Đệ Nhất Danh Sách

Chương 174



Phản bội chạy trốn?Đoàn chủ tịch lâm vào trầm mặc, tội danh này hơi to.Trước giờ Khánh thị chưa có ai phản bội chạy trốn quá.

Những năm gần đây hầu như không có, vì cái giá phải trả quá lớn.

Tập đoàn chưa bao giờ buông tha cho bất kỳ thành viên nào phản bội cả.Có người hỏi thư ký:- Khánh Chẩn có lưu lại tin tức gì không?- Khánh Chẩn để một lá thên trên bàn của biệt thự.Thứ ký nói tiếp:- Hắn bảo muốn ra ngoài giải sầu.Những người khác trong phòng họp không khỏi sững sờ.

Khánh Chẩn này xem đoàn chủ tịch là trò đùa mà.

Không cho ngươi rời khỏi biệt thự nửa bước, kết quả ngươi rời khỏi hàng rào.Lão giả suy nghĩ một chút:- Hắn khinh thường phản bội chạy trốn tới Lý thị.

Ta hoài nghi hắn biết được tin vật thí nghiệm biến mất.

Hắn có người nằm vùng, bằng không sao lại trùng hợp như thế?Có người nghi ngờ nói:- Ý ngài là, Khánh Chẩn vì tin này nên mới rời khỏi hàng rào?- Hẳn là vậy.Lão giả mặt mày âm trầm nói.Đoàn chủ tịch ngồi trong phòng hợp nghe vật, bỗng nhiên có phần khó hiểu:- Thế nhưng việc vật thí nghiệm biến mất có liên quan gì tới Khánh Chẩn? Sao hắn lại chạy trốn?- Xem ra Khánh Chẩn đã đoán ra cái gì đó.


E rằng vật thí nghiệm kia đã đi tới hàng rào 109.Lão giả nói tiếp:- Mà Khánh Chẩn tới đó là vì cứu ca ca La Lam của hắn.La Lam ở hàng rào 109 cũng chẳng phải bí mật gì.

Sở dĩ tập đoàn không cưỡng chế La Lam về là vì chẳng muốn quản đứa con riêng đó mà thôi.Tình cảm La Lam và Khánh Chẩn rất tốt.

Đây là chuyện mọi người đều biết.

Thế nhưng họ không nghĩ tới Khánh Chẩn sẽ tới cứu La Lam.

Hắn cam tâm tình nguyện có thể gánh trên lưng tội danh phản bội cũng phải trốn ra khỏi hàng rào 111.- Nhưng Khánh Chẩn đơn thương độc mã tới hàng rào 111 thì làm được có gì?Có người nghi ngờ hỏi:- Dưới tay hắn đâu có ai.Có người hỏi thư ký:- Những binh sĩ bị chia đi của hắn có động tĩnh gì không?- Không có, đều thành thật.

Tất cả đang nghĩ ngơi trong quân doanh.Thư ký đáp.Lời này vừa nói xong, mọi người đều trầm mặc.

Với tính cách của Khánh Chẩn, sao có thể không dẫn theo người tới hàng rào 109 chứ?Vậy chỉ có một lời giải thích, e rằng trong tay Khánh Chẩn còn khống chế binh sĩ bí mật mà đoàn chủ tịch không biết.Kỳ thật, đây chính là lý do mà đoàn chủ tịch muốn rút lại quyền lực trong tay Khánh Chẩn.

E rằng ảnh tử nổi danh nhất trong tập đoàn sắp thoát khỏi sự khống chế rồi.…Nhâm Tiểu Túc cảm giác mấy hôm nay có gì đó không thích hợp.

Hàng rào trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.Không có ai gây sự, cũng không phát sinh trận chiến nào.

Phảng phất như những thế lực kia chỉ tới hàng rào 109 để ngắm cảnh.Thi cuối kỳ xong, Nhâm Tiểu Túc không thấy Dương Tiểu Cận nữa.

Dựa vào quá trình, thời điểm này chỉ cần làm bài tập hè là được.

Sau đó sẽ công bố thành tích cuộc thi, thuận tiện lão sư cũng giải bài thi cuối kỳ cho mọi người.Kết quả Dương Tiểu Cận lại trực tiếp mất tích.Việc duy nhất khiến Nhâm Tiểu Túc không bất ngờ là bài thi của Dương Tiểu Cận, mỗi môn đều đạt 140 điểm.

Không hơn không thiếu.Thời điểm phát bài thi, Khương Vô liền hỏi, đây là bài thi của lớp trưởng Nhâm Tiểu Túc, đâu là bài thi của ủy viên Nhâm Tiểu Túc.Kết quả Nhâm Tiểu Túc thừa dịp Dương Tiểu Cận không có ở đây, không biết xấu hổ nhận phần bài thi có điểm cao hơn kia.Khương Vô có phần nghi hoặc nói với Nhâm Tiểu Túc:- Chữ viết của bài thi này rất thanh tú, nhìn không giống của ngươi.Có điều khi nhìn lên bài thi, nàng lấy thấy ở phần Tên thí sinh là Lớp trưởng Nhâm Tiểu Túc.Khương Vô thả lỏng:- Đúng là bài thi của ngươi rồi.


