Đệ Nhất Danh Sách

Chương 173



Hàng rào 113 đã trở thành một đống phế tích.

Thành thị đại diện cho nền văn minh phồn hoa của nhân loại nay đã hôi phi yên diệt.

Chuột, mèo, chó hoang nấn ná tới đây kiếm đồ ăn.

Chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi, cỏ hoang từ những khe nứt trên mặt đất đâm chồi.Chỉ là đám chuột, chó mèo hoang kia luôn cẩn thận từng li từng tí hành động.

Dường như đang né tránh thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.Đột nhiên, vài binh sĩ mặc đồng phục tác chiến màu đen của Khánh thị chui ra từ một con đường nhỏ.

Bọn họ luôn trong tình trạng cảnh giác, ai ai cũng giơ súng trên tay lên, võ trang đầy đủ.Đám chó mèo hoang to lớn thấy họ thì cuống quýt chạy trốn.

Một người cầm đầu ra dấu thủ thế.

Ngay sau đó, hai người trong đột nhiên chạy về phía trước, dò xét bên trong chướng ngại vật phía trước.Chướng ngại vật kia là một tòa nhà bị sụp.Hết thảy đều được tiến hành trong im lặng.


Hai người lính tiên phong ra dấu không có mục tiêu.Đội tác chiến lần nữa đi về phía trước.

Nếu nhìn từ trên không xuống.

Tiểu đội 30 người này chẳng khác nào mấy con mèo rừng to lớn, từng người từng người nằm rạp xuống bò tới.Sau khi họ kiểm tra xong, phía sau có một nhóm tổ đội khác tiến vào.

Có tổ còn mang theo vũ khí hạng nặng, có tổ thì mang theo thiết bị phòng ngự.Đội hình cứ thế dần tiến vào từ phía bắc của hàng rào.

Đây là đội tác chiến số 1 do Khánh Duẫn dẫn đầu, đã hợp nhất với tàn quân của đội tác chiến số 7 của Khánh Hoài.Khánh Hoài đã chết trong một lần đánh lén của vật thí nghiệm.

Hiện giờ đội tác chiến số 7 chỉ còn trên danh nghĩa.

Khánh Duẫn tính nuốt luôn tàn quân của đội tác chiến số 7 để mở rộng lực lượng của mình.Chỉ cần lần tác chiến này thành công.

Hắn có thể hoàn toàn thay thế vị trí của Khánh Chẩn trong mắt của đoàn chủ tịch.Sở dĩ tập đoàn không bao giờ thỏa hiệp với cá thể là vì bản thân tập đoàn có năng lực “thay máu” mạnh.

Đoàn chủ tịch cho rằng, lực ảnh hưởng của cá nhân với tập đoàn không đáng kể.

Một tập đoàn muốn tồn tại thời gian dài cần phải có lợi ích đoàn thể, nhất định phải tin tưởng vào lực lượng của tổ chức chứ không phải lực lượng cá thể.Khánh Duẫn ngồi trong xe, lạnh lùng quan sát thế trận trên màn hình.

Lúc này, trên hàng chục cái màn hình là cảnh di chuyển của các đội tác chiến.Hết thảy đều vô cùng thuận lợi.

Chỉ là Khánh Duẫn cảm thấy có phần kỳ lạ.

Vì phế tích này quá mức an tĩnh.Khánh Duẫn nhìn nam nhân trung niên bên cạnh:- Trung úy Lý, lúc trước các ngươi bị tập kích ở nơi này?- Không sao.Trung uy Lý gật đầu:- Vật thí nghiệm tấn công vào giữa đội hình, chặt đứt tất cả đường lui.

Khiến chiến trường phân thành hai nửa.

Chúng cực kỳ quen thuộc đội hình ở đây, hơn nữa sức chiến đấu còn kinh người, đạn bình thường bắn lên người chúng nó chẳng chút xi nhê.


Ngài nhất định phải cẩn thận, phòng ngừa chúng đánh lén lần nữa.Khánh Duẫn gật đầu:- Yên tâm, ta không phải Khánh Hoài.

Ta đang chờ chúng xuất hiện.Thế nhưng tổ đội tác chiến khổng lồ tiến về phía trước đã lâu vẫn không thấy bóng dáng bất kỳ vật thí nghiệm nào.

Hiện giờ thành thị yên tĩnh tới mức quỷ dị.Người đi qua có thể nhìn thấy thi hài ở hai bên đường.

Từ đó có thể tưởng tượng ra được trận thiên tai này đã phá hoại hàng rào 113 thế nào.Chẳng biết bọ mặt người ở đây đã đi đâu.

