Đế Hoàng Tôn

Chương 155

Thiên Nguyệt thành vô cùng rộng lớn, kiến trúc nhiều vô số, đều mang phong cách hết sức cổ xưa, tạo hình tinh mỹ, kiến trúc bên trong không như mọi người nghĩ là rách nát tồi tàn, mạng nhện giăng đầy, ngược lại mang theo một tia cổ kính, không nhiễm một hạt bụi, rất là sạch sẽ.

Tòa cổ thành này có lẽ đủ chỗ ở cho tất cả những người đến đây ngày hôm nay, nhưng đương nhiên không ai muốn cả. Mục tiêu của bọn họ là cuộc tranh tài mười năm mới có một, quyết định tương lai vài chục năm, thậm chí trăm năm tới của Nam Phong vực.

Trung tâm cổ thành là một mảnh đất rộng bằng phẳng, bốn phía vây quanh bởi các khán đài, kéo dài ra địa phương rất xa, chỉnh thể nhìn lại như là một cái chảo sắt, đáy chảo là khu đất bẳng phẳng, còn thành chảo lại là khán đài. Kiểu kiến trúc như vậy khiến Việt không khỏi liên tưởng đến một công trình rất nổi tiếng ở Địa cầu, một trong bảy kỳ quan thế giới cổ đại - Đấu trường Colosseum.

- Mẹ nó, đám người kia đến sớm vậy?

- Ngươi xem, bọn họ chắc chắn không thèm xem khảo nghiệm ở Nam môn, đến đây trước để tranh chỗ!

- Vô liêm sỉ! Cũng may những vị trí còn lại cũng không tồi!

- Còn đứng nói nhảm nữa, nhanh tìm chỗ thôi!

Sóng người dũng mãnh tràn vào khán đài, khắp nơi võ giả như điên cuồng, bay vút ra xung quanh, chiếm vị trí gần trung tâm, thậm chí có người vung tay, trợn mắt tranh giành.

Thật may mắn là Thiên Nguyệt thành có quy tắc riêng, dù là cường giả Bước thứ hai cũng không dám xúc phạm, mọi người náo loạn cũng không dám náo quá lớn, bằng không số lượng lớn viên mãn giả Đệ nhất Bộ tranh giành, tuyệt đối là một hồi tai nạn.

- Chuyện quái quỷ gì vậy?

Việt trố mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt, nhốn nháo không khác gì những người hâm mộ bóng đá ở quê hương hắn, mỗi khi đội tuyển quốc gia thi đấu ở sân nhà là tranh giành nhau mua vé, dân phe vé đẩy giáo lên tới cả chục củ vẫn tranh nhau mua sứt đầu mẻ trán.

Khẽ lắc đầu, Việt chuyển ánh mắt về phía mảnh đất trống ở trung tâm, hiển nhiên đây là nơi diễn ra các cuộc tranh tài. Có thể thấy rõ bao quanh chu vi mảnh đất, ôm lấy luôn cả hàng ghế đầu tiên, là một bức tường linh lực màu xanh nhạt, tương đối giống với quang môn ở cửa Nam.

Chỉ có điều chênh lệch sức mạnh là không thể đong đếm, từ ba động phát ra cũng đủ thấy được sử khủng bố của nó, muốn gây ảnh hưởng đến các trận tranh tài là không thể nào.

- Sao đơn sơ quá vậy? Một mảnh đất trống thì đấu kiểu gì vậy?

Việt vô thức lẩm bẩm, và cũng rất nhanh hắn thu được câu trả lời.

Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, mắt đất trung tâm bắt đầu nứt ra, sau đó, dưới nền đất có mười tòa đài chiến từ bốn phía bắt đầu trồi lên, cân xứng với nhau. Tại vị trí góc võ thai, đều có một câu thạch trụ nhẵn nhụi, trên thạch trụ tỏa ra quang mang, cuối cùng hình thành một phiến quang mang lam sắc, dày chừng nắm tay, có thể ngăn chặn dư ba cuộc chiến phát ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát, đấu trường đã ngồi đầy người, có đệ tử các thế lực lớn, có tán tu kết bạn mà tới, có người háo hức chờ mong những cuộc tranh tài nảy lửa, có người hâm mộ quan sát thế hệ thanh niên kiệt suất nhất bên dưới, lại có người buồn bã tiếc hận vì không được đứng trong hàng ngũ đó.