Không ngờ ngươi lại đạt điểm cao như thế.Lúc này lại tới phiên Nhâm Tiểu Túc không biết nên nói gì…Nghe nói xế chiều hôm đó, có một nữ sinh lớp khác kéo theo bạn học tới muốn đánh Nhâm Tiểu Túc.

Kết quả vừa tới cửa lớp đã bị học sinh cùng lớp Nhâm Tiểu Túc chặn lại hết.Lúc ấy, học sinh lớp khác còn có chút nghi hoặc.

Dù lớp đó có đoàn kết đến đâu thì họ đảm bảo Nhâm Tiểu Túc sẽ không bao giờ đi một mình?Có điều những bạn học cùng lớp lại thành khẩn nói.

Cả các ngươi là muốn bảo vệ các ngươi đó, có hiểu không?Lê Mặc không phục:- Rõ ràng Nhâm Tiểu Túc lớp các ngươi cái gì cũng không biết còn cố ý để ta chép bài của hắn.

Hắn hại ta thi chỉ được 50 điểm.

Có còn là con người không vậy?Lúc này Nhâm Tiểu Túc không ở trong lớp.

Bạn học của hắn hai mặt nhìn nhau nói:- Ngươi có nhầm không vậy.

Kết quả thi lần này của Nhâm Tiểu Túc tới 560 điểm đó!Lê Mặc:- ???Vậy càng không giống người hơn!Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không tính tới trường, cũng không muốn để ý mấy chuyện này.Vì hắn biết vài ngày tới, trong hàng rào nhất định sẽ có chuyện.

Hiện giờ, hết thảy chỉ là bình yên trước bão táp.Khi Nhâm Tiểu Túc trở thành siêu phàm giả, tầm mắt hắn cũng khác những học sinh bình thường khác.Lúc những học sinh đó nghĩ cách vượt qua kỳ thi thì Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu nghĩ tới bản thân phải làm sao để sống sót qua lần hỗn loạn này.Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chép bài.

Cung điểm thưởng cho Nhâm Tiểu Túc 1 điểm tốc độ.

Hiện giờ điểm sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc là 8.5, điểm tốc độ là 6.1.

Chỉ sợ nguy cơ lần này không phải nhanh nhẹ hơn là có thể cải biến.Nhâm Tiểu Túc chờ mong phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ Đông Phụ Nam.Phải biết, phần thưởng của nhiệm vụ nhánh lần trước là hắc đao đó.Bây giờ, ba chữ nhiệm vụ nhánh trong lòng Nhâm Tiểu Túc đại biểu cho phần thưởng chất lượng cao.Kỳ thật, không chỉ Dương Tiểu Cận bỗng nhiên mất tích.

Đã mấy ngày La Lam cũng không tới cửa hàng.


Trên đường binh sĩ tuần tra từ từ giảm bớt, cuối cùng chỉ còn tư quân và người của đội trật tự.Hết thảy đều rất khác thường nhưng không khí lại quá mức yên tĩnh.Nhâm Tiểu Túc đứng trước cửa hàng nhìn người tới người lui bên ngoài.

Đột nhiên có người nhét một tấm da trâu vào tay Nhâm Tiểu Túc.Hắn quay vào cửa hàng mở phong thứ ra.

Bên trong là một mảnh lá bạch quả màu vàng và một tờ tin nhắn.Đây là La Lam cho người gửi hắn, nhưng sao lại thần bí thế này.Nhâm Tiểu Túc mở tờ giấy ra, trên tờ giấy viết:“Một số lượng lớn vật thí nghiệm mất tích ở hàng rào 113 có vẻ đang tụ tập tới hàng rào 109.

Trong ba ngày này, phải nghĩ cách rời đi.”Trong thư không nói cách rời đi.

Có điều đối đây cũng là La Lam hết lòng quan tâm rồi.

Chung quy giao tình mọi người cũng không thâm hậu như trong tưởng tượng.Chỉ là, Nhâm Tiểu Túc cua mày nhìn tin nhắn trên tờ giấy.

Xem ra, tình huống của Khánh thị với vật thí nghiệm cũng không quá lạc quan.Những vật thí nghiệm đó điên rồi ư? Sao bỗng nhiên lại công kích hàng rào 109?Dù thế nào đi nữa, e rằng trong vòng 3 ngày nhất định sẽ có chuyện lớn.

Những người ngấp nghé thành quả nghiên cứu sẽ động thủ trong 3 hôm này.Tất cả mọi người không có thời gian để lãng phí.

Chỉ là chẳng biết ai sẽ là người mở đầu mà thôi.Nhâm Tiểu Túc quay người nói với Vương Phú Quý và Tiểu Ngọc Tỷ:- Nên rời đi rồi, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc đi.Vương Phú Quý vừa lau sạch quầy hàng, hắn tiếc hận nói:- Cửa hàng tốt thế này, không ngờ bây giờ phải chạy.Nhâm Tiểu Túc cười nói:- Làm sao, không nỡ bỏ?- Cũng không phải.Vương Phú Quý cười đắng chát:- Tiểu Túc, ngươi biết không? Hơn 100 hàng rào tồn tại sừng sững vài chục đến vài trăm năm trên đất chết.

Vậy mà năm nay liên tục gặp không may, đây không phải ngẫu nhiên.

Mà là loạn thế đã đần bắt đầu lại..


Bình Luận (0)
Comment