Dựa theo tin tức hiện nay, hàng rào 113 đã là lãnh địa của vật thí nghiệm.Có điều, vật thí nghiệm đang ở đâu?Trong vô tiếng vang lên tiếng người nói:- Phát hiện khe nứt lớn, có dấu vết leo trèo, hoài nghi phía dưới là nơi ẩn nấp của vật thí nghiệm.- Cử hai tiểu đội xuống thăm dò.Khánh Duẫn nói.Đầu dây bên kia do dự một chút:- Nếu hai tiểu đội đụng phải vật thí nghiệm, e rằng sẽ chết sạch.Khánh Duẫn cau mày:- Đã làm binh sĩ thì không cần suy nghĩ, chấp hành mệnh lệnh là được.- Vâng.Âm thanh im bặt.Lý trung sĩ ở bên cạnh không dám nói lời nào.

Cũng chẳng biết tiểu đội nào không may bị cử xuống dưới đó?Bất quá Lý trung sĩ biết, khi trở lại hàng rào 111, hắn nhất định phải chịu sự thẩm tra của tòa án quân sự.

Thay vì đồng tình cho người khác còn không bằng thương xót cho bản thân.

Hắn phải hết lòng hỗ trợ đợt tấn công này, lỡ mà Khánh Duẫn quay về có thể nói đỡ cho hắn vào câu, hắn không cần nhận hết trách nhiệm trước cái chết của Khánh Hoài.Nguyên bản mọi người còn tưởng sẽ nghe tiếng kêu rên thảm thiết cùng tiếng súng bắn ở phía dưới.

Kết quả chẳng nghe thấy gì, tất cả chỉ có yên tĩnh.Đột nhiên, đầu dây của hai tiểu đội kia phát ra:- Dưới đấy hẳn từng là sào huyệt của vật thí nghiệm, bị đào ra một cái động rất ta.

Chỉ là hiện giờ chẳng thấy vật thí nghiệm nào hết!Khánh Duẫn nhíu mày.

Những vật thí nghiệm đó chạy đi đâu rồi?!Ngay sau đó, trong máy truyền tin có người nói:- Bên trong đột này còn có phòng thí nghiệm cỡ nhỏ.

Dường như vật thí nghiệm đem tới không ít máy móc tới nơi này.

Hơn nữa dưới đất còn có ống kim tiêm đã qua sử dụng?!Những lời này khiến người nghe đều không khỏi sửng sốt.

Trong nhận thức của mọi người, vật thí nghiệm chẳng khác nào dã thú.

Ai cũng không ngờ những thứ này có liên quan tới vật thí nghiệm.Khánh Duẫn lạnh lùng nói:- Thu gọn đội hình.

E rằng nơi này không còn vật thí nghiệm nữa.


Lấy toàn bộ thiết bị thí nghiệm và kim tiêm về cho ta.

Quay lại hàng rào 111 tiến hành nghiên cứu.

Ta muốn biết đến cùng chúng đã tiêm thứ gì!Nói xong, Khánh Duẫn lấy điện thoại vệ tinh báo cáo tình huống cho đoàn chủ tịch đang ở hàng rào 111.

Hiện giờ hàng rào 113 đã là một tòa thành trốn, không ai biết cả ngàn vật thí nghiệm kia đi đâu.Tin tức vật thí nghiệm có thể tự mình nghiên cứu, thậm chí còn biết tiêm thuốc cho bản thân khiến người nghe không khỏi chấn kinh.Đoàn chủ tịch nhận được tin cũng lâm vào trầm tư.

Họ không biết việc này là sao.Đột nhiên có thư ký tiến vào phòng họp nói:- Khánh Chẩn đã mất tích.

Vừa rồi có một đoàn xe rời khỏi hàng rào.

Chúng tôi hoài nghi Khánh Chẩn trốn trong đoàn xe đó.Một người thanh niên trong đoàn chủ tịch nhíu mày khiển trách:- Có mỗi một Khánh Chẩn cũng không trông chừng cho tốt?!Người khác nói:- Phải nghiêm tra làm sao Khánh Chẩn thoát khỏi giám thị.

Chuyện này ắt có người giúp hắn.

Bằng không sao hắn có thể yên lặng không một tiếng động chạy khỏi hàng rào?- Xem ra lúc trước Khánh Chẩn cũng không nhàn rỗi.Có người thở dài.Lão giả bình tĩnh hỏi:- Vậy đoàn xe kia chạy tới nơi nào?- Xem hướng đi là tới hàng rào 109.Thư ký nói.- Đó không phải là hàng rào của Lý thị à.

Chẳng lẽ Khánh Chẩn muốn phản bội chúng ta?Có người nghi ngờ nói:- Ta đề nghị lập tức truy kích hắn.

Khánh Chẩn biết quá nhiều bí mật của tập đoàn.

Nếu phản bội đầu quân cho Lý thị sẽ đem tới tổn thất lớn cho chúng ta..


Bình Luận (0)
Comment