (0)
Comment