Một thanh âm không rõ từ đâu đột ngột vang lên, âm điệu cổ xưa mà uy nghi, như vọng về từ thời Thái cổ:

"Đệ tử tham gia tranh tài không được sử dụng các loại đan dược kích phát chiến lực, tạm thời gia tăng tu vi, các loại bùa chú bảo mệnh hay hỏa khí lôi đạn, kẻ nào vi phạm, lập tức trục xuất! Đệ tử tham gia lập tức bước xuống hàng khán đài đầu tiên!"

Lời vừa dứt, đám thanh niên tuấn kiệt phần lớn đều đã đứng ở vị trí quy định, chỉ có những kẻ từ nơi thôn dã hay chốn rừng thiên nước độc chưa biết luật mới lục tục kéo nhau xuống, trong đó có cả Việt.

Hắn bị chặn lại bởi kết giới bao quanh khu đất, chiếc thẻ bài trong tay lập tức sáng lên, kết giới khẽ lay động mở ra một khoảng hở vừa đủ để hắn bước qua, sau đó lại đóng lại, không chút dấu vết.

Thanh âm uy nghiêm lại tiếp tục vang lên:

"Hai trăm mười hai đệ tử, chia làm mười tổ tiến hành đấu loại, cũng là đấu tính điểm, mười vòng luân chuyển, mỗi tổ chỉ có mười người có thể tấn cấp. Tấn cấp thành công, hai tổ hợp thành một tổ, tiếp tục tiến hành đấu loại, lại chọn ra mười người tấn cấp. Tấn cấp thành công, sẽ được tham gia vòng chung kết, nhận chúc phúc tùy theo thứ hạng!

Các đệ tử có thể xem lệnh bài của mình, bên trên đã ghi số tổ của các ngươi! Lập tức tiến về chiến đài của mình, chuẩn bị tiến hành thi đấu!”

- Nghe giống bóng đá ghê, cũng là vòng tròn tính điểm!

Việt lật tấm thẻ bài của mình lên xem, sau đó lững thững bước về phía chiến đài số chín. Quy tắc thi đấu nghe ra dường như rất đơn giản, nhưng lại có tính chọn lọc và đào thải rất cao, không chỉ cần có chiến lực mạnh mẽ mà còn cần cả sự bền bỉ, kiên trì rất cao, kèm theo đó là cả trí tuệ nữa.

Giai đoạn đầu mỗi người phải đấu loại chín trận, giai đoạn hai lại đấu tiếp chín trận nữa, tính ra đã mười tám trận liên đấu. Sau đó vào vòng chung kết, mỗi trận đầu lại càng kịch liệt hơn. Đây tuyệt đối là hành trình gian khổ vô cùng, tố chất tâm lý không cao, tất nhiên sẽ bị áp bách tâm lý khiến ý chí tan vỡ, trước tiên đã thua đối thủ một bậc rồi.

Hơn nữa, ngoài những người bài danh trước mười trên Nam Phong bảng, ai có thể khẳng định thắng liền các trận chứ? Đối với các thí sinh, tính toán trận nào phải thắng, trận nào cần buông tay để dưỡng sức cho cuộc đua đường trường, đó thực là bài kiểm tra trí tuệ siêu việt.

Người ta vẫn truyền miệng một câu: “phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi!”, đấu một trận loại luôn thì có thể dựa vào may mắn, mưu mô hay một vài yếu tố khác, nhưng thi đấu theo kiểu đường trường như vậy, chỉ có kẻ mạnh thực sự mới có thể cười cuối cùng.

“Lệnh bài của ai sáng lên, người đó lên đài chiến! Thi đấu chính thức bắt đầu!”

Thanh âm vừa dứt, thì tấm thẻ bài trong tay Việt cũng sáng rực lên, không ngờ hắn lại phải thi đấu ngay trận đầu tiên. Cũng không có gì đáng lưu ý, vì sớm hay muộn thì cũng phải đấu mà thôi.

Việt bước lên đài, đối thủ của hắn là một kẻ cũng được bài danh trên Nam Phong bảng, xếp thứ bảy mốt, vũ khí là một thanh ngân sắc trường thương, đầu thương lóe lên hàn mang lạnh lẽo.

- Ngươi có thể nhận thua, đỡ tự tổn hao sức lực!

Đối phương rõ ràng không đặt Việt vào trong mắt, mở miệng khuyên bảo một câu, nhưng chưa kịp đợi Việt trả lời thì dưới chân đạp mạnh, thân ảnh lóe ra, phiêu hốt bất định, trường thương trong tay đã như độc xà xuất động, quang mang chợt lóe, hàn ý bức người.

Chỉ có điều trường thương mang theo sát ý kinh thiên của hắn bằng một tốc độ phi thường đã đâm vào khoảng không, còn kẻ địch của hắn thì từ bên phải bước tới, bộ dáng lững thững làm sao nhưng hắn không tài nào kịp phản ứng lại, bị một quyền của đối phương giáng thẳng vào ngực hắn.

Bình!

Lưng đập vào quang mang bảo vệ chiến đài, bay xuống bên dưới đất, tuy nhiên cho dù thua cuộc nhưng vẫn hảo hảo không có tổn hao gì cả, vẫn đủ sức lực cho những trận thi đấu tiếp theo.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Gã Hy Nam này bị ngu à?

- Hy Nam dù sao cũng là kẻ được bài danh trên Nam Phong bảng, tại sao lại xông tới đánh vào khoảng không như vậy?

- Lại còn trơ mắt ra nhìn tiểu tử kia đi bộ tới đấm vào ngực nữa! Quá ngu ngốc!

Những lời bàn tán châm chọc vang lên bên tai, nhưng Hy Nam không cảm thấy xấu hộ hay bực dọc gì cả, đối phương mạnh hơn đám người kia tưởng tượng rất nhiều, công kích của hắn vừa xuất ra thì đối phương đã đi đến một góc chết, thì còn đáh cái gì chứ?

Cũng may là đối phương cũng nương tay, thân thể hắn gần như không tổn hào gì, coi như trận này không lỗ gì cả, vì vậy Hy Nam chắp tay nói:

- Đa tạ!

- Không có gì!

Việt nhún vai, hắn sở dĩ không ra tay nặng với gã này đương nhiên không phải vì lòng tốt, mà vì đối phương tương đối hợp vị của hắn. Đầu tiên là lên tiếng tỏ ra kiêu ngạo vừa để khích bác vừa khiến kẻ địch chủ quan, sau đó thừa cơ xuất kích tung ra độc chiêu. Nghe có vẻ hơi phản diện, thậm chí có chút bỉ ổi, nhưng cuộc sống là vậy, không ai quang minh chính đại mãi được.

Cuộc thi đấu tiếp tục diễn ra, trận thứ hai là hai thiên tài viên mãn giả, một người có thể dùng đao pháp, một người có thể dùng quyền pháp, đao pháp và quyền pháp phẩm cấp không thấp, dư ba nện lên quang mang bảo hộ, phát ra tiếng nổ ầm ầm, tia lửa bắn khắp nơi.

Đấu hơn trăm hiệp, cuối cùng tuyển thủ quyền pháp trên cơ một chút, xuyên qua hai đao mang, một quyền đánh nát hộ thể chân khí của đối thủ, giành được thắng lợi.

Trận thứ ba, rồi trận thứ tư, thứ năm, cứ như vậy đến trận thứ tám mới khiến Việt ghé mắt vô xem, bởi vì lên đài là một người quen, đương nhiên, là quen theo kiểu mới gặp một lần.
Bình Luận (0)
Comment